Kết quả kỳ thi đầu tiên của năm lớp được công bố sau kỳ nghỉ.
Buổi sáng sau khi có xếp hạng, Lý Địch khóc.
Nằm gục xuống bàn khóc không thành tiếng.
Tôn Tâm Nghiên và mấy cô gái vây quanh an ủi cô ấy.
“Không sao đâu mà Lý Địch, mới có một lần thi không tốt thôi.”
“Đúng vậy, cũng chỉ là khảo sát đầu năm, cậu đừng lo quá.”
“Đừng khóc nữa.”
Đến giờ nghỉ trưa, có vài người đã quay lại lớp, tâm trạng của Lý Địch cũng từ từ bình tĩnh lại.
Tôn Tâm Nghiên vẫn ngồi trước bàn của cô ấy, sờ đầu cô ấy, lấy giấy ăn lau nước mắt trên mặt cô ấy:”Đừng khóc, vừa mới phân lại ban, tất cả mọi người đều chưa kịp thích ứng, thành tích của tớ cũng không tốt mà.”
Lý Địch nức nở:”Cậu là không tốt, còn tớ là quá kém, bố mẹ mà hỏi điểm thì tớ chết chắc.”
Thành tích của Lý Địch vẫn luôn ở mức trung bình, nhưng lần này lại tụt xuống tận .
Thật ra không chỉ cô ấy, sau khi phân ban, xếp hạng thành tích các lớp đã có sự xáo trộn. Các lớp vốn bị thành tích môn văn kéo xuống nay bỗng trở nên tốt hơn. Còn các lớp vốn học đều, thành tích nổi bật, lại tụt hạng.
Tôn Tâm Nghiên đứng thứ , tạm coi là không cao không thấp. Mà sau một tháng nỗ lực, thành tích của Hà Tân với tốc độ rùa bò đã tăng lên hai bậc, xếp thứ của lớp.
Buổi tối tâm tình Lý Địch không tốt, không rời lớp đi ăn, Tôn Tâm Nghiên lại bị Hà Tân kéo ra ngoài ăn cơm.
Bọn họ đến một chỗ khá xa trường học, cơm nước xong cũng không vội vàng trở về. Ở công viên của tiểu khu bên cạnh, Tôn Tâm Nghiên bắt đầu tiến hành một buổi giáo dục lại tư tưởng cho Hà Tân.
“Lần trước đã hứa với tôi là sẽ học hành nghiêm túc, chăm chỉ, cậu cảm thấy mình đã làm được chưa?” Tôn Tâm Nghiên dựa vào thiết bị tập thể dục công cộng phía sau lưng.
“Tiến bộ rồi mà.” Hà Tân cầm lấy thanh sắt cạnh tay cô.
“Tiến bộ cái gì, tiến bộ hai bậc?”
“Bây giờ còn cách kỳ thi đại học bao nhiêu là bài kiểm tra nữa, mỗi lần tiến bộ hai bậc, không được sao?”
“Cậu cứ mơ giấc mơ lớn của cậu đi.”
Hà Tân kéo khóe miệng, muốn chạm vào tay cô.
Tôn Tâm Nghiên gạt cậu ra, trong lòng thấy hơi sốt ruột, nghiêm túc nhìn cậu:”Cậu đừng như thế nữa, cứ tỏ ra chẳng có gì quan trọng cả, chẳng ai rảnh mà đùa với cậu đâu.”
Thật ra cô còn một ý nghĩ, khi đó cậu hứa ngon hứa ngọt là vì muốn theo đuổi cô, giờ tán đổ rồi, cậu cảm thấy không cần nghiêm túc nữa.
“Sao lại tức giận rồi?”
Hà Tân dừng lại:”Này, cậu cũng đừng đặt yêu cầu quá cao với tôi, mới có một tháng, cậu lại mong tôi thi lọt top của lớp sao?”
Nói vậy cũng có đạo lý, đều tại cô quá nóng vội.
Tôn Tâm Nghiên không nói lời nào, nhìn vào đôi mắt cậu, lặng im chốc lát rồi lại cúi đầu.
Cô như vậy, trong lòng Hà Tân bỗng cảm thấy mềm mại.
Thở phào nhẹ nhõm, Hà Tân cúi đầu cùng cô, ngang nhiên dựa vào, trán nhẹ nhàng chạm vào trán cô.
Tôn Tâm Nghiên đẩy vai cậu:”Cậu tránh ra…”
Cơ thể chàng trai không hề xi nhê.
Trên đỉnh đầu truyền xuống âm thanh trầm thấp:”Nào, biết cậu lo cho tôi mà, chuyện tôi đã hứa với cậu thì nhất định sẽ làm. Lần tới sẽ lọt top của lớp, được chưa? Đừng tức giận với tôi mà.”
“Không có tức giận.”
Nắm lấy tay cô, Hà Tân dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn tay cô:”Không tức giận thì cho tôi ôm một cái đi.”
Cậu vươn cánh tay bao trọn cô lại.
Khi chưa yêu đương, Tôn Tâm Nghiên cứ nghĩ rằng tình yêu sẽ rất đơn giản tốt đẹp, giống như tình yêu Platon (), chỉ cần nhìn nhau, nhớ đến nhau, gửi tin nhắn âu yếm cho nhau mỗi ngày là cũng đủ ngọt ngào. Nhưng khi thật sự ở bên Hà Tân mới biết được, cậu luôn bất thình lình chạm tay chạm chân với cô, khiến cho cô rất khẩn trương.
() Tình yêu Platon là kiểu tình yêu trong sáng thuần khiết, thiên về tinh thần, không có đụng chạm xác thịt.
Có phải tất cả con trai đều như vậy không?
Không phải là cô không thích, chỉ là cảm thấy như vậy hơi không thuần khiết.
Tôn Tâm Nghiên đỏ mặt đẩy cậu ra:”Cậu đừng có như vậy nữa được không.”
“Được được được… Tôi sai rồi…”
Hà Tân vẫn theo ý cô, lùi lại một chút, chăm chú gẩy tóc trên trán cô:”Đi thôi, về trường học.”
Không có Hà Tân, Trần Ngạn Kỳ đi ăn cơm với hai người bạn khác. Khi về lớp thấy một mình Lý Địch đang nằm bò trên hành lang suy nghĩ gì đó.
Cậu ta lười nhác đi qua:”Ui da, hôm nay lại có một mình cơ đấy. Không đi ăn cơm sao?”
Lý Địch liếc nhìn cậu ta.
Trần Ngạn Kỳ thấy đôi mắt cô ấy hồng hồng:”Này này, Địch ca, sao mắt đỏ vậy?”
Địch ca là biệt danh mới cậu ta đặt cho cô ấy.
“Đừng có nói chuyện với tôi, giờ không có hứng.”
Đặt tay lên lan can, Trần Ngạn Kỳ lại còn mỉm cười, thoáng sau lại nghiêm túc:”Có chuyện gì thế, nói thử tôi nghe, biết đâu tôi lại giúp được.”
Trời sinh có người tâm địa lạnh nhạt, có người lại hào hiệp trượng nghĩa. Không sai, Trần Ngạn Kỳ chính là kiểu người thích chõ mũi vào chuyện người khác.
“Cậu nghĩ mình là ai, gặp chuyện gì cũng có thể giúp?”
Trần Ngạn Kỳ không hề tức giận:”Cậu không nói sao tôi biết có giúp được không?”
Nhìn bầu trời chạng vạng trong khuôn viên trường, Lý Địch không nói lời nào.
Trần Ngạn Kỳ:”Nhanh lên nhanh lên, còn có người đợi tôi ở dưới tầng, không nói thì tôi đi đây.”
Lý Địch buồn bực nói:”Kết quả thi quá kém, cậu giúp được sao?”
Trần Ngạn Kỳ cười:”Cứ tưởng chuyện gì… Kém bao nhiêu?”
Cậu ta thật sự không chú ý đến thành tích của cô ấy.
“Xếp thứ của lớp.” Lý Địch nhỏ giọng nói.
Trần Ngạn Kỳ hơi buồn cười: cái gì chứ, nói toẹt ra là đứng thứ đếm ngược cho nhanh.
Nhưng mấy lời này đương nhiên không thể nói ra:”Mới có thi khảo sát, không to tát gì, lần sau cố gắng là được.”
“Làm gì có chuyện dễ dàng như thế, bố mẹ mà biết sẽ giết tôi mất.”
Im lặng một lát, Lý Địch quay đầu lại, phát hiện Trần Ngạn Kỳ không còn ở đó nữa.
Cô ấy cũng không biết cậu ta rời đi từ lúc nào.
Lý Địch vừa tức vừa hận, cái tên rảnh rỗi kia dụ cô nói ra liền bỏ đi luôn, cô ấy còn ngớ ngẩn nói lời trong lòng cho cậu ta nghe.
Không ngờ lát sau Trần Ngạn Kỳ lại đi ra từ lớp bên cạnh, nói nói cười cười với một người bạn.
Oán giận lườm cậu ta, Lý Địch quay mặt đi.
Ai biết Trần Ngạn Kỳ lại cố tình đi về phía cô, đuôi mắt Lý Địch thấy cậu ta ném thứ gì đó lên lan can.
“Vất vả lắm mới cướp được đấy, thưởng cho cậu.”
Không đợi Lý Địch phản ứng, Trần Ngạn Kỳ đã chạy theo cậu bạn lớp bên cạnh rồi.
Lý Địch thấy nam sinh lớp bên cạnh quay đầu nhìn mình một cái, hình như đang trêu Trần Ngạn Kỳ gì đó, Trần Ngạn Kỳ cười mắng:”Nói vớ nói vẩn, đấy là anh em của tôi…”
Lý Địch cúi đầu, trong tay cầm một gói bánh dứa, một cây kẹo mút.
Khi về lớp Tôn Tâm Nghiên vẫn thấy Lý Địch ngồi ngây ngốc một mình.
Cô đưa túi gà cuộn cho cô ấy:”Ăn đi mau lên, lát nữa vào học rồi.”
“Cảm ơn.” Lý Địch bóc túi giấy bóng, há miệng cắn to một miếng.
Tôn Tâm Nghiên thấy tâm trạng cô ấy đã tốt lên, phát hiện ra trên bàn cô ấy có túi bánh dứa:”Vừa nãy cậu xuống mua đồ ăn à?”
“Hả?” Lý Địch nhìn cô, mơ hồ ừ một tiếng.
Trong chớp mắt ngắn ngủi, Lý Địch cũng không biết, sao mình không nói với Tôn Tâm Nghiên bánh dứa là của Trần Ngạn Kỳ.
Có lẽ khi đó cô ấy đã ý thức được, chuyện cũ của cô ấy với cậu ta quá ít ỏi, ít đến mức chỉ có một cái bánh dứa một cây kẹo mút giấu kín trong lòng, trở thành một bí mật.
Kỳ thi lần này qua đi, tinh thần học tập khẩn trương của lớp bắt đầu được khởi động.
Vào giữa tháng , thầy toán theo yêu cầu của nhà trường đào tạo một lớp chuyên sâu, tập hợp các học sinh khá giỏi của hai lớp vào một chỗ, dạy thêm vào buổi sáng thứ bảy.
Thành tích môn toán của Tôn Tâm Nghiên không nổi bật, chỉ ở mức trung bình của lớp, nhưng thầy toán rất quý cô, bèn gọi cả cô vào.
Ngoài ý muốn của mọi người là, trong danh sách lần này có cả Hoàng Trĩ Vi.
Kỳ thi lần trước, kết quả của Hoàng Trĩ Vi khiến cả lớp phải mở rộng tầm mắt. Cô ta xếp thứ của lớp.
Các nữ sinh càng chán ghét cô ta: Sao người như vậy thành tích không xếp bét, có công bằng không vậy?
Thứ bảy học thêm, các học sinh đúng giờ vào lớp, không có chỗ ngồi cố định, mọi người được chọn chỗ tùy ý.
Tôn Tâm Nghiên đến tương đối sớm, ngồi vào vị trí giữa của lớp.
Khi Hoàng Trĩ Vi bước vào lớp, người đã tới hơn phân nửa. Ánh mắt cô ta nhàn nhạt quét quanh phòng học một vòng, ngồi xuống vị trí trống phía sau Tôn Tâm Nghiên.
Hôm nay cô ta ăn mặc rất gọn gàng, toàn bộ tóc được vớt lên, búi thành một cục, tóc mái màu đen cũng được cắt ngắn và kẹp lại bằng cặp tóc. Mặc kệ ăn mặc như thế nào, cô ta luôn mang đến cho mọi người cảm giác khác biệt.
Rõ ràng không đẹp, nhưng lại rất bắt mắt.
Nghe động tĩnh của bàn ghế đằng sau, lòng Tôn Tâm Nghiên khẩn trương.
Bởi vì là học thêm, nên thầy toán thoải mái hơn nhiều so với ngày thường, học sinh cũng hăng hái phát biểu xây dựng bài, không khí trong lớp rất tốt.
Sau khi tan học, Hoàng Trĩ Vi là người đầu tiên khoác cặp rời lớp. Cô ta đi rồi, trong lòng Tôn Tâm Nghiên mới kịp thở phào nhẹ nhõm.
Thu dọn bút sách, lại có người đến bên cạnh.
“Cái đề sai lần trước cậu sửa hết chưa?”
Tôn Tâm Nghiên ngẩng đầu nhìn Hàn Đông, cười:”Cậu mà không nhắc thì tôi cũng quên mang trả cậu luôn, ngại ghê. Ngày mai đi học tôi đưa cậu nhé.”
“Được.”
Cả hai cùng xách cặp xuống lầu.
Quen biết từ sớm, Tôn Tâm Nghiên và Hàn Đông trong lớp cũng coi như bạn cũ. Dù vậy cô cũng chỉ nói mấy câu với cậu ta.
Hàn Đông thoạt nhìn rất lạnh lùng, kiêu ngạo, luôn giữ khoảng cách với mọi người. Nhưng cậu ta lại không giống với đa số học sinh quái gở, cậu ta rất ôn hòa.
“Đúng rồi, còn chưa có cảm ơn cậu, trong đề khảo sát lần này có một câu cách làm giống hệt trong đề sai cậu chữa lần trước.”
“Cái này cần gì cảm ơn, là mèo mù với phải chuột chết thôi.”
Trên cầu thang, Tôn Tâm Nghiên suy ngẫm về câu nói này, nhẹ nhàng cười, xấu hổ nói:”Nghe thế nào cũng giống như đang nói tôi là mèo mù vậy?”
Lúc này Hàn Đông mới nhìn cô, nở nụ cười rất nhạt.
Đi khỏi khu dạy học, cậu ta nói:”Đôi khi chiến thuật học tập vẫn rất có ích, làm nhiều bao giờ cũng tốt hơn làm ít.”
Điểm này Tôn Tâm Nghiên hoàn toàn đồng ý:”Ừ, tôi cũng cảm thấy như vậy. Thật ra tôi rất khâm phục thói quen học tập của cậu, cậu phân chia thời gian như thế nào vậy? Nói với tôi được không?”
Tôn Tâm Nghiên muốn học hỏi kinh nghiệm từ cậu ta.
“Tôi lập bảng thời gian biểu cho riêng mình, cậu thì sao?”
“Có thể cho tôi xem được không?”
“Sao lại không thể chứ, ngày mai tôi mang cho cậu.”
Hàn Đông lấy xe ra, Tôn Tâm Nghiên đứng trước cổng trường nói tạm biệt với cậu ta. Đợi mọi người đi xa, Tôn Tâm Nghiên mới đi đến phía nam đường cái, thấy Hà Tân đang đứng đợi cô dưới cây cột điện.
Cậu mặc áo sơ mi cao bồi màu tối, trên đầu đội mũ lưỡi trai cô tặng, một tay đút trong túi quần, cúi đầu chơi điện thoại.
Tôn Tâm Nghiên chắp tay sau lưng lặng lẽ đi đến, nghịch ngợm vỗ nhẹ lên bả vai trái của cậu. Chờ khi cậu quay đầu sang bên trái, cô đã đứng bên phải cậu.
“Chờ rất lâu?” Tôn Tâm Nghiên nhìn chiếc mũ trên đầu cậu, tâm trạng không tệ.
Hà Tân nhét điện thoại vào túi quần:”Sao tôi thấy người ta toàn ra sớm hơn cậu vậy?”
“Động tác tôi chậm đấy.” Tôn Tâm Nghiên nói:”Đã bảo cậu không cần đến đón rồi mà.”
Hai người đi dưới bóng cây dọc vỉa hè.
Hôm nay bố mẹ Tôn Tâm Nghiên không có nhà, cô có thể ăn cơm trưa cùng cậu.
Đi lên phía trước một đoạn, cách xa trường học, Hà Tân dắt tay cô.
“Muốn ăn gì?”
Tôn Tâm Nghiên lặng lẽ rút tay về, nắm lấy hai quai của cặp sách, mấp máy môi:”Tùy cậu.”
Hà Tân híp mắt nhìn xung quanh, đề nghị:”Aiz, không thì mua đồ ăn về chỗ tôi đi.”
Cậu nói ‘chỗ tôi’, là căn nhà cậu thuê ở cạnh trường học.
“Không đi.” Tôn Tâm Nghiên thẳng thừng từ chối.
“Không phải lần trước cậu bảo muốn đến xem sao?”
“Tôi nói muốn đến xem khi nào, tôi chỉ hỏi cậu căn phòng trông như thế nào thôi. Cậu đừng nói nữa, tôi không đi đâu.”
Không phải Tôn Tâm Nghiên sợ cậu sẽ làm gì đấy với cô trong nhà, chỉ là trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, hơn nữa lại là một mình cô đến nhà cậu con trai, cô cảm thấy hơi rụt rè tự ái.
Nhưng trong mắt Hà Tân, lại trở thành cô ấy không tin tưởng mình.
Cậu thật sự không hề nghĩ nhiều, chỉ muốn dẫn cô đến chỗ ở của mình. Hơn nữa học kỳ này bố cậu cũng đến xem qua phòng, nói vị trí khá tốt, đã mua luôn cho cậu rồi.
Đi tiếp một đoạn, thấy người bên cạnh không nói truyện, Tôn Tâm Nghiên hỏi:”Này, cậu giận đấy à?”
“Không.”
Tôn Tâm Nghiên ngẩng đầu nhìn cậu, đột nhiên mỉm cười với cậu:”Chúng ta đi ăn mỳ lạnh nhé?”
Hà Tân cuối cùng cũng cười:”Đưa tay cho tôi.”
Tôn Tâm Nghiên vươn tay ra.
“Ngoan lắm.”
Hà Tân nắm lấy, dắt tay cô từ từ bước về phía trước.