Sau khi vui chơi thỏa thích, đập phá lanh tanh bành. Cả bọn quyết định sẽ đi ăn một bữa cuối cùng trước khi về. Dương nêu ý kiến:
- Ăn ở nhà hàng Ý đi, chỗ nào sang chút.
- Không, tôi không thích ăn món Ý. Ăn món Pháp đi!- Hưng góp ý
- Thôi ăn món Ý cũng được- Bạn Phong iu dấu ra tay bảo vệ "cục nợ của đời mình"
Rồi bỗng Nguyệt "mama" lên tiếng:
- Thôi, thôi! Đi ăn cơm bụi cho lành!
Ba bạn quay ra, ngơ ngác hỏi:
- Cơm bụi? (Thông cảm mấy ẻm lúc nào cũng ăn đồ ngon, căn bản không hiểu)
- Ờ thì cũng có biết đâu, nghe thôi, đi ăn thử cho biết.
- Không, lúc khác đi, tôi nghe nói mấy chỗ đấy bình thường mà mình phải ăn hoành tráng, về Hà Nội ăn sau.
- Ừ, thế đi ăn đồ Pháp nhá.
Trong nhà hàng ...
Trong khi cả bọn đang nói cười rất vui vẻ thì đột nhiên một giọng nói sến tận bến vang lên:
- Hưng ơiiiii !
Hưng quay ra , trố mắt ngạc nhiên :
- Ơ Lan , sao bà lại ở đây ?
- Tôi mới về nước nên muốn đi du lịch một chút. Thế còn ông? - Một cô gái khá đẹp (nhớ là khá) lên tiếng.
- Tôi đi du lịch với mấy đứa bạn thân. Đây là Dương, con gái giám đốc tập đoàn Sunny, còn đây là Phong con trai của chủ tịch tập đoàn Blank, chắc cậu cũng biết rồi, cuối cùng là Nguyệt, em của...A!
Hưng chưa kịp nói hết thì nó cấu vào tay hắn rồi lườm. Hiểu ý nó nên hắn sửa lại:
- A...Con của một nhà kinh doanh nhỏ.
- Chào các bạn, mình là Phạm Thu Lan, con của giám đốc tập đoàn D.O.J(Tập đoàn đứng thứ thế giới).- Lan giới thiệu, khi nhìn qua nó thì ánh mắt lóe lên một tia khinh thường khó thấy nhưng vẫn được nó thu được hết. Trong lòng cười lạnh, thật ra là nó có lý do để giấu đi thân phận thật, chỉ là không muốn rêu rao khắp nơi mình là con gái của ai. Tuy nhiên đó chỉ là bớt đi một phiền toái tốt hơn thêm một, lý do chính vẫn là khi Lan thấy nó ngồi cạnh Hưng thì có rất nhiều địch ý và ghen tuông trong mắt, vì dạo này chán nên nó mới không cho Hưng nói về mình, để xem cô gái tên Lan này làm gì.
Sau đó Lan mặt dày đòi ngồi cùng bàn với bọn họ, chen vào ngồi giữa nó và hắn, mỗi khi cả bọn cười đùa với hắn thì lại nhảy vào phá đám làm hảo cảm của mọi người với ả nhanh chóng tụt xuống mức thấp nhất.
Khi ra về, ả lại cố tình nói với bọn họ khi hắn không có ở đó:
- Các bạn là bạn của Hưng à? Nếu vậy thì tránh xa cậu ấy đi, bạn bè chả là cái gì cả, chỉ có mình là người mãi ở với cậu ấy được thôi. Ok?
Tất cả nhíu chặt mày nhìn ả õng ẹo ra về. Khi Hưng qyay lại thì thấy lạ nên hỏi:
- Có chuyện gì à?
Bọn nó liếc nhìn rồi đi thẳng, không quan tâm làm hắn thập phần khó hiểu. Suy nghĩ chung của bọn nó:
- Nếu ả đã nói vậy thì mình sẽ thực hiện, để xem ả làm thế nào.