Sau khi gặp Minh Minh, nó và hắn trở về nhà thì thấy Khánh bất lực, cả đám đám Trang và Trúc cũng không có tươi tỉnh, Trang nói:
-Hoàn toàn tìm không ra kẻ ám sát và kẻ chù mưu thì càng không. nó nhíu mày, có bao giờ mà tụi nó lại tìm không ra cơ chứ? Ngay lúc này, tiếng chuông cửa vang lên lần nữa, chị Ý Mỹ chạy vào mà không cần mở cửa, trên tay chị ấy là…………….máu và………………một ít thứ gì đó đang bốc khói từ máu, nó cả kinh nhìn chị ấy, Trúc hốt hoảng kêu lên:
-Trời! Chị bị sao vậy? – không hoảng sợ, rất bình tĩnh là đằng khác, Ý Mỹ nói:
-Hộp ý tế! – ngay lúc đó Khánh đưa cho Ý Mỹ, cảm ơn một tiếng cô bắt đầu chế oxi già, nhăn mày vì đau đớn tiếp tục khử trùng và tự băng bó mà không cần đến ai, Ý Mỹ nói:
-Thật là bất hạnh! Chị có nghe về Hà Gia, à! Chị đem thứ này cho em, cái này là thứ mà chỉ cần ngửi cũng tôi mạn! – đưa cho nó một viên thuốc không mấy to, hình tròn, màu trắng ở trên và màu hồng ở dưới, nhìn rất bình thường, nhưng mà thuốc vậy sao ngừi? Ấy thế nó cũng chả hỏi mà bỏ ngay vào túi xách vì viên thuốc này hoà tan là được. Trang hỏi:
-Chị bị gì mà kinh vậy? – mặt ngước tới cái tay băng bó Trang hỏi, Ý Mỹ thờ dài một cái nói:
-Thử thuốc thôi! À! Em lấy thuốc cho ba chồng em chưa? – nó lắc đầu, Ý Mỹ lại đưa một thứ chất lỏng màu tím, nhìn cái lọ ghê ghê sao? Có vài cái gì cứ quặn quặn ở trong chất lỏng, Ý Mỹ nói:
-Phải cẩn thận vs lọ thuốc này, nó độc lắm, em cứ cho ba chồng em uống thế là không sao. Cứ tin chị đừng hỏi! – nó cũng định miệng hỏi là sao độc mà cho ba chồng uống nhưng Ý Mỹ đã nói thế thì nó tin vậy, cầm lấy lọ thuốc nó nhét ngay vào tay hắn nói:
-Anh làm nha? – hắn gật đầu, nó bây giờ giao cho hắn hơi nhiều việc nhỉ? Nhưng cái hắn quan tâm là cái cô Minh Minh kia. Nó ngồi một lúc thì mị người đi về (Khánh vs Ý Mỹ). Tụi nó ở lại nói chuyện, tụi hắn ai nấy về phòng, nó kêu con bạn tới khi có điện thoại từ Jin:
-Chị Thư! Theo như tụi em điều tra thì Duy Anh, tên họ đầy đủ là Phạm Duy Anh, quốc tịch VN, là một người rất giỏi kiếm đạo Nhật Bản vì lúc trước có ở Nhật mấy năm………….bla…………..bla.
Tụi nó nghe xong thì nghi ngại nhìn nhau, tên này cũng khó xơi đây nhưng không sao đã nhờ thuộc hạ của hắn giết thì chắc là không có gì sai sót. Mong là như vậy đi!
Sáng hôm sau:
Hắn hôm nay thức sớm hơn nó nhỉ? MỚi sáng tinh mơ hắn đã dậy thật sớm rồi! Không biết làm gì mà thức sớm thế? Hắn đi tới bên giường gọi nó dậy:
-Vợ ơi! Sáng rồi dậy đi em! – nghe thì loạt tai nhưng mà hành động chả loạt chỗ nào, hắn tốc chăn nó, kêu nó dậy, điều tối kỵ khi gọi nó thức là không nên tốc chân lên nhưng hắn quá quen rồi nên hắn thích làm như thế, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu thẳng vào gương mặt trắng hồng của nó, nó nheo nheo mắt rồi quay sáng lấy cái gối tránh ánh nắng, hắn cười khổ một cái nói:
-Tập thể dục vs anh không? – nó lắc đầu, mấy ngày trời mệt muốn chết vì mấy cái vụ chết chóc, giờ còn kêu nó tập thể dục đúng là cực hình. Hắn toan bỏ đi nhưng chợt nhớ gì đó nói:
-Em định không đi cứu ba à? – A! Nghe tới đây không cần hắn nói thêm nó phi nhanh vào WC vs tốc độ khó mà tưởng tượng, hắn nói chơi thế thôi, chứ tối hôm qua hắn đã qua nhà và cho ba hắn uống thứ thuốc đó trong lúc nó còn đang ngủ, vì về tới nhà là gần sáng nên hắn thức luôn. Nên hôm nay hắn thức sớm mà có thời gian gọi nó dậy, nó mặc một chiếc đầm xuông màu hồng nhạt, nó mặt nghiêm nghị muốn đi cứu ba hắn thì hắn nói:
-Mới sáng sớm tới làm gì? Tập thể dục, ăn sáng rồi mới đi! – nó căm hờn nhìn hắn, nếu muốn nó tập thể dục thì nói sớm sớm để nó khỏi mắc công mặc cái này rồi thay cái khác. Nó đi lại vào WC, khoảng một lúc lâu sau mới bước ra vs bộ đồ thể dục đúng chất. Nó và hắn ra khỏi nhà đi chạy bộ quanh khu phố, người nói chuyện vs nhau, nhìn thật bình yên.
Trang từ trong phòng bước ra, ngáp một cái rõ to thì đi xuống nhà, vừa xuống đã thấy cảnh tượng “ anh một miếng, em một miếng” của Hạo và Trúc mà Trang thấy phát ớn, kho khan vài tiếng cho người đó dừng cái hành động thân thân mật mật đó nhưng Trang ho muốn khan cái cổ họng luôn mà chả thấy động tĩnh gì, cuối cùng cũng có tiếng nói:
-Em muốn ăn à? – Trang muốn té ngửa, chồng cô đúng là chả hiểu cái gì hết, cô quay sang nhéo vào hông anh một cái nói:
-Nói tào lao! – vừa nói xong thì Trúc ngước lên hỏi một câu tỉnh như Quốc Tĩnh luôn:
-Mày xuống khi nào dạ? – Trời! vợ chồng Quân lắc đầu một cái rồi đi xuống bếp.