Edit: Lam
Kỳ thực Lâm Húc cũng không nhàn hạ, phân chia thời gian xong thì ngồi vào bàn bắt đầu làm việc.
Nhạc San thích xem truyện tranh, nhưng mà so với bản vẽ máy, thì cô thích bản vẽ tay hơn. Phác thảo, vẽ khung, tô đen, đăng lên mạng… Cô cảm thấy đây mới là truyện tranh tình cảm lãng mạn, dựa vào màu sắc đen trắng và cả đường cong để thể hiện ra khả năng vô hạn, 《Phi thường đạo》 chính là thể loại này.
《Phi thường đạo》 mới ra mắt một năm, đã nhận được vô số giải thưởng lớn nhỏ trong nước, bất ngờ nổi tiếng. Ngoài cách vẽ tỉ mỉ và cách thể hiện thú vị ra, thì nội dung câu chuyện còn rất hấp dẫn, căng thẳng, rung động lòng người. Lúc Nhạc San đọc truyện đã từng nghĩ, một họa sĩ truyện tranh có thể vẽ ra được một tác phẩm như vậy, nhất định là một người có suy nghĩ rất tuyệt vời.
Nhưng không nghĩ tới, trăm nghe không bằng một thấy.
Nhạc San quay đầu nhìn về phía Lâm Húc đang làm việc. Anh ta đã làm xong sơ đồ phác thảo xoay quanh nhân vật chính, rồi bỏ bút xuống, quay đầu nhìn Nhạc San: “Cô có đói không?”
Thật sự là quá lười luôn…
Lâm Húc xách túi đồ cô biên tập mua cho anh ta vào, lục lọi, rất ân cần hỏi Nhạc San: “ Thịt bò kho tàu, hải sản, còn có dưa chua, cô muốn ăn cái nào?”
“…”
Lâm Húc còn lười không thèm nấu mì, chỉ đun nước nóng rồi ủ mì.
“Mấy hôm trước anh làm cái gì?” Nhạc San nhìn tờ lịch treo tường, có một ngày bị khoanh tròn.
Lâm Húc cầm lấy bút chì, xoay tròn trên tay: “Tôi sẽ dành hai đến ba ngày để nghiêm túc lập kế hoạch, sau đó là một thời kỳ chuẩn bị, cuối cùng là dùng hai ngày để vẽ toàn bộ bản thảo.”
Thật sự là mạnh mẽ còn có mạnh mẽ hơn, nếu Khương Vị mà biết đến người này, thì cậu ấy sẽ không bao giờ ghét bỏ mình nữa. Nhạc San hận không thể bắc cầu cho hai người làm bạn ngay lập tức.
Trong lúc Nhạc San và Lâm Húc chờ mì chín, thì Khương Vị đang quỳ rạp dưới đất để tìm Nhạc San.
Anh mang theo cơm tối của Nhạc San, lẻn ra khỏi bếp, đi vào trong phòng mình, lại phát hiện trên giường chỉ có mỗi di động mà không thấy Nhạc San đâu. Gọi mấy câu cũng không thấy cô trả lời, vì vậy anh bắt đầu đi tìm cô khắp nơi. Tìm mọi góc có thể trốn và trên mặt đất, Khương Vị chuyển mục tiêu xuống gầm giường.
Cái giường này là loại giường cổ, khoảng cách giữa giường và mặt đất rất gần, nhưng cũng đủ để Nhạc San chui vào. Không phải Khương Vị bị ngớ ngẩn, mà là do lịch sử đen tối của Nhạc San tương đối nhiều. Thời kỳ nghịch ngợm trước kia của cô ấy, từng ăn không ít đau khổ, chỉ vì có thể đùa giỡn thành công.
Chỉ vì có thể dọa người khác, mà chui vào trong thùng cả một buổi trưa, còn nhất định phải đợi Khương Vị đến mở thùng cho bằng được, thành công dọa được anh thì mới thấy hài lòng. Chính vì loại tính cách nhẫn nại, và không đạt được mục đích thì không bỏ cuộc này, mà Nhạc San đã từng bị tiên đoán là sẽ trở thành một người rất vĩ đại.
Gầm giường không được dọn dẹp thường xuyên, có thể trông thấy cả một tầng tro bụi, còn có thể thấy một ít gì đó giống như tóc. Khương Vị vặn vẹo nhìn nửa ngày, cũng không nhìn thấy Nhạc San.
Thật sự là làm người ta lo lắng mà. Khương Vị ngồi dựa vào giường, thở dài: “Tốt lắm, tớ nhận thua rồi, cậu mau ra đây đi.” Nhưng vẫn không có ai đáp lại.
Nhạc San không thể “không hiểu chuyện” như vậy được, đùa giỡn cũng chỉ có giới hạn thôi. Mà tình trạng này cô ấy cũng không thể đi ra khỏi phòng mình, trừ phi cô ấy muốn bị phát hiện.
Khương Vị cảm thấy tim mình co lại, anh đột nhiên đứng dậy, kéo cửa đi ra ngoài.
Khương Lai đang dẫn Thạch Hoa Quả đến nhà ăn, quay đầu nhìn về phía Khương Vị, nhíu mày: “Khương Vị, chú làm gì đấy?” Vạt áo bị tung ra, một ống tay áo xắn lên, một cái thì bỏ thẳng, trông qua rất lôi thôi.
“Vừa rồi có ai vào phòng em không?”
“Cháu…” Thạch Hoa Quả giơ tay lên, “Chú nhỏ, là chú mang tiên hoa về hả? Cháu đã đưa bạn ấy về nhà rồi, không thì bạn ấy sẽ chết mất.”
Khương Lai không biết bọn họ đang nói gì, nhưng đại khái đã biết là Thạch Hoa Quả vào phòng Khương Vị nghịch ngợm gì đó. Lông mày anh nhăn lại: “Khương Vũ Khả, không phải bố đã bảo con không được tùy tiện nghịch đồ của người khác sao.”
Nhìn thấy bố mình giận tái mặt, Thạch Hoa Quả căng thẳng, không dám hé răng.
“Không sao đâu, anh, anh vào trước đi, em nói chuyện với Thạch Hoa Quả.” Khương Vị để mình tỉnh táo lại, ngồi xổm trước mặt Thạch Hoa Quả, sờ sờ đầu bé, “Thạch Hoa Quả, nói cho chú biết, cháu mang tiên hoa đi đâu rồi?”
“Trong vườn hoa.” Thạch Hoa Quả nói nhỏ, bé nhìn trộm Khương Vị, rồi ủy khuất nói, “Tiên hoa đã không thể bay nữa rồi, thật sự sẽ chết đó.”
“Chú biết rồi, cảm ơn Thạch Hoa Quả.” Khương Vị cảm thấy sau lưng có một tầng mồ hôi lạnh, nghĩ tới Nhạc San bé như vậy mà ở bên ngoài gặp phải chuyện gì. Anh bắt mình phải tỉnh táo lại, dùng sự tnhaanx nại để nói chuyện với Thạch Hoa Quả, “Vậy cháu có thể dẫn chú đi xem không, chú cũng muốn xem xem tiên hoa trông thế nào.”
Khương Vị ôm Thạch Hoa Quả ra ngoài, sắc trời bên ngoài đã đen lại, đèn đường đã sáng.
Hai người đi tới chỗ Thạch Hoa Quả phóng sinh Nhạc San, Nhạc San đã không còn ở trong hoa. Thạch Hoa Quả sợ đến mức muốn khóc lên: “Có phải tiên hoa chết rồi không? Sao lại không thấy bạn ấy đâu chứ?”
“Tiên hoa có thể đang ngủ ở trong bông hoa rồi, trời tối rồi, bạn ấy cũng buồn ngủ rồi.” Khương Vị lại ôm Thạch Hoa Quả về nhà, “Nghe lời chú nói nhé, không được nói cho người khác chuyện của tiên hoa… Bây giờ chú có việc phải đi, nếu ông bà có hỏi, thì nói là chú đi làm việc nhé.”
“Vâng.” Thạch Hoa Quả gật đầu, dúi đầu vào vai anh.
Khương Vị thả Thạch Hoa Quả xuống cửa nhà, mở cửa ra, nhìn bé đi vào, đóng cửa lại, xoay người đi về phía vườn hoa. Bật đèn điện thoại, tìm cả bụi hoa cũng không thấy Nhạc San đâu.
Tối mùa hè oi bức, nhưng Khương Vị lại cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.
Bộ dạng kia của Nhạc San, sẽ không ngốc đến mức mạo hiểm đi đâu chứ. Nếu không ở gần đây, thì chỉ có thể là bị ai đó phát hiện rồi mang đi thôi. Trẻ con, người lớn, chó hoang, mèo hoang, đều có thể xuất hiện trong vườn hoa, Khương Vị không biết là trường hợp nào là tệ nhất.
Chân anh mềm ra, ngồi lên ghế dài đối diện bồn hoa, hơi thở dốc. Tuy rất sốt ruột nhưng lại không biết mình nên làm gì, trong lòng an ủi bản thân rằng phải nghĩ về trường hợp tốt. Lúc này bị người mang đi, còn tốt hơn là bị chó mèo tha đi.
Khương Vị ngẩng đầu nhìn xung quanh, đột nhiên đứng dậy, đi tới phòng an ninh.
Anh phải xem camera.
Lúc này Lâm Húc cũng ủ xong mì, mở nắp vung lên, một mùi thơm của mì mang theo hơi nóng xông vào mũi. Nhạc San đứng bên cạnh hộp mì, ngẳng đầu nhìn Lâm Húc, hít vào một hơi, giơ tay xoa bụng.
Thật đói, bây giờ mấy giờ rồi? Cô nhìn quanh phòng một vòng nhưng không tìm được cái đồng hồ nào.
Lâm Húc dùng đũa gắp một đoạn mì nho nhỏ, thả vào cái nắp chai coca, hỏi: “Đủ ăn chưa?”
“Tôi muốn rửa tay.” Nhạc San mở hai tay ra, giơ lên cao.
Thật phiền phức. Lâm Húc bê Nhạc San đến toilet, đặt cô lên bồn rửa mặt. Nhìn thoáng qua vòi rồng, giơ tay cọ lên miệng vòi, đầu ngón tay dính một giọt nước, giơ ra chỗ Nhạc San: “Nè, rửa đi.”
“…” Nhạc San ngẩng đầu nhìn anh ta một cái.
Lâm Húc nghĩ một chút rồi lại văn vòi nước, lúc nước chảy, lại bê Nhạc San đến gần để cô có thể rửa tay —— hình như càng bất tiện hơn, anh ta quay đầu lại nhìn, tiện tay lấy một cái nắp chai ra, rót nước vào trong cho Nhạc San rửa.
Trở lại phòng sách, Lâm Húc lại cho Nhạc San một đoạn mì nóng, rồi bê mi của mình lên, để cách xa bản thảo, rồi vừ ăn mì vừa nhìn Nhạc San.
Cô đang cẩn thận cầm đoạn mì kia lên, một tay đỡ bên dưới, cúi đầu cắn một miếng, sau đó nhíu mày, “Ăn như vậy, không có mùi vị gì cả.”
Lâm Húc ghé sát lại, vừa cặn nghe được câu không mùi vị kia. Anh ta cau mày, còn rất soi mói: “Cô như vậy thì sống thế nào được?” Nhỏ như vậy, đừng nói đến việc ăn cơm, chỉ nói tới sinh hoạt thôi cũng là một vấn đề lớn rồi.
“Tôi ở nhà Khương Vị.” Nhạc San nuốt chỗ mì dinh dính vào trong bụng.
“Khương Vị?” Lâm Húc nghĩ lại, nghe cách nói thì không giống bố mẹ, “Bạn trai cô?”
“Không phải bạn trai.” Nhạc San không chút nghĩ ngợi nói, “Chúng tôi lớn lên với nhau từ nhỏ, cậu ấy là người duy nhất biết tôi biến thành như vậy.”
“Vậy mà anh ta còn không phải bạn trai cô?” Lâm Húc nhiều chuyện ghé lại gần, trong lòng thầm nghĩ, sức chiến đấu của người anh em này có vẻ yếu đó, đồng ý chăm sóc người tý hon phiền toái như vậy, sao có thể không có chút ý gì. Nhưng mà nghe giọng điệu chắc chắn của người tý hon này, tiền đồ có vẻ nguy hiểm.
Nhạc San ngẩng đầu, ghét bỏ nói: “Loại quan hệ yêu đương này quá yếu ớt, bạn trai có thể đổi tới đổi lui, nhưng Khương Vị thì vĩnh viễn là Khương Vị.”
Lúc Nhạc San học đại học, một người bạn cùng ký túc có bạn trai, hai người họ ái muội từ sơ trung, đến trung học thì yêu sớm, đến lúc học đại học thì chia chia hợp hợp. Nhạc San nghe cô ấy than vãn mà đầu cũng thấy to lên, sau đó lại lặng lẽ chia tay. Lúc hỏi đến, thì cô bạn kia chỉ nói: “Chia tay, không thể chịu được, không muốn nghe thấy tên của anh ta nữa.” Nhạc San còn thấy rất đáng tiếc, còn thấy khổ sở thay bọn họ, mà cô bạn này không bao lâu sau lại có bạn trai mới.
“Cô biến thành bao nhiêu thứ rồi?” Lâm Húc tò mò hỏi, “Kẹp hạt dẻ, con ếch hay là Chú bé Issun Boshi?)
Kẹp hạt dẻ / The Nutcracker: Vở ballet nói về một con búp bê làm bằng gỗ hình chú lính, được dùng để làm vỡ vỏ hạt dẻ. Xem thêm thông tin tại đây
Link vở ballet: đây
Chú bé Issunboshi, Câu chuyện nổi tiếng của Nhật Bản kể về chú bé Isshunboshi tí hon, cao chưa đầy một ngón tay, nhưng quyết chí lên kinh đô để lập thân.
“Tôi vẫn giữ nguyên mối tình đầu ngây thơ của mình.” Nhạc San nói, cô lườm Lâm Húc một cái với tư thế hỏi tiếp là trở mặt liền.
Lâm Húc uống một ngụm canh, vẫn không nhịn nổi, lại nói: “Vậy cô nói xem, Khương Vị có thể tìm được cô không? Cô cảm thấy bây giờ anh ta đã phát hiện ra cô mất tích chưa? Anh ta sẽ tìm được nhà tôi sao? Không nghĩ rằng cô bị chó mèo hoang tha đi rồi chứ? Hay bị ăn mất chứ?”
“Cậu ấy nhất định sẽ biết.” Giọng Nhạc San rất kiên định, thậm chí còn có chút tự hào, nói, “Hừ, cho dù tôi chết ở đầu đường, Khương Vị cũng tới nhặt xác cho tôi.”
“Hôm nay nghe thấy từ nhặt xác này, trong lòng có chút hoảng hốt.” Lâm Húc bỏ hộp xuống, giơ tay cầm bút chì, “Nghe thấy từ này liền thấy nên làm việc.”
Anh ta cầm lấy bút, vừa vẽ được vài cái, liền quay đầu lại nhìn: “Sao cô lại đến vườn hoa được?”
Nhạc San thở dài nặng nề: “Phim hoạt hình có sức ảnh hưởng quá lớn đối với trẻ em, về sau anh phải vẽ nhiều truyện tranh phản ánh hiện thực xã hội, giúp ích cho sự phát triển của khoa học.”
“…Có vẻ khó hiểu.”
Khương Vị đang thương lượng với bảo vệ.
Ba mẹ Khương Vị ở khu nhà cũ, tài sản và an ninh đều rất lạc hậu, ngay cả camera cũng là mấy năm nay mới có, số lượng không nhiều lắm, có theo dõi h hay không cũng là một nghi vấn.
“Tôi rơi đồ trong vườn hoa, tôi muốn xem camera.” Hiện giờ Khương Vị đã không còn chút nhẫn nại nào.
Vừa nghe thấy là vườn hoa, bảo vệ đã không muốn kiểm soát, mất công tìm cả ngày cũng không thấy, cuối cùng trách nhiệm lại đổ lên đầu mình: “Không được, camera có thể dễ dàng xem như vậy à? Anh cũng không phải chủ nhà.” “Phải đợi người quản lý của chúng tôi đồng ý thì tôi mới có thể cho xem.”
Khương Vị không thể gọi ba mẹ, càng không thể báo cảnh sát.
Dây dưa một hồi, thấy thái độ của Khương Vị ngày càng cứng rắn, giống như chỉ một giây sau sẽ mất kiên nhẫn mà ra tay đánh người, anh ta mới gọi cho người quản lý.
Cửa vườn hoa có camera, còn có một cái camera có thể nhìn thấy hơn nửa cửa ra vào. Xem xét cả hai cái camera cẩn thận, từ khi Thạch Hoa Quả đi đến khi phát hiện Nhạc San mất tích là hơn hai tiếng, sau khi xem xong là hơn bốn tiếng. Anh nhớ kỹ những người tình nghi, hỏi thăm xem họ ở số nhà nào, rồi mới đi ra khỏi phòng an ninh.
Bảo vệ vốn không muốn nói tin tức của chủ nhà cho Khương Vị, nhưng thấy anh nhịn cơn tức cả buổi tối, anh ta cũng không đành lòng, xem ra là mất đồ rất quan trọng. Mềm lòng, cũng cấp thông tin cho Khương Vị.
Ra khỏi phòng bảo vệ, bên ngoài đã hơi sáng, không khí buổi sớm khiến đầu óc anh thoải mái hơn. Anh lại tìm một vòng quanh hoa viên, rồi mới bắt đầu đi hỏi thăm.
Vừa sáng sớm đã bị người gõ cửa đánh thức, không ai có sắc mặt tốt cả.
Lần đầu tiên gõ cửa nhà Lâm Húc, không có động tĩnh.
Lâm Húc cũng thức đến gần sáng, mới lên giường ngủ, ngủ rất say. Nhạc San ngủ mất trong một góc bàn, đã sớm bị Lâm Húc quên mất.
Khương Vị không thu hoạch được gì liền đem chút hy vọng cuối cùng, đặt hết vào nhà Lâm Húc. Nếu không anh sẽ phải đi tìm chó mèo hoang mất.
Lúc biên tập của Lâm Húc mang đồ ăn đến, vừa đi qua chỗ rẽ liền nhìn thấy Khương Vị đang gõ cửa.
“Anh là ai thế?” Cô ta nhíu mày.
“Cô ở căn nhà này sao?” Khương Vị quay đầu hỏi, trông anh có vẻ rất lôi thôi, tay áo, vạt áo đều bẩn thỉu, vẻ mặt ủ rũ và vội vàng làm người ta cảm thấy trạng thái tinh thần của anh có chút vấn đề.
Biên thập lùi về phía sau một bước: “Không phải… Anh tìm ai?”
“Boong!” Khương Vị nôn nóng cả đêm, cảm xúc đè nén cả đêm đột nhiên bùng nổ, anh đạp lên cửa một cái, lại xoay người lại đập cửa.
“Anh làm gì đó?” Cô biên tập giơ túi sữa đậu này về phía Khương Vị, giơ ttay sờ di động trong túi, chuẩn bị khi tình huống không tốt liền lập tức báo cảnh sát.
“Ai đó?” Lúc này, bên kia cửa đã truyền đến giọng Lâm Húc, giọng anh ta khàn khàn, nghe qua là biết vừa mới bị đánh thức.
Biên tập cất cao giọng, “Có người phá cửa.”
Người bên kia cửa yên lặng một lúc lâu.
Lâm Húc đứng dụi mắt tại chỗ, để cho thị giác đỡ mơ hồ, rồi mới thăm dò hỏi: “Khương Vị?”
“Mở cửa.” Khương Vị dùng sức vỗ cửa, đây giống như là chút sức lực cuối cùng của anh, nói xong câu đó, thì dựa vào cửa bất động, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập.
“Đại biên tập Hồ, mở cửa một lát đi.”
“Anh chắc chứ?” Hồ Mộc nghe thấy câu trả lời chắc chắn của bên kia, thì mới cẩn thận né Khương Vị để mở cửa.
Khương Vị đột nhiên xông vào, túm cổ áo Lâm Húc hỏi: “Nhạc San ở đâu?”
“Cô ấy tên là Nhạc San à.” Lâm Húc thấp hơn Khương Vị một chút, bị khí thế đè bẹp nên không yên lòng, “Chết rồi, tối qua tôi hơi mơ hồ… Anh buông tay, tôi tìm xem.” Anh ta vỗ vai Khương Vị, “Đừng gấp.”
Đến khi Lâm Húc lục ra Nhạc San đang ngủ trong đống giấy, thì Khương Vị mới hoàn toàn trầm tĩnh lại.