Cô bắt lấy lọn tóc dài đen nhánh trước ngực, suy nghĩ một chút, cuối cùng khẽ cắn răng, Lam Thiên Tình vẫn theo chân Tư Đằng đi.
Đợi đến khi làm xong hết tất cả các thủ tục, Lam Thiên Tình đã mệt không muốn nói chuyện.
Cô về đến nhảy vọt thẳng vào phòng tắm rửa, mặc đồ ngủ, lau mái tóc ngắn còn ướt đi ra từ trong phòng tắm, trong lòng vẫn tiếc nuối vì mái tóc dài cô nuôi đã nhiều năm.
Hơn nữa trong cô đầu sẽ nhớ tới, mỗi lần tắm xong ra ngoài, Kiều Âu sẽ giúp cô sấy tóc, đó là một cách anh yêu thương cô, còn có mỗi lần làm chuyện thân mật trên giường, lúc triền miên, Kiều Âu sẽ cầm lọn tóc dài của cô hôn lên, một lần lại một lần dịu dàng hoặc điên cuồng gọi tên cô.
Thở dài, cô mở cửa phòng tắm ra, lại phát hiện Tư Đằng vẫn còn bận trong phòng bếp, vì vậy tự mình lấy máy sấy, sấy khô tóc.
Chạng vạng, khi Tư Đằng và Lam Thiên Tình đang cùng xem một bộ phim truyền hình của Hàn, rốt cuộc Kiều Âu cũng trở lại.
Anh vừa thấy Lam Thiên Tình mặc áo T-shirt rộng thùng thình của mình vùi người trên ghế salon, mái tóc ngắn nhẹ nhàng thoải mái, hai mắt anh tỏa sáng, quên cả đổi giày, ba bước xông tới kéo cô hôn rồi lại hôn.
Trên mặt tràn đầy vui vẻ:
“Bảo bối, thủ tục làm xong rồi sao?”.
Lam Thiên Tình cảm nhận sự ấm áp từ anh, gật đầu một cái:
“Vâng, chỉ tiếc mái tóc”.
Kiều Ân cười, an ủi nói:
“Không có chuyện gì, chỉ là học sinh năm nhất đều phải cắt tóc ngắn, đây là quy củ không ai có thể phá vỡ, sau này nuôi lại dần là được.”
Lam Thiên Tình thở dài, gò má tinh xảo vùi trong lồng ngực anh, thấp thỏm nỉ non:
“Nhưng mà, có thể vì mái tóc của em, mà anh không còn yêu em như trước kia không? Dù sao thì anh cũng đã nói…”
Kiều Ân đã nói qua, tóc của cô là nơi quyến rũ hồn phách anh nhất, mê ly mà xinh đẹp.
“Đứa ngốc, Tình Tình của anh vì anh mà bỏ đi cơ hội học lớp mười hai, bỏ qua cơ hội đi học những trường đại học trọng điểm ngoài tỉnh, đồng nghĩa với việc bỏ qua hết những cơ hội biết đến những nơi phồn hoa bên ngoài, lựa chọn ở lại bên cạnh anh, phần tâm ý như vậy, ngoại từ cảm động ra, anh không biết phải nói gì cho tốt. Tóc cũng chỉ là vật ngoài thân, lại nói, Tình Tình cũng vì phải vào trường quân đội mới cắt tóc, anh chỉ biết bởi vì tóc em ngắn đi, anh sẽ càng yêu thương em, cưng chiều em, làm sao lại không yêu em như trước kia được?”
“Khụ, tôi đi xới cơm.”
Thật đau xót, Tư Đằng chịu đựng, không biết làm sao quay mặt đi chỗ khác, cũng không nhìn được nữa, không nghe được nữa.
Từ lần trước Kiều Ân nói muốn chuyển Thính Vũ Hiên trên núi Tương Quân dưới tên của Lam Thiên Tình, Tư Đằng đã biết, Lam Thiên Tình chính là tính mệnh cả đời của Kiều Ân.
Kỳ nghỉ hè khá dài bắt đầu, mỗi ngày Lam Thiên Tình sẽ được Tư Đằng đón đi học ở nơi cô sắp chính thức học ‘Đại học khoa học Kỹ thuật Quân Giải Phóng’, trước khai giảng nói trước những kiến thức lý luận.
Không thể không nói, ý định của Kiều Ân rất tinh tế, trường quân đội là lò khoa học tự nhiên tốt nhất cả nước, rất thích hợp với Lam Thiên Tình là học sinh của khoa khoa học tự nhiên, hơn nữa về vị trí, lại đối diện với chỗ ở của Kiều Ân trong quân khu.
Lần đầu tiên Lam Thiên Tình tới đây, theo đường đi của Tư Đằng, cô còn nghĩ rằng sau này sẽ đi học từ nhà của Kiều Ân. Đến khi Tư Đằng dừng xe trước cửa đại học khoa học kỹ thuật quân giải phóng đối diện với doanh trại, Lam Thiên Tình dính đầu vào cửa kính xe, liếc về cửa sắt lớn của quân khu cách một con đường, lại lần nữa nhìn về biển hiệu trường đại học, cô bật cười.
Ý định của Kiều Ân, sao cô lại có thể không biết?
Tối hôm đó, Kiều Ân đáp ứng Lam Thiên Tình, phải về nhà ở cùng cô.
Tâm tình Kiều Ân rất tốt, anh nhận được điện thoại của thầy giáo dạy thêm cho Lam Thiên Tình, ông ấy nói Lam Thiên Tình trong thời gian nửa tháng đã học được hết kiến thức lý thuyết của năm thứ nhất, hơn nữa bài thi làm cũng rất tốt, có thể nghỉ ngơi ở nhà mười ngày, chuẩn bị chính thức nhập học.
Trong tay xách theo bánh mouse vị xoài mà cô yêu thích, Kiều Ân mở cửa nhà liền tiến đến ôm Lam Thiên Tình đang ngồi trên ghế salon xem phim Hàn vào ngực, hôn từ mặt mày đến chóp mũi, khóe miệng và cái lưỡi, tất cả đều như được một cơn lốc cuốn qua một lần, sau đó vẻ mặt thâm tình nhìn dáng vẻ cô thở hổn hển trong ngực mình.
“Tình Tình, em luôn có thể khiến anh vui mừng, anh định cho em học lớp hai tháng, em lại hoàn thành nhiệm vụ trước mười ngày. Tình Tình của anh thật tuyệt vời!”
Lam Thiên Tình cong cong khóe miệng cười:
“Anh, là những thầy giáo đó dạy rất chậm, lúc anh không ở nhà, em đã xem qua những nội dung đó một lần, sau đó hỏi các thầy những vấn đề không hiểu, thúc các thầy đẩy nhanh tiến độ lên, nếu không thì còn lâu!”
Kiều Ân giơ tay vuốt chóp mũi của cô:
“Em đó, càng ngày càng không hiểu được khiêm nhường!”
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong ánh mắt nhìn cô là cưng chiều và vẻ mặt đắc ý, trong lòng Kiều Ân mềm mại.
Anh vẫn còn nhớ rõ, lúc vừa bắt đầu nhận nuôi cô, cô luôn an tĩnh mà kỳ lạ, anh hỏi một câu cô đáp một câu, trong lòng dựng lên một bức tường cao với anh, kéo chuông cảnh giác. Khi đó trong lòng cô đề phòng với anh như vậy!
Mà bây giờ cô đã có thể chủ động nói đùa cùng anh, từ bắt đầu cẩn thận biến thành bây giờ, nghiễm nhiên đã có tư thái của nữ chủ nhân, tự ti trên mặt cô đã chuyển thành tia sáng tự tin, sáng rực rỡ, lung linh nhiều màu, mê hoặc Kiều Ân nhìn không chớp mắt.
“Tình Tình, anh yêu em!”
Yêu cô đã đón nhận anh, yêu cô rốt cuộc đã mở lòng với mình.
Thật ra thì Kiều Ân nói những lời này còn có một mục đích, anh muốn nghe chính miệng cô đáp lại một câu: Anh, em cũng yêu anh.
Mặc dù tâm ý tương thông nhưng ba chữ, em yêu anh, Lam Thiên Tình chưa bao giờ nói với Kiều Ân. Trời mới biết, anh rất muốn nghe được chính miệng cô nói một câu.
Nhưng mà, Lam Thiên Tình lại nhìn sâu vào anh, bàn tay nhỏ bé đặt lên gò má anh, vẻ mặt không thay đổi nói một câu:
“Anh, anh rất buồn nôn!”
“………….”
Trên đỉnh đầu người đàn ông nào đó một đám quạ bay qua, suy nghĩ bay theo gió.