Cô Nàng Quạ Đen

chương 57: 57: yêu quái nhỏ thông suốt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chu Hoan Hoan ngồi trên bồn cầu im hơi lặng tiếng rơi nước mắt.

Di động của cô ta đang rung lên, trên màn hình nhấp nháy hai chữ "Bò sát", đây là tên cô ta đặt cho Châu Tiểu Thấm.

Nhưng bò sát vào giờ phút này đang đội vương miện của cô ta, ở bên cạnh ba của cô ta, thoải mái hưởng thụ tình thương của người cha vốn thuộc về cô ta.

Bạn nói chuyện này có buồn cười hay không? Châm chọc hay không?

Trước kia, Chu Hoan Hoan không tin trên thế giới này có "nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó thoát" này.

Nhưng bây giờ cô ta tin.

Nếu không phải do cô ta hãm hại, Châu Tiểu Thấm tuyệt sẽ không có ngày hôm nay.

Vận mệnh đã định, cô ta từng bước một đem Châu Tiểu Thấm đẩy đến vị trí vốn thuộc về mình, để cô nhẹ nhàng cầm lấy tất cả của mình.

Báo ứng, đúng là báo ứng! Nhưng cô ta tại sao lại không tin?

Chỉ là trong giây lát, gương mặt đầy nước mắt của Chu Hoan hoan liền kéo ra một nụ cười âm ngoan.

Cô ta nhận điện thoại, trên mặt còn đầy nước mắt, nhưng ngữ khí đã khôi phục như bình thường: "Hoan Hoan, tớ đang ở trong toilet.

Tớ thấy cậu vui vẻ như vậy, liền không nỡ quấy rầy cậu.

Tớ lập tức tới đây.

Ừ ừ.

Gặp sau."

Cúp điện thoại, cô ta thở dài một hơi, sau khi cẩn thận lau sạch nước mắt liền sửa lại tên của Châu Tiểu Thấm trong danh bạ thành "Ô Nha Nha".

Nếu đã hạ quyết tâm gắt gao bám lấy Châu Tiểu Thấm, cô ta phải hoàn hảo trong mỗi một chi tiết.

Nhìn cái tên này, cô ta bỗng nhiên ý thức được tại sao Ô Dung Thành khi quyên góp xây dựng mỗi một trường Tiểu học, mỗi một toà nhà đều tên là "Xuân Nha".

Bởi con gái ông tên Nha Nha, cho nên ông dùng phương thức này, cầu phúc cho con gái lưu lạc bên ngoài.

Ông cảm thấy chỉ cần mình không ngừng làm việc thiện, ông trời sẽ phúc báo cho con gái, phù hộ cô ở nơi ông không nhìn thấy gặp nạn thì mạnh mẽ, cả đời bình an.

Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Chu Hoan Hoan mới vừa lau khô nước mắt lại từng giọt từng giọt nước mắt lớn rơi xuống.

Thì ra ở thời điểm cô ta không hay biết gì, cô ta đã được nhận nhiều đến vậy tình thương của cha!

Cô ta mở album ra, vô cùng quý trọng sờ sờ bức ảnh mình chụp trộm Ô Dung Thành, sau đó gắt gao đem điện thoại dán ở ngực, giọng nói run rẩy mà gào: "Ba, con ở đây.

Ba, ba nhìn con đi!"

Chỉ đáng tiếc khi Châu Tiểu Thấm đứng chung với cô ta, trong mắt Ô Dung Thành vĩnh viễn sẽ không tồn tại cô ta.

Bởi vì cô ta đã đem gương mặt tuyên khắc (tuyên bố + chạm khắc) gen của họ Ô vứt bỏ không chút do dự.

Hối hận lẫn không cam lòng lại lần nữa châm thành ngọn lửa, thiêu đốt khiến Chu Hoan Hoan cắn chặt răng.

Cô ta âm thầm hít vài ngụm khí, sau đó mới mở cửa, đi ra phía ngoài trang điểm lại.

Khi cô ta đã che tốt đi đôi mắt ửng đỏ, làm bộ như không có việc gì đi vào cửa hàng, Ô Nha Nha vốn đang mặc đồ thể dục đã thay một váy Công chúa thuần trắng.

Trên đầu cô còn mang chiếc vương miện khảm mấy nghìn viên kim cương, Ô Dung Thành khí chất đã tôn quý lại uy nghiêm đứng ở bên cạnh cô, mỗi một ánh mắt nhìn cô đều chứa đầy dịu dàng vô tận và cưng chiều.

Bọn họ thực sự rất giống Công chúa và Quốc vương.

Người qua đường biết chuyện bọn họ lúc ấy sôi nổi quay đầu, sau đó lộ ra ánh mắt kinh ngạc, cảm thán.

Bọn họ một người anh tuấn đĩnh đạc, một người tươi đẹp diễm lệ, ngũ quan cực kỳ giống nhau đã nói rõ mối quan hệ của họ với mọi người.

"Cha con, bọn họ tuyệt đối là cha con! Trời ạ, gen của người cha cũng quá mạnh rồi! Nếu tôi có con gái xinh đẹp như vậy, tôi cũng sẽ cưng chiều như Công chúa nhỏ!", hai người qua đường đứng bên cạnh Chu Hoan Hoan nhỏ giọng thì thầm.

Ánh mắt của Chu Hoan Hoan hơi tối, khoé miệng lại kéo ra một nụ cười.

Cô ta tới đón hai người, tiếp tục cam chịu cơn đau lòng dường như mỗi phút mỗi giây đều đang tràn lan.

Nhưng dù vậy, cô ta luyến tiếc việc rời đi.

Cô ta muốn ở bên cạnh ba, dù chỉ nhiều thêm một giây cũng muốn.

Cô ta rất nhanh liền phát hiện ra, lúc này, Ô Nha Nha đã trở nên lớn mật.

Món đồ có giá cả xa xỉ, cô cũng sẽ cầm lên nhìn một cái, không thích liền đặt xuống rời đi, thích thì liếc trộm ba, sau đó trong ánh mắt cổ vũ của ba mà mua lấy.

Thấy cô chậm rãi thả lỏng, có thể tự nhiên hào phóng ứng đối bên ngoài, Ô Dung Thành không khỏi vỗ vỗ sống lưng cô, trên mặt đều là thần sắc vui mừng.

Khi từ tầng đáy của xã hội nhảy lên đỉnh kim tự tháp, không ai có thể ngay từ lúc đầu đã tự nhiên lại nhẹ nhàng mà gia nhập.

Khó chịu, khiếp đảm, làm trò cười, đều là tình huống phải xảy ra.

Mà thống khổ như vậy, Chu Hoan Hoan đã trải qua quá nhiều lần.

Vì gia nhập xã hội thượng lưu, cô ta từng vô số lần trong khó chịu cực độ cưỡng bách bản thân tươi cười, cùng từng áp xuống khiếp đảm đi làm việc chính mình không muốn, càng từng trở thành đối tượng bị trêu đùa của tên phú nhị đại nào đó.

Cô ta biết không được tán thành là cảm giác gì.

Cô ta cho rằng Ô Nha Nha cũng sẽ giống như mình, sau khi nếm đủ thống khổ mới có thể thấy chút hy vọng.

Nhưng cô ta nghĩ sai rồi.

Ô Nha Nha sao có thể giống cô ta? Ô Nha Nha là Công chúa, cho nên Quốc vương sẽ dẫn dắt cô, bảo vệ cô, làm tấm khiên và thanh kiếm lợi hại của cô.

Mà Chu Hoan Hoan cái gì cũng không có, tuy rằng Châu Húc Dương dưới sức ép buộc của người cậu đã cho cô ta vào gia phả, nhưng sẽ không thật lòng đối xử cô ta.

Mà ba đẻ của Châu Tiểu Thấm là loại người mưu mô, trọng lợi ích sẽ càng không tiếp nhận một đứa con hoang.

Nghe nói ba Châu đã lập xong di chúc, sau khi ông ta chết, toàn bộ tài sản Châu gia chỉ thuộc về con trai, "đứa con gái" Chu Hoan Hoan một phân tiền cũng đừng hòng nghĩ đến.

Cho nên Chu Hoan Hoan chỉ bề ngoài rực rỡ mà thôi.

Cô ta nhìn Ô Nha Nha đầu đội vương miện, thản nhiên đi dạo giữa các quầy hàng, trên mặt lộ ra nụ cười, tròng mắt lại không ngừng cuồn cuộn sương đen.

Càng tiếp xúc cô ta càng thống khổ ý thực được, đồ vật bị chính mình vứt bỏ quý giá cỡ nào, khó có được cỡ nào.

Hai giờ sau, trung tâm thương mại phải đóng cửa, chuyến đi mua sắm này Ô Nha Nha chưa đã thèm đã phải kết thúc.

Trở lại nhà cũ, Ô Nha Nha vui vẻ rạo rực đem quần áo, giày, túi, mỹ phẩm dưỡng da, trang sức...v.v...!do ba ba mua cho mình, sắp xếp trong phòng thay đồ hoặc két sắt.

Chu Hoan Hoan ở bên cạnh giúp cô cất đồ, cười trêu: "Trước đó, tớ còn muốn khoe với cậu phòng để quần áo của tớ, không nghĩ rằng mấy giờ sau cậu liền biến thành đại phú bà.

Phòng để quần áo của cậu còn lớn hơn phòng ở nhà tớ."

Ai cũng không biết, tâm tình của cô ta bị thống khổ dày vò thế nào.

Trước đó cô ta cảm thấy kiêu ngạo bao nhiêu, bây giờ cảm thấy thất bại lẫn hối hận sâu bấy nhiêu.

Cô ta cầm đi hết thảy của Châu Tiểu Thấm, vì vậy Châu Tiểu Thấm cầm đi hết thảy của cô ta.

Cô ta cho rằng bản thân vứt bỏ chính là hạt mè, lại không nghĩ cô ta vứt bỏ thực ra là một toà bảo khố.

Cô ta nhịn đến bây giờ còn chưa nổi điên quả thực là kỳ tích.

"Tớ cảm thấy bản thân giống như đang nằm mơ vậy.", Ô Nha Nha chạm vào vương miện đang ở trên đầu, nhìn trái nhìn phải trong gương.

Không sai, cô chính là cô ý, cô muốn cho Chu Hoan Hoan hiểu rõ, thứ cô ta muốn là người khác nằm mơ có được.

Thống khổ ư? Hối hận ư? Phẫn nộ ư? Không cam lòng ư?

Đúng vậy! Vì đấy chính là những thứ cô ta cầu mong.

Nghĩ đến đây, Ô Nha Nha che miệng nhỏ, phụt cười một tiếng.

Chu Hoan Hoan lại cho rằng cô không khống chế được vui sướng trong lòng mới có thể bật cười, liền trêu chọc một câu: "Cậu rất đẹp.

Tìm được ba rất vui nhỉ?"

Trong tình huống lục phủ ngũ tạng đều đang bị ghen ghet đục khoét đến vỡ nát còn có thể tự nhiên ứng phó như vậy, Chu Hoan Hoan xác thực là có một trái tim mạnh mẽ.

Lúc này, Ô Nha Nha có chút bội phục.

"Nha Nha, chúng ta tìm ba của cậu trò chuyện đi?! Cậu không muốn biết ba cậu ở nước ngoài đã trải qua điều gì sao? Mấy năm nay vì tìm cậu, chú ấy nhất định rất vất vả?!", Chu Hoan Hoan ấp ủ hồi lâu, rốt cuộc đem khát vọng trong nội tâm nói ra.

Cô ta ở lại nơi này không phải muốn chứng kiến Ô Nha Nha hạnh phúc bao nhiêu, mà muốn nắm chặt mỗi một phút mỗi một giây tìm hiểu ba mình, cũng khiến ông trong thời gian ngắn nhất quen thuộc mình, yêu thích mình.

Ô Nha Nha liếc mắt một cái liền nhìn thấy tâm tư nhỏ của cô ta, cũng chưa vội vạch trần, ngược lại hứng thú bừng bừng nói: "Được nha, tớ lập tức đi tìm ba ba nói chuyện phiếm."

Cô mặc thêm áo khoác, ra khỏi phòng.

Chu Hoan Hoan vội vàng đuổi theo.

Ô Nha Nha quay đầu lại nhìn cô ta, biểu tình có chút khó xử: "Tiểu Thấm, cậu

không cần đi theo đâu, tớ muốn cùng với ba ba tớ tâm sự riêng một lát."

Trong nháy mắt, Chu Hoan Hoan cơ hồ không áp được lửa giận tích cóp mỗi lúc càng lớn.

Cô ta thật muốn nắm cổ áo của Ô Nha Nha lớn tiếng quát: "Đó là ba tao, không phải ba mày! Mày có tự cách gì đuổi tao?"

Nhưng thấy gương mặt xinh đẹp được thoát thai từ chính mình, cô ta gắt gao cắn chặt khớp hàm.

Là một người ngoài, cô ta quả thực không có tư cách gì gia nhập vào câu chuyện của hai cha con họ.

Bọn họ tất nhiên là nói chuyện riêng tư, cô ta là ai mà ở bên cạnh nghe? Thân phận của cô ta là gì?

Thân mình Chu Hoan Hoan hơi lay động, thiếu chút nữa té ngã.

truyện đam mỹ

Một lần rồi lại thêm một lần bị đả kích, sớm đã làm cô ta tinh bì lực tẫn [].

[] Tinh bì lực tẫn: thành ngữ Trung Quốc có nguồn gốc từ Tiêu thị Dịch Lâm- Tốn của Tiêu Diên Thọ thời Tây Hán.

Câu này chỉ tinh thần đã mệt mỏi, kiệt sức, mô tả sự mệt mỏi cực độ cả tinh thần lẫn thể chất.

Đương lúc cô từ trong bi ai thấu xương chậm rãi gật đầu, Ô Dung Thành lại từ chỗ sâu trong hành lang dạo bước tới.

"Châu tiểu thư, ba của cô tới đón cô.", ngữ khí của ông ôn hoà.

"Cái gì?", Chu Hoan Hoan ngây dại.

Cô ta căn bản không có cách nào tiêu hoá được những lời này.

Ba của cô ta không phải đang ở ngay trước mắt cô ta sao?

"Châu tiên sinh ở dưới tầng đợi cô.", Ô Dung Thành nhàn nhạt bổ sung một câu.

Lúc này Chu Hoan Hoan mới hiểu được, ba trong miệng ông là ba của Châu Húc Dương và Châu Tiểu Thấm.

Vậy nên, cô ta thiếu chút nữa bật cười thành tiếng..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio