Cô Nàng Vampire And Angel

chương 37

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nó đứng hình vài giây, sau chiếc mặt nạ kia là cả một tuyệt sắc giai nhân. Dù chỉ nhìn nửa mặt bên kia của hắn cũng đã thấy hết hồn rồi, biết rằng hắn có làn da trắng nõn, không chút huyết sắc, mũi cao, lông mi cong vuốt nhưng không ngờ nếu kết hợp với bên còn lại thì càng thêm choáng ngợp đến vậy, đẹp hơn cả con gái. Thật sự rất đẹp nhưng cái đẹp làm người ta phải lạnh sống lưng. Trên phần mặt trước đây luôn bị che của hắn xuất hiện thêm một hình ngôi sao màu xanh cách mắt trái cm kết hợp với đó là đôi mắt màu xanh lam nhìn vô cùng quỷ dị nhưng không kém phần xinh đẹp. Mái tóc ngắn bạch kim của hắn khẽ lay trong gió, một màn này càng làm hắn trông động lòng người hơn.

Trông giây phút ngắn ngủi đó nó ngỡ như tim mình lỡ nhịp mất rồi. Thật đẹp đến mức mà chỉ cần nhìn cũng đủ để người khác ngất xỉu. Điên rồi, điên rồi sao nó có thể mê mẫn vẻ đẹp của hắn như vậy!!! Nó hít sâu, vỗ ngực vài cái để khiến mình bình tĩnh chứ ko nó sẽ nhào vô cắn hắn một phát cho đỡ ghiền mất.

Thấy nó cứ nhìn hắn đăm đăm, sắc mặt thay đổi liên tục thì hắn cảm thấy kì lạ, đưa tay sờ lên mặt mình, chính hắn cũng giật mình vài giây. Hắn cũng hiểu ra tại sao nó lại nhìn hắn như vậy, bất giác ánh mắt hắn lạnh đi tối sầm lại, hít thở chậm lại đến nỗi khiến đối phương tưởng như không thở. Đôi mắt xanh lam bỗng chốc chuyển thành màu đỏ, không có tiêu cự và không mang theo một xúc cảm nào. Điều này làm nó chợt tỉnh, hít sâu cái rồi cảnh giác nhìn hắn đứng lên lùi về sau vài bước. Không khí xung quanh một phút trước còn đang rất ấm áp nắng ráo, nhưng giờ lại trở nên âm u nặng nề, lạnh lẽo.

Tuy nó không sợ nhưng lúc thấy ánh mắt hắn chỉ là màu đỏ đục ngầu kia nó chắc chắn hắn ĐIÊN rồi!! Nó không ngờ rằng chỉ vì làm rơi chiếc mặt nạ mà hắn thành như vậy, à không đây không phải trọng điểm mà trọng điểm là nó thấy được toàn bộ mặt của hắn. Đó là điều cấm kị của hắn. Vẫn trong trạng thái phân tích sự khác biệt này của Kenji nó bỗng cảm thấy toàn thân mình như có luồng khí nóng thổi vào, nó kinh hãi dùng tốc độ nhanh nhất bay xa đám lửa đang hừng hực cháy ở chỗ nó vừa đứng. Với một tên lần lượt muốn thiêu cháy nó thì nó cũng không thiết phải đối xử nhiệt tình với hắn, uổng công khi nãy còn vừa mới cứu hắn mạnh, nó lạnh lùng nhìn hắn.

- Cậu tốt nhất đừng thách thức giới hạn của tôi.

Nó vừa dứt lời đã thấy thân thể hắn đang bay về phía mình, nấm đấm cậu ta văng như búa đổ xuống. Nó nhanh nhẹn thoát khỏi từng cú đấm nóng rực kia, trên tay nó không biết từ khi nào đã xuất hiện thanh băng dài liên tục đánh về phía hắn. Nó thật muốn dùng thuật Angel mà ngoại dạy ra để diệt hắn nhưng mà nếu vậy để người khác thấy được thì bao nhiêu công sức che dấu của ngoại và anh nó sẽ bị lộ mất. Sau một hồi vừa đánh vừa né và vừa rồi tiêu hao khá nhiều sức lực chiến với con Bạch Huyết chưa kịp hồi phục lại tiếp tục đánh khiến nó thấm mệt, tốc độ dần dần chậm lại, vì thế vô tình khiến hắn đấm trúng phát ngay vai trái của nó, theo bản năng nó đạp ngay bụng hắn khiến cả văng ra xa ngã xuống đất. Kì lạ thay cú đấm của hắn cảm giác như rất mạnh hất văng nó ra xa nhưng lại không đau lắm, chỉ là ngọn lửa trên tay hắn bắn ra khiến vai nó hơi nóng rát.

Còn hắn sau khi bị nó đạp miệnh cũng tự động phun ra ngụm máu tươi. Thấy vậy nó xém quên mất hắn vừa bị nhiễm độc từ Bạch Huyết sức lực đương nhiên là tệ hơn nó lúc này vậy mà khi nãy vẫn có thể tấn công nó kịch liệt như vậy cũng có thể thấy khả năng sức lực của hắn rất mạnh, nếu chỉ dùng sức mạnh vampire mà nó có được để thắng với hắn là điều không thể. Nọc độc kia chắc cũng bắt đầu phát tác mới làm hắn phun ra ngụm máu đen xì đó. Nó xoa xoa bả vai hơi rát rát của mình nhìn hắn.

Thấy hắn đang nằm bất động ở đó, không hề có ý muốn đứng lên. Nó từ từ bước lại gần, mắt hắn nhắm nghiền, lông mày nhăn lại, trán đầm đìa mồ hôi, tay thì ôm ngay vết thương vừa bị chảy máu khi nãy. Thôi xong rồi xong rồi độc tố chắc chắn đang lan ra. Nó muốn tới đỡ hắn nhưng lại khựng lại. Tại sao nó phải giúp đỡ cái tên vừa đánh mình xong?? Hắn xong hay chết thì có liên quan gì đến mình mà phải giúp?? Giúp xong hắn lại đòi giết mình nữa sao??? Không giúp nữa, không giúp nữa, chị đây đẹp chứ không có ngu.

Nó vừa gật gù với ý nghĩ này, vừa định bỏ mặc hắn đi lên núi một mình thì thấy hắn khó khăn ngồi dậy giương đôi mắt yếu ớt nhìn nó. Tin được không chỉ mới đây thôi ai đó sát khí hung thần muốn giết nó bây giờ lại ngồi đây nhìn nó như vậy. Nó thôi miên mình mặc kê hắn, đến lúc sắp quay đầu đi thì hắn cực nhọc lên tiếng

- Xin lỗi.

Nó mắt không thấy, tai không nghe vờ tiếp tục đi thì hắn lại vội ngồi dậy chống tay lên thân cây gần đó, đứng dậy cách khó khăn.

- Xin lỗi, vừa rồi tôi không kiểm soát được bản thân.

Nói rồi lại nhìn nó, cái nhìn mang đầy sự hoảng loạn, bối rối

- Giúp tôi một chút được không, tôi sắp chịu không nỗi rồi.

Hắn cảm thấy mình thật sự điên rồi, vừa rồi điên lên chỉ là do bản năng trong hắn, cứ như trước đây, cứ hễ ai thấy mặt hắn hắn sẽ như vậy, điên lên cách tàn bạo, khao khát của hắn khi đó chỉ muốn giết, giết hết tất cả những người đã thấy gương mặt này của hắn. Cái bản năng này đã xuất hiện trong hắn kể từ sau sự cố đó.

Nhưng vừa rồi trong cái khoảng khắc mà hắn chạm trúng nó, toàn thân hắn như bị giật điện đau kinh người, trái tim co rút liên hồi. Cũng chính vì điều đó đã làm hắn trong cơn mê man điên cuồng kia mà tỉnh lại. Sau khi định thần lại bắt gặp ánh mắt xa cách lạnh lùng của nó khiến hắn cảm thấy ghê tởm bản thân mình vô cùng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio