Sorry các rds nhé, tại vì máy tính của au bị hư rồi nên phải mượn máy tính ba nhưng ba không cho con au thì bận ngập đầu luôn vì cái tội nước tới chân mới nhảy đây nè, huhu, thôi thì ta vào chuyện nhé!
Sau khi làm "model" và tạc được quá trời "tượng đá", tụi nó dung dăng dung dẻ dắt trẻ.....ý nhầm, hihi....dắt nhau đến phòng Hiệu trưởng. Haizzz, sẽ có người nhập viện đây. A, t/g bật mí chút nè, tụi nó có cách mở cửa "độc" và "hại" lắm nha. Độc nghĩa là có độc, hại là vô cùng có hại. Hiện tại tụi nó đang "hóa thân" thành bọn khủng bố IS, nó, nguyên một cây súng AK (giả) , nhỏ, chùm pháo và cô.... một lọ thủy tinh chứa chất lỏng màu tím. .......... . Một làn khói mờ ảo vây quanh nuốt trọn căn phòng (tụi nó không sao nhé vì đã uống thuốc giải độc rồi).
-Ha!Ha!Ha!...Hu!Hu!Hu!.... -tiếng cười không giảm dần mà ngày càng tăng cao, tăng mãi và cả tiếng khóc. Tội nghiệp ông Hiệu trưởng vừa khóc vừa cười như kẻ trốn trại ấy.
-Khủng bố đây, IS đây, cúi xuống mau!- Nó đưa nguyên cây súng dài thượt của mình chỉa ra và
Ổng vừa khóc vừa cười kết hợp cả sợ hãi. Nhìn mà tội, ổng vừa cười khóc nói
- Tha...haha... cho tui.... haha, t...huhu...tiền ở trong x...xin lấy hết...haha... đi...huhu..- Tụi nó không nhịn được nữa, cả ba cười điên dại như được giải phóng ấy. Sau chừng phút thì khói tan dần, thuốc cũng hết tác dung và bây giờ thế giới chiến thứ bắt đầu...
Lão Hiệu trưởng nhìn thấy ba bản mặt trời đánh đang ngây ngất nhìn mình thút thít (ý là cười đó) thì...
-Đồ cháu ranh tụi bây, định làm cho ông chú già này phải đau tim mới thôi à, ôi số tui sao gặp toàn tiểu quỷ không vậy nè - Ông ta lắc đầu than thở cho số phận của mình. Tụi nó nhìn chú nó- vâng chính là Hiệu trưởng của ngôi trường quý phái này đấy. Sau khi nhỏ giở giọng ngọt ngào hỏi lớp rồi đi ra. Đi đến trước cửa lớp Avip thì một cô giáo trẻ ra chào ba tụi nó rồi giới thiệu với lớp.
Tụi nó bước theo mang cùng với những tia sáng chói lòa. Oa, thiên thần giáng trần kìa. Một người lạnh lùng, một người năng động còn người kia thì dịu dàng thục nữ. Không giống những lớp kia, lớp này là lớp chọn, hoc rất giỏi nhưng cá biệt thì rất nhiều, đúng hơn là % cá biệt =.= và toàn là hotgirl, hotboy của trường không à nen dĩ nhiên là không có La sát hay Sói già nhưng lớp Avip này cũng có một số người không biết tự lượng sức mình, được vô lớp này hoàn toàn là nhờ những lời van xin thế mà cứ lên mặt dạy đời những người có giai cấp hơn mình và dẫn chứng cho những lời ấy là bóng người đang nhếch môi cười thầm đầy xảo quyệt của ai đó hướng tới nó...
Vì cái lớp này toàn là người tốt nên tụi nó bắt đầu lòi đuôi cáo ra. Độ quậy của nó khiến cả lớp phải nể phục tôn làm chị Đại vì dám chơi cả những bà La sát, Ông thần chết của trường. Thầy tiến, giáo viên dậy môn Toán cho tụi nó chỉ vào một lần mà đã có bài học để đời rồi, chuyện là khi bắt đầu tiết học đầu tiên, vào những phút trước thì ông ta khâm nể hs lớp này vì độ IQ quá cao và cũng vì vậy mà ông bị chơi một vố nặng. Khi bắt đầu ngồi xuống ghế được vài phút thì ông ta cứ gãi gãi vì dính phải...mắt mèo sau đó thì nguyên một thùng sơn kèm lông vịt lông gà dính như keo vào người, đã vậy còn gãi nữa chứ y chang con khỉ, cả bà cô Khiêm, giáo viên gì mà mặc đồ ngắn cũn cỡn, mặt mày phấn hồng son đỏ lòe loẹt như con kỳ nhông khi bước vào lớp này bả chừa luôn mấy cái tật ấy.
Có một lần đang chơi với tụi con gái trong lớp thì nó bị trượt chân té chảy máu đầu. Chuyện nhỏ lại xé ra to như con bò, cả lớp nháo nhào đưa nó vào bệnh viện. Đứa thì khiêng đứa thì lôi xềnh xệch, ôi còn đâu thiên thần của tôi nữa rồi, đóa hoa úa tàn rồi. Đã vậy chui vô bệnh viện cũng không yên, ồn còn hơn cái chợ , mấy người đi ngang qua mà sợ thi hiểu cỡ nào, cuối cùng nó... trốn viện về nhà. Qua vậy mà tình bạn mõi người lại thắm thiết hơn nhưng có người đang tính toán để hãm hại nó.
Tới giờ ra chơi, nhỏ và cô kéo ra cateen liền vì bụng cả hai đang biểu tình rầm rộ. Đến nơi tụi nó chỉ thấy một bầy kiến ( người nhiều quá đó mà) . Anh thấy tụi nó tì kéo vào bàn dánh riêng cho Avip và Prince (cả cặp đều học chung lớp, nó ngồi kế hắn ,nhỏ-cậu, cô-anh). Cả mấy chục đôi mắt nhìn chằm chằm vào cả ba thiên thần của tôi. Vì muốn cho những bạn nữ ở đây thấy mình galang nên nói
- Ba cô muốn ăn gì tụi tui bao cho!- Cậu nói xong thì tụi nó mắt sáng rỡ, như bắt được vàng, cả ba trao đổi qua mắt còn anh, anh lắc đầu thương thay cho cậu bạn ngốc nghếch của mình đụng ai không đụng lại đâm đầu vào ba con heo này. Trao đổi ngầm qua mắt, cô và nó gật đầu với nhỏ, nhỏ cũng như hai đứa & thay mặt cho cả đám nhỏ nói
-Dạ, cho tụi em ba dĩa mì Ý, ba dĩa cơm chiên dương châu cộng thêm ly cà phê đen, bánh cupcake dâu, một bánh gato cỡ vừa ạ- Nhỏ "lễ phép" nói với vẻ mặt thản nhiên còn hắn và cậu nói sao nhỉ, đơ như cây cơ, mấy người khác cũng chẳng khác mấy.
Cậu tự trách mình ngu, tự dung cho người lạ mấy triệu à (O.O đây là số cỏn con đối với anh ấy nhưng ảnh tiếc của lắm đấy ạ vì vụ tông xe lần trước mà bị bama đóng băng tài khoản tháng). Cậu thấy hai đứa ban chí cốt của mình đang ngồi cười thì tức nên cậu kéo thêm hai đứa vào luôn cho vui. Khi cả ba bóng vừa khuất thì Bốn con nhỏ "tắc kè, kỳ nhông" lò mò bò tới. Đứng đầu là nhỏ mà nó đã đuổi ở TTTM, à thì ra là chuyện cá nhân và tình cảm đây mà. Bỗng....
Ba cái chat vang lên cùng lúc in vào đôi gò má trắng của tụi nó. Cả ba tụi nó đen mặt lại, còn ba đứa kia thì hả hê mà không biết đang chạm mặt thần chết thời hiện đại. Nhỏ và cô thì tức vì mất đi một phần vẻ đẹp của mình còn nó, mặc dầu mất đi ký ức nhưng trong thâm tâm nó nhắc rang khuôn mặt, mái tóc và đôi mắt chính là thứ mà người nào đó thích. Tất nhiên tụi nó sẽ không để qua nhưng ở đây có các anh và các bạn Avip, không thể hiện khuôn mặt that được. Khoan đã , bạn trong lớp ư, à ha có kế rồi, môi nở nụ cười kín đáu, nó giả bộ khuôn mặt ngạc nhiên ngây thơ vô (số) tội khi bị tát oan!
- ồ, thì ra đây là người họ hồ tên ly nhỉ, công nhận tát tụi nó thối tay quá- Kana nói, vẻ mặt khinh bỉ nhìn nó.
- Ố ồ, thì ra đây là người họ cờ tên hó, that vinh hạnh, thử test chút nào, chó ngoan, ngồi xuống nhanh- nó nói với ánh mắt bỡn cợt. Đang gay go thì có người chen vào, đó là các Prince nhưng chỉ đứng xa nhìn diễn biến (khúc đầu cả ba chàng không có xem nhé) , nó mỉm cười, đúng là cách này có thể kìm thời gian lại. Bỗng Nó khóc rồi nói:
- B...bạn tại sao nói tụi mình là hồ ly, tụi mình không đeo bám ai hết, hay là các bạn đang nói chính bản thân mình?! - Nó hòa tấu cùng nhỏ and cô.
- Tụi.... Tụi bây... lại là cái chat huyền thoại ấy nhưng đáng tiếc...
Cả ba cô nàng "tắc kỳ" đang múa may cái miệng thì bị đánh không thương tiếc từ các chàng trai trong mơ của mình. Cả canteen xôn xao vì chưa bao giờ các Prince lại dánh các bạn nữ mà bảo vệ người khác. Bỗng một tốp người lớp nó đến
-Kana ơi Kana à, ước mơ sắp ra đường của bạn sắp thành that rồi đó. Đừng quên cty bé nhỏ của cậu đang nhận % cổ phiếu cty mình điều hành chỉ cần điếm đến là ... bùm, phá sản - Cái Liên, lớp trưởng lên tiếng, cô là con của gia đình Huỳnh gia, nắm giữ % kinh tế thế giới thì cũng biết quyền lực cô lớn cỡ nào.
Kana và con nhỏ kia đem theo nỗi nhục của ngày hôm nay và cả nỗi tức trong lòng len lén ra đi vì chưa muốn là người "homeless" (vô gia cư) đâu. Anh thì chăm chút vết đang tấy đỏ trên má của tụi nó ,à xót thương. Thế là một ngày kết thúc êm đềm (mới là lạ)
CHƯƠNG TIẾP THEO : CHƯƠNG : NHỮNG CẢM XÚC LẠ NÀY LÀ GÌ? YÊU HAY THƯƠNG CẢM?! (VÌ KHÔNG BIẾT CHỪNG NÀO ĐĂNG ĐƯỢC NÊN TÁC GIẢ SẼ KHÔNG NÓI NGÀY NỮA ĐẾN KHI MÁY TÍNH CỦA EIRA SỬA XONG)
BYE, G