Tại bãi đất trống.
Một cô gái mặc một chiếc váy màu đỏ tươi, tóc màu vàng nhạt, xoăn nhẹ dài ngang vai. Đôi mắt to tròn, má phím hồng. Tựa như búp
bê sứ giả.
Đối diện là một người đàn ông trẻ mặc đồ đen, đang quỳ dưới đất như đợi lệnh
Và cô gái đó đang nhìn chăm chăm vào những bức hình trên tay.
Trên đó là hình ảnh của tụi nó đang nói chuyện với nhau khi nãy. Khi xem đến tấm ảnh lúc nó kẹp cổ thân thiết với Kei. Cô gái kia đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt không tì vết của Kei, ánh mắt của cô đầy say mê:
- Kei!! Kei thật đẹp. Ta nhớ!
Ánh mắt cô gái đột nhiên trầm lại, trở nên hung ác hơn bao giờ hết khi nhìn đến gương mặt đang tươi cười của nó. Tay bóp chặt tấm ảnh, cả người run bần bật:
- C...cô ta là ai? Sao lại dám động vào Kei của tôi hả? Taka đi điều tra cho ta ngay.
Nói đến đây ánh mắt của cô gái kia dần biến thành màu đỏ máu, trong đó tràn ngập sự căm giận.
Người đàn ông đang quỳ thấy tình hình không ổn liền lên tiếng:
- Xin tiểu thư đừng quá kích động.
Cô gái nghe vậy không những không bình tĩnh mà dường như càng bị kích thích. Liền lao ra ngoài với tốc kinh hoàng.
Nhưng người đàn ông kia vẫn nhanh hơn cô bước, đã nhanh chóng chạy về trước dùng thân mình ngăn cô lại.
- Tiểu thư Ishi đừng nên manh động, sẽ không tốt cho sức khỏe của cô.
Ishi điên cuồng giãy dụa thoát khỏi lồng ngực của người đàn ông kia nhưng vô dụng. Đôi mắt cô đỏ ngầu tức giận nói:
- Ta phải giết cô ta, buông ra.
Nói xong cô gái dùng chiếc răng nanh cắn mạnh xuống vai người đàn ông đó nhưng Taka vẫn như tượng, ôm chặt cô gái không có định buông ra, mặc cho cô hút máu mình.
Cô gái kia uống no rồi thì bất ngờ ngất đi, do được Taka ôm chặt nên không bị ngã xuống. Taka rút ra một khăn giấy lau đi vết máu còn động ở khóe miệng cho cô.
- Taka, ngươi đang làm gì đó?!
Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng không chút tình cảm nào vang lên sau lưng người đàn ông.
Vừa nghe xong, Taka liền bế cô gái lên và quỳ xuống cung kính nói:
- Thưa chủ nhân, tiểu thư Ishi vì quá kích động mà ngất đi.
Nữ sinh được gọi là chủ nhân mặc trên người bộ đồng phục của lớp Vam đặc biệt, nữ sinh ấy chính là Rita Hento.
Rita từ từ bước đến, nhìn thấy những tấm ảnh bị rơi đầy dưới đất và tình trạng của cô gái kia liền hiểu nguyên nhân, nhếch môi cười lạnh lùng.
- Tại sao ngươi lại làm theo lệnh con bé chứ? Taki đâu?
- Thưa chủ nhân, Taki bận chút việc, kêu thần trông hộ tiểu thư.
- Từ giờ trở về sau, không có sự cho phép của ta ngươi không được phục tùng mệnh lệnh của bất kì ai hết.
- Rõ! Thưa chủ nhân.
Nghe được câu trả lời, Rita hài lòng gật đầu, bước đến gần Taka, cúi xuống vuốt ve gương mặt non nớt của cô gái kia rồi nói:
- Đưa con bé về lâu đài giao cho Taki chăm sóc, bảo Taki mời bác sĩ tới khám cho con bé. Còn ngươi quay lại đây nhận lệnh.
- Vâng thưa chủ nhân.
Nói rồi Taka ôm lấy cô gái bỏ đi.
Quay lại với tụi nó, đã vào vị trí tập trung khi nghe thấy tiếng còi báo hiệu từ lớp trưởng.
Khi thấy lớp đều tập trung đông đủ, anh Kin tiến về phía trước nói:
- Được rồi, hôm nay là buổi học ngoại khóa đầu tiên của các em. Là những môn mang tính mạo hiểm. Hôm nay ta sẽ học môn đó là bắn súng và leo núi.
Cô Hana chủ nhiệm lớp nó nói tiếp:
- Giờ các em đi theo cô tới bãi tập bắn thôi nào. Ở đó sẽ có giáo viên chuyên môn hướng dẫn các em về kĩ thuật.
- YEAH! ĐI THÔI CÔ!!
Vừa dứt lời cả lớp đều đồng thanh hô to. Đơn giản là vì từ trước đến giờ ngôi trường này chỉ toàn là học về lịch sử và phép thuật. Đây là lần đầu tiên học những thứ này bên ai cũng có vẻ háo hức.
Cô Hana dẫn bọn nó đến một nơi vô cùng rộng rãi và thoáng mát. Sân cỏ xanh mướt, gió mát nhè nhẹ, ánh nắng chan hòa không hề gay gắt đảm bảo phù hợp với điều kiện thích nghi của lớp.
Sân cỏ hình vuông dài m. Xung quanh là những bia tập bắn đủ các loại, vị trí ngắm bắn vô cùng hoàn hảo.
- Chỗ này cũng được coi là sân tập bắn à?!
Nó nghệch mặt quay sang hỏi nhỏ.
- Có quá khoa trương không. Mày nhìn này.
Nhỏ khèo nó rồi chỉ sang bên cạnh. Nó nhìn theo tay nhỏ chỉ thì thấy Kei nhà ta như chú cún con mới vừa ra đường. Miệng trầm trồ, người thì xoay vòng vòng trông rất phấn khích.
"...."
- Cậu ta bị sao thế?
- Tao biết tao chết liền.
Hắn lếc mắt khinh thường nhìn Kei phun ra từ:
- Thích súng.
Nó và nhỏ nghe xong thì gật gù hiểu, thì ra tên này rất thích súng. Những thứ gì liên quan đến súng đều thích.
Cậu vẫn tiếp tục nhảy múa, sờ mó lung tung hết cái này đến cái nọ.
Nó thấy vậy nói:
- Trông cậu ta vui chưa kìa, cứ như ở trên thiên đường.
- Trên thiên đường cũng không thể bằng nơi này được. Tôi muốn ở đây suốt cả cuộc đời.
Cậu phản bác khi nghe nhỏ nói.
Nó nhanh chóng lấy điện thoại ra chĩa vào cậu chụp mấy tấm liên tiếp.
Hắn thấy vậy liền đứng trước mặt nó, nhăn nhó hỏi:
- Cậu làm cái đó?! Giở trò gì?
Nó nhún vai nói:
- Lâu lâu mới thấy Kei như này, nhìn ngu ngu nhưng lại cute quá trời, chụp lại mấy tấm làm kỉ niệm ấy.
- ==!! Làm sao tôi tin cậu được?
- Yên tâm đi, với những người dễ thương như Kei tôi sẽ không bắt chẹt cậu ấy như cách tôi đã làm với cậu đâu.
Nó nói xong thì quay đầu bỏ đi.
"...." Lúc nghe nó nói Kei dễ thương mà hắn cảm thấy cả người ngứa ngáy khó chịu vô cùng.
Mắt thấy nó đi, nhỏ cũng nhanh chóng chạy theo nhưng khi đến trước mặt hắn thì le lưỡi làm mặt quỷ trêu hắn. Nhỏ trêu xong thì thấy sắc mặt của hắn cực kì âm u, liền không nói lời nào, xách dép chạy như bay chứ không là cái mạng nhỏ này của nhỏ sẽ không giữ được mất
Thế nên tâm trạng của hắn bây giờ vô cùng không tốt cứ như mây đen ùn ùn kéo về tụ lại thành một đám.
Nếu bây giờ có ai ở gần đây thì chắc chắn sẽ bị hắn dọa cho chết rồi.
- Oa, cây súng này đẹp phết.
Nghe thấy tiếng la kích động của Kei thì hắn quay lại, vẫn thấy tên ngốc kia vẫn đang hưng phấn.
Hắn không hiểu nỗi tại sao nó lại kêu bộ dạng ngốc đến hết thuốc chữa của cậu là dễ thương nữa.
Hự! Hắn đây thực sự rất là đáng thương mà, mỗi lần nghĩ cách bắt chẹt nó toàn bị nó xỏ lại.
Nghĩ vậy hắn càng thêm bực tức, đi tới nắm lấy cổ áo của cậu kéo đi mặc cho cậu la oai oái:
- A, súng...súng....em sẽ sớm trở về bên anh thôi.
~~ hết chương