Ngồi đợi một lúc lâu thì thức ăn được mang ra, phải nói trước mặt tụi nó là thiên đường, dù không có nhiều món nhưng mà món nào cũng ngon, nhưng tụi nó không ăn vội, thấy vậy tụi hắn nói:
-Sao không ăn đi? – tụi nó lắc đầu bảo tụi hắn ngồi xuống, sau khi thấy tụi hắn yên vị trên ghế nó mới hỏi:
-Anh biết nấu ăn? – hắn gật đầu, vậy là sao hắn biết nấu ăn sao không nói từ sớm cho nó biết chứ? Trang hỏi tiếp:
-Sao không nói cho em biết? – Quân tươi cười nhìn Trang rồi nói:
-Tụi anh học nấu ăn mới gần đây thôi! – học nấu ăn mới gần đây? Có phải sự thật không? MỚi nấu mà ngon thế cơ à? Thật không tin nổi! Trúc hỏi tiếp:
-Học làm gì? Đó giờ nhà này không cần nấu ăn mà vẫn sống đấy thôi! – nghe Trúc nói nó vs Trang gật đầu, chính xác nhà tụi nó đâu cần nấu và vẫn sống tốt ấy chứ! Hạo nhìn Trúc nói:
-Anh học để nấu cho em ăn! Sao? Không thích à? – Trúc xua tay miệng luôn nói không, Hạo buồn cười nhìn cô, thôi! Tụi nó không muốn quan tâm tụi hắn nói thiệt hay nói giả nữa, bây giờ việc quan trọng là ăn là chính, tụi nó bắt đầu ăn, nhưng vì không có đói nên chỉ ăn từ tốn mà thôi, sau khi ăn xong tụi nó rửa chén dù tụi hắn không có bảo, tụi hắn cũng để yên cho tụi nó làm, sau khi rửa bát xong, tụi nó ra ngoài phòng khách ngồi chung vs tụi hắn xem tivi. Hắn tự nhiên quay sang nó, rồi kéo nó lên phòng, Hạo và Quân cũng có hành động không khác gì hắn là mấy. Hắn nói:
-Anh dẫn em đi chơi! – câu nói ngắn gọn chữ nhưng có một ý nghĩa rất lớn, nó vui mừng muốn chết, sau khi qua vụ việc của cô chú nó quyết định đi chơi một chuyến nhưng không ngờ hắn nói trước, nó nói:
-Đi hôm nay thôi đúng không? – hắn nhìn gương mặt hớn hở của nó thì nở một nụ cười rồi nói:
-Không! Cứ coi như đi du lịch để nghĩ ngơi! – nó nhanh chóng vào thay đồ, lấy vài món đồ cẩn thiết nó và hắn mở cửa, đang đi xuống cầu thang thì thấy Trang và TRúc cũng định đi du lịch, tụi nó nhìn nhau rồi nhìn tụi hắn cười một cái, gật đầu một cái rồi đồng thanh nói:
-Hiểu rồi! – tụi nó đi ra ngoài cổng đợi tụi hắn, sau khi lên xe nó mới hỏi:
-Đi đâu vậy anh? – hắn không nhìn nó vẫn chú tâm lái xe nhưng miệng thì nói:
-Đi Nhật! – gì đây? Qua tới Nhật cơ á? Vậy mà nó chả mang theo bộ quần áo nào, nó nói:
-Sao anh không nói sớm chứ hả? – nhìn nó tức giận mà hắn thấy buồn cười, bình thường nó đâu có thái quá vậy đâu, hắn nói:
-Sao em kích động vậy? Qua đó mua thêm những thứ thiếu! – cái nó lo ở đây là……………………mà thôi nói ra thì hết có vui, nó cười ha hả khi nghĩ gì đó khiến hắn cứ quay đầu qua nhìn nó hoài luôn! Hắn hỏi:
-Sao lại cười? – nó đưa một ngón tay lên miệng nó rồi nói:
-Bí mật khó bật mí!
Nó và hắn im lặng không nói gì, còn trang cô đang nghĩ gì đó mà mắt trợn tròn lên, cô đang uống nước mà phun hết nước ra ngoài luôn, ngay lúc này xe Hạo chạy ngang hàng vs xe Quân, Trang nhìn TRúc, Trúc thể hiện gương mặt bất đất dĩ kèm theo lo sợ khủng khiếp, Trang méo máu nhìn Trúc, Trúc lắc đầu lo âu, Quân nói:
-Em sao vậy? Phun nước vào người anh hết rồi nè! – giờ Trang mới nhớ hồi nãy vì không phun kịp ra ngoài nên lương nước không lớn không nhỏ của cô đã trên mặt Quân toàn bộ, Trang lấy khăn lau cho anh, Quân nói:
-Bộ có gì không vui à? – chợt Trang nghe thấy tiếng cười kinh dị của nó thì buồn cười theo, cũng đúng nó cười cũng phải người nên lo lắng nhất vẫn là Trúc nhỉ? Cô bỗng trở nên tươi tỉnh hơn khiến Quân chả hiểu cái gì, còn về phần Trúc, cô đang lo muốn chết vậy mà hai con bạn vẫn tỉnh queo, cô bực mình đập đập tay lên tay Hạo, Hạo đang chạy xe mà cô cứ đập hoài anh bực mình nói:
-Em bị gì vậy? – Trúc bây giờ mới nhìn anh nói:
-Em sắp tiêu rồi! Anh đi đâu không đi lại đi Nhật! Anh giết em chết rồi! Em giận anh luôn! – Hạo chả hiểu cái gì, làm gì mà chết dữ vậy, ba mẹ của Trúc cũng đâu có ở Nhật, làm gì mà cô lo lắng thái quá vậy hả? Anh nói:
-Sao mà giận?Tự nhiên giận anh là sao? – Trúc chu mối nói:
-Anh có biết là…………………..là………………….là………- ngay cái lúc Trúc vừa định nói ra thì Trang và nó đã nhảy vào nói:
-Chúc mừng nha! Chị Ý Mỹ của mày đang ở Nhật! – mặt Trúc méo xẹo, gì chứ? Hai con bạn này cố ý chơi cô mà! Hạo hiểu rồi thì ra là chị ruột của Trúc, Trúc nhìn con bạn bằng ánh mắt “thân thiện” nhất.