Cô không còn là ai của ai và là ai trong cuộc sống này nữa, cô lại trở về là một con ngốc sao? Cô hận tên khốn đó, tên đã lấy đi sự trong trắng của cô, tên lừa gạt cô. Cô nhớ lại tất cả rồi(cái thứ thuốc đó đã không còn tác dụng nếu ngừng uống trong ngày)
Phía bên kia Diệp Thiên Minh nhếch miệng vui thích, cô biết thế nào cảm giác bị lừa rồi đúng không? Người cha yêu quý của cô chính là cũng cách như thế lừa tôi làm chính tay của tôi giết cha mình khi tôi chỉ l à một đứa trẻ tuổi. Hắn đáng bị phanh thây ra làm trăm mảnh. Cặp mắt chứa đầy sự thù hận loé sáng
-Đem cô ta đi xử đi?
Diệp Thiên Minh liết mắt nhìn Cát Thiên.
-Dạ
Màng hình máy tính đột nhiên bị tối xuống, không thấy được khung cảnh bên kia lễ đường, nhưng tới lúc này rồi trò chơi này cũng không còn hứng thú đối với hắn nữa. Nâng ly rượu lên như chúc mừng chiến thắng oanh liệt, mối thù mấy năm ruốt cuộc cũng được tháo xuống, mọi chuyệnn chỉ dừng lại khi cómột người chết
-Bác sĩ Diệp?
-Cô mao theo tôi nếu không muốn chết.
Diệp Tử Tuấn cũng có phần trong kế hoạch này hắn biết rõ anh trai hắn là con người không diệt cỏ tận gốc không yên giất. Nhưng hắn mắt sai lầm hắn thích chính là cô, một cô gái ngây ngô, thuần khiết, không nhướm bụi trần. Những lần tiếp xúc luôn cho hắn cảm giác không thể diễn tả bằng lời, một thời gian dài hắn trốn sang nước ngoài để lắng nghe con tim mình ruốt cuộc muốn nói gì với mình? Rồi nó lại bảo rằng Anh yêu cô ấy rồi. Anh lập tức vội vã từ Italia bay về gấp, ngăn chặn anh trai giết người con gái mình yêu
Lâm Hiên kinh ngạc không thôi nhưng cô không nghe được gì cả, tai của cô
Lâm Hiên đưa bàn tay mình ôm lấy đôi tai nhỏ bé, dòng máu nóng ẩm chảy dài thắm vào tay, nhìn thấy đôi bàn tay đầy máu. Cô khóc không ra nước mắt nữa rồi, cô còn rất nhiều chuyện muốn hỏi hai người được gọi là cha mẹ mình, họ là ai họ không phải người cô thương nhớ bấy lâu đúng không?cô vẫn còn xuyên không đúng không?,cô sắp chết rồi đúng không?
Những thứ này đáng lẽ không nên xảy ratrên người cô mới đúng, cô hét lên trong sự phẩn nộ
-Lâm Hiên cô ra đây cho tôi, tôi trả lại thân xác này cho cô, cô đâu rồi. Có phải cô biết trước rồi không. Cô biết họ không thương cô, cô biết họ lừa cô,cô biết cô sắp chết rồi nên mới đồng ý đổi cho tôi phải không. Tôi mệt lắm rồi, tôi không muốn...
-Bốp
-Anh đánh tôi, người anh đánh không phải tôi. Người anh đánh là Lâm Hiên tội nghiệp, chứ không phải tôi. Anh lấy tư cách gì để đánh tôi, anh biết tôi sao? Anh chẳng biết gì cả
-Cô tỉnh lại đi nếu không cô cũng bị rơi xuống vực như cha mẹ nuôi của cô. Tôi biết tất cả về cô, cô đang nghỉ cô đang xuyên không sao? Không có Lâm Hiên thứ hai, không có cái gì gọi là xuyên không. Cô là chính cô...
-Đủ rồi... tôi không nghe gì cả.
-Nhị thiếu nói đúng và... cô sắp chết
Cát Thiên chậm từng bước đi đến chỗ hai người, trên tay cầm khẩu súng bên hông
Diệp Tử Tuấn lấy thân mình che chắn cho cô, Lâm Hiên theo hướng anh ta nhìn quay ra,ánh sáng ngược hướng từ ngoài vào trong chối loà làm mắt cô đau nhức, đến khi nhìn thấy rõ cô vui mừng dùng hết sức lực mình có mà lao ra, phóng ra chạy về phía anh Sở Nghiêm mà cô ngày thương đêm nhớ, nhìn thấy anh như nhìn thấy phao cứu sinh của một con người sắp chết đuối. Cô hét lên trong hạnh phúc vỡ oà, con tim như được một liều thuốc kích thích không ngừng đập mạnh
-Anh Sở Nghiêm
Nhưng phía sau lại có người kéo cô lại
-Anh điên rồi buông tôi ra
-Cô không nghe thấy hắn ta nói sẽ giết chết cô sao?
Diệp Tử Tuấn không khỏi hoảng hốt, cái cô gái chết tiệc này không sợ chết hay sao. Rồi anh như nhận thấy sự khác biệt từ cô. Máu rất nhiều máu đang chảy ra từ tai cô
-Cô? Cô không nghe thấy tôi nói gì sao?
Lâm Hiên vẫn cực lực cại đôi bàn tay cứng hơn sắt đang nắm lấy cô, cô không nghe hiểu được những gì anh ta nói cô không muốn biết cô chỉ muốn thoát khỏi cái thế giới tồi tệ này
-Anh còn không buông, tôi liền cắn anh!!!!
Tử Tuấn đau lòng nhìn người con gái anh yêu thương phải chịu tổn thương, cô không nghe được rồi anh khẳng định cú sốc làm cho tai cô đã không được tốt do uống thứ thuốc đó nay lại xúc động làm máu chảy ngược ra ngoài. Nhất định phải đưa đi bệnh viện
-A... Cô làm gì vậy?
Do quá đau Diệp Tử Tuấn nới lỏng tay mình ra, nhân cơ hội cô đẩy anh ta một cái rồi chạy về phía cái bóng đang đứng trước họ một trăm mét. Lâm Hiên cứ chạy và chạy thời gian như ngưng động lại khoảnh khắc ấy rồi
-Đùng....đùng.
Máu túa ra nở rộ bông hoa đỏ trên chiếc vái cưới rồi chảy xuống thành những đường đi ngoằn ngoè đến ngõ cục. Tim cô đau nhói lên, không phải vì viên đạn vì khuôn mặt của người ấy. Lâm Hiên chưa từng nói cho ai nghe về tình cảm cô ấy dành cho anh
Cô yêu anh nhưng không dám bày tỏ, chỉ mong một ngày anh sẽ nói Anh yêu em, hai lần gặp trái tim không ngừng thổn thức dù lúc trước hay bây giờ cô vẫn chờ anh, nhưng đổi lại chỉ có đau thương, anh tổn thương cô vì sao chứ?
-Anh Sở Nghiêm, anh từng thích em chứ. Một chúc thôi, có không anh. Em không cần anh giả thích, em chỉ muốn hỏi anh từng thương em không?
Lâm Hiên tay ôm ngực trái ngã xuống, nước mắt một lần nữa chảy xuống. Cô không biết đây có phải là mơ không lần đầu cũng như lần cuối cùng cô nhìn thấy anh nhưng đây không phải con người cô quen biết anh không có cười, người con trai trong tim cô là một chàng trai ấm áp dù những lúc bệnh hay không bệnh anh luôn cười tươi, luôn an ủi động viên cô, trước lúc cô cưới anh còn ôm cô vào lòng, cái ôm ấy chỉ vừa diễn ra trong một tiếng trước. Nhưng con người đang đứng trước mặt cô là một khuôn mặt lạnh lùng, còn có cả sát khí.
-Tôi chưa từng thích cô
Diệp Tử Tuấn ngồi xuống nâng đầu cô lên, nhẹ đặc một nụ hôn trên tráng Lâm Hiên
-Anh nói cô ấy cũng không nghe được, các người có cần nhẫn tâm đem một cô gái chân yếu tay mền ra làm trò đùa không? Các người còn thua cầm thú mà
Anh thật tức giận muốn bóp chết tên thuộc hạ trung thành của anh trai mình. Lâm Hiên không nghe thấy gì cả, anh đưa tay che đi đôi mắt của cô không muốn cô thấy những điều dơ bẩn
-Em nên bỏ đi cái thứ tình cảm đó đi. Làm con cháu Diệp gia không được uỷ mị
Diệp Thiên Minh thản nhiên đi vào thấy một màng này không khỏi tức giận, em trai của hắn vậy mà lại thích ả ta, còn dám mắng của hắn. Chưa ai dám nói những lời này, không nể tình nó là em trai cùng cha khác mẹ hắn đã cho phát phát súng vào đầu
-Vậy tôi trả lại cho Diệp gia cái mạng này, xem như tôi thay những người bị anh hại chết trả cho họ một phần
Diệp Tử Tuấn, ôm thi thể của Lâm Hiên nhẹ nhàng đặc xuống. Đưa tay vuốt đôi mắt xinh đẹp vẫn còn mở to như muốn hỏi cả thế giới: tại sao?
-Em đừng có mà điên. Mau đưa nhị thiếu về
-Các người đứng đó
Nói rồi Diệp Tử Tuấn từ trong người lôi ra một chiếc lọ nhỏ màu xanh, mở nắp cho vào miệng hết dòng chất lỏng xanh. Cổ hộng rát buốt như có lửa thiêu đốt, cuối cùng thì anh ngả xuống trước mặt anh trai chỉ để lại một câu nói cuối cùng
-Anh, hãy buông bỏ đi
-Đùng..
Viên đạn trong cự ly gần lao thẳng về phía ngực của Diệp Thiên Minh, hắn quay đầu nhìn người phía sao
-Cát Thiên, mày...
-Tôi không phải Cát Thiên, tôi là Tôn Thành con trai Tôn Minh Triết là anh trai của Tôn Giai Giai cũng chính là người con gái ngươi đã giết( chú thích: hai viên đạn bắn Lâm Hiên không phải do Sở Thiên bóp cò, mà là cây súng có người giở trò từ trước, chỉ cần đưa ngang nó sẽ tự động nhả đạn, lúc này Sở Nghiêm hoàn toàn không biết chuyện,ánh mắt anh ta tràn đầy sát khí vì bị người khác lừa), để lấy được sự tính nhiệm của mày ta phải cực khổ bên mày mấy mươi năm chỉ mong trả mối thù của cha mẹ ta. mày nói cha tao giết cha mày, mày lúc đó còn nhỏ làm sao mà biết được cho ta lừa mày giết cha mày.
Diệp Thiên Minh ôm ngực trừng mắt giận dữ, tia máu đỏ ngầu trong mắt hắn
-mày đừng cố biện minh, ta biết mày không muốn giết nó nên ta giúp mày một chút, mày nói mày là anh cô ta. Vậy mày đã giết em gái chính mình
Diệp Thiên Minh chỉ cái xác người con gái đang nằm đó
-Không phải mày giở trò làm sao nó có thể chết. Mà mày muốn biết người thật sự giết cha mày là ai không
-Nói, mày mao nói. Ai giết cha tao
Diệp Thiên Minh càng tức giận máu không ngưng nhanh chóng chảy ra, sắt mặt hắn đã tái đi rất nhiều
-Vậy sao mày không đi hỏi người mẹ yêu quý của mình, cùng người tình nhân của bà ta. Mày cho rằng bà ta là người mẹ tốt, sao khi cha ngươi mất ngươi nuôi ý niệm lo trả thù, mày có biết những khi đó bà mẹ yêu quý của mày đang ăn mừng với người tình không
-Mày nói lao
-không tin mày cứ nghe
-Em chừng nào mới giao công ty của thằng con của em cho tôi tôi sắp chờ không nổi rồi
-Em biết chứ, nhưng dù sao nó cũng là con trai em, em...
-Con trai em, cả cho của nó em còn ra tay được nói chi thằng con đó
-Rồi, anh đừng giận. Để sao khi nó giết hết mối tay hoạ cho ta rồi em sẽ giao công ty cho anh... A.. Nhanh qua đi...
-Em...đúng là vợ tốt của anh,... Cho em...đây
-A...thật tuyệt...nhanh... Nhanh nữa
Tiếng hai người trong máy gi âm nghe như đang trò chuyện trên giường âm thanh không ngừng đức quãng khi làm chuyện ấy. Diệp Thiên Minh nghe xong không ngừng thổ ra huyết, người mẹ mà hắn kính trọng nhất lại là người lừa gạt hắn
-Mày nghe rõ rồi đấy, giờ thì chết đi
-Đùng
Tôn Thành bắn vào đầu hắn ta. Cuối cùng thù cũng được trả, nhưng hắn nhận được gì, hắn mất hết tất cả rồi, người em gái anh yêu thương. Nếu lúc đó hắn bỏ hết thù hận, đêm đó có thể dẫn em gái đi rồi nhưng... Tôn Thành, khuỵ gối xuống ôm đứa em bé nhỏ của mình vào lòng
-Giai Giai, em có nghe thấy không, cái tên của em có phải rất đẹp không. Đó là tên do chính ba đã đặt cho em. Em có thích không
Nước mắt từ người đàn ông cứng rắn này đã rơi, anh rất đau. Lại chính mình tổn thương đứa em số khổ này, khi anh nghe câu nó em nói với anh: anh từng thương em sao
Lúc đó trái tim anh rất đau, anh biết em hiểu lầm anh, anh biết tình cảm em dành cho anh là thứ tình cảm gì. Nhưng
-Giai Giai, anh rất thương yêu em, vì em là em gái của anh. Em nghe thấy không em là đứa em gái anh thương yêu nhất
Tôn Thành ôm thi thể Giai Giai về căn nhà của họ nơi mà anh từng sống cùng ba mẹ, sau khi hoả tán cho em ấy xong. Anh đứng trước ba ngôi mộ tự kết liễu mình. Một vài người đi ngang qua nghĩa trang chỉ thấy một cái xác đã thối rửa nhưng trên mặc anh là nụ cười toả sáng, có lẽ họ cuối cùng cũng được thoải mái, thanh thản. Không còn thù hận trong họ, không còn đau khổ. Mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp hơn nếu buông bỏ được thù hận! Đến khi khoảnh lại phía sau chỉ có muộn màng