Người đàn ông tuân lệnh, vung tay một cái, nhất thời toàn bộ vệ sĩ mặc quần áo thường đều đi ra ngoài, anh ta vừa đuổi theo về phía Lam Thiên Tình biến mất, vừa nói điện thoại.
“Vâng, nhưng mà lúc trước tiểu thư và Lara đến tìm Lam tiểu thư, ba người ở trong thang máy thời gian rất lâu, cuối cùng tiểu thư và Lara rời đi, một mình Lam tiểu thư ở trong thang máy nên tâm tình rất thấp, sau khi ra khỏi thang máy hành động cũng rất khác thường, dường như là bị kích thích gì đó.”
“Được rồi, mau đi bảo vệ Lam tiểu thư.”
“Vâng.”
Người vừa gọi điện thoại là A Toàn, con trai độc nhất của quản gia nhà họ Bùi, là người điển hình của nhà họ Bùi. Kể từ sau chuyện Trần Lượng được vớt từ nước sông, Bùi Tề Tuyên tra rõ được từng chuyện, bắt đầu an bài A Toàn dẫn người âm thầm bảo vệ an toàn của Lam Thiên Tình.
A Toàn dẫn người dọc theo lối đi an toàn, bám theo một đoạn tới bãi đỗ xe ngầm, xa xa liếc thấy bốn người đàn ông mặc tây trang vừa rồi đang cung kính chia thành bốn người đứng canh giữ bốn cạnh cửa một chiếc xe đen sang trọng.
Lẳng lặng chờ đợi trong chốc lát, khoảng mười phút đồng hồ, Lam Thiên Tình mở cửa xe, đi ra từ bên trong, trong tay cầm nhiều hơn một túi hồ sơ, hốc mắt hồng lên.
Cô vừa đi ra khỏi chiếc xe khoảng hai bước, vệ sĩ đóng cửa xe lại, chiếc xe kia nghênh ngang rời đi.
Ánh nắng mùa hè chói chang, sáng quắc, bãi đỗ xe ngầm nóng bức không hề có khí lạnh, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Thiên Tình trắng bệch giống như bị đóng băng!
Cô hít một hơi thật sâu, hơi run rẩy cầm túi hồ sơ trong tay nhét vào túi da của mình.
Dưới chân lại bất động, cô ngồi xổm người xuống, chôn cái đầu, cuộc sống chưa bao giờ tuyệt vọng như thế.
Tư Đằng ngồi trong quán cà phê, chợt nhận được một tin nhắn của Lam Thiên Tình:
“Em đi về trước.”
Không hiểu được, anh gọi lại theo số đó, lại phát hiện cô bé này đã tắt máy. Nhớ lại lúc trước Lam Thiên Tình có chút biến hóa nhỏ, Tư Đằng mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, lúc này anh liền liên lạc với Kiều Ân, hơn nữa cũng đánh xe đi vào quân doanh của Kiều Ân.
Mà Lam Thiên Tình ở bãi đỗ xe, cô co người khóc một trận thống khoái, sau đó lảo đảo kéo thân thể không có linh hồn, đi tới bên ngoài cửa hàng cho thuê xe taxi, thuê một chiếc xe, đến chỗ làm việc của Kiều Nhất Phàm.
Các bộ quốc phòng khoảng phút, Lam Thiên Tình chỉ mở máy trong thời gian ngắn, gọi điện thoại cho Kiều Nhất Phàm để ông phái người xuống đón cô, chỉ ngắn ngủi trong một phút điện thoại, cô nhận được hai tin nhắn của Tư Đằng, và ba tin nhắn của Kiều Ân.
Tiếp tục tắt máy, giương mắt lên, người đến đón cô đã đến trước mắt.
Trong phòng làm việc của Kiều Nhất Phàm, Kiều Nhất Phàm nhíu mày nhìn hốc mắt sưng đỏ của Lam Thiên Tình, trong lòng rất đau. Ông sai người mang tới một chai nước mà những đứa trẻ hay uống, sau đó tự mình mở ra, cho ống hút vào rồi đặt trước mặt cô, bộ dạng hiền lành, giống như cha cô.
Lam Thiên Tình không hề khách khí nắm chai nước hút một hơi, sau đó nhìn Kiều Nhất Phàm, nhìn hồi lâu, dường như muốn nhìn thấu ông, sững sốt nửa ngày không nói câu nào.
Kiều Nhất Phàm bị cô nhìn hơi không tự nhiên, đầu ngón tay thon dài trơn bóng khẽ gõ vang trên bàn làm việc. Ông cứ nghĩ rằng vì Kiều Ân khi phụ cô nên cô đến tìm mình tố khổ, muốn mình ra mặt, nhưng mà Kiều Nhất Phàm tinh tế nghĩ lại, bộ dạng của Kiều Ân chỉ nghe theo cô, làm sao lại có thể chọc cho cô khóc được? Trong lòng ông buồn bực, cô lại cứ nhìn về phía ông như vậy, chẳng lẽ, người chọc cô là ông?
Hay là nói, chuyện của năm trước, đứa nhỏ này đã biết, nên đến tìm ông tính sổ?