The Hero
Địa điểm:
Nông trại Hạnh Phúc
Trạm xe buýt đường dài
Nhân vật:
Thái Linh – học sinh lớp trường Maria
Giang Hựu Thần – học sinh lớp trường British
Ân Địa Nguyên – học sinh lớp trường British
Kì Dực – học sinh lớp trường British
Nghiêm Ngôn – học sinh lớp trường British
Ông Giang
LỜI THÌ THẦM CỦA ĐÓA HOA BÉ NHỎ
Nếu có thể
Tôi nguyện được bước vào động hồ điệp
Nhìn ngắm hàng vạn cánh bướm bay lượn đủ màu sắc
Chúa đáp: Ta đã nghe thấy lời cầu nguyện của con
Thế là hương thơm được rải khắp không gian…
oOo
Buổi tối ở nông trại rất yên tĩnh, im lìm không một tiếng động. Thi thoảng chỉ nghe thấy tiếng sột soạt của những cành cây bị gió thổi. Tôi nằm trong phòng khách, trằn trọc mãi không sao ngủ được.
Trong đầu cứ liên tục quay vòng những chuyện xảy ra hôm nay: Lúc ăn cơm, lúc đi đào khoai rồi nụ hôn “ngọt ngào” do tai nạn ngoài ý muốn bên hồ… còn cả đôi bàn tay ấm áp chìa về phía tôi…
Người đó… cậu ấy lúc này thế nào rồi? Chảy nhiều máu mũi như thế không biết có bị thiếu máu không?
Boong!
Đồng hồ dưới lầu điểm đúng giờ. Đã muộn thế này rồi ư?
Tôi lấy hết sức lắc lắc đầu để tập trung tinh thần ngủ một giấc nhưng khổ nỗi cái đầu bất trị chẳng chịu nghe lời. Đầu tôi như cuộn phim được tua đi tua lại, mà trong đó chỉ toàn hình ảnh Giang Hựu Thần.
Ọc ọc… ọc ọc… ọc ọc ọc…
Tôi cố định thần lại nghe kĩ âm thanh vừa rồi, cuối cùng cũng phát hiện ra âm thanh đó từ đâu – Chính là cái bụng của tôi.
Ôi… ôi! Thái Linh, thật mất mặt quá đi! Thức ăn tối nay thịnh soạn là thế, vậy mà chưa gì mày đã đói meo.
Ọc ọc!
Bụng tôi lại bắt đầu cất “bản hợp xướng”, “bản hợp xướng” này càng lúc càng nhanh, mạnh!
Tôi ôm bụng nằm trên giường, lẩm nhẩm cầu nguyện. Trời mau sáng đi! Trời mau sáng đi!
Khịt! Khịt! Khịt!
Chết rồi! Nghe nói những người sắp chết khát trên sa mạc thường bị hoang tưởng nhìn thấy ốc đảo, nghĩ rằng mình đã tìm được nguồn nước, sau đó chết khô trên đường đi tìm ốc đảo. Lẽ nào… tôi đói đến mức bị hoang tưởng ngửi thấy mùi thơm?
Tôi lắc đầu lia lịa cố gắng thoát khỏi ảo giác nhưng hương thơm đó càng lúc càng nồng.
Tiêu rồi! Tiêu rồi!
Tôi ngồi bật dậy, tung chăn lên, dù có bị ảo giác chăng nữa mình cũng phải đi thử xem sao.
Tôi khoác vội áo ngoài vào, không nghĩ ngợi gì lao ngay ra vườn.
Tách tách… Xoạt xoạt…
Có một đống lửa nhỏ đang cháy bừng bừng ở giữa vườn, những tàn lửa nhỏ bay nhè nhẹ khắp nơi.
Hít hà! Hít hà! Thơm quá!
Tôi hít lấy hít để đến nỗi mũi sắp đỏ ửng cả lên nhưng điều làm mắt tôi sáng long lanh là: Trên đống lửa có đặt hai thanh gỗ, hai thanh gỗ đó xuyên qua củ khoai lang rất to, có vẻ như sắp chín rồi.
- Thơm… thơm quá… - Tôi lẩm bẩm, nhỏ nước miếng tong tong thèm thuồng nhìn hai củ khoai lang đang nướng cháy tanh tách trên lửa.
Ông thần xui ơi! Giả dụ đây có là nằm mơ đi nữa thì hãy để con được cắn một miếng khoai nướng rồi hẵng tỉnh lại.
- Thái Linh?!
Ơ?! Sao lại có giọng ai ở đây nhỉ? Giọng nói này nghe rất quen!
- Giang Hựu Thần?! – Trời! Xem ra tôi bị hoang tưởng nặng rồi. Không những tưởng tượng ra khoai lang nướng lại còn tưởng tượng ra cả Giang Hựu Thần ở đây nữa.
- Thái Linh! Cậu vẫn chưa ngủ à? – Giang Hựu Thần ngạc nhiên nhưng vẫn nhìn tôi mỉm cười.
- A! Giang… Giang Hựu Thần! Ha ha ha! Chào! Muộn thế này mà vẫn không ngủ được nên ra đây nướng khoai lang à?
- Ừ! Không ngủ được! – Giang Hựu Thần gật đầu rồi cúi xuống xem khoai nướng đã được chưa. – Sắp nướng xong rồi! Cậu cũng đến ăn đi!
- A! Được…! – Tôi mừng rỡ ngồi xuống bên cạnh Hựu.
Tách tách… Tách tách…
Ngồi bên cạnh, tôi chăm chú xem Hựu lật khoai lang rất thành thạo.
Thật là kì diệu! Hôm nay tôi được chứng kiến một Giang Hựu Thần khác hẳn ở British. Từ trước đến giờ tôi không hề mảy may biết, hóa ra Giang Hựu Thần có cách đào khoai vô cùng điêu luyện. Cậu ấy cứ như một ống pháo giấy thần kì, cứ mỗi lúc lại bắn ra những mảnh giấy màu sắc khác nhau.
Tôi len lén nhìn Hựu. Vì có cậu ấy ngồi ở đây nên không khí xung quanh dường như trở nên tĩnh lặng.
Không biết tại sao lúc này giữa vườn, lửa cháy rất mạnh làm bừng sáng cả góc vườn nhưng tôi lại có cảm giác Hựu hơi khang khác so với ngày thường. Cậu ấy thoáng chút buồn phiền.
Cô đơn?!
Tôi lắc đầu thật mạnh để hai từ đó nhảy ra khỏi đầu. Làm ơn đi! Sao có chuyện đó được! Tam đại tướng quân ngày nào cũng dính chặt cậu ấy như ong với mật.
- Xong rồi! Thái Linh! Cậu ăn được rồi đó! – Tôi đang ngồi suy tư thì Hựu đưa cho tôi củ khoai lang vừa nướng xong.
- Chao! Thơm quá! Chắc đây là món khoai lang nướng ngon đệ nhất thiên hạ mất! – Miệng tôi ứa nước miếng ra đến nơi, vội vã lấy tay rút ngay khoai lang nướng từ cái que ra.
Khoai lang nướng vừa được rút ra, tay tôi nóng bừng lên, cảm giác như mình đang cầm hòn than.
Oái!
- Nóng quá! Nóng quá! – Tôi hét tướng lên rồi tung khoai lên.
Khoai nướng bị tôi ném lên rõ cao. Nó bay nhảy một lúc trên không trung rồi bắt đầu rơi xuống. Tôi hốt hoảng đó là khoai lang mà đích thân Hựu nướng cho tôi. Không thể để nó rơi xuống đất được!
Nghĩ đoạn, tôi không do dự, giơ ngay tay ra đón lấy.
Bộp!
Khoai lang lại ngoan ngoãn nằm trong tay tôi nhưng…
- Cẩn thận kẻo bỏng!
- Nóng quá!
Giọng nói hốt hoảng của Hựu và tiếng hét động trời của tôi như cùng lúc quyện vào nhau, bay vút lên không trung.
Taytôi nóng đến bỏng rát. Tôi lấy năm ngón bên tay trái giữ chặt lấy khoai lang nướng. Hơ hơ… thế là Ok rồi, mày hết đường chạy rồi nhé!
Nhưng được một lát thì ngón tay nóng bừng lên. Mau đổi tay thôi! tôi lại lấy tay phải giữ… cứ như vậy, khoai lang nhảy điệu Tango rất đẹp trên bàn tay tôi, lúc sang trái lúc sang phải, còn chưa kể kèm theo nhịp thở của tôi.
- Hít hà! Hít hà!
- Cậu không sao chứ? – Giang Hựu Thần bên cạnh cũng nhìn đến hoa cả mắt, mãi lúc sau cậu ấy mới định thần lại.
- Không… không sao! Cậu xem, trông có giống chú hề chơi trò tung hứng ở rạp xiếc không? – Tôi vừa cẩn thận để khoai lang không bị rơi xuống đất, vừa nhìn Hựu cười như con ngố.
- Cứ đặt xuống trước đi không bỏng tay đấy.
- Giang Hựu Thần chỉ tay xuống dưới cỏ, lo lắng nhìn tôi.
- À! Ừ! Đúng rồi! Sao mình không nghĩ ra nhỉ.
- Tôi vội vàng đặt ngay khoai lang nóng xuống, hai tay giơ lên sờ tai.
- Thái Linh! Sao cậu lại lấy tay sờ tai vậy? – Giang Hựu Thần chớp mắt, nhìn tôi chằm chằm như kiểu nhìn người ngoài hành tinh.
- Tại… tại… - Nghe cậu ấy hỏi, tôi không biết nên trả lời thế nào. – Mẹ mình bảo nếu bị bỏng thì sờ lên tai sẽ bớt nóng hơn, mình cũng không biết tại sao lại thế. Hì hì…
Tôi vừa nói, vừa nhìn chăm chăm không rời củ khoai lang nướng bên cạnh. He he! Xem ra đã nguội đi nhiều rồi. Tôi bóc nhanh vỏ khoai đã mềm nhũn ra, há miệng cắn một miếng khoai vàng ươm.
Ôi! Đời người thật đã!
Một mùi thơm phức sộc lên miệng tôi làm tôi mãn nguyện thốt lên.
- Thái Linh! Sao trông cậu lúc nào cũng vui vẻ vậy?
- Giọng nói trầm trầm của Giang Hựu Thần cất lên.
Tôi đang há miệng rõ to để chuẩn bị cắn nhưng nghe xong câu hỏi đó bỗng dừng lại, cầm khoai lang nướng trong tay, ngây ngô ngẩng đầu lên.
Dưới màn đêm tối om, đôi mắt Hựu sáng long lanh như những vì sao lúc ẩn lúc hiện nhưng cũng mang chút bi thương. Trên nóc mấy căn nhà vách đất trong vườn được phủ một lớp sương mờ mờ ảo ảo, chậm rãi di chuyển làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo khôn xiết.
Màn đêm hắt xuống chỗ Giang Hựu Thần ngồi, toát ra vẻ buồn bã thê lương.
Bình thường cậu ấy luôn tỏa sáng như một vầng hào quang thế mà lúc này bỗng trầm lắng, u ám. Đôi mắt sáng long lanh đó như pha chút ưu tư. Sự cô độc, sầu muộn như lan tỏa khắp khuôn mặt Hựu. Hựu giống như một thiên thần bị lạc giữa mê cung.
- Điều đó thì đơn giản lắm! – Tôi ngửi khoai lang nướng thơm phức trong tay, trong lúc ngây ngất buột miệng nói. – Chỉ cần hôm nào không có ông thần xui ám, mình sẽ rất vui. Dù cho có gặp đen đủi đến mười bảy năm, không, mười tám năm nay mới đúng!
- Cuộc sống… lúc nào cũng chỉ đơn giản như vậy sao? – Giang Hựu Thần ngước lên nhìn ánh trăng trên khuôn mặt. – Tại sao mình cảm thấy tất cả đều như một vở kịch đã được viết sẵn kịch bản từ trước nhỉ?
- Sao lại là vở kịch có sẵn? Chẳng ai biết được ngày mai sẽ thế nào, cho nên chỉ cần biết đến hôm nay là đủ! – Tôi cắn một miếng khoai lang nướng ngọt lịm. – Ngon quá!
- Thái Linh! Nếu mình cũng được như cậu, sống một cuộc sống bình thường thì tốt quá!
- Chỉ cần cậu bằng lòng thì mình thế nào cũng được!
Hựu do dự một lúc lâu, không nói gì nữa.
Cậu ấy lấy cành cây khều khều vào đống lửa đang cháy bừng bừng, đống lửa phát ra tiếng kêu tách tách.
Ngọn lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt Hựu, tôi không nhìn rõ vẻ mặt cậu ấy nhưng không hiểu sao lại có cảm giác cậu ấy đang cố giấu mình sau ngọn lửa đó.
Tại sao… tại sao tôi có cảm giác như thế?
Trước mặt tôi, Giang Hựu Thần chạy trốn nép mình vào một chỗ, không cho ai đến gần, như đứa trẻ sợ bị mắng.
Tôi ngay người ra nhìn thiên thần lạc bước đó, nhớ lại câu nói của cậu ấy.
Sống giống như tôi?
Tôi hiểu rồi. Bình thường Hựu luôn được tam đại tướng quân bao bọc, che chở, có cuộc sống như vương tôn quý tộc, một người như thế lại ngưỡng một tôi. Giông tôi có gì tốt chứ? Lúc nào cũng bị lão thần xui ám, đen đủi mọi lúc mọi nơi. Chả nhẽ cậu ấy nghĩ như thế là hạnh phúc sao?
Sáng hôm sau, tôi ngủ dậy, vừa bước xuống lầu đã nghe thấy một giọng nói sang sảng vọng lại.
- Hựu! Lâu lắm ông cháu ta không chơi cờ với nhau!
- Vâng! Cháu chơi với ông một ván nhé!
Hả? Mới sáng tinh mơ mà hai ông cháu nhà này đã chơi cờ sao? Xem ra thân thiết ghê nhỉ. Tôi không nhịn nổi cười, ai ngờ bị ông Giang phát hiện.
- Lại đây! Thái Linh! Cháu làm trọng tài! Cẩn thận không ông ăn gian đó! – Ông Giang nháy mắt, vẫy tay rồi đi về phía tôi.
Trên chiếc bàn trà ở đại sảnh đã đặt một bàn cờ pha lê màu nâu nhạt. Những quân cờ vây màu đen và trắng được để trong hai chiếc hộp gỗ, đặt gọn gàng hai bên bàn cờ.
Ôi! Cứ như dân chuyên nghiệp ấy!
Tôi căng thẳng:
- Ơ! Cháu… không …. cháu không hiểu gì về cờ vây cả!
- Không sao! Lại đây. – Ông Giang vẫn không chịu buông tha, lôi tôi về phía bàn cờ.
Tôi lén nhìn Hựu Thần. Tối qua tôi cứ như bắt gặp Giang Hựu Thần trong giấc mơ vậy. Trông lúc đó cậu ấy buồn bã, yếu đuối nhưng hôm nay đã thấy Hựu tươi tắn, cười híp mí nhìn tôi.
Lẽ nào tối qua tôi mộng mụ thật? Mà thôi không nghĩ ngợi linh tinh nữa. Bây giờ là trận đấu cờ vây của ông Giang và Giang Hựu Thần.
- Bắt đầu! – Ông Giang giơ tay ra trước, nhanh như cắt đặt quân cờ màu đen vào giữa bàn cờ.
Cạch!
Giang Hựu Thần suy nghĩ một lát, ngón trỏ và ngón giữa kẹp một quân cờ màu trắng sau đó nhẹ nhàng đặt xuống phía dưới quân cờ đen ông Giang đánh ban nãy.
Cạch!
Ông Giang chơi bừng bừng khí thế, không nói câu gì, lại đặt tiếp quân cờ đen xuống. Giang Hựu Thần nghĩ một lúc, cầm quân trắng đặt tiếp dưới quân cờ đen.
Mỗi lần ông Giang đi xong một nước cờ, Giang Hựu Thần đều phải nghĩ một lát sau đó mới lấy quân trắng đặt xung quanh quân cờ đen của ông Giang. Một lúc sau, trên bàn cờ, quân đen đã chiếm ưu thế, còn quân trắng dường như rải rắc khắp nơi, bị áp đảo.
Cạch!
Ông Giang lại đặt một quân cờ xuống. Trông ông lúc này giống như một đứa trẻ con, hai mắt sáng rực lên.
Ông Giang nhìn Hựu rồi cười rõ ma mãnh, nếp nhăn trên mặt như giãn hết ra:
- Hà hà hà hà! Đúng là cháu vẫn chưa theo kịp ông được!
- Ừm! – Giang Hựu Thần khẽ ậm ừ một tiếng, hơi nhíu lông mày, trên trán lăn tăn mồ hôi, mái tóc bình thường mềm mại, êm ái là vậy, thế mà lúc này như cứng queo lại.
- Mau lên! Đánh đi chứ! – Ông Giang chẳng thèm đoái hoài gì đến khuôn mặt đang khó xử của Hựu, lấy tay gõ cộp cộp chỗ rìa bàn cờ, giục Hựu.
Đứa chẳng hiểu chút gì về cờ vây là tôi thấy trên bàn cờ chỗ này quân đen, chỗ kia quân trắng, trong lòng bỗng hồi hộp Nhìn cũng biết quân đen đã bao vây hết quân trắng rồi. Đánh cờ cũng giống như đánh trận, nếu giết được sạch quân địch thì sẽ là người thắng cuộc. Như vậy tức là Hựu hoàn toàn đang bị lép vế hơn sao?!
Nghĩ bụng, tôi lo lắng nhìn Hựu, tim cứ đập thình thịch.
Giang Hựu Thần nhìn bàn cờ, sắc thái khuôn mặt thay đổi liên tục. Mấy lần cậu ấy vừa thả lòng được một chút là lại chau mày ngay. Tay thì không hề dịch chuyển chút nào.
- Nghĩ xong chưa? Biết thế này lúc nãy đặt thêm ở đây cái máy tính giờ, nếu không ông ngủ gật mất. – Ông Giang nói với giọng tỉnh bơ, đầy vẻ khiêu khích.
Tôi bực mình đến nghiến răng ken két.
Hừ! Hựu chỉ cần chút thời gian suy nghĩ nên đi nước nào thôi mà! Cái ông đầu quả dưa xấu bụng này cứ giục cậu ấy mãi.
- Được rồi! – Trước sức ép liên tục của ông Giang, Hựu cuối cùng cũng không im lặng nữa. Cậu ấy giơ ngón tay ra kẹp lấy một quân cờ rồi di chuyển đến chỗ bàn cờ.
Trông Hựu Thần rất quả quyết, hít một hơi rõ sâu, tay từ từ hạ xuống. Nhưng bỗng nhiên tay cậu ấy dừng lại.
Sao vậy?
Đứng bên cạnh, tôi nhìn thấy rất rõ, vừa rồi mắt của Giang Hựu Thần cứ nhìn chăm chăm vào một góc của bàn cờ. Tôi cứ tưởng cậu ấy sẽ đặt cờ ở đó, ai dè sắp đến nơi thì cậu ấy lại do dự.
- Thái Linh! – Đột nhiên ông Giang gọi tên tôi. Tôi ngạc nhiên quay ra nhìn – Có lẽ Hựu cần suy nghĩ một lúc, ông cháu mình nói chuyện với nhau đi.
- Ơ… Vâng ạ! – Tôi khẽ liếc nhìn Hựu. Cậu ấy dường như chẳng còn nghe thấy gì hết, đang nhíu mày tập trung cao độ vào bàn cờ.
- Lần trước có đào được nhiều khoai không? – Ông Giang điềm tĩnh hỏi, tay phải còn cầm một quân cờ.
- Không nhiều lắm ạ! – Tôi lắc đầu, trong lòng thấp thỏm lo sợ. Không hiểu sao ông ấy lại đột nhiên hỏi câu này.
- Đào có khó không? – Mặt ông vẫn điềm tĩnh như vậy, làm tôi không đoán ra được ẩn ý của ông.
- Lúc đầu thấy cũng hơi khó! – Tôi nhớ lại cảnh hôm qua cùng Giang Hựu Thần đi đào khoai, môi mấp máy. – Nhưng thử vài lần cháu cũng thấy không khó lắm!
- Đúng thế! Nhiều chuyện nếu không thử trải nghiệm qua thì sẽ không bao giờ biết được kết quả thế nào! – Giọng nói của ông có vẻ hơi khác, nhìn về phía Giang Hựu Thần như có ẩn ý sâu xa gì đó.
Tôi vội quay lại nhìn Hựu. Tay phải của cậu ấy vẫn giữ nguyên vị trí vừa rồi, hơi run run, càng nhíu chặt lông mày hơn. Tim tôi cũng bị thắt lại.
Tại sao Hựu Thần lại khó xử đến thế? Lẽ nào ông Giang là cao thủ chơi cờ sao?
Nhưng thoắt một cái, Giang Hựu Thần đã lấy lại được thăng bằng, mỉm cười, cầm quân cờ đặt xuống. Quân cờ nhẹ nhàng đáp xuống bàn cờ.
YES!
- Khụ! Khụ! Khụ! Thái Linh, cháu không hiểu gì về cờ vây cả. Còn đứng đó làm gì? Mau xuống bếp pha cho ông ấm trà!
Tôi khoái trí muốn xem nước cờ tiếp theo của Giang Hựu Thần thì bất thình lình, ông Giang hét rõ to vào tai tôi.
- Oái! – Bất ngờ quá nên tôi giật bắn mình, cả người run lên, vội vã nhìn ông gật đầu lia lịa. – Vâng! Vâng!
Tôi vừa gật đầu vừa lao như bay khỏi đại sảnh, chạy xuống bếp với tốc độ tên lửa siêu tốc, vội vã pha trà rồi lại chạy như bay về đại sảnh theo con đường cũ.
Lúc chạy thục mạng về phía đại sảnh, tôi lẩm nhẩm cầu nguyện liên tục – Phật tổ ơi! Các vị thần trên trời có linh xin hãy để cho Thái Linh này được xem kết quả của ván cờ.
Nhưng đã quá muộn rồi, khi tôi quay lại đại sảnh, khí thế căng thẳng, gay cấn vừa rồi đã gió thổi mây bay từ lúc nào. Trên chiếc bàn cờ màu nâu nhạt trống không. Giang Hựu Thần và ông Giang xếp lại các quân cờ, cười nói vui vẻ.
Hở! Kết thúc rồi sao?
Tôi đứng nghệt mặt ra. Đột nhiên ông Giang giơ tay ra chỉ về phía tôi, nói với Giang Hựu Thần rõ to:
- Còn nữa, việc này cháu phải tự quyết định đấy!
Nghe ông Giang nói xong, tôi cảm thấy rất hoang mang. Giang Hựu Thần mỉm cười, ngẩng đầu lên. Cậu ấy tặng cho tôi nụ cười tuyệt chiêu đẹp mê hồn thường ngày.
Bọn họ nói gì vậy? Liên quan tới tôi sao? Chuyện đánh cờ liên quan gì đến tôi?
- Ha ha ha! – Thấy tôi mơ hồ không hiểu, ông Giang bèn cười phá lên. Ông đưa tay đỡ lấy ấm trà trong tay tôi, tự mình rót đầy cốc rồi uống một hơi hết veo.
Cộp!
Ông đặt rõ mạnh cốc xuống bàn, mặt mày rạng rỡ như vừa được bổ sung thêm năng lượng:
- Ông còn có việc phải ra chăm sóc cho cây trong vườn! Ông đi đây!
Vừa nói dứt câu, ông đứng dậy, bước đi rất dứt khoát.
Nhìn bóng ông đã dần đi khuất, mặt tôi vẫn tò mò nhìn Giang Hựu Thần. Tôi nhận ra nụ cười của Hựu khác hẳn thường ngày, dường như rạng rỡ hơn, giống cửa kính được lau sạch bóng, ánh mặt trời chiếu xuống sáng choang.
Đẹp và chói lòa!
Lẽ nào… cậu ấy đã hiểu ra điều gì?
Nhìn ánh mắt kiên định của Hựu, tôi thật sự vô cùng khâm phục ông Giang. Dù tôi không biết họ đã nói chuyện gì với nhau nhưng tôi tin chắc rằng bây giờ là lúc Hựu rất hạnh phúc.
- Thái Linh! Chúng ta về phòng thu xếp hành lí thôi! Ngày mai phải đi rồi! – Hựu Thần nhẹ nhàng khom lưng xuống, giọng nói vô cùng ấm áp.
- Ơ! Phải về rồi sao? – Tôi buột miệng nói, sau đó mới sực nhớ ra đã ở đây hai hôm rồi. Khoảng thời gian vui vẻ lúc nào cũng ngắn ngủi. Ha ha ha! Thái Linh, chẳng lẽ mày nghĩ đây là nhà mày sao?
Giang Hựu Thần rảo bước đi xuống lầu. Tôi nhìn theo bóng của cậu ấy rồi phì cười.
Xoạt… Xoạt… Xoạt…
Giầy giẫm lên cỏ phát ra tiếng kêu loạt xoạt. Tôi thấp thỏm đi sau ông Giang. Chúng tôi đi vòng qua thảm cỏ nông trại đến một căn nhà.
Dùng xong bữa tối, ông Giang bảo muốn đưa tôi đến một nơi. Tôi sợ run lập cập. Ông khe khẽ đẩy cánh cửa màu đỏ hun, quay đầu lại nói với tôi:
- Vào đi!
Tôi căng thẳng đi theo ông vào trong. Ánh đèn mập mờ in bóng tôi và ông Giang.
Ồ!
Khi bước vào tôi mới phát hiện hóa ra bên trong là một không gian hoàn toàn khác.
Căn phòng rất rộng, bốn bức tường đặt những chiếc giá gỗ ngay ngắn, thẳng hàng, chia thành từng hàng một. Mỗi một hàng đều đặt mấy chiếc lá hãy còn xanh, chúng khẽ động đậy.
- Tiểu Linh! Cháu xem gì thế? – Ông Giang đi đến giá gỗ ngay trước mặt, quay người lại vẫy tay với tôi. Tôi đành bất đắc dĩ bước về phía đó.
- Đáng… đáng yêu quá! – Tôi tò mò đến nỗi nghển cả cổ ra nhìn, bất chợt thốt lên:
- Đâylà tằm ạ?
- Khà khà… đúng thế! – Ông Giang cười nhân hậu, lấy một cái kén tằm đặt vào tay tôi.
- Đẹp quá! – Tôi nhẹ nhàng lấy hai ngón tay giơ kén tằm lên. Nhờ ánh đèn, tôi nhìn xuyên qua lớp kén trong suốt, thấy bên trong có con tằm nhỏ đang cựa quậy – Sợi tằm đan khít thật! Trông cứ như đan hoa ý!
- Đây chưa phải là đẹp nhất đâu. – Ông Giang ngừng một lúc, quay đầu nhìn tôi. – Đợi đến khi nhộng lột xác biến thành bướm[] mới là lúc đẹp nhất!
- Lột xác biến thành bướm… - Tôi tròn mắt nhìn kén tằm bé nhỏ trên tay mình. – Tằm này! Mày sắp đến lúc phải bay đi rồi nhỉ!
- Thái Linh! Loài tằm được bao bọc rất kĩ bởi vỏ kén… – Ông Giang chầm chậm bước sang một bên – Nhưng nó phải tự mình cố gắng thoát khỏi sự ràng buộc của cái kén để biến thành bướm. Khi đó nó mới mọc cánh, toát lên vẻ đẹp nhất!
Tằm… thoát khỏi kén để biến thành bướm.
Tôi mơ hồ nhìn ánh mắt rất kiên định của ông Giang. Không biết ông ấy định nói gì?!
Đợi đã… chẳng nhẽ… ông ấy ám chỉ…
- Tiểu Linh này! – Ông lão từ từ tiến đến trước mặt tôi, khẽ xoa đầu tôi. – Cháu muốn giúp con tằm này không?
Ơ! Quả thật là ông đang nói đến…
- Vâng ạ! Cháu nhất định sẽ giúp! – Tôi nói hết sức dứt khoát, tay còn đặt lên ngực.
- Tốt lắm! – Ông Giang cười khen ngợi rồi quay lại lấy một cái kén đưa cho tôi. – Ông chẳng có quà gì cho cháu cả, tặng hai cái kén này làm quà kỉ niệm!
- Thật ạ? Cháu cám ơn ông! – Tôi cẩn thận đặt kén trong tay, tưởng tượng ra lúc chúng hóa thành bươm bướm, sải rộng đôi cánh đẹp mê hồn. – Tằm này! Tụi mày nhất định sẽ hóa thành bươm bướm!
- Cháu sẽ được nhìn thấy thời khắc tuyệt vời đó của chúng! – Trước khi bước ra khỏi phòng nuôi tằm, ông Giang còn nói một câu rất nhỏ.
Ánh trăng như soi rõ bóng người khẳng khiu của ông lão, chiếc bóng đó cứ xa dần trước mắt tôi. Bầu trời se lạnh dường như ấm áp hơn, mang lại một vị ngọt lịm.
Hì hì, tằm ơi…
Tôi nhìn bóng ông Giang đi khuất rồi lẳng lặng nắm chặt lấy tay tỏ ra rất quyết tâm.
Ngồi ở trạm đợi xe buýt, tôi vẫn còn suy nghĩ những gì ông Giang nói với tôi trong phòng nuôi tằm.
Vù…
Một làn gió lạnh thổi từ đến, tôi khẽ rùng mình, giơ tay kéo cổ áo lên, cổ khẽ rụt vào trong áo.
Lạnh quá!
Lạnh à? Chịu khó chờ một lát, đợi xe đến là có thể về nhà rồi. – Giang Hựu Thần quan tâm, cuốn lại chiếc khăn cổ bị tuột xuống của tôi rồi mỉm cười.
- Đứa nào to gan gớm nhỉ, dám gọi nhau tình củm ngay trước mặt đại ca đây! – Tôi và Giang Hựu Thần đang cố gắng giúp nhau chống đỡ lại cái lạnh thì đột nhiên có một giọng nói khó chịu gằn lên.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy khoảng bốn, năm tên nhuộm tóc lòe loẹt, cười rất lưu manh, tiến lại gần chỗ tôi và Hựu Thần.
- Các cậu muốn gì? – Hựu Thần đứng chắn trước mặt tôi, bảo vệ tôi khỏi mấy tên lưu manh đó.
- Hô hô hô! Anh hùng cứu mĩ nhân hả? – Một tên đầu gấu cười khanh khách, để lộ rõ hàm răng vàng khè như lũ quỷ sứ địa ngục. Nom gớm quá đi!
- Gượm đã! Hai đứa nó đều là con trai mà! Mày nhìn lộn rồi! – Một tên mặt bự nhìn khắp tôi một lượt rồi thốt lên có vẻ không dám tin.
- Đúng đó! Hóa ra là… Ha ha ha ha! – Một tên lưu manh đầu xù như cái tổ chim ôm bụng cười ngặt nghẽo. – Tao cứu tưởng anh Lâm bảo tuyệt sắc giai nhân khuynh nước khuynh thành gì chớ!
Anh Lâm?!
Tôi giật mình. Giang Hựu Thần nhíu mày lại, khẽ lẩm bẩm – Là Lâm Tử Hạo?!
- Chết cha! – Tên đầu tổ chim bỗng giơ tay ra tự bịt chặt miệng mình lại.
- Thằng ngu! Mày làm lộ hết bây giờ! Lúc đó anh Lâm cho mày biết tay! – Tên răng vàng đấm tên đầu tổ chim một cái rồi trợn trừng mắt nhìn chúng tôi – Anh Lâm là ai không mượn chúng mày quan tâm! Dù gì hôm nay để tụi tao chơi với bọn mày một lát!
Vừa dứt lời, tên răng vàng giơ nắm đấm ra. Nhanh thoăn thoắt, Hựu Thần kéo tôi tránh sang một bên rồi vội vã ôm chặt tôi trong lòng.
Xoạt… Xoạt…
Xoay bên trái rồi lại xoay bên phải Giang Hựu Thần tránh được hai cú đấm liên tiếp của tên răng vàng. Thấy mình đấm hụt, tên răng vàng tức muốn nổ đom đóm mắt.
- Ê! Bọn bay! Thằng ranh này muốn bày trò anh hùng cứu mĩ nhân đây mà! Xông lên cho nó một trận!
- Lên đi! Cho nó một trận!
Câu ra lệnh của răng vàng xem ra rất có uy lực, tên đầu tổ chim và tên mặt bự hưng phấn xắn tay áo lên, giơ nắm đấm liên tiếp về phía trước mặt tôi.
Nếu như chỉ có một mình, chắc chắn Giang Hựu Thần sẽ tránh được những cú đấm đó nhưng vì vướng bảo vệ tôi nên động tác của cậu ấy chậm hẳn đi.
Nhưng mà…
Tại sao Hựu lại không đánh trả lại?
Giang Hựu Thần giống như một chiếc ô lớn, cả người ôm trọn lấy tôi…
Bốp! Binh! Bốp!
Các cú đấm cứ liên tiếp giáng trên lưng, vai, cổ của Hựu.
Dù được cậu ấy ôm rất chặt nhưng tôi vẫn cảm thấy người cậu ấy khẽ run lên bởi những cú đấm tàn nhẫn đó.
Tôi nghe rõ tiếng của những cú đấm phát ra khi chạm vào người Giang Hựu Thần. Tuy tôi không thấy đau nhưng tim tôi… tim tôi như bị thắt chặt lại! Thắt lại rất chặt!
Nếu có tụi Ân Địa Nguyên ở đây, họ nhất định sẽ lao đến giúp. Không nếu có tụi Ân Địa Nguyên ở đây, bọn đầu trâu mặt ngựa kia chẳng có cơ hội động vào một sợi tóc của Giang Hựu Thần. Tam đại tướng quân nhất định sẽ bảo vệ cậu ấy. Hựu sẽ không bị trầy xước dù chỉ một chút.
Còn tôi thì chẳng làm được gì cả!
Tôi lo lắng quay đầu nhìn Hựu Thần, ai dè trông thấy một chiếc gậy to tướng.
Tên đầu tổ chim không biết lượm được cây gậy gỗ ở đâu ra, hắn đi khe khẽ phía sau lưng toan đánh lén.
- Không! – Tôi tự nhủ, trong lòng đau như dao cắt. Không biết dũng khí từ đâu trào lên, tôi lấy hết sức đẩy Giang Hựu Thần ra rồi quay người lại, không chút do dự giơ hai tay lên, lấy cả người mình che cho Hựu.
Bốp!
Tên đầu tổ chim nện ngay một gậy vào đầu tôi. Tôi hoa mắt chóng mặt, nhìn thấy phía trước toàn sao là sao, có cảm giác đầu vừa va phải cái nồi đồng to ụ. Đầu tôi đau buốt như muốn bốc hỏa, mọi cơ quan trong não như sắp long hết ra, đầu tôi nặng trịnh như đeo chì.
- Thái Linh! – Tiếng gọi kinh ngạc của Giang Hựu Thần vang từ xa tới. Tôi thấy người mình mềm nhũn như cọng dưa, có một cánh tay chắc khỏe đỡ lấy lưng tôi.
Là Giang Hựu Thần!
Đầu tôi ù đi, khó chịu vô cùng, nhưng trong lòng tôi lại rất vui.
May quá! Hựu Thần không bị đánh trúng…
Cuối cùng… tôi cũng có thể làm chút gì đó cho Hựu. Đây là lần đầu tiên tôi phát hiện ra rằng, dù có phải chết vì cậu ấy, tôi cũng cam tâm tình nguyện. Tôi… một con nhỏ ngốc nghếch… thế mà đến tận giờ phút này cũng hiểu ra cái cảm giác lòng nóng như lửa đốt, ngọt ngào, đắng cay… chính là tình yêu… nhưng lẽ nào tất cả đã quá muộn.
- Xem ra phải phá bỏ lời thề đó rồi!
Một giọng nói lạnh lùng vang lên tai tôi.
Là Giang Hựu Thần sao? Nhưng giọng nói này… không giống với giọng Giang Hựu Thần mọi khi. Không dịu dàng như cậu ấy thường ngày mà lạnh như băng khiến người ta muốn đông cứng lại.
- Giang… - Tôi lẩm nhẩm muốn gọi tên cậu ấy nhưng không nói ra hơi nữa. Tôi gắng gượng mở mắt ra, nhìn thấy lờ mờ.
- Tao đã nói là bọn mày đừng động vào cô ấy, bọn mày lại dám! – Giang Hựu thần quát lên tức giận, nhẹ nhàng đặt tôi vào một chỗ, quay người đi, lao người về phía đám côn đồ đó dũng mãnh như một con sư tử.
Chỉ thấy cậu ấy ngẩng cao đầu, mạnh mẽ giơ nắm đấm bên trái hướng thẳng về nửa mặt phải của tên răng vàng trùm sò. Tên răng vàng trúng đòn đau đến nỗi lăn quay ra đất. Đầu tổ chim thét lên một tiếng rồi xông lên nhưng Hựu Thần đã kịp phản ứng. Tên đó chưa kịp có cơ hội giáp mặt với Giang Hựu Thần thì đã được cậu ấy “hào phóng” tặng cho hắn một cú đấm thẳng như kẻ chỉ.
Tên mặt bự vội vớ lấy một cây gậy rồi lao như điên về phía Hựu. Đôi chân dài của Hựu khẽ quét một đường rất đẹp xuống đất làm tên đó ngã bổ chửng.
Mấy tên tép riu còn lại thấy thế có vẻ sợ sệt, lấm la lấm lét đứng phía sau lưng Hựu, định lao lên cùng một lúc.
Hựu bình tĩnh quay người lại, ra một đòn cước. Tên đứng đầu ôm ngực, hét rống lên đau đớn.
Giang Hựu Thần lại nhẹ nhàng quay lại, túm lấy tay một tên lưu manh ở gần cậu ấy nhất, bấm chặt tay hắn.
- Ối!
Tên lưu manh kêu lên thảm thiết. Sau đó Hựu hất tay hắn ra, không ngờ tay tên đó lại va đúng vào mặt một tên lưu manh khác đứng đằng sau.
- Ối! Má ơi! Cứu với! Cứu với!
- Oái! Đại ca! Cứu tụi em!
- Đại ca… em đánh không lại! Đánh không lại!
Đám du côn bị Hựu đánh tan tác, hồn bay phách lạc, tên nào cũng bò kềnh bò càng trên đất. Chúng hốt hoảng nhìn Giang Hựu Thần rồi lồm cồm bò dậy, chạy toán loạn như lũ chuột nhắt.
Trời đất! Đó… đó là Giang Hựu Thần mà tôi biết sao? Sao cậu ấy lại giỏi võ thế?
Dáng người cao lớn của Hựu càng như được kéo dài trước ánh hoàng hôn. Giang Hựu Thần trông như anh hùng cái thế cưỡi trên đám mây ngũ sắc.
Cậu ấy khẽ phủi tay, chỉnh lại quần áo, hất mái tóc do ban nãy đánh nhau nên rủ hết xuống trán lên rồi đi về phía tôi.
Tôi mơ mơ màng màng nhưng như lại được ý thức, đứng dậy. Mặt Hựu sao lại có vết hơi đỏ nhỉ? Ối! Cậu ấy chảy máu rồi! Nhất định là do lúc nãy đánh nhau nên bị thương. Tôi cảm thấy vô cùng buồn, lảo đảo đi về phía Hựu.
- Giang Hựu Thần… - Nhưng vừa mới bước được hai bước, cả người tôi đã không còn trụ nổi nữa, sắp ngã nhào xuống đất.
Đúng lúc đó, Hựu lao vội đỡ lấy tôi. Cả người tôi mềm oặt như cục bông được ôm trọn trong lòng cậu ấy.
Một hương thơm mát dịu như bao phủ cả khuôn mặt tôi… không biết là do ban nãy bị nện một cú như trời giáng vào đầu hay do nguyên nhân khác. Tôi nhắm nghiền mắt lại. Bàn tay to khỏe của Hựu Thần bỗng đặt lên má tôi. Tôi ngửi thấy mùi hương thơm thoang thoảng, ngọt ngào giống mật ong trên bàn tay ấy. Tôi như tan chảy trong vòng tay đó.
Đôi tay của Hựu mang lại cho tôi cảm giác ấm áp, an toàn. Tôi nhìn thấy khuôn mặt đó toát lên vẻ vô cùng kiên định
Đôi môi Hựu là một đường cong hoàn mĩ nhất. Cứ như đang mơ vậy, tôi thấy đôi môi ấm áp khẽ mấp máy, giọng nói có sức hút như nam châm bỗng trào lên như dòng nước. Tôi nhắm mắt lại.
- Thái Linh! – Mình sẽ bảo vệ cậu, không để ai làm tổn thương cậu cả!
Một giọng nói trầm trầm nhưng rất quả quyết vang lên.
Giang Hựu Thần… là cậu sao….
Thái Linh! Tỉnh lại đi! Thái Linh!
Chóng mặt quá… tôi đang ở đâu…
Tôi mở tròn mắt nhìn thấy cặp mắt sáng của Hựu. Cậu ấy gọi tôi, lấy tay vỗ nhẹ vào cái đầu sắp bị tê liệt của tôi. Nhìn bốn xung quanh, hóa ra tôi đang ở trên xe buýt.
- Thái Linh! Chúng ta về đến nhà rồi. – Giang Hựu Thần xoa xoa đầu tôi. – Đầu còn đau không? Cậu ngất đến bây giờ mới tỉnh lại, mình lo không biết cậu có sao không?
- Chỉ hơi váng đầu một chút thôi, không sao đâu! – Nhìn thấy đôi mắt tràn đầy vẻ lo lắng của Hựu, tôi thật lòng không muốn cậu ấy lo hơn nữa. – Chúng ta đi thôi!
- Ừ! – Giang Hựu Thần đứng dậy, với tay lấy cái túi hành lí. – Ui!
- Cậu sao vậy? – Nghe tiếng kêu của Hựu, tôi giật thót mình, vội vã lao về phía trước mặt cậu ấy.
- Không… không sao! Hì hì… - Mặt Hựu trắng bệch, mỉm cười nhìn tôi rồi lại giơ tay lên lấy hành lí. Mồ hôi trên trán cậu ấy nhẽ nhại, có một vệt máu sắp khô…
Hựu bị thương rồi! Cho dù như thế, Hựu vẫn cố gắng cắn răng chịu đựng vết đau, lại còn nói dối để an ủi tôi.
Cộp cộp!
Tiếng gõ vào cửa kính nghe rất trong trẻo vang lên. Tôi quay đầu lại thì nhìn thấy ba dáng người quen thuộc. Ân Địa Nguyên, Nghiêm Ngôn và Kì Dực. Họ đứng bên ngoài, vẫy tay với Hựu.
Giang Hựu Thần cũng nghe thấy tiếng gõ cửa vừa rồi. Hựu cúi đầu mỉm cười. Nhưng ánh mắt của tam đại tướng quân vừa lướt qua Giang Hựu Thần thì thoắt một cái, ba người như bị đông cứng lại, thời gian bỗng ngừng trôi.
Kì Dực lại còn trừng mắt hung dữ nhìn tôi. Ánh mắt đáng sợ quá. Tôi hãi đến mức run bắn người, đứng nép phía sau lưng Hựu.
- Thái Linh! Chúng ta xuống xe! – Hựu bình tĩnh quay lại nói với tôi. Tôi cứng đơ người đi theo cậu ấy.
- Hựu! Cậu bị thương rồi! Xảy ra chuyện gì vậy? – Kì Dực tức như muốn bốc hỏa, mắt trừng lên lao về phía chúng tôi, hét lên rõ to. Giọng nói oang oang đó làm tôi sợ thót tim, lùi lại sau mấy bước. Tôi có cảm giác ánh mắt tức giận muốn tóe lửa đó cứ nhắm về phía tôi.
- Trên đường về gặp chút rắc rối nhưng đã giải quyết ổn thỏa cả rồi! Dực, đừng lo! – Giang Hựu Thần cười như không có chuyện gì. Một cơn gió nhè nhẹ lướt qua, thổi tóc Hựu bay bay, bồng bềnh làm hiện rõ hơn vết thương trên mặt.
- Vết bầm và máu… Nếu mình ở đó sẽ không có chuyện này! – Giọng nói trầm trầm của Nghiêm Ngôn cất lên rất dứt khoát, dường như muốn “bóc trần” lời nói dối của Hựu. Tôi ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên, không may bắt gặp đúng ánh mắt nghiêm nghị của Nghiêm Ngôn.
Dữ quá! Tôi không tự làm chủ được nữa, chân lùi thêm mấy bước về sau.
- Sau này đi ra ngoài, cậu phải cho bọn mình biết, không thể tùy tiện đi một mình, như thế nguy hiểm lắm. – Tôi còn chưa kịp thoát khỏi sự đe dọa đáng sợ của Nghiêm Ngôn thì Ân Địa Nguyên lại chậm rãi nói. Cậu ta vẫn bình tĩnh như mọi ngày nhưng từng câu từng chữ có uy lực vô cùng. – Hựu! Mọi người đều lo lắng cho cậu đấy!
Ân Địa Nguyên vừa dứt lên, tam đại tướng quân chẳng ai bảo ai, nhất loạt quay sang trừng mắt nhìn tôi đầy vẻ coi thường, sau đó lại chuyển tầm nhìn về phía Giang Hựu Thần nhưng là với ánh mắt quan tâm, chăm sóc. Họ dường như coi tôi là kẻ ngoài cuộc, cái của nợ chỉ tổ làm vướng tay vướng chân.
Nhìn ba người bọn họ rồi nhìn vết thương trên mặt Hựu, trong lòng tôi bỗng thấy khó chịu. Tôi cúi đầu xuống, đầu óc rối bời như mớ bòng bong.
- Được rồi! Không còn sớm nữa! Để mình đưa Thái Lăng về nhà!
- Không được! Cậu phải về nhà ngay để chữa trị vết thương. – Ân Địa Nguyên vội vã tiến lên một bước, đứng chặn giữa tôi và Hựu Thần.
- Nhưng mà… - Giang Hựu Thần nhìn tôi, giọng nói đầy vẻ lo lắng.
- Hựu! Phu nhân có việc gấp muốn gặp cậu. Cậu đừng để phu nhân phải đợi lâu quá! – Ân Địa Nguyên nói một câu đầy sức thuyết phục. – Để mình đưa cậu ta về nhà. Dực! Ngôn! Hai cậu đưa Hựu về.
Hả?! Ân Địa Nguyên đưa tôi về?
Tôi thộn cả người ra, ngạc nhiên nhìn cậu ta. Mắt kiếng của Ân Địa Nguyên như phát ra những tia sáng lạnh run người. Tôi không hiểu trong lòng cậu ta đang thực sự nghĩ gì nữa.
Hựu do dự một lát đành thở dài:
- Nếu là Nguyên đưa Thái Lăng về thì mình yên tâm rồi!
Hựu nhìn tôi gật đầu, quay người lại, cùng Kì Dực và Nghiêm Ngôn đi đến chiếc xe hơi sang trọng cách đấy không xa.
Brừm… Brừm…
Xe hơi bắt đầu chuyển bánh, lát sau đã mất hút. Nhìn thấy đám khói mà chiếc xe để lại, tôi có cảm giác man mác buồn. Thái Linh! Lẽ nào mày hi vọng Hựu đưa mày về sao?
- Đi thôi! – Một giọng nói lạnh hơn cả nước đá vang lên. Tôi quay lại nhìn Ân Địa Nguyên. Đằng sau cặp mắt kiếng trong suốt kia là một đôi mắt vô cùng băng giá.
Thịch!
Không hiểu sao trong lòng tôi cứ thấp thỏm không yên.