Big Contest
Địa điểm:
Sân vận động trường British
Nhân vật
Thái Linh – học sinh lớp trường Maria
Ngọc Dĩnh – học sinh lớp trường Maria
Thượng Hội – học sinh lớp trường Maria
Anna – học sinh lớp trường Maria
An An – học sinh lớp trường Maria
Giang Hựu Thần – học sinh lớp trường British
An Vũ Phong – học sinh lớp trường British
Ân Địa Nguyên – học sinh lớp trường British
Kì Dực – học sinh lớp trường British
Nghiêm Ngôn – học sinh lớp trường British
LỜI THÌ THẦM CỦA ĐÓA HOA BÉ NHỎ
Nếu có thể
Tôi nguyện biến thành con búp bê cầu nắng
Để ước nguyện những cơn mưa hoa tình yêu cho anh
Chúa đáp: Ta đã nghe thấy lời cầu nguyện của con
Thế là chúng tôi cùng nhau nghe tiếng mưa rơi tí tách…
oOo
Keng… keng! Bùm… bùm…- Lễ hội âm nhạc Red or White, niềm tự hào của con gái trường Maria.
- Lễ hội âm nhạc Red or White, những ca khúc tuyệt với nhất đang chờ đón bạn.
Thời gian nhanh như thoi đưa, ngày hội âm nhạc cuối cùng cũng đến.
Theo thông lệ cũ, nơi tổ chức lễ hội âm nhạc vẫn là sân khấu được dựng ngoài trời ở sân vận động trường British. Mới sáng sớm, phía trước sân khấu đã đứng chật ních toàn là những nữ sinh đứng chào đón khách. Khắp nơi bay phấp phới toàn biểu ngữ, băng rôn, nào là “British là number ”, “ Hựu Thần là số ”.
Đợi đã! Không phải là trường British và Maria đồng tổ chức lễ hội âm nhạc đấy chứ? Sao biểu ngữ lại là …
- Woa… Bạn đẹp trai, bạn gì đẹp trai ới ời!
Bỗng có tiếng thét lanh lảnh như bát mẻ, tôi quay lại thì thấy một đám nữ sinh đang nhìn chằm chằm như đóng đinh tại một chỗ. Mắt ai cũng như biến thành hình trái tim, lại còn cứ liên tục quay tròn, quay tròn.
- Giang Hựu Thần! Đệ nhất hoàng tử British! Hoàng tử của em, em yêu anh như chuột yêu gạo.
Từng đợt sóng thần la hét, gào rú đập liên hồi về tai tôi. Tiếng gào thét đó làm tôi suýt nổ màng nhĩ. Tôi ngạc nhiên nhìn.
Bốn nam sinh trông rất anh tuấn tỏa ra sức quyến rũ đang bước về phía khán đài.
Họ đều mặc áo choàng trắng, ai trông cũng như thiên sứ bước từ trong tranh ra.
Thịch! Thịch! Thịch!
Sau khi Giang Hựu Thần vẫy tay, sao sau lưng lại vang lên tiếng động mạnh thế nhỉ?
Tôi quay lại, hóa ra có ba nữ sinh ngất xỉu trên đất, mắt hãy còn nguyên hình trái tim. Tôi sực tỉnh, bọn họ nhất định tưởng nhầm là Giang Hựu Thần vẫy tay chào họ nên cảm động đến té xỉu. Híc! Thế này hơi quá thì phải…
- Hoàng tử của em ơi! Ở đây nè, ở đây nè!
Hình như là giọng của Ngọc Dĩnh và Thượng Hội?!
Tôi ngó nghiêng khắp nơi cuối cùng cũng nhìn thấy hai bà bạn chí cốt đang đứng trong nhóm cuồng fan trợn mắt nhe nanh. Lâu lắm rồi mới nhìn thấy hai nhỏ đó. Độ này phát sinh nhiều chuyện quá, tôi chẳng có cơ hội nói chuyện với họ.
Nhưng xem ra hai bà bạn thân của tôi chẳng còn tâm trí nào nghe tôi kể lể vì bốn mắt họ như biến thành hình mũi tên trái tim bắn lia lịa về phía tứ đại tướng quân British.
- Oa! Oa! Giang Hựu Thần đến rồi! Giang Hựu Thần đẹp trai quá!
Giữa một rừng tiếng hoan hô, gọi thét gào tên Giang Hựu Thần, Hựu nhẹ nhàng bước về phía tôi, lấy từ trong túi quần ra một hộp vuông vuông rồi đưa cho tôi:
- Thái Linh! Cái này cho cậu…
- Đây là… - Tôi cúi đầu nhìn không ngờ là một hộp kẹo ngậm mát họng. Tôi giật mình sờ sờ vào cái hộp cứng cứng đang để trong túi quần, nhớ lại chuyện sáng nay.
Thái Linh! Mày phải cố lên! Tôi mặc bộ đồng phục của đội Red Knight, cẩn thận soi gương rồi gật đầu. Tôi hít một hơi rõ dài, bước ra khỏi phòng.
- Thái Linh! – Bỗng một cánh tay giơ ra chắn trước mặt tôi, trong tay còn cầm một hộp kẹo mát họng màu cam.
- An Vũ Phong! Cậu… - Tôi ngạc nhiên nhìn An Vũ Phong, cậu ta dường như có rất nhiều điều muốn nói với tôi nhưng vẫn cố giữ vẻ trầm lặng. – Cám ơn…
Tôi nhận lấy hộp kẹo, trong long đột nhiên ấm áp lạ thường.
- Cố giữ giọng cho tốt, nếu không hát sai nhạc thì đừng có bảo là quen tôi đó! – Ai dè tên Phong chẳng giữ sĩ diện cho tôi gì cả, lại còn cố ý châm chọc.
- Đến lúc đó cậu đừng có bảo quen tôi thì có! – Tôi tức đùng đùng nhìn hắn, sự cảm kích vừa rồi phút chốc tan biến như gió thoảng.
- Hơ hơ hơ… Giỏi cãi cùn nhỉ!
- Không khiến cậu lo!
…
An Vũ Phong đứng ở chỗ không xa, hình như cậu ta cũng nhìn thấy tôi và Giang Hựu Thần đứng với nhau, mặt có vẻ hơi lạnh. Tôi vội vã đút hộp kẹo mát họng vào túi quần, hai chiếc hộp đập vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo.
Giang Hựu Thần… An Vũ Phong…
Tôi biết hai người đã giúp tôi rất nhiều… cho nên tôi tuyệt đối không được thất bại, không được để họ thất vọng.
Reng reng reng… Reng reng reng…
Ở không xa vang lên từng hồi chuông đồng hồ ngân dài, khắp nơi chìm trong im lặng.
Xoẹt!
Chiếc đèn sân khấu chiếu lên khán đài, An An mặc bộ váy đầm, bên ngoài mặc áo khoác không tay màu tím.
- Các bạn than mến! Hôm nay là cuộc thi hợp xướng Red or White của trường Maria… - Lời mở đầu trôi chảy rất phù hợp với tính cách luôn bạo dạn của An An. Phía dưới vang lên tràng vỗ tay ầm ĩ.
- Trước tiên tôi xin giới thiệu hai đội sẽ thi đấu trong ngày hôm nay. Xin mời đội trưởng White Angel Anna và đội trưởng Red Knight Thái Lăng.
Nghe thấy tiếng vỗ tay như sấm dậy ở phía dưới, chân tôi như bị mất kiểm soát, run lẩy bẩy. Bên cạnh bỗng có mùi hương thơm thoang thoảng bay lướt qua, chỉ thấy Anna rất hiên ngang rảo bước về phía sân khấu.
- Hôm nay Anna cứ như búp bê barbie ý. – Tôi và Anna lần lượt đi về phía giữa khán đài, một người đứng bên trái, một người đứng bên phải. Vừa đứng ổn định được một lúc thì giọng nói ca ngợi của An An đã vang lên.
Búp bê barbie…
Tôi thận trọng liếc nhìn sang bên cạnh, Anna mặc bộ lễ phục màu trắng tinh khiết, nhìn nghiêng quả là rất đẹp. Mái tóc hơi xoăn khẽ bay bay, đôi mắt to tròn hệt búp bê barbie. Còn tôi… hu hu hu… bộ đồ màu đỏ trông rõ quê kịch.
An An sẽ nói gì đây?!
- Bạn Thái Lăng hôm nay mặc nổi thật, giống như… quả cà chua!
- Ha ha ha…
- A ha ha ha! Giống quả cà chua, đúng là giống thiệt !
An An vừa nói dứt câu, thình lình mọi người ai nấy cũng cười bò ra đến nỗi suýt vỡ tung cả sân khấu. Dưới ánh đèn chiếu rọi, tôi không còn nơi nào để trốn, mặt nóng bừng cả lên.
- Vậy hôm nay sẽ cuộc thi đấu tranh tài giữa công chúa barbie và bạn hội trưởng cà chua! – Giữa tiếng bàn tán xôn xào ồn ào như cái chợ vỡ, Anna rất quý tộc cầm micro nói ung dung.
- Đúng đó! Công chúa barbie và hội trường cà chua !
- Ha ha ha ha
Rào rào rào… Rào rào rào…
Anna được mọi người reo hò cổ vũ, dưới sân khấu vang lên tràng vỗ tay long trời lở đất.
Lúc này, Anna đắc ý quay sang nháy mắt với tôi như muốn nói: Thái Lăng! Thế nào, vòng đầu tiên cậu đã thua đứt rồi.
- Bây giờ cuộc thi chính thức bắt đầu.
Stage : Cuộc chiến của tuyệt đại song kiều
- Trước tiên mời nhóm “Sắc tím quyến rũ” của đội White Angel – Giống y hệt như tên biệt hiệu của họ, lúc nãy ánh đèn còn sáng trắng như tuyết thế mà thoắt một cái đã bị biến thành màu tím huyền bí.
- Bis bis…
Tiếng hô thét cổ vũ như xé vải ở dưới khán đài vang lên làm tôi giật mình. Tôi quay vội đầu sang thì thấy An An cởi chiếc áo khoác ngoài màu tím xuống, để lộ một bộ váy trắng trông rất gợi cảm.
Nhỏ ta nắm tay một nữ sinh khác, sóng đôi nhẹ nhàng, bước nhanh về phía giữa khán đài.
Tiếng nhạc sôi động vang lên, ánh mắt hai người bọn họ thoáng để lộ ra vẻ lạnh lùng, đột nhiên buông tay ra, biểu diễn một động tác nhảy vô cùng đẹp, dải ruy băng trong tay xoạt xoạt bay trong không trung.
Xoay vòng rồi nhảy, em nhắm mắt…
Màu trắng của tuyết, đêm mùa hạ, em không ngừng…
Rào rào rào… Rào rào rào (tiếng vỗ tay như sấm dậy)
- Sắc tím quyến rũ! Maria là số !
Nhóm “Sắc tím quyến rũ” đã mang lại cho lễ hội âm nhạc một mở màn vô cùng sinh động, cuồng nhiệt. Nữ sinh Maria ra sức gào thét, còn đám nam sinh trường British hàng sau không ngờ đứng hết cả dậy, vơ tay liên tục khen hay.
Cho dù như thế nhưng tôi cũng không cảm thấy căng thẳng chút nào vì đội của tôi có một vũ khí bí mật, đó là…
- Tiếp theo là màn biểu diễn của bộ đôi Vũ Phong và Kì Dực ! – Giọng của An An cứ như một viên đá khổng lồ ném vào biển người đông nghẹt phía dưới, làm dậy lên làn sóng cuồng nhiệt dữ dội.
- Nhóm Vũ Phong, Kì Dực! An Vũ Phong! Kì Dực!
- British! British! British!
Bước lên trong tiếng hô vang ầm ầm của khán giả, một làn gió khẽ vút qua, An Vũ Phong và Kì Dực chậm rãi bước đi, không chút do dự bước lên sân khấu, tay họ còn cầm đôi đoản côn.
- Huýt huýt! Mau biểu diễn Song Tiết Côn! Huýt! Huýt!
Giọng của An Vũ Phong đúng là rất có phong cách, không chỉ phát ra âm thanh bay bổng như tiếng gió mà còn tràn đầy nhịp điệu khiến người khác chỉ muốn nhún nhảy. Kì Dực cũng không chịu thua kém, mái tóc hung đỏ của cậu ta như bập bềnh theo giai điệu, màu đỏ đó sáng loáng trông càng bắt mắt hơn.
Hai anh chàng đẹp trai biểu diễn tư thế múa đoản côn rất hiên ngang, mạnh mẽ, dứt khoát.
- An Vũ Phong, tuyệt quá!
- Kì Dực hay không kém!
- British là số !
Phía dưới lại ồ lên những tràng pháo tay khen ngợi.
Sức hấp dẫn của những người đẹp trai đúng là mạnh thật! Theo giai điệu nhạc dần dần mạnh lên, cả lễ hội náo nhiệt đến mức đỉnh điểm. Dường như tất cả nữ sinh đều gào thét khản cổ. Lúc lên cao trào nhất, các nữ sinh trường Maria đứng hết dậy, hai tay nắm chặt hơi run run, miệng cũng không ngừng mấp máy… tất cả đều như bị thôi miên.
- An Vũ Phong, Kì Dực đúng là số dzách!
Tiếng hoan hô như vũ bảo, An Vũ Phong cùng Kì Dực nhìn nhau rồi cười mãn nguyện.
Khắp nơi dần dần ổn định, bắt đầu yên lặng.
Một giây sau…
Rào rào rào… Rào rào rào…
Một tràng vỗ tay long trời lở đất vang khắp cả sân vận động.
- Trường Maria biểu diễn rất hay! Giám khảo cho , điểm! Nhóm British càng làm ban giảm khảo ngạc nhiên hơn, các giám khảo quyết định…
- British được điểm tối đa! British được điểm tối đa!
- Điểm tối đa! Điểm tối đa!
Ban giám khảo chưa nói dứt câu thì cả hội trường rộ lên lớp lớp tiếng reo hò, không chỉ là học sinh trường British gào thét cổ vũ mà ngay cả con gái trường Maria cũng diễn màn “Thua trận quay sang ủng hộ địch”.
- Ban giám khảo chấm tiết mục biểu diễn của British điểm.
- Hura! Giỏi quá! British thắng rồi!
Stage : Giọng hát thiên sứ
Trải qua vòng một đầy cam go gay cấn, không khí của lễ hội đã sôi động đến mức đỉnh điểm.
- Giọng hát thiên nữ của đội White Angel sẽ đem đến cho chúng ta một ca khúc rất cảm động.
An An vừa nói xong thì năm nữ sinh mặc bộ váy dài màu trắng bước lên sân khấu. Giọng hát thánh thót vang lên, năm nữ sinh nắm chặt tay nhau, khẽ đung đưa người, phát ra âm thanh vi vu như sáo.
Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi. Mọi người đều say mê nhắm mắt lại, cảm tưởng như đi đến một dòng suối nhỏ bên khe núi, nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, ngửi thấy mùi hoa thơm thoang thoảng.
Trước đây từng là nữ sinh trường Maria, tôi đương nhiên biết nhóm nữ sinh này. Bọn họ đều là những tài năng vàng của đội hợp xướng trường Maria. Năm giọng hát đó đều thuần khiết như nhau.
- Trái tim em trong suốt như pha lê, chỉ để anh nhìn thấy…
Bài hát “Trái tim pha lê” rất du dương đã giành được những tràng pháo tay nhiệt liệt ở khắp sân vận động.
Nói một chút về đội British, đây là lần đầu tiên British cử ra một đội năm người tên là “Now ” do tôi tuyển chọn. Tuy hát rất thành thục bài “Cuốn sổ kỉ niệm”, cũng được khán giả vơ tay hưởng ứng nhưng so với giọng hát của các thánh nữ của trường Maria, hình như ban giám khảo thích giọng hát của bọn họ hơn.
- Vòng thi thứ , giọng hát trong trẻo, thánh thót của các nữ sinh trường Maria đã giành chiến thắng!
Stage : Tuyệt kĩ hợp xướng
Cuối cùng cũng đến vòng thi quyết định. Nghe An An thông báo kết thúc vòng hai, tôi như hoàn hồn, vuốt mồ hôi trên trán, cảm thấy hơi căng thẳng. Trường British và Maria hòa nhau. Tiếp sau đây là vòng thi quan trọng nhất, nếu như tôi sai sót một chút thì cũng trở thảnh kẻ tội đồ thiên cổ của trường British. Nghĩ đoạn, bất giác tay tôi ướt sũng mồ hôi.
- Thái Lăng! Cố lên! – Giang Hựu Thần không biết từ đâu đi đến, vỗ vào vai tôi, hơi ấm từ tay cậu ấy như truyền hết sang cho tôi.
- Thái Lăng! Nếu có mất mặt thì cũng đừng chạy xuống dưới khán đài đấy! – Đúng lúc này An Vũ Phong đi đến, miệng nở một nụ cười rất ma mãnh, tay vuốt mái tóc dài rủ xuống của mình.
Tuy biết họ đều muốn cổ vũ tôi, cho tôi tự tin nhưng trái lại, tôi càng cảm thấy căng thẳng hơn, trên trán nhễ nhại mồ hôi.Giọng của An An đột ngột quay ngoắt độ, nịnh nọt ra mặt.
- Sau đây xin mời nàng công chúa xinh đẹp của chúng tôi, Anna cùng White Angel lên sân khấu.
Rào rào rào… Rào rào rào…
Tiếng vỗ tay như pháo rang lại vang lên. Đội của Anna xếp thành hình đường cung rất đẹp trên khán đài. Anna điềm tĩnh đứng ở giữa, một luồn sáng dịu dàng chiếu từ trên đỉnh đầu của Anna xuống, biến nhỏ ta thành một nàng công chúa barbie. Anna lúc này như một viên pha lê sáng lấp lánh trong hộp bát âm, một màn biểu diễn đặc sắc hứa hẹn sắp bắt đầu.
- Trước hết xin mời thưởng thức bài hát “The Moon”. – Anna nhẹ nhàng cúi chào khán giả sau đó quay đầu nhắc khéo đội dương cầm có thể bắt đầu.
Giai điệu êm dịu như dòng nước lan tỏa khắp sân vận động. Những thành viên phía sau Anna đứng rất ngay ngắn, mặc đồng loạt bộ váy búp bê màu trắng, đung đưa nhịp nhàng theo tiếng nhạc.
- Ánh trăng vằng vặc, hoa bồ công anh lang thang…
Ôi… Anna vừa bắt đầu hát, khán giả phía dưới đã hít một hơi sâu… Quả là rất tuyệt! Giọng hát trong trẻo như tiếng sáo được phát ra từ đôi môi xinh xắn của công chúa Barbie. Mọi người đều ngỡ rằng mình đã bay lên thiên đường.
- La la la… - Những thành viên của đội hợp xướng đứng đằng sau Anna lấy hơi rồi bắt đầu hát ngân nga, nhịp nhàng, như tô điểm làm cho giọng hát của Anna quyến rũ hơn.
Tôi cũng mơ màng chìm đắm trong tiếng hát mượt mà của Anna, không biết từ lúc nào cũng đung đưa người theo. Bỗng ánh mắt tôi nhìn phía Giang Hựu Thần đứng dưới khán đài. Cậu ấy cũng đang thưởng thức bài hát của Anna, thi thoảng lại còn nhắm mắt tỏ ra rất say mê.
Thịch thịch thịch thịch…
Tim tôi như bị cái gì đó thắt chặt lại, đập loạn xa.
Đầu tôi hiện lên hình ảnh hôm ở trong phòng Anna nhìn thấy tấm ảnh chụp chung của bọn họ. Anna bẩm sinh đã là một cô công chúa sinh đẹp, còn Giang Hựu Thần lại có phong thái của một hoàng tử. Bọn họ nếu đứng cạnh nhau thì đúng là một cặp đẹp đôi nhất.
Tôi có lẽ mãi mãi chỉ là một đóa hoa nhỏ bé mọc ở vách tường… Nhưng đóa hoa đó sẽ nở vào mùa xuân! Đóa hoa sẽ tỏa hương thơm ngào ngạt! Cho dù tôi là thần xui tái thế, tôi cũng phải đấu tranh đến cùng với vận mệnh một lần, vì tôi không thể từ bỏ Giang Hựu Thần, không thể từ bỏ tình cảm của mình.
Bốp bốp! Bốp bốp!
Lúc tôi còn đang mải suy nghĩ linh tinh thì phía dưới vang lên tràng cổ vũ nhiệt liệt, hai tay Anna nhấc đuôi váy màu trắng lên, người khẽ cúi xuống, làm động tác chào khán giả một cách rất quý tộc.
- Anna đẹp quá!
- Đúng thế, hát cũng rất hay! Cô ấy đúng là một nàng công chúa hoàn mĩ.
Lời bán tán xôn xao của khán giả cư liên tiếp hết đợt này đến đợt khác, tôi thì càng lúc càng căng thẳng. Đội hợp xướng của Anna lần lượt đi vào trong cũng có nghĩa là đến lượt tôi phải ra. Nhưng, màn biểu diễn của Anna có thể nói là quá hoàn hảo, không chút sai sót, tôi phải làm gì đây? Làm sao đây ...
- Thái Lăng! Mau chuẩn bị đi! – An An vừa đi ra khỏi đám chuyên nịnh hót Anna ở phía hậu đài, nhỏ chán nản trừng mắt nhìn tôi, sau đó tiếp tục lên sân khấu công bố màn biểu diễn tiếp theo. Nhìn bộ dạng của nhỏ như muốn nói đội tôi thua đứt đuôi con nòng nọc rồi.
- Thái Lăng! Cố lên! Mình biết cậu nhất định sẽ thành công. – Tim tôi như bị tê liệt, bỗng bên tai vang lên mọt giọng nói chân thành. Quay đầu lại, tôi thấy khuôn mặt rạng ngời quen thuộc của Hựu.
Thoắt một cái, trong người tôi như tràn trề dũng khí trở lại. Thái Linh! Nhất định phải thành công! Phải thành công!
- Sau đây xin mời thưởng thức tiết mục biểu diễn của đội Red Knight. Chắc mọi người đã phải chờ rất lâu...
Giọng điệu An An trên khán đài sao thấy đầy vẻ châm chọc nhỉ? Trong đầu tôi chỉ toàn hình ảnh Giang Hựu Thần. Tôi bừng bừng khí thế, quay đầu lại rồi gật lia lịa với các thành viên trong nhóm, nói dõng dạc quả quyết.
- Chúng ta cùng cố gắng nhé!
Sân khấu càng lúc càng mở đèn nhiều, các thành viên trong đội tôi đi về vị trí của mình một cách thuần thục, xếp thành hình trái tim. Tôi đứng ở hàng đầu tiên, vô tình nhìn xuống phía dưới, thình lình mặt tối sầm lại...
Má ơi! Sao toàn đầu người đen kịt thế kia!
Thịch! Thịch!
Tim đập nhanh hơn, tôi hoang mang thu ánh mắt lại, ngây mặt ra nhìn chằm chằm cái micro trước mặt.
- Woa! Cách sắp xếp của họ đặc biệt quá!
- Là trái tim! Hình trái tim!
A! Sự cố gắng của tôi không phải là công cốc rồi. Mọi người đều nhìn ra cách sắp xếp đội hình của tôi. Tôi bạo dạn nhìn tiếp xuống phía dưới, trong lòng rưng rưng cảm động.
Oái oái! Vẫn toàn là lúc nhúc đầu người đen kịt!
Vừa mới nhìn, tôi đã lập tức rơi vào trạng thái vô cùng căng thẳng. Mấy giọt mồ hôi trên trán lúc nãy vừa thu về, bây giờ lại bắt đầu đua nhau tuôn ra ngoài. Mặt tôi đỏ bằng, hai tay lạnh ngắt như xác ướp Ai Cập, chỉ muốn lao ngay xuống phía dưới.
Tính tang...
Giai điệu nhạc vang lên, tiếng đàn dương cầm như thúc giục càng lúc càng vang lên rõ to.
Bắt đầu rồi! Đầu óc tôi rỗng tuếch, run rẩy nhìn micro, lấy hết sức mới thốt ra được một chữ:
- Khoảnh...
- Ha ha ha... Ha ha ha... Ha ha ha!
Vì căng thẳng quá nên tôi hát lạc giọng, nghe rất chói tai. Tiếng cười chế giễu làm tôi xấu hổ muốn chết, mặt đỏ phừng như quả gấc. Híc! Giá như có cái lỗ nẻ nào để tôi chui xuống.
Xong rồi! Xong rồi! Lần này mất mặt thật rồi! Tôi tuyệt vọng, thậm chí còn muốn lùi lại vào hậu trường...
Bốp bốp... Bốp bốp...
Đúng lúc tôi không biết nên làm thế nào thì sau khán đài vang lên một tiếng vỗ tay rất có nhịp điệu.
Tôi kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Giang Hựu Thần. Không biết từ lúc nào Hựu đã đi đến hậu đài, đừng ở chỗ tấm phông sân khấu rất to, nhè nhẹ vỗ tay khích lệ để tôi lấy lại tinh thần.
Giang Hựu Thần...
Nhìn ánh mắt nghiêm túc cùng tiếng vỗ tay của cậu ấy, tôi thấy vô cùng xúc động.
- Khoảnh khắc này, quay đầu nhìn lại mình. Cảnh sắc trên con đường này, trong lòng tôi mang tâm trạng nặng trĩu ...
Bất chợt tôi mấp máy môi hát theo tiếng nhạc, bắt đầu bắt nhịp lại từ đầu.
Khi hát ca khúc này, trong đầu tôi lần lượt hiện lên những kí ức trước đây. Mỗi lần tôi bị mất mặt như thế này, chỉ có cậu luôn mỉm cười chúc tôi thành công; mỗi lần tôi gặp khó khăn, chỉ có cậu đưa bàn tay ấm áp giúp đỡ tôi...
- Bắt đầu sau cơn mưa sẽ là cầu vồng bảy sắc tươi đẹp, giống như lần đầu tiên chúng ta tin rằng sẽ tìm được sự tự do...
Tiếng cười ầm ĩ ban nãy dần biến mất...
Tôi chậm rãi hát theo cảm xúc của mình, càng lúc càng trấn tĩnh hơn. Giọng hát của các thành viên phía sau dường như cũng lấy lại dũng khí, khí thế ngút trời. Mọi người lần lượt dùng tiếng hát tuyệt nhất của mình để phụ họa cho giọng hát của tôi. Lúc này tôi thấy mình như lạc vào thế giới du dương của tiếng sáo.
- Chúng ta sẽ tìm được... sự tự do...
Giọng hát của tôi như đám mây di động, bay khắp sân vận động, tiếng hát hợp ca sau lưng còn hùng hồn hơn. Đến lúc rồi! Vũ khí bí mật của tôi sẽ phát huy tác dụng cao nhất.
Hai hàng mặc đồng phục màu đỏ bắt đầu “hành động” theo kế hoạch, hai bên trái phải của tôi bày “Trận đồ hình trái tim”. Từng người từng người một dựa theo vị trí sắp xếp của mình, trải giấy lụa trắng ra, đưa bút viết.
Theo điệu nhạc chậm rãi, màn viết thư pháp cảm động lòng người xem ra vô cùng hoành tráng.
- Ủa? Gì thế?
- Lần này trường Bristish định làm trò gì vậy?
- Lẽ nào bình thường thì phải nhảy múa để phụ họa, nhưng bọn họ lại chọn viết thư pháp...
Những tiếng nói ngạc nhiên như mưa trút dội lên khán đài. Tuyệt quá! Tất cả đều rất tuyệt! Các thành viên trình diễn rất hay. Nhạc từ từ lên đến lúc cao trào nhất, từng chiếc bút lông vung lên. Động tác nhanh nhẹn dứt khoát của chúng tôi cộng với bài hát lúc trầm lúc bổng khiến tôi sung sướng, nhưng có cái gì đó ươn ướt dần dần làm mắt tôi nhòe đi...
Tách... tách...
Không phải! Không phải! Tại sao cái cảm giác ươn ướt này lại kì lạ thế nhỉ? Tôi còn nghĩ rằng mình cảm động quá nên rơi cả những giọt nước mắt hạnh phúc, song lúc sau mới phát giác ra, những giọt nước mắt này có vẻ hơi lạnh...
- Chết rồi! Mưa!
Tiếng hét hoang mang của khán giả phía dưới vang lên.
Tách... Tách tách...
Đúng là mưa thật! Từng giọt nước rơi trên mặt tôi, trên người, làm bộ trang phục như biến thành màu đậm hơn.
Ầm ầm!
Tiếng sấm rền vang khắp sân khấu, một tia chớp quét xoẹt qua bầu trời u ám.
Tia chớp sáng chói lóe lên làm cả người tôi hơi run rẩy. Tôi quay vội đầu lại nhìn những tờ giấy sau lưng, dường như mỗi trang đều bị thấm nước, hơn nữa mật độ ướt càng lúc càng lan rộng.
- Chết rồi!
- Giấy của tôi bị ướt rồi!
Những học sinh tham gia biểu diễn thư pháp ai ai cũng không kìm chế được hét tướng lên. Cả lễ hội nhốn nháo.
Nhìn nước mưa thấm rất nhanh trên giấy rồi lan rộng ra làm mực nhòe đi, trong lòng tôi nóng như lửa đốt.
Thế là hết! Cứ tiếp tục thế này chúng tôi thua là cái chắc. Không! Không được!
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đen kịt, mắt tôi lóe lên khuôn mặt tươi cười của Hựu: Thái Linh! Cậu sẽ làm được!
Tôi bỗng định thần lại, vội vàng cởi nhanh chiếc áo khoác bên ngoài ra, không nói câu gì, cầm ngay nó giơ cao quá đầu để làm “Chiếc lều chống mưa tự tạo”, chắn những giọt mưa từ trên cao xuống.
Nước mưa rơi tí tách trên người tôi. Mái tóc của tôi phút chốc đã ướt nhẹp, dính cả vào mặt, nước mưa men theo trán rơi xuống. Tôi không hề lau nước mưa đi, hai tay giơ cao áo lên, lấy hết sức che cho tờ giấy không bị thấm ướt, nhưng duy trì được một lúc thì hai cánh tay đã mỏi rã rời.
- Thái Lăng ... – Các bạn nam sinh đứng phía sau tôi ngây người ra, sau đó họ như hiểu ra điều gì, gật đầu nhìn tôi, cúi người xuống, huơ chiếc bút lông trong tay. Nhìn bộ dạng họ còn chuyên tâm hơn cả lúc nãy.
Sự nhiệt tình của tôi bỗng chốc đã truyền sang cho các học sinh khác. Tuy bây giờ trời vẫn mưa nhưng người xem ai cũng bừng bừng khí thế. Tất cả các nam sinh hợp thành hình trái tim đó đã thể hiện tinh thần đoàn kết hơn lúc nào hết. Ai cũng cởi áo khoác ngoài ra, cẩn trọng chắn mưa giúp các học sinh đang viết thư pháp trong vòng tròn trái tim, mang lại một bầu trời nhỏ bé nhưng ấm áp.
Ầm ầm... Ầm ầm...
Ào ào ào... Ào ào ào...
Một cơn mưa lớn trút ào ào xuống, tiếng mưa rơi như thách thức chúng tôi.
Vòng trái tim do đội chúng tôi hợp thành như biến thành một đại dương màu đỏ, tiếng hát vang trên đại dương đó tuy không đều lắm nhưng lại kiên định vô cùng. Bên dưới, những chiếc bút lông không ngừng chuyển động... chuyển động...
- Bầu trời sau cơn mưa sẽ là cầu vồng bảy sắc tươi đẹp, giống như lần đầu tiên chúng ta tin rằng sẽ tìm được sự tự do...
Dưới sự quan sát chăm chú của khán giả, tôi hiên ngang ngẩng cao đầu, lấy hơi dài hát câu cuối cùng.
Rào rào rào... Rào rào rào...
Dưới khán đài sao ầm ĩ thế? Là tiếng vỗ tay của mọi người sao?!
Rào rào rào... Rào rào rào...
Tiếng vỗ tay cũng giống cơn mưa như trút, hết đợt này đến đợt khác.
Mọi người đều thừa nhận tôi sao?! Tôi cảm động đến run người, một cảm giác hạnh phúc dần dần lan tỏa.
Két két két... Két két...
Tôi đang vui sướng ngây ngất, bỗng bên tai vang đến một âm thanh nghe rất lạ.
Tôi hơi tò mò, quay lại nhìn về nơi phát ra âm thanh đó. Tôi ngạc nhiên phát hiện ra rằng tấm phông lớn vừa dựng sau hậu đài vì mưa to quá nên bị lung lay.
Cót két... Cót két...
Chết rồi! Tấm phông này mà đổ xuống thì sẽ đè lên rất nhiều học sinh. Tôi lo lắng, quay vội sang nói với các thành viên trong đội:
- Mọi người rút vào trong mau! Tấm phông sân khấu sắp đổ rồi.
- Cái gì? Phông sân khấu sắp đổ rồi?!
- Mau chạy! Mau chạy thôi!
- Mọi người bình tĩnh! Đi lần lượt thứ tự theo hai bên!
Dưới sự chỉ huy của tôi, các đội viên tuy sợ hãi nhưng vẫn rút khỏi sân khấu một cách rất bài bản. Ở phía dưới nhìn lên cứ tưởng họ đang lui vào hậu trường như bình thường.
Két két két! Két két két!
Phông sân khấu càng lúc càng nghiêng. Tôi vã mồ hôi nhìn tất cả các thành viên đều xuống hết sân khấu. Nguy hiểm quá! Tôi lấy tay lau mồ hôi, định bước xuống khán đài ai ngờ không kịp nữa rồi.
Cót két! xạt xạt!
Một tấm phông cỡ lớn cao hơn mười mấy mét sắp đổ đè vào người tôi đến nơi.
- Ầm! – Đầu tôi lóe lên một âm thanh kinh sợ. Không thể nào! Lẽ nào Thái Linh này sẽ bị đè bẹp lép như cái bánh tráng.
Nghĩ đoạn, tôi nhắm nghiền mắt nhưng phía trước đã là một màu đen ngòm, tôi chỉ có cảm giác người mình bị dịch chuyển, có một hơi ấm truyền từ người tôi đến tận tim.
Ầm!
Một tiếng động kinh hoàng vang lên. Tôi hốt hoảng mở mắt ra, không ngờ thấy đôi mắt đen láy của Hựu Thần.
- Nguy hiểm quá!
- Nếu Giang Hựu Thần không nhanh chân thì Thái Lăng đã bị đè bẹp lép dưới tấm phông đó rồi!
- Giang Hựu Thần đã cứu Thái Lăng! Cậu ấy dũng cảm thật.
Một mùi hương thoang thoảng vây quanh tôi. Nghe thấy tiếng mọi người bàn luận tôi mới nhận ra mình đã nằm gọn trong vòng tay của Giang Hựu Thần. Đôi vai của Giang Hựu Thần thật vạm vỡ, làm tôi có cảm giác mình được trốn trong một nơi an toàn nhất thế giới... Cậu ấy cứu tôi! Giang Hựu Thần cứu tôi.
Chúa ơi! Là ngài để cậu ấy cứu con sao?!
Bệnh dị ứng của Hựu!
Tôi như trúng phải điện mấy nghìn vôn, cả người cứng đơ như khúc gỗ, sau đó vùng vẫy muốn đẩy Giang Hựu Thần ra nhưng cậu ta lại càng ôm chặt tôi hơn.
- Thái Linh! Cậu ngốc thật! Lúc nào cũng chỉ nghĩ đến người khác, chẳng để ý gì đến bản thân. – Giọng nói dịu dàng của Giang Hựu Thần vang bên tai tôi. – Nhưng không sao! Mình đã nói mình sẽ bảo vệ cậu!
Tôi cứ như người bị phù phép, không còn chút sức lực để vùng vẫy nữa, để mặc cho đôi tay của Hựu che cơn mưa như trút xuống cho tôi. Qua khe hở của cánh tay Giang Hựu Thần, tôi nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh của... Anna?!
Anna điềm tĩnh nhìn Hựu, lông mày hơi nhíu lại nhưng không thể nhìn ra được sự tức giận.
Rào rào rào... Rào rào rào
Lúc tôi đang đơ người ra thì bỗng có tràng pháo tay giòn giã vang lên.
Giang Hựu Thần buông tôi ra, tôi đứng thẳng người nhìn thầy giáo trong ban giám khảo bước lên sân khấu.
- E hèm... – Thầy mỉm cười, hắng giọng, vỗ tay rồi tuyên bố dõng dạc. – Tôi xin tuyên bố, vòng thi lần này người chiến thắng là trường Bristish, đội Red Knight do em Thái Lăng làm trưởng nhóm.
Rào rào rào... Rào rào rào
- Hura! Bristish thắng rồi!
- Quá tuyệt! Bristish đúng là number !
Những tràng vỗ tay liên tục dội đến, các nam sinh hoan hô nhảy cẫng lên, nữ sinh trường Maria không nói gì, im lặng trầm ngâm.
Thầy nhìn một nửa khán giả phía dưới ồ lên như biển người, một nửa khán giả còn lại thì sung sướng, rạo rực như ngọn lửa đang cháy. Bỗng thầy giáo như nhớ ra cái gì đó, quay sang hỏi Anna.
- Anna! Em có ý kiến gì về kết quả này không?
- Thái Lăng! Chúc mừng cậu! – Anna nhấc đuôi váy, nhẹ nhàng bước lên sân khấu, đi đến trước mặt tôi rồi giơ bàn tay phải ra.
Tôi lúng túng chìa tay ra để bắt tay với nhỏ.
- Thái Lăng! Tôi thua rồi! – Anna kéo tay tôi, mặt thoáng có chút buồn phiền.
- Anna! Cậu… - Bị Anna nắm tay, trong lòng tôi có rất nhiều cảm giác khác nhau, nhẹ nhõm vì đã chiến thắng, ngọt ngào vì không mất Giang Hựu Thần, và một chút… buồn bã… có lẽ là do Anna.
- Tôi sẽ giữ lời hứa! – Anna nắm chặt tay tôi rồi nhìn Giang Hựu Thần đang đứng phía sau tôi. Nhỏ cúi đầu, thở dài.
Thế này tức là… Anna đồng ý từ bỏ Giang Hựu Thần sao?
Lúc ngẩn đầu lên, Anna lại tự tin, quý phái như mọi khi:
- Tôi đã thua sự quyết tâm đến cùng của cậu… Cũng thua cả tình cảm mà Hựu dành cho cậu. Tôi quyết định sẽ rút lui khỏi cuộc thi này! Nhưng trước khi đi, tôi muốn tặng cậu một món quà!
- Hả?! – Tôi giật mình, không ngờ Anna lại giữ chữ tín đến thế, lại còn hào phóng, rộng lượng nữa.
- Đây là món quà đặc biệt chuẩn bị cho cậu. – Anna cười ngọt ngào. – Có lẽ nó sẽ làm cho các cậu hạnh phúc.
Quà…
Sẽ là cái gì nhỉ?
Nhìn ánh mắt của Anna lóe lên chút ma mãnh, tôi thấy ớn lạnh sống lưng, run lẩy bẩy.
- Thái Lăng! – Bỗng một cánh tay đặt nhẹ lên vai làm tôi giật mình. – Mọi người đều đợi cậu để đi ăn mừng đó! – Giang Hựu Thần, An Vũ Phong và cả nhóm Ân Địa Nguyên đều đi về phía tôi, nhóm thành viên cùng tôi kề vai sát cánh để thi đấu cũng bước đến.
- Được, được! Chúng ta đi ăn mừng thôi! – Giành được phần thắng là kết quả nỗ lực của tất cả mọi người. Bây giờ là lúc đi ăn mừng đã đời mới đúng.
- Yeah! Đi ăn mừng thôi!
Một nhóm người ồn ào đi ra phía cổng trường, đang bàn tán nên đi đâu ăn mừng đập phá ở đâu bỗng ...
Xoẹt!
Một chiếc xe hơi xịn hiệu BMW màu đen dừng ngay trước mặt chúng tôi.
- Chiếc xe này đúng là hàng hiệu!
- Ôi! Giá như mình được ngồi một lúc vào đó!
Mấy nam sinh buột miệng bình luận chiếc xe đó nhưng Giang Hựu Thần, An Vũ Phong và tam đại tướng quân nét mặt lại tối sầm lại.
Két... Két!
Bỗng có hai người vận bộ trang phục màu đen, mặt không có cảm xúc bước từ hai cánh cửa xe xuống. Trong đó, có một người nhìn về phía chúng tôi đang đứng, đột nhiên mặt anh ta tỏ ra rất kính cẩn, thận trọng đi về chỗ chúng tôi.
- Anh ta đi về phía tụi mình kìa...
- Tìm ai vậy? Trông khủng bố quá...
Những tiếng nói xì xào phút chốc tắt lịm. Người mặc áo đen đi về phía Giang Hựu Thần, cúi đầu, giọng thấp xuống, nói từng câu từng chữ với vẻ rất tôn kính:
- Hoàng tử điện hạ! Hoàng hậu có việc muốn tìm ngài. Xin ngài quay về gấp!
Hoàng tử điện hạ?!
Bốn chữ này như kim châm vào tai, tôi hoa mắt chóng mặt nhìn Hựu chằm chằm. Thật không dám tin vào những gì đang xảy ra!
Nhưng, Hựu trầm ngâm một lúc, không ngờ sau đó nghiêm nghị gật đầu.
- Giang Hựu Thần! Không phải chúng ta cùng nhau đi ăn mừng sao? – Tôi vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhìn thấy Hựu đã bước lên xe thì vội vã lao ngay đến, muốn kéo tay cậu ta lại. Nhưng tôi chưa kịp đến gần cậu thì đã bị hai người mặc áo đen khóa chặt lấy tay.
- Mấy người làm gì thế? Thả cậu ấy ra! – An Vũ Phong đột nhiên lao đến che trước mặt tôi, tức giận nhìn hai người áo đen kia.
- Không được động đến cậu ấy! – Giang Hựu Thần bỗng quát lên rõ to với hai người áo đen. Tôi chưa nhìn thấy Hựu tức giận đến thế. Hai anh chàng mặc áo đen thấy Hựu như vậy liền sợ hãi, hậm hực bỏ tay tôi ra.
Tôi vung vung cái vai vừa bị giữ chặt đến đau điếng, giật mình lùi lại, cách hai người áo đen đó hai bước.
- Thái Lăng! Nhà mình có chút việc phải về trước! – Giang Hựu Thần trở lại hiền hòa như mọi khi làm tôi có cảm giác lúc nãy chắc mình bị hoang tưởng. – Các cậu cứ đi đi!
Hựu vỗ nhẹ vào vai tôi, chỗ đau ở vai ban nãy dường như biến mắt.
- Hoàng tử điện hạ! Xin mời ngài lên xe! – Người áo đen đợi Giang Hựu Thần nói xong, lại kính cẩn cúi đầu, giơ tay ra mời Hựu ngồi lên chiếc xe sang trọng.
- Nghiêm Ngôn! Kì Dực! An Vũ Phong! Cùng đi thôi. – Tôi đang nghệt mặt ra thì Ân Địa Nguyên khẽ chỉ huy, mấy người bọn họ nhìn nhau một cái rồi cũng lên xe.
Hựu đã lên xe nhưng vẫn kéo rèm cửa ôtô xuống tới mức thấp nhất để tôi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng của cậu. Hựu như muốn nói với đứa đang thấp thỏm lo lắng là tôi rằng: Đừng nghĩ ngợi nhiều!
Sự lo lắng, căng thẳng của tôi dường như bị đôi mắt ấy làm tan chảy.
- Hoàng tử điện hạ! Có thể kéo rèm lên không? – Một người áo đen khác lễ phép hỏi.
- Được! – Giang Hựu Thần chậm rãi mấp máy môi nói được một từ. Chiếc rèm cửa xe từ từ kéo lên, khuôn mặt Hựu dần dần biến mất sau chiếc rèm đó. Một lát sau, ngay cả mái tóc của cậu ấy cũng không còn nhìn thấy nữa.
Brừm! Brừm!
Chiếc xe màu đen phát ra tiếng động cơ ầm ầm, sau đó chỉ còn nhìn thấy lớp khói đen sì. Chiếc xe đã biến mất nhanh chóng...
- Ôi! Không ngờ Giang Hựu Thần là hoàng tử!
- Trời ơi! Chúng ta là bạn học bao nhiêu năm nay với một hoàng tử!
Một lúc sau, những nam sinh đứng ở đó mới định thần trở lại, bàn tán lao xao cả lên.
Giang Hựu Thần là hoàng tử... một hoàng tử thực thụ...
Đầu óc tôi rối như tơ vò. Rốt cuộc tôi nên cảm ơn thần tiên đã mang đến cho tôi một chàng hoàng tử hay nên nghĩ rằng liệu đây có phải là giấc mơ không?
Một người bình thường như tôi lại có thể ở bên cạnh hoàng tử cao quý?!
Chúa ơi! Cầu mong tất cả là một giấc mơ đi!