Buổi toạ đàm kết thúc, Hà Tân theo dòng người đi ra ngoài.
Hai cô gái đi ngang qua, ánh mắt các nam sinh lặng lẽ theo sau.
Trong đó một người duyên dáng yêu kiều, dáng người cao gầy, trên người mặc áo lông vũ màu đen, một chiếc quần jean bó sát, choàng một chiếc khăn quàng cổ, rất thời trang.
Một nam sinh khẽ nói với bạn, “Này, Thẩm Minh.”
“Biết rồi, thấy rồi.”
Hà Tân vẫn cúi đầu gửi tin nhắn, bên cạnh có người hỏi cậu, “Hà Tân, cậu thấy thế nào?”
“Cái gì?” Hà Tân ngẩng đầu.
“Thẩm Minh ấy.” Nam sinh hất cằm về phía trước.
Liếc mắt nhìn qua một cái, Hà Tân thấy hai cô gái cùng lớp với mình đang xuống cầu thang, trong đó có một người rất nổi bật, mặt mũi ưa nhìn.
“Cũng được.”
Nam sinh bên cạnh lại nói: “Cô ấy trong trường chúng ta cũng khá lắm, vẫn chưa có bạn trai.”
Hà Tân không để ý mà nói, “Vậy cậu theo đuổi đi.”
Nam sinh: “Nói thì dễ, tỉ lệ nam nữ ở đây chênh lệch như vậy, có tí nhan sắc thì mắt toàn đặt trên đầu. Cậu vẫn là được nhất, tự mình dắt người tới đây.”
Bạn nam này tên Trần Lỗi, ở cách vách ký túc xá với Hà Tân, tính cách hài hước rộng rãi, rất thích chơi bóng rổ giống Hà Tân.
Trần Lỗi nói: “Tôn Tâm Nghiên nhà cậu hai ngày nay sao không tới thế? Nói với cô ấy, Lỗi ca mời cô ấy ăn cơm.”
Trần Lỗi đã gặp Tôn Tâm Nghiên hai lần, còn hay nói đùa, muốn cô giới thiệu cho mình một cô gái học y.
Hà Tân: “Cậu cứ mơ đi, cô ấy sợ lạnh, còn lâu mới chịu ra cửa.”
“Sợ lạnh?” Trần Lỗi cười, “Cậu cũng chiều cô ấy quá nhỉ.”
Mùa đông Cáp Nhĩ Tân thật sự rất lạnh.
Hoa đỗ quyên Tống Nhất Phi tặng qua hai tuần đã héo gần hết.
Lạnh như vậy, hoa cỏ đều phải đem vào trong nhà chăm sóc. Mấy cô gái cẩu thả không biết, cứ nghĩ để ở ban công là được, khi giặt quần áo còn thừa nước sẽ tưới cho chúng.
Lúc hoa sắp chết, Trình Dao phát giác ra chuyện khác thường.
Lúc đó, cô ấy mới nhắn tin với Tống Nhất Phi. Tin nhắn đầu tiên là cô ấy gửi, lúc vừa nhận được hoa, được mọi người trong ký túc xá khuyến khích, cô ấy chủ động nhắn “Cảm ơn” cho cậu ta. Cậu ta đáp lại đừng khách sáo, các cậu thích là được. Sau ba bốn lần, cậu ta chủ động nhắn tin cho cô ấy, hỏi chuyện mở họp của lớp khiêu vũ.
Ban đầu Trình Dao không để ý nam sinh này, sau khi cậu ta theo đuổi, cô ấy mới bắt đầu chú ý, cảm thấy cậu ta cũng không tệ lắm. Nhưng cô ấy lại cảm thấy có gì đó lạ lạ. Trần Dao không có kinh nghiệm yêu đương, đối mặt với nam sinh lúc lạnh lúc nóng, thì lập tức bị rối loạn, có hôm buổi trưa cô ấy còn chủ động nhắn tin cho cậu ta, hỏi cậu ta đang làm gì. Một giờ sau,Tống Nhất Phi nhắn lại, nói vừa nãy không để ý, đang ăn cơm.
Trình Dao nói, ừm, vậy cậu ăn cơm trước đi. Tống Nhất Phi đáp, được, nói chuyện sau.
Trong thời gian Trình Dao bị đè nén trong lòng, có một hôm, Tôn Tâm Nghiên bỗng nhiên ở ký túc xá nói: “Dao Dao, Tống Nhất Phi hỏi chúng ta chăm sóc hoa thế nào rồi.”
Trình Dao trong lòng lộp bộp, bình tĩnh hỏi: “Cậu ta nhắn tin hỏi cậu sao?”
Tôn Tâm Nghiên nói: “Không phải, gặp mặt hỏi.”
Bạn cùng phòng ở bên cạnh cười nói, “Tớ thấy Tống Nhất Phi rất hào phóng, nhưng lại rất ngại nói trực tiếp với Dao Dao, toàn thông qua Nghiên Nghiên, thực sự có ý tứ.”
Một cô gái khác nói: “Đúng vậy, hơn nữa đến bây giờ còn chưa mời ký túc xá chúng ta ăn cơm.”
Mọi người cười rộ lên.
Người nói vô tâm, người nghe cố ý. Tôn Tâm Nghiên để ý thấy, Trình Dao không lên tiếng.
Thường xuyên qua lại, Tôn Tâm Nghiên cũng ý thức được chuyện gì. Cô sở dĩ nhiệt tình như vậy, căn bản là không muốn Trình Dao ngại ngùng. Nhưng hình như, cô đã tham gia quá nhiều.
Không quá hai ngày sau, buổi chiều thứ tư, Tôn Tâm Nghiên trống tiết, một mình đọc sách trong thư viện, chờ Hà Tân tới đón cô đi chơi.
Tống Nhất Phi không biết từ nào đi tới, ngồi xuống đối diện, để một ly trà sữa trước mặt cô, nhìn cô cười cười, lộ ra hàm răng trắng.
Tôn Tâm Nghiên không cười với cậu ta, không rõ nguyên do nhìn ly trà sữa.
“Vừa mới mua, còn nóng đấy, không ngờ tới đây cũng gặp được cậu, cho cậu đấy.”
Tôn Tâm Nghiên: “Cảm ơn, không cần.”
Ngón tay dừng trên trang sách, ánh mắt cô gái rũ xuống, ngòi bút lướt trên giấy sàn sạt, không có ý nói chuyện với cậu ta.
Tống Nhất Phi nhìn cô chằm chằm, đằng hắng, mở sách mình mang đến ra.
Trong sách nào có người đẹp?
Ánh mắt cậu ta sáng ngời nhìn Tôn Tâm Nghiên, qua một lát lại chủ động gợi chuyện, “Sao có mình cậu ở đây, mấy người Trình Dao đâu?”
“Không rõ lắm, cậu tự đi hỏi cô ấy đi.”
Nhận ra sự lãnh đạm của cô, Tống Nhất Phi không biết đã xảy ra chuyện gì, cười nói, “Ai da, có phải tôi đắc tội cậu ở đâu không, ở sân trường gọi cậu, cậu cũng không đáp. Có còn là bạn bè không đấy?”
Tôn Tâm Nghiên nhìn cậu ta, nói thẳng, “Rốt cuộc cậu có theo đuổi Trình Dao hay không?”
Tống Nhất Phi sửng sốt.
Tiếp theo, cậu ta nhìn thẳng cô, ánh mắt sáng ngời, “Thật ra… Tôi thích cậu hơn.”
Nhìn dáng vẻ không hề phản ứng của Tôn Tâm Nghiên, Tống Nhất Phi đang nghĩ tiếp theo nên nói cái gì, thì có người đi tới bên bàn.
Bên ngoài trời giá rét, Hà Tân mặc một chiếc áo khoác khá mỏng, khuôn mặt trông lại càng nhỏ, cả người anh tuấn tiêu sái, lạnh lùng. Vừa vào thư viện, mấy cô gái đều quay đầu nhìn cậu.
Đặt cốc trà sữa mua trên đường cho Tôn Tâm Nghiên lên bàn, lại thấy trước mặt cô còn có một ly, bấy giờ Hà Tân mới nhàn nhạt liếc mắt tới Tống Nhất Phi ở đối diện.
Tống Nhất Phi đánh giá cậu, ánh mắt khá kinh ngạc.
Tôn Tâm Nghiên: “Anh kết thúc sớm vậy à.”
Hà Tân nhìn cô, “Xem xong chưa? Đi thôi?”
Tôn Tâm Nghiên gật đầu, cuối cùng nhìn Tống Nhất Phi ở phía đối diện, rồi đứng lên, chậm rãi dọn bút sách, lúc đi mang theo ly trà sữa Hà Tân mua.
Hà Tân giúp cô cầm sách, kéo tay cô đi.
“Sao mặc ít vậy, không lạnh sao?” Ra khỏi thư viện Tôn Tâm Nghiên hỏi.
“Không lạnh.” Hà Tân hỏi, “Đẹp trai không?”
Tôn Tâm Nghiên khẽ cười, nhìn cậu xem thường, “Đừng tự mình đa tình nữa.”
Hà Tân căn bản không để Tống một Phi vào mắt, Tôn Tâm Nghiên cứ tưởng cậu sẽ hỏi người nọ là ai, kết quả một câu cậu cũng không hỏi.
Chiều hôm đó Hà Tân dẫn Tôn Tâm Nghiên đi xem phim, ăn cơm chiều. Buổi tối, Tôn Tâm Nghiên lưu luyến không rời mà tạm biệt cậu, về ký túc xá, lại phát hiện Trình Dao đang khóc trên bàn đọc sách. Mấy bạn cùng phòng đang vây quanh an ủi cô ấy.
Tôn Tâm Nghiên hỏi “Dao Dao cậu làm sao vậy”, bạn cùng phòng đều đang an ủi Trình Dao, không ai trả lời cô.
Vì thế Tôn Tâm Nghiên thả túi trên giường mình, đi qua hỏi: “Dao Dao cậu làm sao vậy?”
Vẫn không ai trả lời cô, cũng chẳng ai thèm liếc mắt nhìn cô.
Trong lòng Tôn Tâm Nghiên lập tức dâng lên dự cảm xấu, lại cảm thấy có thể là mình nhạy cảm quá.
Đứng ngẩn người bên cạnh, Tôn Tâm Nghiên đi ra ban công lấy đồ dùng, xuống lầu đi tắm. Vừa ra khỏi cửa lại phát hiện quên mang khăn theo, Tôn Tâm Nghiên lại đẩy cửa, bỗng nhiên bắt gặp những ánh mắt bên trong.
Một cái chớp mắt né tránh vội vàng, mấy cô gái kia nhanh chóng xoay mặt đi.
Các cô không ngờ Tôn Tâm Nghiên sau khi rời khỏi lại quay về, vì thế phóng những ánh mắt chán ghét theo bóng lưng cô, cuối cùng dừng hết ở trên mặt cô.
Ngây ra một lúc, Tôn Tâm Nghiên cầm khăn tắm chạy xuống lầu.
Tắm rửa xong đi lên, Tôn Tâm Nghiên nghĩ nghĩ, nhắn tin cho Trình Dao trên teiba, muốn nói rõ với cô ấy.
Tôn Tâm Nghiên: “Dao Dao, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Qua gần nửa tiếng đồng hồ Trình Dao mới đáp: “Buổi chiều Tống Nhất Phi đã nói với tôi, người cậu ta thích là cậu, lúc trước chỉ là hiểu lầm.”
Tôn Tâm Nghiên ngồi trước máy tính sửng sốt, suy nghĩ nửa ngày, đáp: “Thực xin lỗi, lúc trước tôi không biết chuyện này.”
Trình Dao không đáp.
Cả đêm đó, thái độ năm cô gái trong ký túc xá đối với Tôn Tâm Nghiên đã hoàn toàn thay đổi.
Mấy cô gái đều cảm thấy, Tôn Tâm Nghiên đã sớm biết Tống Nhất Phi thích mình, lại giả vờ không biết, còn để cậu ta trêu đùa Trình Dao, chính vì kiêu ngạo về sự tài giỏi của mình, kiêu ngạo về sự xinh đẹp của mình, kiêu ngạo vì có người thích cô. Xong việc cô lại giả vờ tủi thân tìm Trình Dao xin lỗi, quả thực ghê tởm. Lại nghĩ tới tác phong ngày thường của cô, rõ ràng là thường xuyên thuê phòng với bạn trai ở bên ngoài, còn tỏ ra trong sáng gì chứ.
Các cô không làm gì với Tôn Tâm Nghiên cả, chỉ xem cô như không khí. Năm cô gái này cùng nhau đi học, ăn cơm, tắm rửa, giống như trước, buổi tối tắt đèn nói nói cười cười, nhưng không ai nói một câu với Tôn Tâm Nghiên.
Nhưng ở bên ngoài, các cô ấy lại nói rất nhiều về cô.
Nghe được những tin đồn nhảm nhí đó, Tôn Tâm Nghiên cũng không định sẽ giảng hoà với các cô nữa.
Hai nữ sinh phòng cách vách chơi với Tôn Tâm Nghiên cũng không tồi, vì thế Tôn Tâm Nghiên đều ăn cơm cùng các cô, chỉ coi phòng ngủ là một chỗ để ngủ.
Có đôi khi tắt đèn xong nghe thấy tiếng các cô cười nói, Tôn Tâm Nghiên sẽ khó chịu muốn khóc. Sau lại nghĩ, các cô ấy cố tình muốn cười cho cô khóc.
Trường học quy định sinh viên năm nhất và năm hai không thể ở ngoài, Tôn Tâm Nghiên bèn tự nhủ, chỉ ngủ một đêm ở chỗ này thôi, chẳng có gì ghê gớm cả, chịu đựng hai năm là hết. Cũng không cần hai năm, cô xin phụ đạo viên đổi ký túc xá, nói không chừng ngay hôm sau đã đổi cho cô rồi.
Chuyện này, Tôn Tâm Nghiên chỉ nói với Lý Địch qua điện thoại, Lý Địch kêu cô cách xa những người đó, cứ coi như không tồn tại.
Tôn Tâm Nghiên không nói cho Hà Tân, cảm thấy cậu không giúp được gì, cũng không muốn cậu thấy có người thích mình, nên cô im lặng không nói.
Hà Tân bên này, không biết quan hệ của Tôn Tâm Nghiên với bạn cùng phòng đã nguội lạnh, chỉ cảm thấy Nghiên Nghiên càng ngày càng dính lấy mình.
Bây giờ mỗi ngày sáng sớm cô đều gọi điện thoại cho cậu, âm mười độ cũng không sợ lạnh, không có tiết sẽ an vị trên xe buýt tới trường tìm cậu.
Trần Ngạn Kỳ nói với Hà Tân, sau khi đã yêu đương lâu dài con gái sẽ ngày càng dính lấy mình, dính thật ra chính là ỷ lại. Hà Tân ngẫm lại, cậu cũng rất hưởng thụ, khi không có việc gì đều dẫn Tôn Tâm Nghiên đi chơi, nếu không thì cùng nhau ngồi trong thư viện đọc sách.
Buổi chiều thứ bảy, Tôn Tâm Nghiên nằm trong khách sạn xem TV với Hà Tân, Hà Tân đột nhiên hỏi, “Bây giờ em đang chơi thân với ai?”
“Hửm? Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”
“Anh thấy bây giờ em không còn chơi với Trình Dao nữa.”
Hà Tân kêu cô cho số điện thoại của bạn bè, khi tìm không thấy cô thì có thể gọi họ, để phòng ngừa vạn nhất. Tôn Tâm Nghiên cũng đã có số điện thoại của hai người bạn của cậu.
Tôn Tâm Nghiên nằm trong lòng cậu nhìn TV, lảng tránh nói, “Không cần, anh sao lại không tìm ra em được chứ, di động em luôn mở máy suốt giờ.”
Tôn Tâm Nghiên ngẩng đầu nhìn cậu: “Buổi chiều ngày mai có ở với em không?”
“Buổi chiều ngày mai bố anh tới, em quên rồi sao?” Bố Hà Tân đi công tác ngang qua, muốn tới gặp cậu.
“À, vậy sao.” Cô quên mất.
“Ngày mai đi cùng anh đi?”
Im lặng một lát, Tôn Tâm Nghiên không nói lời nào, Hà Tân bỗng nhiên xoay người đè lên cô, còn cố ý nhấn xuống.
“Nặng chết em……” Tôn Tâm Nghiên đẩy cậu ra.
Khuỷu tay chống hai bên đầu cô, Hà Tân bất động, còn cười hai tiếng ái muội.
Cậu hơi nâng người lên, “Có đi hay không?”
“Em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
Tóc Tôn Tâm Nghiên vừa dài vừa mềm mại tản ra trên gối đầu, đen như mực, giống như ánh mắt cô.
“Chuẩn bị cái gì, anh giúp em chuẩn bị, mua quần áo hay là đi uốn tóc, đưa em sang Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ nhé?”
Cô cười, “Người ta đi phẫu thuật đầy, em chẳng sợ. Không phải chúng ta đã hẹn sang năm sao?”
Tốt nghiệp cấp xong Hà Tân tính mang cô về nhà ra mắt, hai nhà vốn dĩ là hàng xóm, cậu cảm thấy cho người lớn hai bên biết chuyện cũng không có gì to tát cả. Kết quả Tôn Tâm Nghiên ngàn vạn lần không đồng ý, cô là con gái, sớm như vậy đã gặp mặt trưởng bối, người lớn sẽ nghĩ như thế nào, đối xử với cô thế nào đây. Hà Tân ngẫm lại cảm thấy cô nói cũng có lý, hai người lại thương lượng chuyện nói với người nhà.
“Được, sang năm.”
Hà Tân cúi đầu hôn cô.
Trong phòng ấm áp, ga giường trắng tinh, cậu ôm cô thật chặt, hôn ngấu nghiến, hô hấp hai người càng ngày càng nặng.
“Lại nói đến chuyện này.” Môi rời đi, Hà Tân ngẩng đầu nhìn cô, Tôn Tâm Nghiên cũng nhìn cậu.
Vài sợi sợi tóc rũ xuống, che khuất một bên lông mày, cậu chống ở trên người cô, cười như không cười, ánh mắt cũng không giống bình thường.
Nhiều phần thành thục, nhiều phần xâm lược.
“Nói xem, tính khi nào thì cho anh.”
- -----oOo------