Chuyện của Mộng Nghi sau vài ngày cũng không còn ồn ào nữa. Thỉnh thoảng đi trong trường vẫn còn vài học sinh nhìn cô, hơn nữa số người tiếp xúc cô trong trường từ lúc thân phận của cô bị công bố cũng ít đi. Ngoại trừ các bạn trong lớp ra, những người khác đều không muốn đến gần cô.
Diệu Hân từ hôm nọ đến giờ lúc nào cũng ở bên cạnh cô nói những lời an ủi. Nhất Phong thấy vậy liền cau mày nói."Mình làm bạn với cậu từ nhỏ mà chưa thấy cậu quan tâm đến mình như vậy bao giờ!"
Mộng Nghi nghe xong liền cười trừ. Diệu Hân chớp đôi mắt long lanh xinh đẹp hướng về phía hắn nói."Ghen tị hả?"
Nhất Phong chẳng thèm để tâm lôi sách ra đọc. Mộng Nghi vỗ một cái lên vai Diệu Hân, giọng nói đầy khí thế."Tôi không sao đâu. Cậu cũng về chỗ xem lại bài đi, lát nữa có tiết kiểm tra đó."
Diệu Hân gật đầu đứng dậy rồi chạy về chỗ.
Mộng Nghi ngồi chống cằm, đôi mắt nhìn vào sách nhưng trong đầu lại thả trôi đi chỗ khác. Cô đang suy nghĩ không biết tại sao dạo này không thấy Hứa Kỳ và Hà Mi. Nghe nói hai bọn họ bị phạt nhưng không biết là phạt gì. Dù sao gia cảnh nhà bọn họ cũng hông phải dạng vừa nên chắc cũng không sao đâu nhỉ?
"Đang nghĩ gì vậy?" Nhất Phong hỏi Mộng Nghi.
"Cậu có biết Hứa Kỳ và Hà Mi bị phạt gì không?" Mộng Nghi nhìn hắn với đôi mắt mong đợi.
"Hai bọn họ chuyển trường rồi."
"Chuyển trường? Thật hả?"
"Đúng vậy. Dù bọn họ có gia thế mạnh đến nào nhưng mạnh hơn tôi sao? Bị đuổi học là nhẹ đó!" Nhất Phong bình thản kể lại.
Mộng Nghi ngạc nhiên, nghiêng đầu hỏi."Cậu khiến bọn họ bị đuổi học."
Nhất Phong gật đầu,"Ai bảo bọn họ dám bắt nạt câu!"
Nghe xong lời này tâm trạng của Mộng Nghi vô cùng tốt. Hắn là đang trả thù hộ mình, không tệ!
Tan học Mộng Nghĩ mua một ít hoa quả ở ven đường. Đang đợi lấy lại tiền thừa thì cô nghe thấy tiếng hét chói tai của một người phụ nữ, bên cạnh là một đứa bé nhỏ. Chiếc BMW lao với tốc độ vô cùng nhanh về phía họ, Mộng Nghi giật mình nhìn chiếc xe cách họ chỉ còn hai mét liền phi thật nhanh ra kéo họ lại.
May mắn là người trên đường không ai bị thương. Hai mẹ con kia may mắn được Mộng Nghi cứu thoát liền cúi đầu nói liên tục câu cảm ơn. Cậu bé kia vì quá hoảng sợ mà òa nên khóc nức nở. Người mẹ vì quá sợ hãi mà toàn thân đều run lên chỉ biết ôm con rồi lau nước mắt cho con. Bị cảnh vừa rồi làm cho cảm động Mộng Nghi suýt nữa thì khóc.
"Ngoan đừng khóc nữa, đây cô có cái này cho con. Mau nín đi." Mộng Nghi lôi một chiếc kẹo mút đầy màu sắc đưa cho cậu bé.
Cậu bé nhìn thấy liền ngừng khóc, gương mặt liền rạng rỡ, đưa cái tay bé xíu nắm lấy kẹo. Trẻ con đúng là dễ thương. Mộng Nghi đưa tay lên xoa tóc cậu bé rồi nở nụ cười.
"Cảm ơn em nhé, không có em chắc hai mẹ con chị...."
Mộng Nghi vội xua tay,"Hai mẹ con không sao là tốt rồi."
Vì bây giờ là giữa trưa nên cũng rất ít người. Sau khi không có ai bị gì liền bỏ đi hết không ai thèm quan tâm đến chiếc xe đắt tiền đang bị nát bét kia. Chiếc xe bị đâm vào cây cột điện nên phần trước xe bị méo mó đến đáng sợ. Mộng Nghi chạy nhanh lại chỗ chiếc xe thì phát hiện có một người đàn ông ở bên trong, trên đầu dính đầy máu gục ở trên vô lăng. Mộng Nghi lấy điện thoại gọi cho bệnh viện nói rõ địa chỉ nơi có người bị tai nạn rồi mở cửa xe, tháo dây an toàn ra rồi dùng sức một mình lôi người đàn ông này ra khỏi xe.
Mộng Nghi lấy chiếc khăn tay của mình từ trong túi ra chặn lại vết thương đang bị chảy máu để máu ngừng chảy ra. Người đàn ông này khoảng hơn tuổi, gương mặt dù đã bị lão hóa nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy người này lúc trẻ có vẻ rất đẹp trai. Người đàn ông đột nhiên hơi mở mắt ra nhìn người đang cầm máu giúp mình. Đôi tay ông đột nhiên giơ lên sờ vào má cô. Mộng Nghi thoáng giật mình liền hơi lùi người lại, nhưng tay vẫn cầm khăn giữ vết thương cho ông.
"Mộng...Lam...là bà sao...?" Sau đó nở một nụ cười có phần bi ai.
Nghe người đàn ông lạ hoắc gọi tên mẹ mình tự dưng trong đầu cô nổ ầm một tiếng. Người này biết mẹ mình? Hay chỉ là trùng hợp?
"Chú không sao chứ? Chú..."
Vài phút sau thì xe cấp cứu tới. Các y tá nhấc người này lên cán rồi cho vào xe. Vì cô là người đã gọi điện cho bệnh viện nên cũng đi theo. Dọc đường đến bệnh viện, các y tá đã tạm sơ cứu vết thương cho ông. Nhưng miệng ông vẫn không ngừng lẩm bẩm hai chữ "Mộng Lam".
Rốt cuộc cái tên mà ông đang nhắc đến có phải mẹ mình không?