Về phía nó và hắn vẫn đang di chuyển với tốc độ choáng váng...
Bậppp.....Bịchh..
- Ây da!!
Nó từ trên cây ngã nhào xuống, nhăn nhó chỉnh chỉnh cái chân đang đau nhức
- Chết tiệt! Bị trật chân!!
Nó không dùng thuật để di chuyển như hắn, chỉ búng qua búng lại trên cây, nên vô tình vấp phải cành cây to. Mà đáng chết hơn nữa là nó ngã từ trên cây có độ cao khoảng chừng đến mét.
Hắn không thấy nó đâu nữa, dừng lại ngó quanh lại thấy nó đang ngồi bệt dưới đất. Hắn nhíu mày vẻ ghét bỏ đi tới
- Ngu ngốc!!
Hắn nhíu mày cầm lấy chân nó thì bị nó hất ra không thương tiếc
- Hừ! Không cần cậu quan tâm.
Ánh mắt hắn dần lạnh đi, ngước lên lạnh lùng nhìn nó cảnh cáo. Một lần nữa cầm chân nó xem xét, ngã với một độ cao như vậy chân nó quả thật có vấn đề. Mắt cá chân sưng đỏ lên, khớp xương cũng bị trật. Nếu là người khác trong trường chắc đã bị gãy chân rồi.
Nó không biết tại sao hắn lại nhìn nó như vậy khiến nó cũng cảm thấy lạnh cả xương sống.
Vừa rồi nó hất hắn ra là vì nó có khả năng tự chữa được vết thương tức là có thể làm cho mắt cá chân không bị xưng đỏ nữa để dễ di chuyển hơn. Còn để làm giảm đau nhức thì nó chịu. Nhưng mà có người có thể làm điều này...
Suy nghĩ của nó bị cắt đứt khi hắn đang xem chân nó mà lắc tới lắc lui rồi bẻ "..rắc.." một cái, cảm giác thốn tràn lan trên chân...Nhưng sau một lát nó thử cử động lại thấy đỡ hơn khi nãy.
Thấy sắc mặt nó bình thường trở lại, hắn tiếp tục đứng lên đi tiếp. Suốt cả quá trình chẳng thèm lên tiếng, gương mặt hắc ám lại quay trở lại rồi =.=
- Xùy, giận rồi sao ta?!!
Do vừa mới bị trật chân xong nên nó cũng không thể nhảy qua nhảy lại nữa đành di chuyển bằng thuật. Nó và hắn lại tiếp tục cuộc hành trình.
Đúng thật không có cái gì là như mong muốn. Cứ tưởng diệt đám quái kia tụi nó sẽ thuận lợi về đích.
Hắn đang đi bỗng nhiên cảm thấy mặt đất có sự rung chuyển, cây cối hàng loạt ngã rầm xuống.
- Lại chuyện gì nữa đây?!! Tại sao mình lại có một người anh lắm trò thế này!
Nó ôm chán não nề. Chuyến leo núi này thật rắc rối
Hắn nãy giờ im lặng, không biết đã nhìn thấy gì mà lầm bầm
- Có cái gì đó không đúng lắm!!
Thấy biểu cảm của hắn mà nó cũng tò mò, nhìn theo thì thấy ở rất xa có một vật thể màu trắng đang tiến lại gần bọn nó.
Sau khi đã chắc chắn con vật phía trước là gì, hắn nói
- Là mãng xà!!
Mặt nó biến sắc, trầm ngâm
- Bạch Huyết!! Đây là Bạch Huyết. Một loài mãng xà có chiều dài là mét, bề ngang . mét. Thức ăn của nó là máu, bất kì loại máu gì nó cũng có thể uống được. Khả năng của nó chính là dùng thân thể mình để tấn công người khác.
Hắn vẫn còn thắc mắc khi nghe nó nói
- Rõ hơn?!!
- Thân của nó vô cùng đặc biệt. Thân con Bạch Huyết này có độc, nó di chuyển cực kì nhanh. Nếu không cẩn thẩn đụng vào thân nó thì ta sẽ bị thương và chất độc trong cơ thể nó sẽ rất nhanh ngấm vào nơi bị thương của ta...
- Không cần nói nhiều nữa. Tới rồi.
Quả thật con mãng xà Bạch Huyết kia đã đến trước mặt bọn nó và đang thè lười ra trông vô cùng kinh tởm...Con Huyết Bạch nhanh chóng quất đuôi mạnh về phía nó.
- Hự!! Chết tiệt, mình vừa mới bị trật chân xong..
Nó nhảy lên cây xoa xoa cái chân đang đau nhức trở lại.
Cũng may mới đầu nên Bạch Huyết còn tấn công hơi chậm chạp nên nó có cơ hội nhảy thoát. Chân đang đau nên nó cũng không thể di chuyển nhanh được.
Như hiểu được tình hình của nó, hắn ở phía cành cây đối diện nhảy ra chặn trước mặt con Bạch Huyết.
Thấy con mồi đứng trước nên Bạch Huyết cũng không ngần ngại mà tiến công. Đuôi nó lại như một cái tên lửa phóng tới, thân thể hắn cũng vô cùng linh hoạt mà né đòn. Đồng thời trong mắt hắn loé lên một ngọn lửa, ngay lập tức ngọn lửa bùng lên nhưng rất tiếc nó lại không trúng được con mãng xà.
Nó ngồi trên cây nắn chân thấy vậy liền tốt bụng nhắc nhở hắn
- Cậu đừng khinh thường nó!! Hãy cẩn thận chút đi.
Nghe nó nói, hắn đăm chiêu suy nghĩ
- Thú vị đấy!!
Đây là một sinh vật rất hung bạo mà cực kì nguy hiểm. Ai mà đối mặt với nó thì cơ hội sống sót rất nhỏ. Chính bản thân nó cũng lần đầu tiên trải nghiệm.
Chỉ vừa mới lơ là một chút xíu thôi mà con Huyết Bạch kia nhân cơ hội liền duỗi người tới nhe hàm rằng nhọn ra muốn cắn hắn. Cũng may hắn nhảy lên kịp.
Hừ!!!! Do thân thể con Bạch Huyết này có độc chứ không là nãy giờ hắn đã bóp chết nó rồi.
- A! Đúng rồi! Chỉ là khi da thịt ta chạm vào nó mới bị thương thôi đúng không? Những vật khác thì không sao?!
Nó tuy khó hiểu không biết tại sao hắn hỏi vậy nhưng cũng gật đầu chắc chắn
- Đúng vậy!!
Sau khi nhận được sự khẳng định của nó, hắn liền bay lên đợi con Bạch Huyết không còn nhìn mình nữa thì hắn lấy tốc độ không kịp chớp mắt mà nhảy đến và đạp thật mạnh phát vào đầu mãng xà rồi lách đi thật nhanh. Chỉ khi da thịt mình đụng đến người con Bạch Huyết mới bị thương nên hắn dùng giày của mình để đạp quả nhiên là không sao.