“Lý Địch……” Trần Ngạn Kỳ bỗng gọi Lý Địch. “Đúng lúc gặp được cậu, có chút chuyện muốn tìm cậu.”
Lý Địch dừng lại bước chân, buồn bực hỏi: “Chuyện gì?”
Trần Ngạn Kỳ bước tới, kéo cánh tay cô ấy, “Có việc.”
“Chuyện gì cơ? Kỳ kỳ quái quái.” Lý Địch bị Trần Ngạn Kỳ lôi kéo ra bên ngoài.
Tôn Tâm Nghiên bước lên lầu.
Người nào đó đuổi kịp, đi bên cạnh cô, nói, “Lại đây một chút, có chuyện muốn nói cho cậu.” Cậu xoay người đi đến phía trước cô.
Tôn Tâm Nghiên vốn dĩ không để ý cậu, nhưng mà nhìn bóng lưng lưu manh của cậu, nghĩ đến bộ phim mới chiếu buổi chiều cùng thái độ của Lý Ái Trân, sau khi suy nghĩ thật nhanh trong đầu, Tôn Tâm Nghiên cuối cùng vẫn lướt qua lớp mình ở tầng trệt, đi theo người này lên tới tầng bốn.
Tầng bốn là phòng học của lớp , rất nhiều học sinh đang trong phòng. Đi qua một đám nam sinh đang nói chuyện bên ngoài, Hà Tân dẫn cô đi đến chỗ ngoặt đầu hành lang. Trên đường đi có rất nhiều người vỗ lưng Hà Tân, cậu đều cùng họ thản nhiên chào hỏi, ánh mắt mấy nam sinh lớp thoáng lướt qua Tôn Tâm Nghiên một lượt.
Nơi này không có ai, thực yên tĩnh, chỉ có gió hoàng hôn nhẹ nhàng thổi qua.
Tôn Tâm Nghiên xem đồng hồ: “Có chuyện gì mau nói, chỉ còn vài phút nữa là vào lớp.”
Hà Tân đặt bàn tay ở trên lan can, quay mặt nhìn cô, giọng điệu không tốt: “Cậu muốn vào đội cổ động viên?”
Không ngờ cậu lại hỏi lại chuyện này. Tối hôm qua cậu đã hỏi cô qua tin nhắn, cô không trả lời.
Bộ giáo dục cho phép các trường cấp ba làm sân bóng rổ, đồng thời muốn đào tạo ra đội cổ động viên bóng rổ chuyên nghiệp. Lớp , đều rất bận học tập, chuyện này đương nhiên chuyển xuống lớp , chọn ra tầm nữ sinh xinh đẹp để vào đội cổ động. Ngày hôm qua vừa mới tụ tập các cô lại mở họp, bắt đầu từ cuối tuần này, mỗi tuần đều sẽ tập luyện vũ đạo trong thời gian rảnh hai lần.
“Đúng vậy, thì làm sao?” Tôn Tâm Nghiên nói.
“Không cho phép đi đi.”
“Có liên quan gì đến cậu?” Tôn Tâm Nghiên nhìn cậu, không hiểu.
“Sao lại không liên quan đến chuyện của tôi cơ chứ?” Thái độ của Hà Tân bỗng dưng trở nên kỳ lạ.
“Cậu biết những nữ sinh trong đội cổ động viên phải ăn mặc như thế nào sao?” Dùng tay chỉ chỉ trên đùi của chính mình, cậu nói, “Váy ngắn như vậy, chân thô như cậu có thể mặc sao?”
Còn có những cái động tác ưỡn ngực cong mông gì đó, cậu càng không muốn nói tới.
Tôn Tâm Nghiên thật sự bị cậu làm cho tức đến cười rồi, cười lạnh một tiếng, “Cậu là đến để chọc tức tôi đúng không?”
Nói xong liền muốn bỏ đi.
Cậu đương nhiên không rảnh trêu cô, giữ chặt cánh tay cô, nói, “Không phải đang trêu cậu, Tôn Tâm Nghiên, tôi thật sự không đồng ý, cậu dám đi thử sao!”
“Buông tay buông tay, không cần lôi lôi kéo kéo……”
Giằng tay cậu ra, Tôn Tâm Nghiên mấp máy môi, Hà Tân cho rằng cô muốn nói gì, kết quả cô không nói lời nào, đã chạy đi rồi.
Đến buổi tối, Tôn Tâm Nghiên nhận được tin nhắn của cậu.
—— Chưa xem qua đội cổ động bóng rổ nhảy như thế vào? Tự cậu tra Baidu một chút, xem xem tôi có gạt cậu hay không.
Kỳ thật Hà Tân đoán không sai.
Tôn Tâm Nghiên không thích bóng rổ, cũng chưa từng chú ý đến cổ động bóng rổ. Lúc thực sự luyện tập, nhìn đến trang phục mới biết được có bao nhiêu khoa trương. Mỗi người bốn bộ quần áo, tất cả đều là quần cụt, váy ngắn, áo hở rốn.
Cổ động làm nóng không khí khi nghỉ giữa trận đấu mà thôi, các cô vẫn còn là học sinh cấp ba, vì cớ gì muốn ăn mặc lộ liễu như thế?
Tôn Tâm Nghiên đúng là không muốn tham gia. Giáo viên dạy nhảy dạy đến mức mồ hôi đầy mặt, chính là không đem câu nói “Bản thân không thích hợp” của cô để vào mắt, cười nói: “Còn trẻ mà sao lại bảo thủ như vậy, cổ động bóng rổ cũng là một loại thể dục văn hóa, nếu như em nói như thế thì những người nhảy Latin, múa bale thì sao? Vị trí đội hình đã sắp đặt, mỗi người một vị trí, em xin rút bây giờ nhất định sẽ làm cả đội rối loạn hết.”
Nữ giáo viên nhìn nàng, đánh giá một hồi, “Không chỉ thế, dáng người của em mặc trang phục đó vào nhất định sẽ rất đẹp, nhân lúc còn tuổi trẻ phải có can đảm thử một chút chuyện mới tốt. Không thử xem sao biết chính mình không thích hợp?”
Thành phố lần thứ nhất tổ chức giao hữu bóng rổ, nếu tính những trường có kĩ năng nhất, Giang Tô tổng cộng có trường cấp ba. Có trường có một đội ngũ bóng rổ, có trường được hai đội, tất cả là cái đội, tổ chức một vòng đấu loại.
Những lần thi đấu dự tuyển, thi đấu thăng cấp khác đều tiến hành trong im lặng, đội tuyển của trường Giang Cao một đường thẳng tiến bốn đội mạnh nhất, vòng bán kết dự định được tổ chức lúc cuối tuần, học sinh của những trường có đội tham gia sẽ được đến xem. Đội cổ động viên bóng rổ sau gần một tháng tập luyện sẽ bắt đầu lên sân khấu.
Cuối tuần này, Giang Cao giao chiến với trường cấp ba trong thành phố, học sinh của hai trường có không ít người đến xem trận đấu này. Đây là lần đầu tiên các cổ động viên lên sâu khấu, mọi người đã sớm thay quần áo từ trước, lần đầu tiên lên sân khấu cũng chính là để chiến đấu vì trường của mình, các nữ sinh đều có chút hưng phấn, vừa thay quần áo, vừa ríu rít thảo luận.
Không thể không nói, đội bóng rổ thường hay có soái ca nhất. Nam sinh chơi bóng rổ vốn dĩ đã cao lại thích vận động nên dáng người lại tốt hơn những nam sinh bình thường nhiều, mấy cái nam sinh trong đội bóng rổ, cho dù đi đến đâu cũng đều thu hút ánh mắt.
“Ai nha, cái này váy quá ngắn, tớ sợ mình vừa nhảy lên liền lộ hết mất……” Các cô gái vừa mặc quần áo vừa thầm oán giận.
Đúng là rất ngắn, gần như đã ngắn đến bắp đùi.
“Chấp nhận đi thôi, hiện tại là mùa xuân, nếu là mùa đông mới đúng là xui xẻo cơ, lạnh chết mất.”
Mọi người thay quần áo xong liền bắt đầu trang điểm, hai vị giáo viên trang điểm ở bên cạnh hướng dẫn hỗ trợ.
Tôn Tâm Nghiên trang điểm một hồi, chuyên viên trang điểm đến gần nhìn chằm chằm mặt của cô, nói “Mắt đánh quá nhạt, cơ viền mắt tô đậm thêm một chút.” Ngay sau đó chuyển tay đến mặt của cô, thay cô kẻ thêm vài đường thật đậm.
Đến lúc Tôn Tâm Nghiên nhìn thấy bản thân trong gương, cô thiếu chút nữa liền phì cười: Trang điểm đến mức giống y hệt gấu trúc!
Tôn Tâm Nghiên lần đầu tiên mặc loại trang phục này, đang luống cuống tay chân mà giáo viên dạy múa lại quên chưa lấy bông tua ở phòng bên cạnh, kêu cô sang đó lấy.
Bên cạnh là phòng trống để chứa đồ, trong góc có cái máy lọc nước, lúc Tôn Tâm Nghiên đi vào, có người đang đứng đó rót nước.
Bóng lưng ấy, kiểu tóc ấy, khiến cô vừa vào cửa liền ngây ngẩn cả người.
Hà Tân nghe thấy tiếng động quay đầu lại, đầu tiên cũng chưa nhận ra là Tôn Tâm Nghiên, ánh mắt lạnh nhạt mà tiếp tục rót nước.
Một giây sau, động tác trên tay dừng lại, cậu híp mắt xoay người lại.
Cậu đang mặc bộ quần áo bóng rổ màu đen, trên đầu còn mang theo một sợi dây cột tóc màu xám, hoàn toàn lộ ra cái trán, hình dáng cả khuôn mặt vô cùng rõ ràng.
Còn Tôn Tâm Nghiên?
Áo bó sát hở rốn màu bạc, váy đỏ siêu ngắn, phần giữa tay chân và thân thể toàn bộ khoe ra bên ngoài, xõa tóc, trên mặt trang điểm đậm như người lớn. Liếc qua Hà Tân, nháy mắt cả khuôn mặt cô đỏ rực.
Không nói câu nào, cô đỏ mặt cúi đầu đi tìm bông tua cổ vũ.
Bên cạnh tường là một đống đồ vật hỗn loạn, Tôn Tâm Nghiên bối rối tìm một chút, đằng sau liền có người hỏi, “Tìm cái gì?”
“Bông tua nhiều màu dùng để nhảy cổ động.”
“Chỗ này đều là đồ vật của đội bóng rổ, cậu tìm thử bên kia xem.”
Nghe cậu nói xong, Tôn Tâm Nghiên đi góc đối diện thử tìm, quả nhiên tìm được hai túi đồ vật lớn.
Lúc cô đứng lên, làn váy vung vẩy quanh cặp đùi trắng nõn, Hà Tân đứng đằng sau nhìn thấy, nhấp một hớp nước ấm, đè nặng cảm xúc tràn ngập trong lòng mình, hỏi chuyện cô, “Buổi sáng các cậu đến đây lúc nào?”
“ giờ rưỡi.”
“Ngồi xe buýt?”
“Ừ.” Tôn Tâm Nghiên tự nhiên hơn một chút, nhìn cậu, “Bên các cậu không có nước uống?”
“Không có nước ấm.”
Tôn Tâm Nghiên liếc cậu một cái, cậu nói, “Một lát nữa nhớ cổ động cho chúng tôi nhiệt tình chút.”
Cậu bỗng nhiên nói được một câu tiếng người, Tôn Tâm Nghiên suýt chút nữa không biết nên trả lời thế nào.
“Đương nhiên. Không cổ vũ cho các cậu chẳng lẽ cổ vũ cho các trường khác?”
Trang điểm trên mặt cô quá đậm, khiến Hà Tân cảm giác cô là một người khác.
“Tôi qua bên kia.” Tôn Tâm Nghiên chỉ hướng bên cạnh, trước khi đi vẫn là nói một câu, “Cậu lát nữa nhớ phát huy thật tốt.”
“Chờ một chút,” Hà Tân gọi cô lại, “Tôi còn chưa nói xong mà……”
“Lại làm sao thế?”
Hà Tân đi ra ngoài cửa, “Đợi lát nữa kết thúc đừng đi xe buýt về, chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa.” Sợ cô không đồng ý, lại nói thêm một câu, “Tôi sẽ gọi cả Ngạn Kỳ. Cậu cũng có thể kêu thêm Lý Địch tới.”
Thấy Tôn Tâm Nghiên không lập tức từ chối, cậu cảm thấy hấp dẫn, lại tăng giá cả: “Nếu trận này chúng ta thắng, cậu phải đáp ứng, thế nào?”
“Vậy nếu bị thua?”
Không đợi cậu phản ứng, Tôn Tâm Nghiên nói, “Thua, cậu về sau cũng đừng nhắn tin cho tôi.”
Cô nghiêm túc nhấn mạnh: “Một tin cũng không được.”
Hà Tân nhướng mày, cầm ly giấy dùng một lần nhẹ nhàng thả trên đỉnh đầu cô, “Được, ông đây nhất định thắng cho cậu xem.”
Nói xong cậu liền lấy cái ly xuống trước khi cô kịp có động tác, đĩnh đạc đi về hướng phòng chuẩn bị của cầu thủ, lại còn duỗi tay làm động tác ngón cái chĩa xuống phía dưới.
Hôm nay xem như là ở sân nhà của cậu, cảm giác cậu không hề giống với bình thường. Tôn Tâm Nghiên nhìn bóng dáng cà lơ phất phơ của người này, vuốt vuốt tóc. Trên sân bóng rổ tiêu chuẩn của sân vận động thành phố, âm nhạc sôi động, các cổ động viên bóng rổ đã nhảy xong tiết mục mở màn, hai bên cầu thủ lên sân, toàn sân vận động như rung lên bởi từng đợt từng đợt tiếng hô cố lên từ khán giả. Trang phục của cầu thủ hai bên một đen một trắng, bóng rổ bị trọng tài ném trên đường trung tuyến, trận đấu chính thức bắt đầu, tiếng hoan hô ngày càng cuồng nhiệt.
Trong cả quá trình thi đấu, trừ thời gian cần lên sân khấu, các nữ sinh của đội cổ động viên chỉ đứng ở phía sau rổ theo dõi. Không thể không nói, tuy thành tích học tập của trường cấp ba kia thua kém hơn trường Giang Cao, trong lĩnh vực vận động lại không hề thua kém. Điểm số của trận đấu vẫn luôn theo rất sát, nửa hiệp đã kết thúc, Giang Cao đánh đến liều sống liều chết vẫn bị tụt sau năm điểm.
Nghỉ ngơi giữa trận, cầu thủ trở lại phòng thay quần áo. Đội cổ động viên bóng rõ thay đổi một bộ trang phục khác, lên sân khấu hâm nóng khí thế.
Bên tai là âm nhạc với tiết tấu mạnh mẽ, Tôn Tâm Nghiên một tay lấy một bông tua nhiều màu, vừa đi theo đội ngũ vừa máy móc mà nhảy, trên sàn nhà đúng lúc có rất nhiều mồ hôi, trơn trượt. Vài phút sau, cầu thủ hai bên bắt đầu trở ra luyện ném rổ, khởi động tay chân.
Các cô gái đi theo chỉ thị thối lui đến phía sau khung rổ.
Tôn Tâm Nghiên vừa mới đứng vững liền có có hai quả bóng rổ đụng phải nhau trên không trung, một quả trong đó bị làm chuyển hướng, lập tức liền sẽ đập vào mặt cô, trong nháy mắt, một bàn tay vươn tới, chắn trước mặt cô, đập mạnh một cái, quả bóng liền văng ra ngoài.
Hà Tân đổ mồ hôi đầm đìa, vừa chạy vừa duỗi cái ngón trỏ chỉ lên rổ, ý bảo cô chú ý. Dường như không kịp nói nhiều cùng cô, cậu liền quay lại trận đấu, để lại Tôn Tâm Nghiên mặt còn đỏ rực, còn chưa kịp phản ứng.
Trong bầu không khí nhiệt liệt, các cô gái trong đội cổ động viên bị động tác vô cùng MAN đó của Hà Tân làm cho phấn khích lên rồi, vừa hô hào cổ vũ vừa vẫy những chiếc bông tua nhiều màu trong tay, vây quanh Tôn Tâm Nghiên nhảy múa lắc lư.
Nếu khi mới bắt đầu thi đấu, Hà Tân, Tôn Tâm Nghiên cùng nghĩ đến đánh cuộc trước đó, vậy thì khi đánh tới những giây phút cuối cùng, bọn họ cũng giống như tất cả những học sinh khác trong trường, trong lòng không có bất luận cái gì, chỉ còn lại một chữ —— thắng.
Sức hấp dẫn của thể thao đã bao phủ toàn bộ sân vận động.
Ba phút cuối cùng, điểm số của hai bên vẫn theo rất sát nhau, Giang Cao chỉ kém hơn một điểm.
Đột nhiên, Giang Cao xoay chuyển tình thế với một quả điểm, toàn trường sôi trào, nhưng còn chưa kịp cao hứng, quả tiếp theo của bên địch đã lập tức gỡ lại điểm đó.
Thời gian trôi qua từng giây, tâm tình của tất cả những người đang xem đều kéo theo từng cú chuyền bóng của hai đội chơi rồi.
Tôn Tâm Nghiên chưa từng nghiêm túc xem nam sinh chơi bóng rổ, nhìn đến một đám nam sinh chạy thật lực trong trận đấu, những thân hình mạnh mẽ đổ mồ hôi như mưa, cùng với bầu không khí đối đầu căng thẳng, cô đột nhiên hiểu tại sao nam sinh lại thích chơi bóng rổ đến vậy.
Tôn Tâm Nghiên lí giải như thế này, loại cảm giác này cũng gần giống sau khi kiểm tra dán kết quả, từng hàng từng hàng tìm tên mình trên bảng xếp hạng vậy. Chẳng qua một cái sôi động, một cái bình tĩnh, nhưng lại vô cùng kích thích giống nhau.
Thời gian chỉ còn giây, Giang Cao sau khi bị đối phương phạm quy, hai quả phạt được một quả, bên địch vẫn dẫn hơn một điểm. Những người đứng xem quanh sân đều cố gắng hò hét cổ vũ, Tôn Tâm Nghiên ngẩng đầu nhìn bảng điểm số, tim giống như bị treo cao trên không trung, đập thình thịch mãnh liệt.
Bóng bỗng nhiên truyền tới tay Hà Tân, cơ hội cuối cùng, không hề có một giây do dự, cậu nhảy lên cao, một tay nắm chặt lấy rổ, vung tay lên, dùng hết sức mạnh, bóng rơi vào rổ, cùng lúc, tiếng còi cũng vang lên.
Hoàn hảo! Toàn trường nổ tung náo nhiệt.
Bên tai Tôn Tâm Nghiên toàn tiếng hò reo, không thấy được động tác liên hoàn của cậu. Chỉ thấy trên màn hình đối diện, số màu đỏ nhảy lên, trở thành .
——:
Thắng.
Tiếng hoan hô, tiếng hò reo.
Các cầu thủ vừa thở hổn hển vừa cùng nhau vỗ tay, đấm ngực, Hà Tân dùng cổ áo lau qua loa mồ hôi trên mặt, nhìn lại phía bên cạnh rổ. Các nữ sinh của trường Giang Cao cũng chung vinh dự, vừa theo giáo viên xuống sân khấu, vừa vui vẻ hoa tay múa chân trò chuyện. Qua một lát, trong đội ngũ rốt cuộc có người quay đầu lại.
Ánh mắt giao nhau, Tôn Tâm Nghiên thấy Hà Tân mỉm cười, gửi cho cô một cái khẩu hình.
—— ăn cơm.