Đoản: Hoa Rơi Nơi Nghiệt Duyên [Lưu ý: Đây là trâu cực già gặm cỏ non nha!]
Năm tuổi, nàng đã gặp hắn, nam nhân có gương mặt tuấn lãng, mang vẻ lạnh lùng cứng nhắc.
Nơi trái tim loạn nhịp, dường như đang nhảy nhót tưng bừng vì hắn. Đây là cảm giác rung động đầu đời sao?
Năm tuổi, hắn đã thấy nàng, thiếu nữ có gương mặt bánh bao, trong sáng, thuần khiết có nét giống người trước hắn từng tổn thương.
Đôi mắt long lanh nhìn hắn không rời, lại có chút ngượng ngùng khi hắn nhìn lại, hình như nợ đào hoa lại tới với hắn rồi.
...
Một lần gặp gỡ trên đường tựa như định mệnh đã làm nàng nhung nhớ hắn mãi, chỉ là sau lần đó nàng chẳng gặp hắn nữa, dù đã đến con đường gặp nhau rất nhiều.
...
Năm tuổi, nàng đã gặp hắn trong tiệc cung đình, hắn vẫn thờ ơ, hờ hững với mọi việc, mọi người.
Cảm xúc khi nàng thấy hắn vẫn vậy, trong lòng
nhảy nhót vui mừng, mặt đỏ bừng khi hắn nhìn nàng,
A, thì ra hắn tên Trích Liên.... đệ nhất ám vệ, có công lao lớn ở Đông quốc này.
Năm tuổi, hắn gặp nàng, sau bao lần trốn tránh ở cao nhìn xuống con đường lần đầu gặp, dõi theo bóng nàng đang kiếm tìm hắn.
Đúng là trêu người, nàng là nữ nhi duy nhất của người đó trước khi chết đã sinh ra, Linh Yến.
Chẳng trách có thể giống nhau... nhưng sao giống đến độ để ý đến cùng người là hắn đây?
...
Tiệc kết thúc, nàng đuổi theo bóng hắn rời đi, tiếc là chậm một bước, hắn rời đi rồi.
Nàng chỉ biết cắn môi nhìn về phía trời cao, nhưng nhìn tới lại thấy bóng lưng cô đơn của hắn, làm lòng nàng nghẹn lại.
Vì sao nàng động tâm với hắn? Trong khi tất cả nàng và hắn là gặp nhau thoáng qua thôi.
Giọt lệ sầu rơi ra tư đôi mắt long lanh của nàng và rớt xuống đất thấm vào lòng đất.
Nàng rời khỏi không hề hay biết bóng người ở một góc đang nhìn nàng, bóng người chính là hắn.
...
Hắn thật sự không thể kìm chế hành động bản thân, vì gương mặt, tính cách nàng giống người đó, hắn không tự chủ được mà dõi theo bóng nàng, nhìn thêm một chút... Chỉ để nàng không thấy hắn là được mà?
_Còn_
[Muốn HE hay SE?]