Ngồi trên taxi, tuy dòng xe cứ nườm nượp lướt qua với những tiếng bóp kèn ồn ào nhưng Lâm Đình vẫn có thể nghe rõ hơi thở hổn hển của Mộng Hoàn một cách rõ ràng.
Không những vậy anh còn thấy được từng giọt mồ hôi nhễ nhại trên trán cô, đôi mắt nhắm nghiền và đôi môi nhợt nhạt như không còn linh khí.
- Này! Cô sao vậy?
Chợt, những vết ban đỏ trên người cô đã đập vào mắt anh, anh nhanh tay sờ trán cô.
- Nóng vậy.
Sao đột nhiên lại sốt, lúc nãy không phải còn rất bình thường sao? Này! Mộng Hoàn, cô nghe tôi nói không? Mộng Hoàn?
Lâm Đình nhẹ lay cô nhưng không có bất kì phản ứng nào ngoài hơi thở hổn hển và tiếng rn rỉ nặng nề.
Lúc này anh bắt đầu cau mày lo lắng, trong lòng cũng không ngừng cảm thấy bất an, anh đưa tay vội ôm lấy cô vào lòng, vuốt v e mái tóc của cô và dịu dàng thủ thỉ.
- Không sao đâu.
Không sao đâu, đã có tôi rồi.
Tiếp đó anh gấp gáp ra lệnh cho bác tài.
- Quay xe, chạy nhanh nhất có thể đến bệnh viện.
...----------------...
Lần này Lâm Đình lại đến tìm Lâm Tấn.
- Cô ấy sao rồi? Sao tự dưng lại bị như vậy? Không chết đấy chứ?
- Có ai như anh không? Lại đi trù cho chị dâu chết.
Nhưng mà em thật sự không hiểu đấy, cứ cách vài ngày là chị ấy lại phải vào viện, cứ như vậy thì thật sự sẽ bị anh hành cho kiệt sức thật.
Lâm Đình đang vô cùng lo lắng, không có kiên nhẫn để nghe nhiều thứ bâng quơ như vậy.
- Đừng có nói nhảm nữa!
- Được, được, vậy em nói thẳng.
Chị dâu là bị dị ứng, vốn dĩ không quá nghiêm trọng nhưng cơ thể chị ấy vốn đã yếu, gần đây lại còn uống thuốc ngừa thai nhỉ? Nên mới nặng như vậy.
Có một điều em phải khuyên thật, thuốc ngừa thai không phải là thứ chị ấy nên uống đâu, người bình thường nếu uống lâu cũng sẽ có tác dụng phụ huống hồ chi là chị ấy.
- Cô ấy bị dị ứng gì?
- Chậc.
Sao anh lại hỏi em? Em làm sao biết được.
Hôm nay chị ấy có ăn gì bậy bạ không?
Lâm Đình suy nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra được rằng Mộng Hoàn bị dị ứng với gì.
- Anh đúng là vô tâm.
Nếu đã không nghĩ ra thì lát nữa anh hỏi chị ấy đi, giờ em còn phải đi trực, tạm biệt.
Sau khi Lâm Tấn rời đi thì Lâm Đình liền vào phòng bệnh.
Đúng lúc Mộng Hoàn cũng vừa tỉnh.
- Sao...!tôi lại ở bệnh viện vậy?
- Câu đó là tôi hỏi cô mới đúng đấy.
Sao cô lại khiến bản thân cô vào đây nữa vậy? Lúc nãy Lâm Tấn nói cô bị dị ứng, là sao vậy? Bản thân cô bị dị ứng mà còn không biết sao? Lúc nãy ở trên xe tôi còn tưởng rằng cô sẽ chết đấy.
Mộng Hoàn nằm im lặng trên giường không nói gì, cô không định sẽ nói cho anh biết, dù sao cũng đã vậy rồi, nói ra cũng chẳng có tác dụng gì.
- Cô có đang nghe tôi nói chuyện không vậy? Rốt cuộc là cô bị dị ứng với thứ gì?
Đột nhiên Lâm Đình lại bước đến lấy thần hình to lớn của của anh ta đè lên người cô khiến cô vừa giật mình, vừa sợ hãi.
- Nói!!!
Mộng Hoàn trốn tránh ánh mắt của anh, xoay mặt sang chỗ khác, nhẹ giọng trả lời.
- Thịt gà.
Tôi bị dị ứng với thịt gà.
Nghe đến hai chữ thịt gà anh liền đứng dậy, thái độ của anh thay đổi một chóng mặt, mới đó thôi mà anh đã đùng đùng tức giận.
- Cô không biết mở miệng ra nói hay là không có miệng vậy? Sao lúc đó cô không nói? Đâu ai ép cô phải ăn, chán sống rồi à?
Bị anh mắng cô bĩu môi và thì thầm trong miệng.
- Cũng đau có chết.
Nhưng lại vô tình để anh nghe thấy được.
- Cũng đâu có chết? Cô còn dám trả lời với tôi như vậy à? Cô xem bản thân mình bây giờ đi, nhợt nhạt đến như ma kia kìa, có giống con người không?
- Nhưng mà lúc đó anh không thấy cái cô Lâm Lâm đó cứ không ngừng dò hỏi tôi à? Nếu để lộ ra gì đó thì phải làm sao?
- Có tôi ở đó cô sợ gì chứ?
Nghe Lâm Đình nói như vậy làm cho cô bị ngơ ra.
Không ngờ Lâm Đình anh cũng có thể nói ra một câu khiến người khác cảm thấy yên tâm và ấm lòng đến như vậy.
Lâm Đình không hiểu sao lại trở nên dịu dàng, bước đến chỗ của Mộng Hoàn và ngồi xuống nhẹ nhàng mân mê mái tóc dài của cô.
- Sao này cô không cần phải sợ bất cứ người phụ nữ nào cả, bọn họ không phải là loại người sẽ khiến tôi để tâm đến, cô hiểu không?
Lời nói này của anh cứ như muốn nói rằng cô mới chính là người mà anh để tâm vậy.
Tuy không tin nhưng Mộng Hoàn vẫn ngoan ngoãn gật đầu như một con tiểu bạch thỏ.
- Được rồi, cô cũng mệt cả ngày rồi, nau ngủ đi, tôi sẽ ở đây với cô.
- Không cần đâu, anh cứ nhìn tôi cùng chằm chằm sao tôi ngủ được.
- Vậy thì ngủ chung đi!
"Hả?"
Mộng Hoàn còn chưa kịp định thần dược là anh anh đang nói thật hay nói đùa thì anh đã leo lên giường và nằm kế bên cô khiến cho cô không hiểu mà ngồi bật dậy
- Anh...!không được, sao có thể chứ?
- Có gì mà không thể? Phòng này là phòng VIP, giường to như vậy, cho dù là làm chuyện khác cũng được.
Muốn thử không?
- Anh...!lưu manh! Ý tôi không phải vậy..
Anh ta cười một cách nham hiểm, trong ánh mắt cũng không hề che giấu đi ý nghĩ bin thái.
- Ý tôi là sao anh lại muốn ngủ cùng tôi? Anh không định về à?
- Không! Lỡ tôi về, tối cô lại phát sốt thì làm sao?
- Anh...
Lời nói của anh khiến cô càng lúc càng khó hiểu.
Đây là quan tâm hay là chỉ vì một điều gì đó?
Mộng Hoàn vẫn còn đang suy nghĩ thì đã bị anh kéo xuống, ôm cô vào lòng và đắp chăn lại.
- Ngủ đi!
"Gần...!vậy thì gần quá rồi.
Không lẽ anh ta định ôm mình ngủ thật sao? Thế thì làm sao mà ngủ được."
Hai người bây giờ đã gần đến mức không thể gần thêm được nữa và có thể nghe thấy được từng hơi thở, nhịp tim của nhau.
Cũng chính vì vậy mà Mộng Hoàn không thể không đỏ mặt tía tai.
- Tim cô đập nhanh quá đấy! Không chịu nổi nữa rồi sao?
Đột nhiên Lâm Đình lại thổi hơi vào tai cô khiến cô rùng mình, vội vàng đẩy anh ra nhưng lại bị anh ôm chặt hơn.
"Lúc trước mình không để ý, thì ra người phụ nữ này lại nhạy cảm đến vậy.
Đáng yêu chết mất."
- Anh...!buông tôi ra đi được không? Tôi sắp bị anh làm nghẹt thở rồi.
Mộng Hoàn vẫn đang vùng vẫy muốn thoát thân, tự dưng Lâm Đình lại quát lên.
- Đừng nhúc nhích! Nếu không tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện quái quỷ gì ở chỗ này đâu.
Ở đây cách âm không tốt.
Hiểu không?
Anh nói xong thì cô mới nhận ra, hình như có gì đó ở bên dưới đang cạ vào người cô khiến cô vừa ngượng ngùng đỏ mặt, vừa sợ hãi ngoan ngoãn nằm im không cục cựa.
"Không phải chứ.
Mình...!mình có làm gì anh ta đâu mà anh ta...!anh ta lại..
Không, không nên nghĩ bậy bạ nữa.
Mau ngủ thôi."
"Chết tiệt! Mình chưa bao giờ mất kiểm soát với người phụ nữ nào như vậy, sao với con thỏ phiền phức này mình lại...!không kiềm chế được nhỉ? Lẽ nào mình đã bị bệnh gì rồi? Nhưng với Lâm Lâm mình đâu có như vậy."
- Đừng nhúc nhích!!!!
- Tôi...!tôi đâu...!đâu có nhúc nhích.
- Ừm! Ngủ đi!
- Nhưng...!nhưng mà...!anh có thể kêu thứ đó của anh...!bình thường đi được không?
- Câm miệng!!!.