Sau khi đưa cô lên phòng nghỉ ngơi, nhìn cô gái sợ hãi đã bình tĩnh nhắm mắt nằm yên trên giường Mặc Hoài Phong mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh đi xuống sảnh chính nơi có Châu Kì, Lãnh Quân và cả Tần Gia Bảo đang trò chuyện với nhau, gương mặt và thái độ lạnh lùng của anh bao trùm cả sảnh chính, anh lãnh đạm đi đến ngồi vào vị trí của mình.
- Lão đại, chị dâu ổn chứ? – Châu Kì lên tiếng hỏi thăm.
- Cô ấy đã nghỉ ngơi rồi, cậu cho người chuẩn bị thức ăn cho cô ấy.
Nhớ là trách nấu những món không dành cho phụ nữ có thai.
- Không lẽ…chị dâu đang mang thai? - Tần Gia Bảo bất ngờ hỏi Mặc Hoài Phong.
- Ừm.
– Mặc Hoài Phong lạnh lùng đáp lại.
Mọi người ai cũng bất ngờ và vui vẻ trừ Châu Kì vì Châu Kì đã biết từ rất lâu rồi, nhưng Châu Kì nghĩ đó là chuyện riêng của Mặc Hoài Phong nên Châu Kì đã không nói ra.
Mọi người đang chìm trong sự vui vẻ và ngạc nhiên thì giọng nói băng lãnh từ Mặc Hoài Phong vang lên.
- Thiên Long bang như thế nào rồi? Điều tra được gì chưa?
- Lão đại, theo như điều tra thì người đừng đầu Thiên Long bang là Huỳnh Tuấn, tuy là bang phái được thành lập lâu nhưng sâu bên trong nội bộ cũng đã mục nát nên Huỳnh Tuấn đã giao lại cho Huỳnh Thanh Nhân toàn quyền quyết định và củng cố lại.
Còn việc muốn bắt cóc chị dâu là do Huỳnh Đức muốn dùng chị dâu để ép Huỳnh Tuấn và Huỳnh Thanh Nhân giao lại tập đoàn Huỳnh thị và Thiên Long bang cho hắn, tuy nhiên hắn không biết chị dâu là người của lão đại.
- Cho người gửi lời “hỏi thăm” chân thành tới hắn, đừng quên cho Huỳnh Thanh Nhân biết chuyện này.
- Vâng, lão đại.
- Lão nhị, cậu cho người thay nhau bảo vệ cho Tuyết Diễm mọi lúc nhưng đừng để cô ấy khó chịu.
- Được, chuyện này cậu cứ yên tâm.
- Lão tứ, Tống Hùng hiện tại đang ở chỗ cậu nên tôi cho cậu toàn quyền quyết định sống chết, miễn là đừng để hắn thoát ra.
- Cảm ơn lão đại.
- Lão tam, nội gián cho cậu giải quyết, cậu sẽ không làm tôi thất vọng chứ?
- Lão đại yên tâm, mọi chuyện đã được an bài xong cả rồi, tất cả nội gián sẽ được xử theo bang quy và sẽ báo cáo lại cho lão đại.
- Vài ngày nữa tôi sẽ tham dự tiệc mừng thọ của Huỳnh gia, lão nhị và lão tam cũng có thư mời nên các cậu cứ dự tiệc như không có gì xảy ra, nhớ chú ý đến động thái của Huỳnh Đức là được.
- Đã rõ.
- Lão đại, còn chuyện hợp tác làm ăn với Quân Kiên thì sao?
- Cứ tiến hành bình thường như mọi lần, xem xét được thì giảm % cho cậu ấy, dù gì cũng là người nhà rồi.
- Vâng, tôi sẽ nhanh chóng thực hiện.
- Các cậu cũng mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi đi.
Nói xong anh đi về phòng, vừa mở cửa ra đã thấy cô đứng ngoài ban công nhìn ngắm xung quanh, anh đi đến nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau.
- Bà xã dậy rồi à? Có đói không?
- Anh có thể nói hết mọi chuyện về anh cho em biết không?
Anh đưa tay xoay người cô lại, đưa cô đến ghế sofa ngồi mặt đối mặt với cô, anh bắt đầu kể cho cô nghe về những gì mà anh đã trải qua và cả lý do vì sao anh lại là lão đại của bang Bạch Hổ.bg-ssp-{height:px}
Năm Mặc Hoài Phong vừa tròn tuổi, Mặc Hưng – cha anh giao cho anh điều hành Ánh Viên nên anh phải sang Mỹ làm việc.
Vì là người có quyền thừa kế trong tương lai của tập đoàn Ánh Dương cùng với tính quyết đoán và vô tình của anh trên thương trường nên đã có rất nhiều người tìm cách hãm hại anh, trong đó có cả những người trong Mặc gia.
Trong lúc Ánh Viên đang đi lên với sự phát triển vượt bậc thì Ánh Viên đã bị Tống Kiên đặt bom và cho sát thủ đến gϊếŧ anh, anh may mắn tránh được bom và ra sức phản kháng với sát thủ nhưng vì số lượng sát thủ quá đông nên anh đã bị bắn vào vai, anh nhanh chóng trốn thoát trong lúc sắp mất ý thức thì có một người đàn ông đã cưu mang anh và đưa anh về nhà.
Vì sự mất tích của anh và bị đánh bom nặng nề mà Ánh Viên đã bị phá sản và không thể cứu vãn được nữa.
Ánh Viên hiện tại chỉ mới được xây dựng lại cách đây không lâu trên mảnh đất và thiết kế không khác gì Ánh Viên trước kia.
Sau khi anh tỉnh dậy thì người đàn ông đó hỏi anh có muốn gia nhập hắc bang, lúc đó Mặc Hoài Phong rất muốn trả thù và quyết tâm bảo vệ tập đoàn Ánh Dương cũng như gia đình anh nên anh đồng ý.
Sau hai năm được rèn luyện, lĩnh hội kinh nghiệm, có nhiều lần tay chân anh nhuốm máu và cũng có lúc gần như mất mạng thì anh cũng có một vị trí nhất định trong bang và có tiếng tăm trong giới hắc đạo.
Người đàn ông đã cưu mang anh quyết định nhận anh làm con nuôi và trao lại vị trí lão đại bang Bạch Hổ cho anh.
Tuy nhiên một năm trước, cha nuôi anh đã bị Tống Kiên ám sát và đã ra đi, thế là anh nuôi ý chí trả thù và cũng thời gian đó anh cứu được Châu Kì và Lãnh Quân trong tay Tống Kiên.
Sau khi cha nuôi chết, anh đã ra sức phục hồi bang và sẵn sàng chém gϊếŧ một cách vô tình với những ai có ý đồ gây hại đến bang và những người anh em trong bang.
Trải qua một khoảng thời gian bị Tống Kiên và các bang khác gây khó dễ thì Bạch Hổ cũng đã nắm giữ vị trí thứ nhất trong giới hắc đạo, anh nhanh chóng kết liễu kẻ thù và những kẻ cản trở và đã nhanh chóng trả được mối thù, xử lý Tống Kiên và giải quyết luôn những nợ nần mà Tống gia đã gây ra cho Ánh Viên…
Tuyết Diễm chăm chú lắng nghe những gì anh nói, trong lòng cô là một mớ hỗn độn, cô không ngờ anh đã phải trả qua một khoảng thời gian đau khổ và khó khăn như vậy, tuy cô đã phải trải qua quá khứ không mấy tốt đẹp nhưng quá khứ của cô có là gì khi so sánh với những điều anh đã phải chịu…
Nhìn người phụ nữ mình yêu ngồi lặng im, Mặc Hoài Phong càng thêm khẩn trương, anh sợ cô chán ghét anh, anh sợ cô không chấp nhận được quá khứ của anh rồi rời xa anh, anh sợ mất cô… Mặc Hoài Phong ôm lấy Tuyết Diễm, giọng nói vô cùng lo lắng.
- Diễm Diễm, em ghét anh cũng được nhưng đừng rời xa anh, có được không?
- …
- Diễm Diễm…
Cô im lặng làm tim anh vỡ vụn, anh từ từ buông cô ra, thất vọng đứng lên và đi về phía cửa, anh không thể đối mặt với cô vì sợ cô sẽ chán ghét con người thô bạo và vô tình như anh.
Từng bước, từng bước nặng nề…bỗng dưng đôi bàn tay nhỏ bé ôm lấy cơ thể anh, làm anh vui mừng khôn xiết.
- Diễm Diễm, em…
- Hoài Phong, em sẽ không rời xa anh, dù có chết cũng không muốn rời xa anh…
- Ngoan, không được nói bậy.
Anh xoay người lại ôm lấy cô, hôn lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng.
- Diễm Diễm, cảm ơn em vì đã chấp nhận anh…
- Hoài Phong, anh không cần phải cảm ơn em.
Em…chỉ mong anh đừng tổn thương đến người vô tội, được không anh?
- Em yên tâm, anh hứa với em, từ giờ trở đi sẽ không đụng đến người vô tội.
Trò chuyện một lúc thì Mặc Hoài Phong đưa cô xuống nhà dùng bữa tối, bà xã của anh cả ngày nay chẳng ăn được bao nhiêu chắc hẳn đang rất đói bụng.
Anh và cô vừa đi xuống thì người làm nhanh chóng rời đi theo lệnh của anh.
Cũng như mọi ngày, anh tự tay đút cho cô ăn những món ăn mà cô thích và pha cho cô ly sữa.
Ăn uống xong hai người trở về phòng nghỉ ngơi và nhìn ngắm cảnh đêm ngọt ngào..