Mặc Hoài Phong ôm ấp vợ yêu đến trưa mới nhẹ nhàng gọi cô dậy, anh cẩn thận ôm con mèo lười vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân rồi đưa cô xuống ăn trưa.
Trên bàn ăn chỉ có hai người nên anh ngồi bên cạnh tỉ mỉ gắp từng món ngon đưa đến bên cô, hầu hết các món trên bàn là những món cô thích nên ăn rất ngon miệng, cô cũng không bị nghén nên tinh thần vô cùng thoải mái.
Ăn xong, Mặc Hoài Phong đưa dĩa bánh kem dâu tây yêu thích đến cho cô, nhưng khác với mọi lần, nhìn dĩa bánh kem dâu tây trên bàn cô lại không muốn ăn.
Mặc Hoài Phong thấy cô không động đến thì ân cần hỏi han.
- Bà xã, em sao vậy? Khó chịu ở đâu à? Nói anh nghe đi.
- Em không sao, chỉ là không muốn ăn nữa.
- Đây chẳng phải món em thích nhất à? Mà thôi không thích nữa thì đừng ăn, nếu thèm món gì thì nói với anh nha.
- Em biết rồi nè.
Mà…chẳng phải anh hẹn với anh Bảo hôm nay khảo sát Ánh Viên sao?
- Kệ đi, mốt làm cũng được, công việc không quan trọng bằng vợ và hai cục cưng.
Cô cũng bó tay với anh, anh đưa cô đi dạo xung quanh cho thoải mái, nhìn cách anh chăm lo tỉ mỉ cho cô khiến cô rất cảm động.
Càng ngày cô càng dựa dẫm vào anh, đến giấc ngủ cũng phải ôm anh mới có thể ngon giấc, nếu thật sự có một ngày anh rời xa cô chắc chắn cô sẽ rất đau khổ.
Trầm tư trong suy nghĩ một chút thì tiếng gọi của anh làm cô chợt tỉnh.
- Diễm Diễm, Diễm Diễm…
- Em đây.
- Em suy nghĩ gì mà anh gọi mãi không nghe vậy? Hay cảm thấy mệt rồi? Anh đưa em đi nghỉ ngơi nhé.
- Em không sao, chỉ là suy nghĩ vài việc thôi.
- Bà xã, em suy nghĩ chuyện gì vậy?
- Em…em nghĩ nếu…nếu sau này anh rời xa em…thì em…
- Diễm Diễm, em nghĩ cũng đừng nghĩ đến, em đã kí giấy kết hôn với anh rồi, em đã là vợ anh là mẹ của con anh, anh vĩnh viễn sẽ không rời xa em mà em cũng đừng mơ có thể trốn khỏi anh.
Nghe những lời anh nói, cô cảm động đến rơi nước mắt, vô thấy bản thân mình thật hạnh phúc và đúng đắn khi chấp nhận anh là chồng của mình.
- Bà xã, đừng khóc, ngoan.
Em khóc nhiều bé con sẽ rất khó chịu đấy, sinh ra cũng sẽ xấu xí không xinh xắn hay đẹp trai đâu.
- Thật sao?
- Anh có bao giờ lừa em đâu.
Ngoan không khóc nữa giờ anh đưa em đi nghỉ ngơi một chút, dưỡng sức mai còn về Huỳnh gia nữa.
- Vâng.
Anh vừa dỗ cô ngủ xong thì Tần Gia Bảo gọi tới, anh cầm điện thoại đi qua thư phòng vì sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.
Anh vừa nhấc máy lên đã nghe giọng nói ai oán từ đầu dây bên kia
- Mặc tổng đại nhân, bao giờ ngài mới hạ cố đến kiểm tra vậy? Nhân viên sắp chết đói cả rồi.
- Hôm nay tôi bận việc đột xuất, cậu đặt thức ăn cho nhân viên rồi kêu phòng kế toán chi ra là được.
- Bận việc? Mặc tổng đại nhân ngài có bận cũng phải gọi báo chứ để giám đốc như tôi ngồi chờ đến nỗi cổ sắp dài bằng hươu cao cổ rồi.
Mặc tổng, ngài đừng nói với tôi là ngài ôm chị dâu rồi quên luôn công việc nhá.
- Tần Gia Bảo, dạo này cậu rất rảnh rỗi phải không?
- Mặc tổng à, tôi sai rồi, ngài ngàn lần vạn lần đừng giao việc cho tôi nữa.
Ngài xem tôi gần rồi mà không có thời gian quen bạn gái, sống cảnh cô độc một mình.
- Biết vậy thì tốt.
Mặc Hoài Phong cúp máy rồi đi về phòng, nơi có cả thế giới của anh đang say giấc nồng, anh tiến đến ôm lấy cô vào lòng rồi hôn nhẹ lên trán cô.
Anh đưa tay chạm vào bụng vuốt nhẹ một cách tự nhiên, nhớ lại cảm xúc khi biết cô mang thai song sinh khiến anh vô cùng hạnh phúc nhưng bây giờ thì anh lại cảm giác lo lắng và sợ hãi.
Vốn dĩ sức khỏe của cô chưa được ổn định lắm, bây giờ lại mang thai song sinh anh sợ cô áp lực.
Bà Mặc trước kia hay kể cho anh nghe về quá trình mang thai anh nào là ốm nghén, nào là bực bội, hay nóng giận, tự ti, lo lắng và cả đau đớn khi sinh nữa.
Một đứa đã như vậy rồi, đằng này tới hai đứa, anh cảm thấy lo lắng cho cô, ngồi trầm ngâm một lúc anh quyết định sẽ ở nhà chăm sóc tới khi con sinh ra anh mới quay lại với công việc.
Anh muốn ở bên chia sẽ với cô, cho cô sự an toàn và cưng chiều hết mực, để cô không phải tủi thân hay mệt mỏi…
Ngày hôm sau, Mặc Hoài Phong và Tuyết Diễm đi đến bữa tiệc mừng thọ của ông Huỳnh Tuấn.
Vì lo lắng cho cô nên anh cương quyết không cho cô mang giày cao, Tuyết Diễm phải năn nỉ mãi mới mang đôi giày ba phân vô cùng chắc chắn.
Chiếc xe Mercedes màu đen phiên bản mới nhất vừa dừng lại trước cửa nhà hàng đã tạo sự tò mò cho mọi người xung quanh.
Mặc Hoài Phong nhẹ nhàng mở cửa và nắm lấy tay Tuyết Diễm, hai người toát lên vẻ sang trọng và thanh lịch làm cho mọi người phải đưa mắt liếc nhìn.
Mặc Hoài Phong đưa tay ôm lấy eo cô chậm rãi đi vào, Huỳnh Thanh Nhân thấy anh và cô thì nhanh chóng chào hỏi mọi người rồi đi đến bắt tay và trò chuyện cùng anh và cô.
- Tuyết Diễm, con vẫn khỏe chứ? Sắc mặt của con không được ổn lắm.bg-ssp-{height:px}
- Cậu út, con không sao.
- Mặc tổng, cậu chăm sóc cháu tôi hời hợt quá đấy.
Huỳnh Thanh Nhân thấy cháu ruột mệt mỏi thì tìm ngay thằng cháu rể tính sổ, lúc nào cũng nói sẽ chăm sóc cô thật tốt mà giờ lại để cô thần sắc mệt mỏi làm ông cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tuyết Diễm thấy Huỳnh Thanh Nhân trách móc anh thì nhanh chóng giải thích.
- Cậu út, cậu đừng trách anh ấy, không phải lỗi do anh ấy đâu là do…do…
- Là do cậu vợ chuẩn bị lên chức ông ngoại.
Mặc Hoài Phong thấy vợ ấp úng tỏ vẻ khó nói nên anh liền thay vợ yêu nói ra.
Anh biết với bên ngoài mà nói thì cô chỉ là vị hôn thê của cô mà thôi, việc mang thai trước hôn nhân mà nói thì có một số gia tộc không chấp nhận.
- Thật…sao? Ta sắp được làm ông ngoại rồi sao? Nào nào Tuyết Diễm, Hoài Phong mau vào trong đứng lâu không tốt, cậu cho người bố trí cho chỗ nghỉ ngơi.
- Cảm ơn cậu vợ đã chu đáo.
Mặc Hoài Phong ôm Tuyết Diễm đi vào, Huỳnh Thanh Nhân vốn đã bố trí bàn tiệc riêng cho người thân trong gia đình nên Mặc Hoài Phong không chần chừ mà đưa cô đến ngồi nghỉ.
Anh nhờ nhân viên mang cho cô một ly nước cam thay vì rượu vang rồi dịu dàng ngồi kế bên trò chuyện cùng cô.
- Sao anh không ra ngoài trò chuyện với mọi người đi, thường thì những bữa tiệc như vậy chủ yếu là giao lưu và tạo mối quan hệ mà.
- Đồ ngốc, anh làm sao yên tâm để vợ anh ngồi đây một mình cơ chứ.
Anh nói rồi công việc không quan trọng bằng vợ.
- Anh chiều em quá em sẽ hư đấy.
- Anh mặc kệ.
- Anh thật bá đạo.
- Vậy mới xứng đáng làm ông xã của em.
Trò chuyện được một lát thì có vài người đi đến chào hỏi anh, Mặc Hoài Phong chỉ chào hỏi lại rồi từ chối trò chuyện công việc cùng họ.
Mặc cho Tuyết Diễm nói cô ổn và khuyên anh nên tận dụng cơ hội giao lưu với những ông trùm trên thương trường ở Mỹ anh vẫn nhất quyết ngồi bên cạnh cô.
Cuối cùng cũng đến lúc khai mạc bữa tiệc, Tuyết Diễm thấy một ông lão tuy đã già nhưng trí tuệ và sức khỏe vô cùng tốt đang cùng Huỳnh Thanh Nhân bước lên sân khấu, mắt ông như đang nhìn chằm chằm về phía cô.
- Xin chào tất cả mọi người, cảm ơn mọi người đã chiếu cố đến tham dự tiệc mừng thọ của Huỳnh Tuấn này.
Và cũng rất cảm ơn mọi người đã cùng kề vai sát cánh phát triển tập đoàn Huỳnh thị lớn mạnh như ngày hôm nay, chúng ta cùng nâng ly chúc mừng…
Bữa tiệc nhanh chóng được bắt đầu, Huỳnh Tuấn, Huỳnh Thanh Nhân và Huỳnh Thiên – con trai duy nhất của Huỳnh Thanh Nhân tiến về bàn tiệc mà Mặc Hoài Phong và Tuyết Diễm đang ngồi.
Cả ba người nhanh chóng ngồi xuống và trò chuyện
- Tuyết Diễm, đây là ông ngoại của con, còn đây là Huỳnh Thiên em họ của con.
Bố đây là Tuyết Diễm con của chị ba, còn kia là Mặc Hoài Phong hôn phu của con bé.
- Giống…giống lắm, con bé giống hệt Ngọc Nga…
- Ông ngoại.
– Tuyết Diễm khẽ gật đầu chào hỏi.
- Tốt, tốt, cháu ngoại yêu quý của ông… – Huỳnh Tuấn nhìn ngắm cô cháu gái của mình vô cùng kĩ lưỡng, một lát sau ông mới nhìn sang Mặc Hoài Phong.
- Cậu là Tổng Giám đốc tập đoàn Ánh Dương Mặc Hoài Phong, và là bạn trai của cháu ta?
- Vâng, con là chồng của Tuyết Diễm.
- Huỳnh gia chỉ có con bé là tiểu thư duy nhất, ta biết cậu yêu con bé, ta mong cậu hãy mang những điều tốt đẹp nhất cho con bé nhưng nếu cậu không làm được thì buông tay con bé đi.
- Ông ngoại, ông yên tâm sẽ không bao giờ có chuyện con buông tay cô ấy đâu.
- Tốt tốt tốt.
– Huỳnh Tuấn vừa nói vừa cười, gương mặt tràn đầy niềm vui.
Vì là cương vị chủ nhà nên Huỳnh Thanh Nhân và Huỳnh Thiên thay nhau tiếp khách, tiệc mừng thọ này thiếu đi Huỳnh Đức nhưng sự thiếu người này căn bản không ảnh hưởng nhiều đến bữa tiệc.
Còn Tuyết Diễm thì chẳng còn thời gian quan tâm khi Mặc Hoài Phong liên tục gắp thức ăn cho cô.
Đến giữa bữa tiệc, Huỳnh Tuấn lại lên sân khấu một lần nữa để tuyên bố việc quan trọng đến mọi người.
- Kính thưa mọi người, mọi người cũng biết năm nay tôi đã lớn tuổi sức khỏe cũng không còn tốt như trước nên tôi quyết định sẽ nhường lại chức chủ tịch Hội đồng quản trị lại cho người có trách nhiệm và tài năng.
Sau khi tai nạn mang đi vợ chồng con cả và con dâu út và những đứa cháu của tôi đi thì Huỳnh gia còn lại Huỳnh Thanh Nhân, Huỳnh Đức hay Huỳnh Thiên là những người có tài lãnh đạo, trước đó tôi đã cho họ thời gian ngày để chứng minh tài năng của mình.
Và kết quả sẽ có sau bữa tiệc này.
- Ông nội, con nghĩ nên công bố lúc này thì hay hơn.
Huỳnh Tuấn chưa nói xong thì Huỳnh Đức đã mang một đám người mặt áo đen đi vào trên tay họ đều là súng, Huỳnh Thanh Nhân và Huỳnh Thiên cũng đã bị chĩa súng vào.
Ở bàn tiệc Mặc Hoài Phong và Tuyết Diễm đang ngồi cũng đã có năm người đưa súng về họ, Mặc Hoài Phong nhẹ nhàng lấy khăn giấy lau tay cho cô và anh rồi ôm cô đi đến bên ông Huỳnh Tuấn và đối diện với Huỳnh Đức.
Vừa thấy Mặc Hoài Phong ôm eo Tuyết Diễm đi lên thì Châu Kì, Tần Gia Bảo cũng nhanh chóng từ phía dưới theo sau anh và cô để bảo đảm an toàn..