Courageous Girl
Địa điểm:
Trước khu giảng đường trường nam sinh British
Lớp A trường nam sinh British
Phòng kí túc xá trường nam sinh British
Hội trường nam sinh British
Bờ biển
Nhân vật:
Thái Linh – học sinh lớp trường Maria
Anna – học sinh lớp trường Maria
Thượng Hội – học sinh lớp trường Maria
Tôn Ngọc Dĩnh – học sinh lớp trường Maria
Giang Hựu Thần – học sinh lớp trường British
An Vũ Phong – học sinh lớp trường British
Ân Địa Nguyên – học sinh lớp trường British
Nghiêm Ngôn – học sinh lớp trường British
Kì Dực – học sinh lớp trường British
Lâm Tử Hạo – học sinh lớp trường British
LỜI THÌ THẦM CỦA ĐÓA HOA BÉ NHỎ
Nếu có thể
Tôi nguyện trở thành một nhà ngoại giao tài tình
Bất kì lúc nào cũng nói dõng dạc đường hoàng
Dũng cảm đối mặt với mọi thách thức
Bảo vệ sự tôn nghiêm của Tổ quốc
Chúa đáp: Ta đã nghe thấy lời cầu nguyện của con…
Thế là, tôi tiến thoái lưỡng nan đứng trước kì bầu chọn
Thân phận thật sự bị kẻ khác lật tẩy…
oOo
- Thái Lăng! Chào cậu!
- Thái Lăng! Cậu lợi hại thật! Hôm nào cũng kiên trì chạy buổi sáng!
Sau khi buổi diễn thuyết ngày hôm qua kết thúc, các học sinh trường British đã nhìn tôi với ánh mắt khác. Ân Địa Nguyên đã từng dạy tôi:
Thái Lăng, cậu là ứng cử viên của chức hội trưởng hội học sinh, phải biết tạo phong cách riêng cho mình, nếu không Hựu và Phong sẽ có một người phải ra đi…
Tôi biết mình phải cố gắng rất nhiều, phải ra dáng một hội trưởng hội học sinh, nhưng vẫn thấy ngài ngại thế nào…
Tôi phải có hành động thực tế, chứng minh năng lực bản thân trước tất cả các học sinh trường British.
Chúa ơi! Ngài hãy giúp con đi, xin đừng quên con đúng vào lúc nước sôi lửa bỏng thế này!
Ủa?! Sao trước khu giảng đường lại náo nhiệt thế nhỉ? Học sinh lại vây kín trước khu giảng đường để làm gì vậy cà? Tôi tò mò đi lên phía trước, giật bắn mình…
Tầng hai của khu giảng đường có treo một tấm poster cỡ lớn, ở trên đề mấy câu thơ to đoành:
Anh hùng gan dạ hỡi ai?Phải chăng đại hiệp chọc trời Thái LăngMá ơi! Là ai viết dzậy? Cái trò mất mặt này mà cũng viết ra được! Tôi cứ như con chuột nhắt, lấm lét nhìn các học sinh xung quanh, trong lòng thấp thỏm lo sợ.
- A! Mọi người nhìn kìa! Đại hiệp Thái Lăng đã đến!
Đám người bỗng la hét inh ỏi, trong nháy mắt tôi đã bị bọn họ “chiếu tướng”.
Tôi căng thẳng nhìn xung quanh. Các nam sinh lại bắt đầu phấn khích, ai nấy cũng hét đến khản cả cổ: “Thái Lăng là number one, cừ thiệt, cừ thiệt!”
ORZ!
- Ha ha… a… ơ… các bạn đừng nói thế, tôi… tôi… - Tôi xấu hổ đến mức mặt đỏ như quả cà chua, cứ cười liên tục như con ngố rồi xua xua tay để mọi người bớt bị kích động đi.
- Thế nào, Thái Lăng! Cái khẩu hiệu đó nghe cũng tuyệt đấy chứ?! Ha ha ha… - Kì Dực bỗng đi từ đám đông ra. Dưới ánh nắng mặt trời, mái tóc màu hung đỏ đó rất bắt mắt.
- Ơ… - Tôi biết tam đại tướng quân muốn góp một phần sức lực với tôi nhưng cách này… có vẻ hơi lố thì phải! Nếu như cái khẩu hiệu mà họ viết thì tôi chả khác gì vị đại hiệp râu dài đến “rún” trong phim chưởng sao?
- Thái Lăng! Thái Lăng! Cậu là người xứng đáng nhất! Cậu cừ thiệt!
- Thái Lăng! Thái Lăng…
Khẩu hiệu đó vẫn tiếp tục được tung hô, âm thanh cứ như từng đợt sóng dội lại. Các học sinh đều khí thế hừng hực, hưng phấn tột độ. Tuy khẩu hiệu này nghe không được bùi tai lắm nhưng sự ủng hộ và lòng nhiệt tình của mọi người làm tôi vô cùng xúc động.
- Cám ơn! Cám ơn mọi người! Mình nhất định sẽ cố gắng!
Tôi mỉm cười nhìn những học sinh đang cổ vũ rất nhiệt tình, trong lòng vô cùng cảm động.
Đúng lúc ấy một giọng nói tức tối ghen tị phá tan khí thế của mọi người:
- Có cái quái gì mà đắc ý chứ! Hừ hừ!
- Là cậu! – Tôi quay đầu lại thấy khuôn mặt đáng ghét của Lâm Tử Hạo – Cậu muốn gì?
- Cái gì? Là tôi thì sao? – Lâm Tử Hạo ngạo mạn ra mặt, hắn vênh mặt lên nhìn tôi – Đừng nghĩ được mọi người ủng hộ là giỏi lắm. Đừng tưởng tao không biết mọi việc mày làm đều do ngũ đại tướng quân giúp sức. Bản thân mày thì làm được trò trống gì chứ?
- Tôi… - Tôi định đáp trả lại nhưng Lâm Tử Hạo đã cắt ngang.
- Hừ! Đừng làm ra vẻ ngây thơ vô tội! Ai chẳng biết mày dùng thủ đoạn để Giang Hựu Thần và An Vũ Phong giúp đỡ, làm nhỡ kế hoạch của họ, như thế mày có thể giành phần thắng ở kì bầu chọn đúng không? – Lâm Tử Hạo liếc xéo tôi một cái. Hắn cứ như một cao nhân đang bóc trần âm mưu đen tối kinh thiên động địa, vênh váo đợi tôi nộp vũ khí đầu hàng.
- Tôi không hề! Tôi…
Câu nói sắc nhọn như dao của Lâm Tử Hạo đâm thẳng một nhát vào trái tim tôi, tôi như người bị dội nước lạnh từ đầu đến chân, đầu óc rỗng tuếch.
Đúng là nếu không có Giang Hựu Thần giúp, nhất định tôi sẽ chẳng làm được cái gì nên hồn.
- Hứ! Càng giải thích càng chứng tỏ biện minh! – Lâm Tử Hạo lườm tôi. – Đừng nghĩ rằng mày thế này là làm được hội trưởng, tao nói cho mà biết, cuộc thi đấu vẫn chưa thực sự bắt đầu đâu!
Cái gì? Thi đấu thực sự…?
- Nếu mày vượt qua được kì thi đó, tao sẽ tâm phục khẩu phục, mãi mãi nghe theo mày, mày bảo sao sẽ nghe vậy! – Lâm Tử Hạo dường như sợ tôi không tin nên nói chêm thêm một câu nghe rất cay độc.
- Thi cái gì? – Tôi nhìn Lâm Tử Hạo rồi truy hỏi.
- Lâm Tử Hạo! Ông bạn cứ đợi đến lúc Thái Lăng làm hội trưởng thì chúc mừng là vừa! – Ân Địa Nguyên và Nghiêm Ngôn cũng từ từ đi từ đám đông ra. Bọn họ đều đến cả sao?
- Sao vậy? Sợ hả? – Nghiêm Ngôn bình tĩnh như không, nói bốn từ cụt lủn, ngọn lửa đấu tranh vừa rồi của Lâm Tử Hạo bỗng tắt ngóm.
- Các cậu… - Mắt hắn long lên sòng sọc nhưng vẫn cố tỏ vẻ trấn tĩnh khoanh tay trước ngực. – Tốt nhất các cậu nên nói cho Thái Lăng biết chuyện sắp diễn ra đi. Đợi đến lúc đó thì muốn khóc cũng chẳng kịp, tôi sẽ không nương tay đâu đó!
- Nhưng bọn tôi lại khác cậu, bọn tôi sẽ nương tay! – Ân Địa Nguyên đẩy gọng kính vàng lên rồi nói một câu cũng đủ làm Lâm Tử Hạo tức muốn nổ đom đóm mắt.
- Nếu không muốn thua thì mau về chuẩn bị đi! – Kì Dực nhìn Lâm Tử Hạo rồi xua xua tay cứ như muốn đuổi chó hoang đi.
- Hừ! Thái Lăng! Mày cứ đợi đó!
Lâm Tử Hạo tức đến đỏ bừng mặt nhưng không phản bác lại được mồm mép lanh lợi của tam đại tướng quân. Hắn vội vàng chuồn thẳng như con cọp gãy nanh mất vuốt.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy Lâm Tử Hạo là y như rằng sẽ có chuyện. Cái tên Lâm Tử Hạo đó nhất định là sao chổi đen đủi của lão thần xui phái xuống để giày vò tôi đây mà!
Lâm Tử Hạo đi rồi, đám đông cũng giải tán nhưng Ân Địa Nguyên, Kì Dực và Nghiêm Ngôn cứ thì thầm to nhỏ với nhau cái gì đó.
- Kì Dực! Các cậu đang bàn cái gì vậy?
- Thái Lăng! Tôi thấy đúng là cậu nên cẩn thận thì hơn! – Kì Dực giơ tay phải lên vuốt mái tóc hung đỏ của mình.
- Dực! Đừng nói chuyện đó, sẽ ảnh hưởng đến tâm lí thi đấu của Thái Lăng! – Ân Địa Nguyên nhìn Kì Dực rồi lại quay sang nói với tôi. – Thái Lăng! Đừng lo!
- Ờ… - Tôi gật đầu nhưng chẳng hiểu gì ráo, bỗng nhìn thấy Nghiêm Ngôn gập một mảnh giấy lại, nhét vào trong túi, mắt liếc nhìn tôi một lúc. Hình như cậu ta không muốn tôi phát hiện ra cái gì đó. – Nghiêm Ngôn! Cậu cầm cái gì đó?
Nghiêm Ngôn không trả lời, trái lại quay đầu sang nhìn Ân Địa Nguyên.
- Thái Lăng! Thực ra chẳng có gì đâu, cái đó chính là kì thi đấu thực sự sắp tới mà Lâm Tử Hạo nhắc đến đó! – Ân Địa Nguyên nháy mắt với Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn liền lấy tờ giấy đó ra đưa cho cậu ta.
- Cái gì? Kì thi đấu thực sự!... – Tôi có cảm giác hơi bất an, có thật là sẽ không xảy ra chuyện gì không?
- Kì thi đấu cuối cùng của đợt bầu chọn hội trưởng hội học sinh là phải tìm một người nổi tiếng giới thiệu về bản thân bạn! – Ân Địa Nguyên dừng lại một lát. – Đây là tiêu chuẩn duy nhất để xét tư cách giành thắng lợi trong đợt bầu chọn này!
- Sao cơ? – Tôi ngơ ngác nhìn Ân Địa Nguyên, trong lòng cảm thấy hoang mang vô cùng.
- Đây là quy định và truyền thống lâu nay của trường British. British là ngôi trường có từ trăm năm nay. Trường British nhân tài nhiều vô kể, rất nhiều người có địa vị cao trong xã hội trước đây đều là học sinh của trường British. Vì vậy trong đợt bình chọn cuối cùng chức hội trưởng hội học sinh, các ứng cử viên cần một người nổi tiếng đại diện giới thiệu về bản thân bạn. Như vậy trường học của chúng ta mới có sức ảnh hưởng lớn trong xã hội. – Ân Địa Nguyên thấy tôi không hiểu gì liền nhẫn nại giải thích.
Nghe Ân Địa Nguyên nói xong, tôi như rơi vào hố đen không đáy. Tất cả những dũng khí và quyết tâm ban nãy dường như đều bị cái hố đen khổng lồ đó hút hết sạch vào trong.
British đúng là ngôi trường tiếng tăm, nhiều nhân tài kiệt xuất. Ở British, các học sinh đều là con nhà danh giá, dòng máu phượng hoàng, phong độ đầy mình, chỉ có lạc loài ra một đứa như tôi.
Tôi chẳng quen biết người nào nổi tiếng cả, cũng chẳng có người bạn nào có địa vị cao quý.
Tôi chỉ là một nhánh cỏ hoang, một đứa đi đến đâu xui đến đó, là bông hoa quế anh nhỏ bé luôn bị số phận đùa cợt, một kẻ siêu đen đủi.
Thượng Hội, Ngọc Dĩnh đã nói từ trước, tôi là đứa xui xẻo nhất quả đất, là người bị Chúa bỏ quên.
Tôi nghĩ rằng chỉ cần có lòng quyết tâm sẽ thay đổi được những điều không may mắn trong quá khứ. Nhưng mà… tôi căn bản chẳng có tư cách gì để phấn đấu, tôi chỉ không muốn những người bạn phải vì mình mà rời đi. Nhưng mà… đứa như tôi thì thay đổi được điều gì chứ?!
Phía trước khu giảng đường lặng ngắt như tờ, tam đại tướng quân dường như đang suy tư gì đó.
“Đừng tưởng tao không biết mọi việc mày làm đều do ngũ đại tướng quân giúp sức. Bản thân mày thì làm được trò trống gì chứ?”
“British là ngôi trường có từ nhiều năm nay. Trường British nhân tài nhiều vô kể, rất nhiều người có địa vị cao trong xã hội trước đây đều là học sinh của trường British. Vì vậy trong đợt bình chọn cuối cùng chức hội trưởng hội học sinh, các ứng cử viên cần một người nổi tiếng đại diện giới thiệu về bản thân bạn. Như vậy trường học của chúng ta mới có sức ảnh hưởng lớn trong xã hội.”
“Nếu mày vượt qua được kì thi đó, tao sẽ tâm phục khẩu phục, mãi mãi nghe theo mày, mày bảo sao sẽ nghe vậy!”
Về đến phòng học, tôi chẳng còn tâm trạng nào nghe giảng. Mắt nhìn lên bảng nhưng tâm hồn lại treo ngược cành cây. Dù tôi có nhắm mắt lại, phía trước cũng hiện lên hình ảnh tên Hạo đang cười ha hả, lại còn thản nhiên giơ ngón tay cái ra rồi lộn ngược xuống trước mặt tôi tỏ ý coi thường.
“Ai là đứa nhát gan nhất trường British?”
“Thái Lăng!”
- Không phải là tôi! – Tôi bỗng hét tướng lên, tay phải giơ cao, cả người bật dậy như lò xo.
- Thái Lăng! Buổi học đầu tiên đã ngủ gật, lại còn dám nói mơ nữa hả?
Đợi đã… giọng nói này nghe quen lắm… nghe rất quen…
Tôi chầm chậm nhìn về phía bục giảng. Oái! Thầy giáo tiếng Anh?!
- Em xin… xin lỗi thầy, em không cố ý… - Tôi toát mồ hôi hột, nhớ lại điểm môn tiếng Anh của mình cuối kì trước: .. Đúng là chữ thầy trả thầy!
- Vậy em mau ngồi xuống đi!
Như phản xạ bình thường, tôi định ngồi phịch xuống.
Sao lần nào vào ngày đầu tiên khai giảng ghế của tôi cũng đều thấp thế nhỉ? Bỗng nhiên trong đầu tôi vụt lóe lên cái vụ lần đầu tiên đến trường British bị tên An Vũ Phong rút ghế. Tôi sợ hãi vô cùng: “Không!”
Xoạt…
Một đôi tay rất to khỏe đỡ lấy lưng tôi, còn tôi thì cẳng chân cứng đơ, đầu gối và đùi làm thành một góc vuông độ, tôi cứ giữ nguyên tư thế đó trong không trung. Trông dáng vẻ đó đẹp không kém gì tài tử điện ảnh Keanu Reeves trong phim The Matrix.
Đầu tôi vẫn giữ nguyên vị trí không hề động đậy, mắt thì nhìn hơi chếch về phía tay phải: Mái tóc dài dài, khuyên tai kim cương sáng lấp lánh…
An Vũ Phong?!
- Này! Thái Lăng! Cậu muốn giữ tư thế này đến bao giờ? Nặng lắm đó! – Giọng của An Vũ Phong vang lên bên tai tôi rồi hất mạnh cánh tay mà cậu ta đang giữ tôi ra.
“Rầm!” Tôi bị đẩy vào ghế. Híc! Cái mông khốn khổ của mình.
Tôi hơi nhổm mông lên để cho đỡ đau, mắt như súng bắn tỉa quay đầu lại căm hận nhìn tên Phong.
Nửa tiết cuối của giờ học tiếng Anh, tôi vừa lẩm bẩm nguyền rủa tên An Vũ Phong, vừa lo lắng thấp thỏm vụ thẩm định tư cách ứng cử viên chức hội trưởng sắp tới.
- Thái Lăng! Cùng đi ăn trưa nhé! Thái Lăng?! – Bỗng có người vỗ vào vai tôi. Tôi giật bắn mình quay đầu lại thì thấy Giang Hựu Thần và tam đại tướng quân đứng bên cạnh tôi. Bọn họ nhìn tôi với ánh mắt rất ngạc nhiên.
- Ơ… - Hóa ra đã hết giờ học rồi, tôi mải nghĩ ngợi đến mức chuông tan học là thời khắc làm tôi sung sướng nhất mà tôi cũng không nghe thấy.
- Thái Lăng! Cậu đang nghĩ gì thế? – Giang Hựu Thần chớp mắt nhìn làm tim tôi đập thình thịch.
- Đương nhiên là đang nghĩ về tôi rồi! Thái Lăng, tôi nói có đúng không? – An Vũ Phong bỗng lù lù xuất hiện, quàng tay vào cổ tôi, quá đáng hơn, hắn còn ghé sát đầu hắn vào đầu tôi.
- Tôi đang nghĩ lúc nào thì cậu mới biến đi giùm! – Tôi đẩy tay An Vũ Phong ra. Nghĩ đến cái vụ lúc nãy là máu nóng lại dồn lên đầu tôi, tôi tức muốn nổ tung đầu ra.
- Hóa ra cậu muốn tôi biến mất! – An Vũ Phong lặng lẽ quay người đi ra khỏi phòng học, tôi nghe loáng thoáng thấy câu cuối cùng của cậu ta. – Nguyện vọng của cậu sẽ được đáp ứng…
- An Vũ Phong, tôi… - Tôi vội vàng giải thích. Không phải tôi thật lòng muốn cậu biến mất nhưng An Vũ Phong đã mất tăm khỏi cửa lớp từ lúc nào, chẳng cho tôi cơ hội giải thích.
- Thôi mà! Thái Lăng! Chỉ cần cậu thắng, làm được hội trưởng hội học sinh, Phong sẽ không phải rời đi nữa. – Ân Địa Nguyên gật đầu nhìn tôi.
- Nhưng… xét ngay đến tư cách tham gia, tôi sợ cũng chẳng được… - Tôi cúi đầu. Nghĩ đến cuộc thi sắp tới, trong lòng tôi rối như mớ bòng bong.
- Đừng lo! Còn có tụi tôi mà! Tụi tôi sẽ giúp cậu. – Kì Dực vỗ ngực như muốn đảm bảo với tôi.
Tôi chưa kịp nói câu gì thì nghe thấy tiếng ruồi vo ve vo ve phiền phức vang lên, chả cần nhìn cũng biết nhất định là Lâm Tử Hạo.
- Hừm! Tôi nói chẳng sai chút nào! Cậu đúng là trùng kí sinh, chỉ biết dựa vào thanh thế của ngũ đại tướng quân!
- Không phải thế!
- Thái Lăng!
- Thái Lăng! Cậu đi đâu thế…?
Tôi chẳng để ý đến tiếng gọi lo lắng của Giang Hựu Thần phía sau, cũng chẳng quan tâm đến ánh mắt kì quặc của những người khác trên đường đi, tôi chỉ muốn chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cái nơi đang làm tôi muốn ngộp thở để có thể thoải mái hít sâu bầu không khí trong lành.
Tôi không phải là đứa chỉ biết dựa dẫm vào cái bóng của Giang Hựu Thần và An Vũ Phong. Tôi không phải là loài kí sinh!
Ào ào ào… Ào ào ào…
Chẳng biết chạy được bao lâu, có một đợt sóng vỗ nhè nhẹ làm tôi sực tỉnh. Tôi đang đứng bên bờ biển.
“Vù vù” những ngọn gió từ biển mơn man trên mặt, như thổi bay đi tất cả những câu nói cay độc cứ quanh quẩn bên tai tôi.
- A!!!! – Tôi lấy hết sức bình sinh, đứng trước biển hét lên một tiếng rõ to, hi vọng có thể tiêu hao hết năng lượng. Như vậy tôi sẽ chẳng còn hơi sức đâu mà nghĩ đến những việc làm tôi khó xử.
- A… A… tôi không muốn Giang Hựu Thần và An Vũ Phong phải rời đi… tôi không phải là loài kí sinh…
Ào ào ào… ào ào ào…
Tiếng sóng lớn vỗ bờ như đang trả lời tôi, muốn tôi từ bỏ hay kiên trì đến cùng?
Nếu như tôi có sự mạnh mẽ của biển thì sẽ không bị tên Lâm Tử Hạo đó nói là “trùng kí sinh”. Tôi buồn bã quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy một ngôi biệt thự cũ kĩ trên biển, đầu tôi bỗng lóe lên tên một người: Hoàng tử biển!
Vụ phiền phức rắc rối lần trước, hoàng tử biển đã giúp đỡ tôi. Tuy anh ấy không hề tỉnh lại, tuy anh ấy không hề nói với tôi một lời nào nhưng tôi vẫn nhận được những bông hoa can đảm mà anh ấy dành cho, nhờ đó mới có đủ dũng khí để quyết định tiếp tục học ở British, hơn thế còn đánh bại được “cuộc chiến sinh tử” giữa Giang Hựu Thần và An Vũ Phong.
Nhưng mà bây giờ, hoàng tử biển đã đi mất rồi, có lẽ anh ấy đã quay về với biển xanh thăm thẳm – nơi thuộc về anh ấy…
- Hoàng tử biển… anh vẫn sống tốt chứ…?! - Tôi bắt tay thành hình cái loa trên miệng rồi hét thật to trước biển, biết đâu hoàng tử biển lại nghe thấy lời tôi nói. – Em rất khó xử… không biết nên làm thế nào bây giờ…
Ào ào ào… ào ào ào…
Đáp lại lời tôi vẫn chỉ là tiếng sóng xô bờ, còn cả lớp lớp những bọt biển trắng xóa trên cát, từng đợt từng đợt tiến gần đến chân tôi, tôi chỉ còn cách lùi lại phía sau…
Tôi chỉ còn cách lùi lại phía sau sao?
Nhớ lại những giây phút tuyệt vời bên bờ biển, chân tôi bất giác đi về phía căn biệt thự đó, nhẹ nhàng đẩy cửa vào, có một mùi hương thoang thoảng bay tới. Mùi hương này quen thuộc làm sao!
Tôi đi về hướng tỏa ra mùi hương đó, đến căn phòng mà trước đây hoàng tử biển ở, chầm chậm đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy trên cửa sổ có đặt một đóa hoa thạch thảo.
“Hoa can đảm!” – Tôi mừng rỡ chạy đến, nhắm mắt lại hít thật sâu mùi thơm thoang thoảng đó. Nhưng sao trong căn biệt thự này lại có hoa thạch thảo nhỉ?
Tôi mở to mắt nhìn ngó xung quanh. Bên cạnh đóa hoa thạch thảo còn có một chiếc hộp màu xanh nhạt, ở trên có đề: “Gửi Thái Linh!”.
Là gửi cho tôi sao? Là ai nhỉ… tôi nhìn nét chữ trên bức thư sau đó bỗng hét lên kinh ngạc: “Là hoàng tử biển!”. Trên chiếc hộp có đính kèm một bức thư màu xanh, tôi vội vã mở bức thư ra đọc:
Gửi công chúa Thái Linh tốt bụng!
Còn nhớ anh không? Anh chính là người em đã cứu ở biển.
….
Hoàng tử biển?!
Tôi tựa người vào tường rồi chầm chậm ngồi xuống, đọc kĩ bức thư mà hoàng tử biển gửi cho mình.
…
Em còn nhớ loài hoa can đảm không? Đằng sau những điều tốt đẹp luôn là sự gian nan và nỗ lực, sau cơn mưa mới có cầu vồng bảy sắc, hãy giữ niềm tin như lúc ban đầu. Mọi việc nhất định sẽ thành công!
Anh biết bây giờ em đang rất mâu thuẫn, phải đối mặt với sự lựa chọn vô cùng khó khăn, vậy em hãy nghe tiếng nói thật sự từ trái tim mình, trái tim em cần gì: Là tình bạn? Là danh lợi? Là tiền tài? Hay là sự vui vẻ?
Chỉ cần em lắng tai nghe, nhất định sẽ có câu trả lời.
Thái Linh! Em có một trái tim chân thành và lương thiện, Chúa luôn che chở bao bọc những tâm hồn lương thiện. Anh không biết có thể giúp được gì cho em không nhưng anh tin rằng Thái Linh của ngày mai nhất định sẽ can đảm hơn ngày hôm nay. Hãy sống và cảm nhận bằng tất cả sự chân thành của mình. Hi vọng em sẽ thích món quà này.
…
Xem xong bức thư hoàng tử biển gửi, mắt tôi đã ướt nhòa. Hoàng tử biển đã mang lại cho tôi dũng khí một lần, bây giờ lại giúp đỡ tôi lần nữa. Anh ấy nói tôi có một trái tim chân thành và lương thiện, sẽ được Chúa che chở và bảo vệ… Có thật như vậy không?
Ngẩng đầu lên nhìn đóa hoa thạch thảo kiên cường, dù trong môi trường sống khắc nghiệt đến đâu bông hoa bé nhỏ vẫn dũng cảm sinh tồn, hé nở và tỏa ra hương thơm quyến rũ.
Tôi nhét bức thư vào phong bì, ôm bó hoa dũng cảm đó bước ra khỏi khu biệt thự.
Tôi chỉ có một con đường đi duy nhất: Dùng chính sức lực của mình để đến đích, cố gắng hết sức giành chiến thắng vì tôi không muốn bất kì người bạn nào phải rời đi cả. Cho dù có thất bại, tôi cũng phải thành thật đối mặt với chính mình!
Khi về đến kí túc xá, trời đã tối đen. Tôi mở cửa phòng, An Vũ Phong đang đứng trước gương chuẩn bị trang phục cho kì thi bầu chọn ngày mai.
- Thái Linh! Không phải cô muốn sắp lâm trận thì bỏ cuộc đấy chứ? – An Vũ Phong nhìn thấy tôi bước vào, hỏi tôi một câu nhưng chẳng hề quay đầu lại.
- Tôi… sẽ không bỏ cuộc đâu! – Tôi nắm chặt bức thư trong tay, cảm tưởng như đang nắm chặt tay của hoàng tử biển. Dũng khí như truyền đến mọi tế bào trong cơ thể tôi.
- Vậy thì tốt! Tôi sẽ đợi buổi biểu diễn đặc sắc của cô đó! – An Vũ Phong cất quần áo vào tủ, quay người đi đến trước mặt tôi. – Cô đang cầm cái gì đó?
Tôi chưa kịp nói câu gì thì An Vũ Phong đã giật chiếc hộp đó từ tay tôi.
- Đó là…
- Ồ! Thái Linh! Từ lúc nào đã học xem DVD vậy? Là phim nước ngoài hay hài kịch vậy? – An Vũ Phong lấy từ trong chiếc hộp đó ra một chiếc DVD, huơ đi huơ lại trước mặt tôi.
- Tôi cũng không biết, là hoàng tử biển để lại. – Tôi giơ tay ra định lấy lại. Ai dè, “Vụt!” An Vũ Phong lùi lại phía sau để tránh.
- Vậy để tôi xem trước đã rồi kể lại với cô sau! – Nói đoạn, An Vũ Phong đi thẳng ra cửa không hề quay đầu lại.
- Này! An Vũ Phong, tôi vẫn chưa xem chút nào… Đó là đồ của tôi mà… - Tôi lao vội ra khỏi phòng đuổi theo An Vũ Phong nhưng ở hành lang đã không thấy bóng dáng hắn đâu cả.
Lẽ nào An Vũ Phong có phép “dịch chuyển siêu tốc” sao?! Hay hắn ta trốn ở đâu đó để tôi không tìm thấy?
Không thể nào! Vì căn phòng gần kề nhất với phòng tôi là phòng của Giang Hựu Thần và Nghiêm Ngôn. An Vũ Phong và Giang Hựu Thần từ trước tới giờ luôn đối đầu với nhau, Phong không đời nào trốn ở phòng của Giang Hựu Thần đâu!
Mà thôi, đợi tên Phong xem xong rồi kể với tôi cũng được.
Tôi quay người đi về phòng, bỗng nghe thấy có tiếng động khẽ. Chẳng nhẽ An Vũ Phong không trốn được nữa nên đã ló mặt ra rồi sao? Tôi đột nhiên dừng bước rồi quay vội người lại, nhìn thăm dò ra phía cửa, tôi ngó đông ngó tây… Vẫn chả có bóng dáng một người nào!
Chắc là do ban nãy do tôi bị ảo giác chăng? Không được, không được rồi, cứ tình trạng này thì mai sao tham gia kì bầu chọn được! Phải đi nghỉ ngơi sớm, mai phải cống hiến hết sức mình cho những ai ủng hộ tôi.
- Bộ này được đó…
- Tôi thấy bộ này hợp hơn!
Mới sáng sớm, tôi đã bị những tiếng động ồn ào làm thức giấc, tôi mở mắt ra lóc ngóc bò dậy, nhìn thấy bên ngoài có năm bóng người đang bận tíu tít.
- Giang Hựu Thần? An Vũ Phong? Các cậu đang làm gì vậy? – Tôi mắt nhắm mắt mở, ngạc nhiên nhìn năm người bọn họ.
…
Chẳng ai thèm trả lời tôi.
- Thái Lăng! Nếu như có cuộc thi con heo ú nào lười biếng nhất thì chắc cậu sẽ đạt giải quán quân đó! – An Vũ Phong quay đầu lại, nhìn tôi qua chiếc gương, nhếch mép nói một câu châm chọc.
- Cậu! Cậu mới là con heo ú! – Tôi đúng là xui tận mạng, không ngờ bị một tên heo ú mắng mình là heo ú! – Sao cậu lại ở đây?
Tôi tò mò nhìn tên An Vũ Phong đứng trước mặt, sao cậu ta lại đến đây? Hôm qua hắn làm gì có nói đến giúp tôi cơ chứ!
- Phư phư, tôi đương nhiên là muốn đến xem đối thủ mạnh nhất của mình chuẩn bị thế nào rồi! – An Vũ Phong đắc ý đứng tựa người vào tường, nói với giọng điệu khác thường.
Hừ! Hắn ta đến làm ảnh hưởng đến tâm lí thi đấu hôm nay của tôi…
Đợi đã… Thi đấu? Thẩm định tư cách!
- Oái! Sắp trễ rồi! Tôi vẫn chưa chuẩn bị xong! – Cứ nghĩ đến việc hôm nay có vụ những người nổi tiếng thẩm định tư cách, tôi lại nhảy dựng lên trên giường như bị kim châm vào mông.
- Chết rồi! Quần áo của tôi… giày của tôi…
Tôi loay hoay quay đi quay lại đến bảy vòng. Tụi Ân Địa Nguyên vẫn bận túi bụi, vẻ mặt ai cũng rất nghiêm túc. Không khí nặng nề này làm áp lực tâm lý của tôi càng lúc càng tăng, càng lúc càng tăng.
Tôi mắt không chớp nhìn năm người bọn họ. Kì Dực ôm một đống quần áo đi qua trước mặt tôi, Nghiêm Ngôn cầm mấy chiếc hộp giày, Giang Hựu Thần va mấy lần vào người Ân Địa Nguyên, nhưng ai cũng không thiết chào hỏi gì nhau nữa, vội vội vàng vàng lướt qua, người nào bận việc người náy.
- Ai đấy đến giúp tôi với! – Đúng lúc mọi người đang bận bù đầu bù cổ, tôi hoa hết cả mắt thì Kì Dực bỗng hét oang oang lên.
- Sao thế? Bốn người kia nghe thấy liền lao vội về phía đó.
Chỉ thấy Kì Dực đang cố mở một chiếc hộp trông kì lạ, nom mặt mày rất căng thẳng, miệng không ngớt lầm bầm:
- Mở ra! Mở ra nào! Ái chà! Sao không mở được thế này?
Tôi định thần nhìn, hóa ra đó là chiếc hộp phấn!
Kì Dực người trông to rầm rầm mà lại cầm hộp phấn đó, lại còn mồm ca cẩm liên tục. Đúng là kì quặc!
- Con trai lớn tướng rồi đánh phấn gì chứ! – An Vũ Phong đứng bên cạnh nhìn Kì Dực đang nhễ nhại mồ hôi mồ kê rồi thốt lên một câu.
Híc! Tôi đâu phải con trai lớn tướng gì chứ!
- Không được! Đánh phấn nhìn vào mới ăn hình! Lát nữa sẽ có nhiều phóng viên đến lắm đó! – Kì Dực không chịu nghe vẫn tiếp tục gào tướng lên, dồn sức liên tục vào tay. Chiếc hộp phấn đáng thương sắp trở thành vật hi sinh bị cậu ta “giày vò” không thương tiếc.
- Các cậu… muốn làm gì vậy… - Tôi nhìn mấy người bọn họ bận chóng cả mặt cuối cùng không chịu nổi nữa mở miệng hỏi.
- Chuẩn bị cho vụ thẩm định tư cách hôm nay! – Kì Dực vuốt mái tóc màu hung đỏ của mình nhìn tôi với ánh mắt kì quặc, cứ như muốn nói câu hỏi của tôi ngớ ngẩn.
- Nhưng này An Vũ Phong, Giang Hựu Thần, không phải các cậu cũng tham gia sao? Sao lại đến giúp mình?
Giang Hựu Thần dừng lại, mỉm cười nhìn tôi, nhưng những gì cậu ấy đang định nói thì bị tên An Vũ Phong cướp trắng trợn:
- Người hoàn hảo, phong độ đầy mình như tôi thì cần chuẩn bị gì chứ! Cậu thì ngược lại, bề ngoài đã kém sắc rồi, đành phải tranh thủ lúc này chữa cháy vậy!
- An Vũ Phong! Cậu nói gì hả… nói lại lần nữa xem! – Tôi tức muốn nổ tanh bành, muốn lao đến trước mặt An Vũ Phong định hơn thua với hắn nhưng lại bị Kì Dực ngăn lại.
- Này! Nghiêm Ngôn! Kéo cái ống quần kia ra hộ tớ! Ừm… Có vẻ hơi dài! – Cậu ta và Nghiêm Ngôn đứng phía sau tôi, giơ bộ quần áo ra để đo thử, vẻ mặt hai người rất trang trọng.
- Thái Lăng! Lại đây! – Ân Địa Nguyên đứng nghiêm nghị ở bên cạnh gương gọi tôi. Tôi thộn người ra, không biết cậu ta định làm gì. Bỗng tôi bị tên An Vũ Phong đẩy ra phía sau làm cả người lao về phía chiếc gương!
- Ngôn! Làm tóc cho Thái Lăng! Trông phải hấp dẫn vào!
- Dực! Trang phục chỗ này bị nhăn rồi!
- Bộ trang phục này nhìn cũng được, bộ kia màu tối quá, đổi đi! – Ân Địa Nguyên cứ như biến thành người chỉ huy.
…
- Ồ… cũng được đó chứ, xong rồi! – Ân Địa Nguyên đẩy gọng kính mắt ướt đẫm mồ hôi trượt xuống lên, tay chống cằm rồi gật gù. – Thái Lăng! Quay người lại nhìn xem!
Tôi chầm chậm quay người lại trước gương ngẩng đầu lên ngắm mình trong gương.
Người đó … là tôi sao?
Bộ âu phục trông rất oách, mặc vừa khít người, đầu tóc sạch sẽ gọn gàng, không chút luộm thuộm.
Người này… rõ ràng là một nam sinh rất điển trai! Sao có thể là tôi chứ?
- Nếu như tôi là con gái có lẽ sẽ cảm cậu mất! – An Vũ Phong nhếch lông mày rồi nháy nháy mắt. – Kể cả bây giờ cũng thế!
Câu nói sau, An Vũ Phong nói rất nhỏ. Giang Hựu Thần và ba người kia đang mãi thu gọn đồ đạc nên dường như không nghe thấy! Tôi tò mò ngẩng đầu nhìn An Vũ Phong, không ngờ ánh mắt cậu ấy nghiêm túc hơn lúc nào hết.
- Chúa ơi! Ngài đang giúp hay là đang hại tôi đây?
Dù cho Thái Linh này có là đứa xui xẻo nhất quả đất thì cũng phải dũng cảm đối mặt!
Tiến về phía trước!
Dưới sự “hộ tống” của năm handsome boys, tôi hiên ngang bước về hội trường lớn của trường British.
Trên đường đi khắp nơi toàn là cờ hoa rực rỡ bay phấp phới, các học sinh trường British cũng đi đi lại lại bận tíu tít, người thì cầm poster, người thì giơ băng rôn, dường như ai cũng tràn đầy sức sống.
Đi mãi đi mãi, bóng dáng mấy nữ sinh bỗng đập ngay mắt tôi! Nhìn đồng phục họ mặc thì có lẽ là trường Maria!
Tôi giật bắn mình, ngạc nhiên.
Sao vậy? Sao ở sân trường British lại có nữ sinh trường Maria?
Tôi nghĩ một lúc cuối cùng mới vỡ lẽ. Lần này là cuộc thi thẩm định tư cách một hội trưởng, lúc nãy Kì Dực nói sẽ có nhiều phóng viên tới chắc chắn sẽ có người của những trường khác nữa.
- Cẩn thận! – Bỗng An Vũ Phong nói khe khẽ bên tai tôi.
Tôi cảm kích ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, ai ngờ cậu ta quay đầu đi giả bộ không nhìn thấy.
- Thái Lăng! Cố lên nhé! – Giang Hựu Thần vỗ vào vai tôi, sau đó bị kẹp giữa tam đại tướng quân đi từ chỗ con đường nhỏ bên cạnh về phía hội trường.
Tôi nhìn theo bóng bốn người đó, trong lòng lại nghĩ ngợi lung tung. Chẳng lẽ chứng dị ứng với con gái của Giang Hựu Thần lại nặng hơn rồi?
Chỉ còn lại mỗi tôi và An Vũ Phong, tôi lại cảm thấy hơi ngài ngại. An Vũ Phong không xỏ xiên tôi nữa, tôi cũng chẳng biết nên nói gì. Hai ngươi chúng tôi cứ như đang đi trên vùng Nam cực lạnh như băng.
Tách! Cửa hội trường đã đông nghẹt người, máy ảnh và máy quay phim đã “phòng bị” đầy đủ. Cảnh này tôi mới chỉ được nhìn thấy trong ti vi trong buổi truyền hình trực tiếp “Phóng tàu vũ trụ Thần Châu”!
- Này! Thượng Hội! Tớ chưa nhìn thấy anh chàng đẹp trai kia bao giờ! Đẹp trai quá đi!
Thượng Hội?!
Cái giọng nói bát mẻ đó không cần nhìn cũng biết là của Ngọc Dĩnh, tôi tìm hai nhỏ đó trong đám đông, bỗng ánh mắt của tôi và của Ngọc Dĩnh gặp nhau.
- Nhìn trông quen quen! Thượng Hội đứng bên cạnh Ngọc Dĩnh cũng nhìn thẳng tôi.
Lẽ nào hai nhỏ đó không nhận ra tôi?
- Oái! Thái … ưm… - Mắt Ngọc Dĩnh bỗng sáng bừng lên, đang định gọi tên tôi thì bị Thượng Hội bịt chặt miệng lại.
Thượng Hội liếc mắt ra hiệu với tôi. Nhân lúc An Vũ Phong không để ý, tôi chuồn ra khỏi đám đông tới một góc.
- Thái Linh! Không tin nổi trông bà lại đẹp trai thế này! – Vừa tránh được ánh mắt của mọi người thì Thượng Hội đã đập ngay một nhát vào vai, người tôi suýt nữa thì bị nhỏ chặt làm đôi!
- Vậy làm sao bà nhận ra được? – Trong lòng tôi nghĩ hai bà bạn yêu dấu, từ hồi thò lò mũi xanh của tôi mà lại tưởng nhầm tôi là con trai mới chết chứ.
- Đương nhiên là nhận ra rồi! Làm sao lại có anh chàng đẹp trai nào dám nhìn tôi lâu thế mà không hề bỏ chạy!
- Lát nữa bà phải cố lên đấy! Thượng Hội lườm Ngọc Dĩnh liên tục, vỗ vai tôi như kiểu thủ trưởng động viên tên thuộc hạ, chỉ còn thiếu mỗi câu gọi là “nhóc”.
- Ừ! Tôi sẽ cố hết sức… Tôi nắm chặt tay phải lại rồi giơ lên trước mặt như tỏ ra mình là anh hùng đại trượng phu. Vừa mới nói được nửa câu, quay đầu lại
Tôi mới phát hiện ra Thượng Hội và Ngọc Dĩnh đang lao như điên về đám giai đẹp trường British!
- Mấy bà…
Thái Linh!
Đúng lúc tôi đang tiu nghỉu theo bóng mất hút của hai bà bạn chí cốt thì có một giọng nói trầm vang lên sau lưng tôi.
“Ai thế?” – Tôi giật mình, quay cả người lại, thấy một người mặt bộ âu phục màu đen, đội một chiếc mũ màu đen, không nhìn rõ mặt, đang đứng nghiêm trang ngay sau lưng tôi.
“Suỵt” – Người bí ẩn đó nhìn tôi, đưa tay lên miệng ra hiệu, lấy ở túi quần ra một mảnh giấy đưa cho tôi sau đó chẳng nói câu gì quay người đi mất hút
Tôi thẩn thờ nhìn theo bóng người bí ẩn, mãi hồi lâu mới trấn tĩnh lại, cúi đầu đọc mảnh giấy:
Thái Linh! Cố lên!Nét bút này nhất định của người bí ẩn rồi! Nhìn mảnh giấy lòng tôi bỗng rưng rưng khó tả. Hóa ra ngoài An Vũ Phong, Giang Hựu Thần còn có biết bao nhiêu người quan tâm tới mình.
“Thái Lăng!” – Một tiếng chua như dấm như đấm vào màng nhĩ, lẽ nào là…
Tôi ngước đầu lên, thấy An An đang tiến đến! Còn cả công chúa barbie Anna nữa.
An An hết nhìn từ đầu xuống chân rồi lại từ chân lên đầu tôi, không nói gì, Anna thì bước tới trước mặt, giơ tay ra.
Tôi gượng dạo bắt tay Anna. Anna mỉm cười ngọt ngào như thường ngày, ánh mắt sáng lấp lánh: Hi vọng sẽ được xem màn diễn thuyết của bạn. Chúc bạn thành công!
- Thái Lăng này, công chúa Anna là vị giám khảo đặc biệt đấy! Gắng đừng có mà để bẽ mặt nhé! – An An lướt qua mặt tôi, mỉa một câu!
Giám Khảo đặc biệt? Anna hôm nay là vị giám khảo đặc biệt?
Tim tôi như bị co thắt đột ngột, cảnh tượng khi đối mặt với công chúa barbie Anna dần hiện ra trước mắt. Nụ cười ngọt ngào, ánh mắt trong sáng nhưng tôi cũng nhớ như in câu nói của Anna “Tôi rất có hứng với trò một người hai vai đấy!” – Anna làm giám khảo, lòng tôi bỗng nóng như lửa đốt.
Trong hội trường British, tiếng hò reo cổ vũ vang xa, học sinh các trường bạn cũng phân khu ngồi thành nhóm. Nếu hàng ghế đầu không phải là các nhân vật tiếng tăm thành phố Saint Roland thì hội trường nhốn nháo chẳng khác nào một tổ ong vò vẽ.
Trời ơi! Ngồi ở chính giữa là ngài thị trưởng thành phố!
Ngài thị Trưởng cũng tới sao? Tôi thất thần nhìn ngài thị trưởng: Trời ơi, nếu tôi có gì thất thố, nghĩa là trường British danh tiếng lừng lẫy sẽ bị vết nhơ!
- Chúng ta chờ đợi màn diễn thuyết ngoạn mục của đại hiệp Thái Lăng! – Lâm Tử Hạo như con ma bám chằng chằng tôi không tha, mặt háo hức chờ đợi. Chắc hắn định giở trò ma mãnh gì đây?
- Biến ngay! Thằng hề! – An Vũ Phong chẳng thèm để ý đến hắn, lôi xềnh xệch tôi về phía phòng chờ.
- Buổi thẩm định tư cách sắp bắt đầu! Xin mời tất cả các bạn vào trong ổn định chỗ ngồi! – Tiếng MC vang ra tận bên ngoài.
- Thái Lăng, sao còn đứng ở đây, mau vào phòng chờ đi! – Giang Hựu Thần và Kì Dực mấy người đi tới. Ân Địa Nguyên liếc mắt nhìn theo bóng Lâm Tử Hạo đi mất.
- Thái Lăng, tôi phải lên dây cót cho cậu! – Tôi đang định hỏi Địa Nguyên việc gì xảy ra thì đã bị Kì Dực lôi về hành lang phía sau.
- Buổi thẩm định tư cách bắt đầu!
- Chúa ơi! Xin ngài đừng ngủ nữa, hãy tỉnh dậy một lần thôi…!
- Hôm nay tại ngôi trường có lịch sử hơn năm British chúng ta có mặt đông đủ để thẩm định tư cách cho hội trưởng hội học sinh nhiệm kì mới. Rất vinh dự được chào đón ngài thị trưởng thành phố cùng các vị nhân sĩ các giới… - Người dẫn chương trình nói lưu loát như cháo chảy. Bên dưới ai nấy đều im lặng lắng nghe.
Tôi len lén nhìn qua lỗ hổng xuống dưới khán đài. Phía dưới lúc nha lúc nhúc đông như kiến đỏ, tôi có cảm giác tim mình bị đá tảng đè nặng. Vẻ mặt nghiêm nghị của các vị khách và thị trưởng làm tôi muốn vỡ tim.
Xoạt xoạt xoạt…
Ứng cử viên hội trưởng hội học sinh ban nãy cùng bạn bè quay thành vòng tròn, tay nắm tay nhảy múa, ăn mừng cho thành công vừa rồi.
- Thật không hổ danh là người kế thừa sản nghiệp của một dòng họ kinh doanh danh tiếng. Cám ơn bạn bè đã tín nhiệm giới thiệu… - Tiếng của MC vọng lại. Xem ra ứng cử viên vừa rồi khá nặng kí. Nhưng mình… mình đâu có người đề cử giới thiệu, cũng không quen biết ai danh gia thế tội. Hay là mình bỏ cuộc? Chuồn là hơn!
- Tiếp theo xin mời ứng cử viên được yêu thích – Thái Lăng!
…
Tiếng vỗ tay rào rào, tôi không còn đường lui nữa rồi.
Em còn nhớ loài hoa can đảm không? Đằng sau những điều tốt đẹp luôn là sự gian nan và nỗ lực, sau cơn mưa mới có cầu vồng bảy sắc, hãy giữ niềm tin như lúc ban đầu. Mọi việc nhất định sẽ thành công!
Lời trong bức thư của hoàng tử biển hiện ra rõ như in. Tôi là một đóa hoa thạch thảo nhỏ nhoi, nhưng sẽ là một đóa hoa thạch thảo mạnh mẽ.
Tôi hít sâu một hơi dài, quay người chuẩn bị bước lên khán đài.
- Thái Lăng! Cố lên! – Ân Địa Nguyên, Kì Dực và Nghiêm Ngôn tạo hình “GAM BA RE” ba người.
Tôi không nhịn được phì cười: “Phì”. Mọi căng thẳng và xáo trộn trong lòng bỗng chốc tan biến.
- Nào nào! Một vòng tay lấy tinh thần! – Trong lúc tôi đang ú ớ, chưa kịp định thần thì Kì Dực đã dang rộng cánh tay ghì chặt tôi.
- Tôi cũng thế! – Nghiêm Ngôn vỗ nhè nhẹ vào vai tôi cổ vũ, ngoái cổ nhìn Ân Địa Nguyên. Địa Nguyên cũng ôm chặt lấy tôi.
- Hựu, còn cậu thì sao? – Kì Dực thấy ai cũng đều động viên tôi, liền nhắc khéo Hựu.
- Thái Lăng, chúc cậu thành công! – Nụ cười của Hựu vẫn như mặt trời tỏa nắng, chiếu vào từng góc khuất của trái tim tôi. Nỗi lo lắng tan ra như băng tuyết lúc xuân sang. Hựu vẫn đứng cách tôi một khoảng, lẽ nào chứng dị ứng con gái của Hựu vẫn chưa khỏi…?
- Thái Lăng! Nếu cậu mà làm tôi mất mặt thì đừng hòng xuống khỏi đây! – Lúc tôi nhấc chân bước lên khán đài thì An Vũ Phong bỗng bồi một câu “cổ vũ” sởn da gà rồi bước ra khỏi phòng chờ.
Rào rào rào…
Tôi vừa xuất hiện, tiếng vỗ tay bỗng vang rền như sấm dậy. Tôi thấy ánh mắt học sinh trường British đều háo hức chờ đợi.
Ban giám khảo đang rỉ tai nhau, bàn bạc sao mọi người lại cổ vũ nhiệt tình cho tôi đến thế.
Tôi mải suy nghĩ, đứng chôn chân giữa khán đài. Bên dưới thấy không có động tĩnh gì, bắt đầu xì xào.
- Sao lại không phát biểu gì nhỉ? Thái Lăng chưa chuẩn bị gì à?
- Thái Lăng, nói đi chứ!
Tôi hít một hơi sâu, ngẩng đầu nhìn khán giả.
- Chào mọi người, tôi là ứng cử viên hội trưởng hội học sinh – Thái Lăng…
Tôi như “rặn” ra từng chữ lời nói mở đầu đã chuẩn bị từ trước. Tim tôi loạn nhịp, càng lúc càng nói vấp, cổ họng như có ai chặn ngang. Tôi ấp úng quá nên đành nói sự thật:
- Thực ra tôi… chưa…
Vẫn chưa kịp nói dứt lời, thì bỗng “Phụt!”… Tất cả đèn của hội trường đều tắt ngấm.
- Ồ!
Bên dưới mọi người đều nhốn nháo.
Xoẹt… Một luồng ánh sáng đều rọi về phía tôi thành vòng tròn. Mọi người dùng tay che mắt, tôi thấy mình lúc này như ở tâm của mặt trời chói lòa.
Tôi quay đầu về phía sau, thấy một màn chiếu từ từ hạ xuống. Một hàng chữ kèm theo tiếng nhạc du dương:
“Có một loài hoa trên vách núi cheo leo
Sắc hoa nhỏ đâu ai người chú ý
Đâu cần ngợi ca bằng lời hoa mĩ
Mà hương thầm vẫn lặng lẽ trào dâng
Sắc thắm dại, hoang vu mà dũng khí
Chính loài hoa dũng cảm biết quên thân”
Đóa hoa dũng cảm! Có phải là hoa thạch thảo không?
Chữ trên phông biến mất, có một dáng người xuất hiện, tôi há hốc mồm ngạc nhiên.
- Xin chào, tôi là Lý Triết Vũ, là học sinh lớp trường Appolo thành phố Milan.
- Anh ta là Lý Triết Vũ.
- Chính là anh chàng đẹp trai mất tích mà báo buổi chiều đã đưa trước đây?
- Đúng là anh ấy! Đúng mà! Tôi đã nhìn thấy ảnh đăng báo mà!
Tên của hoàng tử biển là Lý Triết Vũ! Phía dưới khán đài mọi người bàn tán xôn xao… Tôi thấy ánh mắt Anna thoáng chút ngạc nhiên. Anna nhìn lên màn hình đăm chiêu như đang nghĩ ngợi điều gì.
“Một lần tôi gặp nạn, chính Thái Lăng đã cứu tôi từ biển cả, cậu ấy chăm sóc tôi cho đến khi tôi bình phục.”
Chăm sóc hoàng tử biển đâu chỉ mình tôi?
“Thái Lăng là người thành thực, dũng cảm và lương thiện. Không chỉ giúp tôi bình phục mà cậu ấy còn cho tôi dũng khí sống. Tôi từng có ý nghĩ chối bỏ cuộc sống, chạy trốn thế giới này. Tôi không muốn tỉnh lại để đối mặt với thực tại với bao nhiêu quyết định khó khăn! Nhưng chính lời nói và hành động chân thành của Thái Lăng đã giúp tôi hiểu ra: Kể cả khi bị cả thế giới lãng quên, bị số phận hắt hủi, hãy luôn là chính mình!”
Hoàng tử biển… không… Lý Triết Vũ! Sao anh ấy lại biết hết chuyện của mình? Lẽ nào những lời mình nói ở bệnh viện anh ấy đều nghe thấy?
“Thái Lăng chính là đóa hoa thạch thảo kiên cường bên góc khuất tường rêu. Cám ơn Thái Lăng đã tiếp cho tôi sức mạnh, cho tôi dũng khí! Tôi tin rằng dũng cảm và chân thành là những đức tính mà hội trưởng hội học sinh trường British cần có! Thái Lăng, cố lên!”
Trên màn hình, hình ảnh Lý Triết Vũ mỉm cười dần dần biến mất… Đèn trong hội trường vụt sáng. Lúc này, cả hội trường tiếng vỗ tay dậy như sấm vang. Tôi bần thần quay xuống phía dưới khán đài, đột nhiên bắt gặp An Vũ Phong bước ra từ trong phòng đa năng. Chẳng nhẽ tên ác ma đó ở trong đó suốt ư? Trong tay hắn còn cầm một đĩa DVD… Lẽ nào là đĩa DVD mà tối qua hắn cướp trên tay tôi?
Lẽ nào, tất cả đều do Lý Triết Vụ giúp mình sao?
- Không ngờ Thái Lăng lại có một người bạn bí ẩn như vậy. Có lẽ mọi người đều biết, Lý Triết Vũ là một trong ba thiên vương của trường cấp III Appolo, Milan…
MC kịp thời ra giải vây cho tôi, thao thao bất tuyệt giới thiệu “lý lịch trích ngang” của Triết Vũ. Hóa ra hoàng tử biển lại là một nhân vật nổi tiếng!
- Chắc Thái Linh muốn dành cho tất cả chúng ta một sự ngạc nhiên! Đúng không?
- Vâng!
MC rất có tài ăn nói, khuấy động không khí cả hội trường. Tôi như gà mắc tóc, gật đầu phụ họa.
Tôi lặng lẽ rút vào phòng chờ, đợi kết quả.
- Tiếp theo xin mời thầy hiệu trưởng của chúng ta tuyên bố kết quả! - Ứng cử viên cuối cùng bước xuống, MC vội vàng bước lên giọng oang oang.
Thầy hiệu trưởng mỉm cười, bước lên khán đài, phía dưới tiếng hoan hô ủng hộ ầm trời. Tôi lo lắng nhìn thầy, chờ đợi kết quả mà tim cứ đập thình thịch cỡ lần/phút!
- E hèm… - Thầy hiệu trưởng chỉnh micro, lấy lại giọng, tất cả hội trường im lặng. – Qua lần thẩm định tư cách này, cùng với thành tích kì tập quân sự và rèn luyện trong trường, có tham khảo ý kiến của toàn thể học sinh trong trường, tôi tuyên bố: Người giữ chức hội trưởng hội học sinh nhiệm kỳ này là…
Reng… reng… reng!
Một tiếng chuông réo vang, thầy mỉm cười nhìn khắp lượt các ứng cử viên. Tim tôi như nhảy ra khỏi lồng ngực.
- Thái… Lăng…
Rào… rào… rào…
- Ôi! Thái Lăng thắng rồi!
Tiếng vỗ tay, tiếng cổ vũ rầm rầm khắp chốn, thầy hiệu trưởng ra hiệu cho tôi lên khán đài. Hựu đứng bên cạnh vỗ vai tôi, An Vũ Phong vẫn điệu bộ như ngày thường bất cần đời quay đầu đi, nhưng tôi vẫn kịp phát hiện ra nụ cười thoảng qua trên môi hắn.
Tôi đứng lên, cúi đầu chào mọi người, bước lên trên khán đài. Thầy hiệu trưởng giơ tay ra chúc mừng tôi, bỗng…
- Khoan đã!
Ơ, sao lại có giọng ai thất thanh thế nhỉ?
Í! Ai mà to gan lớn mật, dám ngắt lời thầy hiệu trưởng? Hình như là nữ thì phải? Mọi người ngoái đầu về phía phát ra tiếng nói. Hóa ra là một nam sinh!
Tóc vàng, mũi diều hâu – Chẳng phải là Lâm Tử Hạo sao?
Lâm Tử Hạo mặt mày hớn hở, tay cầm một cái túi. Chắc lại có ý đồ đen tối. Hắn xăm xăm bước ra sân khấu, nói với thầy hiệu trưởng:
- Thưa thầy, em xin lỗi! Em muốn xin thầy một phút để nói với mọi người một bí mật động trời của Thái Lăng! Thái Lăng không thể làm hội trưởng hội học sinh trường ta!
Gì cơ! Bí mật động trời?!
Dường như có sấm dậy trời quang!
Cả hội trường sôi lên sùng sục!
- Thái Lăng không thể là hội trưởng hội học sinh trường British! – Lâm Tử Hạo vớ lấy micro rướn cao giọng.
- Tại sao…?
- Tại sao hả…?
Dưới khán đài lao xao như chim vỡ tổ.
- Bởi vì… - Lâm Tử Hạo nhìn tôi, đôi mắt giảo hoạt như cú vọ, tay chỉ về một phía khán đài.
Chúa ơi!
Người đang bước lên khán đài là… An An!
- Đây là hoa khôi trường Maria – An An. Xin mời An An tiết lộ cho chúng ta một bí mật!
Hội trường lập tức chìm trong im lặng.
An An đứng trước micro, hất tóc, nhìn về phía tôi. Ánh mắt sắc như dao…!
- Cậu ta…! – An An không do dự, chỉ về phía tôi, gằn giọng.
Tất cả mọi người đều tập trung tinh thần, chăm chú lắng nghe.
An An mỉm cười khó hiểu, rồi tuyên bố dõng dạc:
- Cậu ta là con gái! Hơn nữa lại là nữ sinh trường tôi!
Phụt…
Ai đó lại tắt ngóm điện! Rầm… cả thế giới một màn đen bao phủ!
Chúa ơi! Liệu ngài còn muốn đùa giỡn con đến bao giờ nữa đây?
Con xin Chúa làm chú bồ câu nhỏ
Để ưu phiền anh thủ thỉ bên tai
Con xin Chúa làm cây bút chì dài
Lúc âu sầu, anh lặng mài phiền muộn.
Và Chúa đáp:
Nếu thế giới tràn ngập màu cổ tích
Nếu hai con số phận xếp chung đường
Tương lai liệu có chênh vênh miệng hố?
Liệu lòng con có dậy đợt sóng xô?
Con bước tới bằng phẳng hay cam go?
Đắng cay, ngọt bùi sau sẽ rõ!
Kết thúc tập
Gặp anh là do duyên phận định sẵn