Hôm nay con hẹn mọi người ra đây là muốn nói với mọi người một chuyện." Nhất Phong ngừng một lúc, quay sang Mộng Nghi đang vô cùng căng thẳng đến việc hít thở cũng cảm thấy khó khăn đang ngồi bất động ở ghế bên cạnh. Hắn nở nụ cười dịu dàng với cô, sau đó nắm lấy tay cô mà tuyên bố dõng dạc."Cậu ấy tên là Mộng Nghi. Mộng Nghi mới chính là người mà con thích!"
Bạch Hán Minh, chủ tịch Cố Lâm và Kỳ Kỳ nhất loạt bất ngờ. Chén rượu ở trên tay Bạch Hán Minh bỗng rớt xuống bàn, rượu đổ ra ngoài. Bạch Hán Minh đập bàn đứng dậy, trừng mắt nhìn đứa con trai không nói lời nào. Cố Lâm khẽ nhếch môi nở một nụ cười khó hiểu. Ông nhìn Nhất Phong rồi lại nhìn Mộng Nghi vẫn còn đang sợ hãi rồi sau đó là Bạch Hán Minh đang giận đến run người.
"Haha...xin chúc mừng chủ tịch Bạch còn trẻ như vậy đã có con dâu rồi. Đúng là may mắn!" Giọng của Cố Lâm vô cùng cao, còn có chút vui vẻ không hề cảm thấy tức giận khi con gái mình đang bị gián tiếp từ chối.
Nhất Phong xoa nhẹ lưng Mộng Nghi khiến cô trấn tĩnh lại, sau đó nở nụ cười bình tĩnh đáp."Cảm ơn Chủ tịch Cố. Kỳ Kỳ là một cô gái xinh đẹp, thông minh hẳn sẽ có người xứng đáng hơn tôi."
Cố Lâm lại cười sau đó quay sang Kỳ Kỳ."Chúng ta về thôi!"
Kỳ Kỳ im lặng nãy giờ đột nhiên ngăn Cố Lâm lại, lên tiếng."Bố, việc hợp tác với chủ tịch Bạch đừng có hủy được không?"
Cố Lâm nheo mày,"Tại sao? Thằng nhóc đó đã không chọn con vì sao ta phải hợp tác đầu tư với họ?"
"Bởi vì người con thích không phải là Phong!" Giọng nói của Kỳ Kỳ chắc như đinh đóng cột không gì có thể lay chuyển được.
Cố Lâm mỉm cười ngạc nhiên, chiều theo ý của con gái mình vẫn tiếp tục đầu tư vào công ti của nhà họ Bạch. Bạch Hán Minh vô cùng vui mừng sau khi tiễn Cố Lâm và Kỳ Kỳ đi thì mới thở phào nhẹ nhõm. Bạch Hấn Minh nhìn cặp đôi đứng như trời trồng trong phòng mà cảm thấy mệt mỏi, nói."Thôi được rồi. Chuyện này coi như qua. Hai đứa đợi hôm nào ta ký hợp đồng với họ xong thì chúng ta nói chuyện."
Hai người còn tưởng người mà Kỳ Kỳ thích phải là một thiếu gia con nhà giàu, đẹp trai nhưng sự thật lại luôn phũ phàng. Người mà Kỳ Kỳ thích là một anh chàng hơn hai mươi tuổi, da ngăm, dáng vóc cao, nhan sắc chỉ có thể coi là mức trung bình. Công việc là bảo vệ của công ty nhà Kỳ Kỳ. Hơn nữa càng ngạc nhiên hơn là chàng trai này lại là hàng xóm cũ của Mộng Nghi.
Mộng Nghi tròn mắt ngồi đối diện với hàng xóm cũ, mà trong lòng vô cùng vui vẻ."Anh Long, không ngờ anh lại là bạn trai của Kỳ Kỳ đấy!"
Long đáp lại bằng nụ cười gượng gạo đáp."Anh chỉ gặp đúng Kỳ Kỳ một lần, không biết tại sao lại trở thành bạn trai nữa."
Kỳ Kỳ vô cùng thân mật ôm chặt cánh tay của Long, dịu dàng nói."Anh ấy cứu tớ một lần ở bãi đỗ xe. Nếu không có anh ấy chắc mình vẫn còn đang nằm ở bệnh viện đấy!"
Mộng Nghi tròn mắt, có hơi hoảng hốt."Nguy hiểm như vậy sao?!"
"Bọn chúng hình như là đang bị cảnh sát truy đuổi, nên chắc là nguy hiểm."
Nhất Phong ngồi im uống nước. Hắn có hơi thắc mắc không hiểu tại sao Mộng Nghi hôm nọ vẫn còn ghen với Kỳ Kỳ như vậy nhưng sao giờ nói chuyện lại như hai người bạn thân vậy? Con gái thật khó hiểu.