Buổi chiều, sau khi tan ca anh chạy đến biệt thự Quân gia.
Anh vừa bước vào phòng khách đã thấy con mèo nhỏ vừa xem ti vi vừa nhâm nhi trái cây và cả bánh ngọt nhưng ly sữa kế bên thì dường như cô không hề muốn đụng đến.
Anh tiến đến ngồi xuống ôm cô và dựa đầu và vai cô, giọng mệt mỏi vang bên tai cô.
- Bà xã, em lại không ngoan nữa rồi.
Em không uống sữa thì sao có dinh dưỡng cho em và cả bảo bối trong bụng nữa.
- Sao…sao anh lại biết mà đến đây.
Mau buông em ra.
Cô tỏ ra chán ghét anh, vùng vẫy khỏi vòng tay của anh.
Còn anh khi thấy cô có thái độ như vậy thì lập tức buông cô ra, nhẹ nhàng nói.
- Bà xã, bình tĩnh anh…anh không đụng em nữa, đừng giận không tốt cho em và bảo bối.
- Anh…anh đi ra khỏi biệt thự cho em.
- Nhưng…nhưng mà bà xã, anh…anh có làm gì đâu…
- Có chuyện gì ồn ào vậy? Diễm Diễm con đừng kích động, ngoan đừng giận.
Ông Quân Thành từ trên lầu đi xuống, thấy cô đang giận dữ thì vô cùng lo lắng vốn sức khỏe của cô chưa hoàn toàn ổn định nên không được kích động quá sẽ dẫn đến động thai.
- Bố, bố đuổi anh ấy ra khỏi đây đi, con không muốn thấy anh ấy.
- Rồi, rồi con bình tĩnh lên lầu nghỉ ngơi được không? Ở đây bố sẽ giải quyết.
- Hừ…
Cô bước lên phòng với tâm trạng không mấy vui vẻ, vào phòng cô khóa cửa lại.
Thật ra nhìn bộ dạng mệt mỏi của anh cô cũng xót lắm nhưng từ khi cô về Quân gia đến giờ là đã hơn tiếng rồi, anh không hề gọi hay lo lắng cho cô, đã vậy vừa đến đã bắt cô uống sữa trong khi cô không thích tý nào, cô không muốn quay về biệt thự Ánh Dương càng không muốn bị anh bắt ép làm theo ý anh.
- Con đến rồi à? Con bé đang giận dỗi việc con ép con bé làm theo ý con, nhưng ta biết con muốn tốt cho nó.
Khi có thai người phụ nữ sẽ mất đi cảm giác an toàn và hay cáo gắt nên con hãy cố gắng nuông chiều con bé.
- Con biết rồi thưa bố.
- Ta nghe nói sắp tới con phải qua Mỹ?
- Vâng, con qua Mỹ để điều chỉnh lại công ty Ánh Viên.
- Con đi trong bao lâu?
- Con chưa biết nhưng chắc khoảng tháng.
Thời gian tới mong bố chăm sóc Diễm Diễm giúp con, con sợ cô ấy ở một mình sẽ không an toàn.
- Ta biết rồi, dù gì ở Quân gia vẫn an toàn và thoải mái hơn cho con bé.
- Vâng, con cảm ơn bố.
- Ừ, con mau lên lầu dỗ con bé đi.
- Vâng, con xin phép.
Anh đi lên lầu, tiếng về phòng cô trên tay là chiếc bánh ngọt vị xoài cô thích.
Anh nhẹ nhàng dùng chìa khóa quản gia đưa mở cửa phòng của cô.
Nhìn cô cuộn tròn trong chăn không để ý đến anh thì bất giác trong anh có cảm giác đau lòng.
Anh đi đến nằm xuống bên cô, hai tay ôm lấy cô và nhỏ giọng bên tai cô.
- Bà xã, anh xin lỗi, anh không nên bắt ép em làm theo ý anh.
Không nên làm em khó chịu và giận dỗi, là anh sai… Bà xã à anh sẽ không như vậy nữa, anh sẽ luôn quan tâm ở bên em, không làm em lo lắng hay buồn phiền nữa… Tha lỗi cho anh nha bà xã…
- Bà xã, đừng giận nữa mà, giận sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của em và cả bảo bối nữa, chắc em không nỡ nhìn bảo bối của chúng ta ốm yếu đâu phải không?
Nói rồi anh đưa tay xoay người cô lại, dịu dàng lau đi như những giọt nước mắt trên má của cô, nhìn cô khóc anh rất đau lòng.
- Ngoan, đừng khóc.
- Anh không được ép em ăn những món em không thích nữa
- Được được anh hứa…
- Anh không được trói buộc em ở nhà
- Được được em muốn đi đâu anh đưa em đi, tuyệt đối không ép em ở nhà
- Em…em không thích uống sữa…
- Cái này… Bà xã à uống sữa tốt cho em và con
- Nhưng không thể uống ngày ly như vậy
- Được được giảm còn ly được không? Em biết đó sức khỏe của em chưa ổn định giờ còn đang có bảo bảo nên phải cung cấp đầy đủ dinh dưỡng.
- Vậy thì được.
- Ngoan, anh có mang bánh em thích nè, ăn rồi nghỉ ngơi sớm.
- Vâng.
“Xem ra mình đã chiều hư cô ấy mất rồi” Mặc Hoài Phong thầm nghĩ.
Sau khi ăn uống no nê, anh đưa cô đi vệ sinh cá nhân và đi lên giường ngủ.
Nhưng vì cô đã ngủ cả buổi chiều nên không có cảm thấy buồn ngủ, anh nằm kế bên cô, ôm cô vào lòng thấy cô chưa ngủ liền lo lắng.
- Em không ngủ được à? Cảm thấy không khỏe ở đâu sao?
- Em không sao, chỉ là buổi chiều ngủ hơi nhiều.
- Diễm Diễm, tối mai anh phải sang Mỹ giải quyết công việc, em ở nhà phải ngoan và chăm sóc tốt cho bản thân và con chờ anh về nha.bg-ssp-{height:px}
- Anh đi trong bao lâu?
- Nhiều nhất là hai tháng
- Nhưng…
- Em yên tâm, anh giải quyết xong sẽ về với mẹ con em liền.
- Anh nhớ gọi về thường xuyên nha.
- Được rồi, anh hứa sẽ thường xuyên gọi về cho hai mẹ con
Lần này vừa phải giải quyết việc nội bộ công ty vừa phải giải quyết những chuyện rắc rối trong hắc bang, thật ra anh đây là lần đầu tiên anh cảm thấy lo lắng khi đối mặt với những khó khăn.
Nhưng anh quyết định phải giải quyết gọn gàng để cô không phải sống trong mệt mỏi và âu lo, anh sẽ dùng những gì tốt nhất cho cô và con.
Sau khi thu dọn xong hành lý, anh đặt nụ hôn lên trán cô và ra sức dặn dò cô chú ý sức khỏe.
Cô nhìn anh cảm giác bất an lại dấy lên trong lòng, cô rất sợ anh xảy ra chuyện nhưng chuyện của tập đoàn thì chỉ anh mới có thể giải quyết nên cô không cố níu giữ anh.
Trên chuyến bay tư nhân, một mình anh nhìn ngắm bầu trời, mới xa cô vài phút mà anh đã nhớ cô rồi, mong là cô biết tự mình chăm sóc bản thân.
Vừa đặt chân đến sân bay, Châu Kì và Tần Gia Bảo đã đến đón anh về bang Bạch Hổ, trên xe Châu Kì không ngừng thông báo về những phi vụ bị bang Hắc Ưng do Tống Hùng đứng đầu, bang Hắc Ưng không chỉ cướp vũ khí trên đường vận chuyển mà còn đặt bom nhầm gϊếŧ sạch những người trong bang Bạch Hổ.
Xe vừa đi vào khuôn viên của bang Bạch Hổ thì Châu Kì cũng đã thông báo xong, nhìn khuôn mặt lãnh đạm của anh lại cảm giác rét lạnh một cách đáng sợ.
Cả ba đi vào phòng khách, Mặc Hoài Phong cao cao tại thượng ngồi giữa trong phòng còn có Lãnh Quân và một số thuộc hạ thân tín.
- Lão tam, mọi việc ở Ánh Viên đã giăng bẫy chưa?
- Đã sẵn sàng rồi lão đại.
- Tốt, phải dụ rắn ra khỏi hang cho bằng được.
Lão Nhị anh em trong bang đã được huấn luyện thành thạo súng mới EQX hết chưa?
- Đã xong, chỉ còn chờ lão đại xem xét.
- Tôi đã biết.
À lão tứ cậu cho người tung tin tôi đang sang Mỹ cho lão đại mới của Hắc Ưng biết.
- Không thành vấn đề, xong ngay thôi.
- Được rồi các cậu nghỉ ngơi đi, ngày mai lão tam cùng tôi đến Ánh Viên.
- Vâng lão đại.
Sau khi mọi người rời đi thì anh cũng nhanh chóng về phòng gọi điện thoại cho bà xã yêu dấu.
Ở Mỹ đang là giờ, còn nước D cũng đã giờ chiều, cầm ly rượu trên tay nhấn vào số quen thuộc trên điện thoại, chỉ vài tiếng chuông đã nghe được giọng nói ngọt ngào của cô.
- Alo
- Bà xã có nhớ anh không?
- Rất nhớ nha…em và con đều nhớ anh
- Anh cũng nhớ em.
Em đã ăn uống gì chưa? Đừng quên uống sữa.
- Em đang ăn bánh ngọt bên cạnh bố và anh Kiên.
- Vậy em ăn đi, nhớ nghỉ ngơi sớm nha.
- Em biết rồi.
- Yêu em…bà xã.
Tắt máy xong, anh uống hết ly rượu trên tay và nằm xuống giường, mắt nhắm lại nhưng lại không thể ngủ được, có lẽ anh đã quen với việc ôm con mèo nhỏ trong lòng…
Còn phía bang Hắc Ưng, tiếng nhạc sập sình cùng những người phụ nữ quay quanh Tống Hùng làm ra vẻ quyến rũ khiến Tống Hùng say mê vuốt ve cơ thể của bọn họ.
Bất chợt có người đến báo cáo.
- Lão đại, theo tình báo thì Mặc Hoài Phong sắp tới sẽ qua Mỹ, có lẽ vì lô vũ khí ngày mốt.
- Kêu Hàn Sâm dùng thủ đoạn cầm chân hắn ở nước D đến khi cướp xong lô vũ khí
- Đã rõ.
- Mặc Hoài Phong, để xem mày còn đứng được trong giới hắc đạo lẫn bạch đạo này hay không.
Người đâu…
- Lão đại có gì dặn dò ạ.
- Cho người hack hết hệ thống quản lý của Ánh Viên, làm gọn gàng vào nếu tốt sẽ có thưởng lớn.
- Vâng thưa lão đại.
Nói xong hắn hai tay ôm lấy ba bốn cô trong lòng rồi đi về phía phòng ngủ.
Một lúc sau trong phòng truyền ra những âm thanh làm người ta phải đỏ mặt tránh xa…
Mặc Hoài Phong vừa nằm được một lúc thì lại nhận được điện thoại của Tần Gia Bảo.
- Lão đại, rắn đã ra khỏi hang, chúng ta cần làm gì?
- Không gấp, cứ để họ đắc ý đến ngày mai.
Nhưng không được để lộ thông tin tuyệt mật của Ánh Dương.
- Được, tôi đã rõ.
Sở dĩ anh lập nên Ánh Viên là để mở rộng thị trường sang Mỹ, mặc khác là cất giữ một số tài liệu đặc biệt của tập đoàn Ánh Dương.
Vì không một ai nghĩ rằng trong công ty nhỏ bé, quản lý lỏng lẻo lại mang những tài liệu quan trọng gây ảnh hưởng đến nền kinh tế của cả nước D.
Cũng có thể vì lý do đó mà Tống Hùng không trực tiếp đánh sập tập đoàn Ánh Dương mà chỉ quan tâm đến công ty Ánh Viên nhỏ bé này..