Ngày diễn ra hôn lễ giữa anh và cô, Mặc gia và Hàn gia cười nói vui vẻ, khách dự tiệc đã vào sắp đầy đủ nhưng chú rể vẫn chưa thấy đâu.
Tuyết Diễm ở bên hai cô bạn Mộc Nhiên và Đỗ Hoài vừa hồi hộp vừa lo sợ, không biết anh có chấp nhận mình là đứa con bị hắt hủi mà đối xử tệ bạc với cô, hay là sẽ ly hôn và tống cô ra khỏi nhà.
Khi nghe hai cô bạn thân nói anh ấy lạnh lùng và tàn nhẫn thì cô cảm giác run hơn cho tới khi bà Mặc chạy vào thông báo với cô.
- Tuyết Diễm, ta thật xin lỗi con…nhưng Hoài Phong nó…nó bị tai nạn khi trên đường đến đây rồi – nói rồi bà ôm cô mà khóc, cô chẳng biết phải làm thế nào nữa.
Có lẽ mẹ kế của cô nói đúng “ mày chính là sao chổi, vừa sinh ra thì khắc mẹ” chẳng lẽ cô thật sự là sao chổi, chẳng lẽ anh vì cô mà bị tai nạn, cô biết phải làm sao đây, rồi cuộc sống chà cô sẽ đi về đâu.
Bất chợt ông Mặc Hưng bước vào rồi giục mọi người đến bệnh viện HB, lúc hai ông bà Mặc cùng cô gái xinh xắn và cô dâu chưa qua cửa đến bệnh viện thì bác sĩ đã thông báo anh đã qua cơn nguy hiểm nhưng xác xuất tỉnh lại chỉ có % vì khi xảy ra tai nạn đầu anh có sự va chạm mạnh.
Bà Mặc và cô gái đi theo như mất đi sức lực bần thần ngã ra ghế, ông Mặc thì không dám tin vào sự thật, đứa con trai duy nhất của ông, đứa con trai mạnh mẽ giờ lại phải yếu ớt dành lấy mạng sống.
Còn cô khi chứng kiến những cảnh đó cô lại thấy thương cảm cho anh nhưng rồi cô nghĩ mình phải có trách nhiệm với anh dù sao a và cô cũng sắp cưới nhau giờ ông bà Mặc cũng đã lớn tuổi không thể chăm sóc cho anh được.
Cô quay sang nói với ông bà Mặc:
- Hai bác bớt đau lòng ạ.
Dù gì thì con cũng là vợ sắp cưới của anh Hoài Phong, con xin ở lại chăm sóc cho anh ấy ạ, mong hai bác đừng từ chối.
Cũng xin hai bác giữ sức khỏe ạ!
Ông Mặc rất cảm kích cô nhưng lại sợ Hàn gia không đồng ý, dù gì xác suất con trai họ tỉnh lại không cao, ông không thể ích kỷ vì con trai mà hi sinh cuộc đời của cô được:
- Bác xin lỗi vì sự cố hôm nay, nếu con rời đi thì bác cũng sẽ không gây khó dễ, dù gì thì xác suất tỉnh lại của con trai bác rất thấp còn con thì còn quá trẻ, con xứng đáng có được hạnh phúc tốt hơn.bg-ssp-{height:px}
- Đúng đó con, bác thấy con xinh đẹp, ngoan ngoãn, bác cũng rất thích con nhưng giờ Phong nó chẳng biết tỉnh lại hay không, với lại con với Phong cũng chưa gặp nhau nên cũng chưa có tình cảm.
Con nên suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định, nếu con rời đi bác sẽ không trách còn nếu con ở lại thì bác vẫn sẵn sàng đón con dâu Mặc gia về nhà – bà Mặc lên tiếng
Nghe bà Mặc nói xong cô thấy rất cảm động, lần đầu tiên có người nghĩ đến cảm xúc của cô, lần đầu tiên có người quan tâm cô.
Rồi cô nghĩ dù a có ghét cô đi nữa thì có ông bà Mặc quan tâm cũng đủ sưởi ấm lòng cô rồi:
- Con nghĩ kĩ rồi ạ! Con sẽ ở lại chăm sóc anh ấy, mong hai bác chấp thuận ạ!
- Được được, cuối cùng cũng tìm được cô con dâu hiếu thảo, ngoan ngoãn cho Mặc gia rồi, Hoài Phong nó thật có phúc khi có con là vợ - bà Mặc nói trong nước mắt
- Bố mẹ, chị dâu mọi người không định cho anh hai thấy mặt vợ à, chúng ta vào thăm anh hai thôi nào.
– Ngọc Hân vừa mừng cho anh hai cưới được vợ hiền vừa mừng vì bố mẹ tìm được dâu thảo, từ giờ cô có chị gái để trò chuyện cùng rồi.
- Chị dâu em tên là Mặc Ngọc Hân là em gái nuôi của anh Hoài Phong.
– cô bé tuổi lấy lại nét tươi cười nhìn Tuyết Diễm.
- Chào em, em thật dễ thương.
– Tuyết Diễm cảm thấy rất quý cô e bé xinh xắn này..