Đoản: Một Người Chìm Sâu Giấc Ngủ Không Tình: Một Người Hối Hận Ôm Một Người Ngủ Không Tỉnh [Ta Chết Để AI Vui ]
Tình ái chưa đơm hoa kết quả thì đã tàn phai, thiếu nữ cũng chìm sâu vào giấc ngủ say không tỉnh lại.
Đau đớn bao nhiêu đều ôm trọn, không oán chẳng trách, chỉ hỏi sao Nguyệt lão se nửa tơ duyên?
...
Hình phủ bên ngoài một màn chói mắt bởi dải lụa đỏ và chiếc đèn lồng kèm chữ hỉ lớn dán trang trí, trong phủ người người vội vã qua lại, sắp xếp chuẩn bị.
Đúng rồi, hôm nay là ngày tam tiểu thư xuất giá nên Hình phủ mới bận rộn trang hoàng, không khí vui tươi, náo nhiệt như vậy.
Nhưng... trong căn phòng của vị tam tiểu thư Hình Cung Nhi thì âm u, ảm đạm.
Hơn nữa còn truyền ra tiếng khóc nhỏ nhưng mang bao thê lương, buồn bã đớn đau.
"Cung Nhi của ta! Sao con khờ dại thế? Cung Nhi ơi! Con tỉnh lại đi mà!" Phía cạnh giường, tam di nường nức nở cất giọng, mắt đo đỏ, ướt nhòe, đôi tay đưa ra sờ lên chiếc chăn màu trắng đang bao bọc một người đã không còn hơi ấm.
Những người trong phòng đều là vẻ mắt mất mát, tiếc thương người trên giường.
"Thái tử đến." Giọng nói cao lọt vào tai mọi người, theo bản năng tất cả quay đầu mắt nhìn thấy thái tử một thân hỉ phục đỏ hoa lệ bước vào, khuôn mặt tuấn lãng đầy vẻ lo lắng lại hốt hoảng.
Hành Phong Liên trong sự nghi hoặc của tất cả người nhanh chóng đến bên giường, mạnh mẽ lật chăn lên. Thiếu nữ xinh đẹp an ổn ngủ say sưa được phơi bày, huyền y trên người thật mong manh đơn sơ, mái tóc dài xõa ra gối, tay bé nhỏ đặt trên bụng. Hàng chân mày tinh tế thư giãn, mắt nhắm im, mi dài theo làn gió lùa nhảy múa, mũi nho nhỏ yên lặng, cánh môi trắng bệch từ bao giờ?
Nhìn người trước mặt ngoan ngoãn lặng im, trong mắt hắn phiểm hồng, bên tai dường như nghe đuọc giọng nàng.
"Thái tử, thật sự không muốn lấy Cung Nhi?"
"Cung Nhi hỏi vậy thôi... thái tử, Cung Nhi chúc người thượng lộ bình an."
Rốt cuộc hắn hiểu nàng sao hỏi hắn thế, phản ứng lạ như vậy.
Hắn phải nhận ra mọi thứ sớm hơn đêm qua.
Cái người hắn yêu, yêu danh thái tử của hắn, còn người yêu hắn, vì hắn hi sinh bản thân, hắn đi xem là bằng hữu.
Đêm qua, hắn chính tai nghe người hắn yêu nói: "Ta chấp nhận nam nhân tam thê tứ thiếp, miễn sau này ta phải là hoàng hậu! Trở thành bậc mẫu nghi tôn quý!"
Hóa ra hắn ngu xuẩn, cho rằng sẽ cùng nữ tử kia một đời an ổn ở nơi sông quê, không màng danh lợi, quyền thế.
Hắn càng ngu ngốc hơn khi để nàng tự vẫn... để hắn không phải lấy nàng nữa!
Cung Nhi ngốc! Tại sao hi sinh bản thân vì ta nhiều vậy? Còn để ta không có cơ hội trả cho nàng?
Trước sự kinh ngạc của mọi người, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng, thật dịu dàng nói: "Cung Nhi, ta hối hận rồi, ta muốn nàng gả cho ta, nàng nghe lời ta phải không? Vậy đồng ý với ta... Gả cho ta."
Dưới cái ngờ vực của mọi người, hắn bế nàng lên, kêu người đem theo hỉ phục của nàng theo rồi xoay người rời đi, trước lúc rời khỏi hắn nhàn nhạt nói với thừa tướng: "Nhạc phụ, ta đưa thái tử phi ngủ quên đi trước, đại hôn vẫn sẽ cử hành."
Thừa tướng tựa như pho tượng, một phản ứng không có, như mọi người đơ ra vì lời Hành Phong Liên phát ra.
...
Hành Phong Liên: "Đời này cho ta bên nàng dù chỉ là thể xác, kiếp sau để ta bù đắp hết cho nàng, trọn vẹn một kiếp."
...
Một sự hối hận muộn màng
Là ngỡ ngàng nhận lấy xác lạnh..
Hãy ngộ ra sớm hơn...
Đừng để cả đời quay quanh cô đơn, lầm lỡ.