“Vương Trung Minh luôn muốn kiểm soát tôi, tôi vẫn luôn cố gắng bày tỏ với ảnh, nhưng ảnh quá nhạy cảm, mặc kệ tôi nói gì ảnh đều xuyên tạc ý tứ của tôi!
Càng ngày tôi càng cảm thấy xa cách với ảnh, tôi rất muốn thay đổi loại trạng thái này, một tuần trước, tôi phát hiện mình mang thai, tôi không muốn sinh con sớm như vậy!
Nhưng ảnh kiên trì muốn tôi sinh, chúng tôi bởi vì chuyện này mà cãi nhau một trận, ảnh tức giận bỏ ra ngoài, tới giờ tôi nhận được tin nhắn của ảnh kêu tôi tới Hải sản Cảng phủ chờ, tôi đã chờ từ giờ đến giờ rưỡi ảnh cũng không có tới, gọi điện thoại cũng không bắt máy nên tôi đi về.”
Mặc Lâm nhíu mày, dựa theo manh mối ở hiện trường, có thể kéo được một người nặng kg, khả năng hung thủ là là nam lớn hơn, trên người người chết không có dấu vết chống cự, rất có khả năng là do người quen gây án.
Trong khoảng thời gian từ giờ đến giờ rưỡi, Vương Trung Minh di động không có người nghe, chứng tỏ lúc ấy di động của ông ta đã bị hung thủ tịch thu, tin nhắn Diệp Niệm nhận được hẳn là do hung thủ gửi tới.
Hung thủ trước tiên dùng danh nghĩa Vương Trung Minh đặt chỗ ở Hải sản Cảng phủ, cũng có thể chứng minh được hung thủ quen biết Vương Trung Minh, người chết có thể đã cùng hung ăn cơm, sau đó bị chuốc say rồi kéo xuống biển.
Nhưng tại sao hung thủ lại hẹn Diệp Niệm đến Hải sản Cảng phủ?
Chẳng lẽ muốn giết luôn cả cô ta?
“Cô gần đây có tiếp xúc với nam nhân nào không?”
Diệp Niệm suy nghĩ một chút, trịnh trọng lắc đầu.
“Đứa nhỏ này, cô tính sinh nó ra sao?”
“Lúc đi bệnh viện kiểm tra mới được năm tuần, vốn dĩ không định nói cho các anh nhưng tôi muốn tìm một cơ hội lén phá nó đi...”
“Người cũng đã chết, cô xác định không cho lưu lại một hậu duệ cho ông ta sao?”
Diệp Niệm cúi đầu: “Không được, sinh con, nuôi con đều rất phiền phức.”
- Wattpad Masrhia-
Lý Mông ở cửa nhà Vương Trung Minh phát hiện một cái camera mini, được giấu rất kín, nếu không nhìn kỹ, căn bản sẽ không phát hiện ra được.
Hắn tìm thang tới, từ từ làm nứt khe trám giữa gạch men, đem camera lỗ kim rút xuống.
Mở ra kiểm tra, bên trong có một thẻ nhớ nặng GB.
Bởi vì tìm được thẻ nhớ này, hắn lại tiếp tục bận rộn, vì thế liền vội vã chạy về cục cảnh sát, vừa lúc đụng mặt Cố Nguyên đang tan tầm.
Chỉ thấy Cố Nguyên đứng loay hoay ở cổng lớn, dường như không có ý định lập tức về nhà.
Lý Mông vội vàng chào hỏi, trong lòng muốn chạy nhanh đi tìm máy tính để xem video bên trong.
“Chờ một chút.” Cố Nguyên gọi hắn lại.
Lý Mông sửng sốt, Cố Nguyên đang chủ động nói chuyện với mình sao?
Hắn ngơ ngác nhìn Cố Nguyên, chỉ thấy đối phương móc ra một cái hộp từ cặp sách: “Giúp tôi đưa cho Mặc Lâm...!Cảm ơn...”
Phản ứng đầu tiên của Lý Mông chính là sao cậu không tự mình đưa cho thầy Mặc?
Phản ứng thứ hai là: Cậu ấy mới vừa ở nói cái gì nhỉ? Cảm ơn? Cậu ấy mà cũng nói hai chữ cảm ơn này sao?
“Đừng khách khí!” Lý Mông có chút kích động quá mức, hắn ngó qua mấy chữ to trên chiếc hộp: “Cao Vân Nam...!Thầy Mặc bị thương sao?”
“Nói anh ta thoa cái này mỗi giờ.”
Cố Nguyên nói xong, hai tay đút túi đi ra đường cái, đầu không quay lại.
Lý Mông nhìn cậu trong chốc lát rồi gãi gãi đầu, Cố Nguyên luôn lạnh như băng vậy mà cũng quan tâm tới người khác?
Sao mình lại cảm thấy có chỗ nào đó hơi quái quái......
Lý Mông quay đầu đi vào cục cảnh sát, việc đầu tiên làm chính là tìm Mặc Lâm báo cáo phát hiện của mình, hắn gõ cửa hai cái, phát hiện bên trong không có động tĩnh vì thế đẩy cửa ra, phát hiện Mặc Lâm ngồi dựa vào ghế da không nhúc nhích, mắt nhắm lại nhìn qua như là đã ngủ.
“Thầy Mặc?”
Hắn thật cẩn thận gọi một tiếng, Mặc Lâm chậm rãi mở mắt ra: “Đồ đâu?”
Mặc Lâm hỏi chính là thẻ nhớ.
Lý Mông từ trong túi móc ra một cái thẻ nhớ màu đen to bằng móng tay cái đưa cho Mặc Lâm: “Thẻ nhớ lưu trữ GB, dung lượng cũng không nhỏ.”
Mặc Lâm nhận lấy thẻ nhớ, cắm vào một cái máy tính, sau khi mở ra thì phát hiện thẻ nhớ đã đầy, video bên trong tự động sắp xếp theo ngày, video mới sẽ ghi đè video cũ, cho nên trong thẻ chỉ có video của hai tháng gần đây.
“Video không ít, nhưng nếu xem nhanh thì hẳn là không mất bao nhiêu thời gian.” Mặc Lâm vỗ vỗ bả vai Lý Mông: “Nhiệm vụ gian khổ này liền giao cho các cậu, tôi còn có video hội nghị phải tiếp.”
Anh đi đến trước sô pha, cầm lấy áo khoác tây trang chuẩn bị về nhà.
“Anh yên tâm đi, manh mối quan trọng như vậy, chúng tôi nhất định sẽ tăng ca thêm giờ xem bằng hết! Đúng rồi thầy Mặc...!Cố Nguyên nói tôi đưa anh cái này.” Lý Mông bỗng nhiên nhớ tới chính sự mình suýt quên, vì thế lấy ra hộp cao Vân Nam trong túi áo khoác: “Cậu ấy nói cái này thoa mỗi giờ.”
Mặc Lâm sửng sốt một chút, áo khoác tây trang đã cầm trong tay lại thả trở về: “Cậu ấy bảo cậu đưa cho tôi?”
“Đúng vậy, nhưng mà thầy Mặc, anh rốt cuộc bị thương chỗ nào vậy?”
“Không có việc gì, vết thương nhỏ mà thôi.” Anh vừa nói, tay vừa không tự giác sờ lên chỗ bị Cố Nguyên đánh.
Xương gò má bên trái có vết đỏ rất nhỏ, nhìn cũng không rõ ràng, chỉ giống một lớp má hồng nhàn nhạt.
Mặc Lâm nhìn hộp cao trong tay ngây ngẩn cả người, khi giương mắt nhìn lên lần nữa, ý cười trong mắt đã giấu không được, sáng quắt cả lên, anh cất hộp cao vào trong túi, khụ khụ ho hai tiếng: “Vậy, tôi về trước đây, trong ngăn kéo bàn tôi có trà, cậu có thể pha ra uống, nếu cảm thấy lạnh cứ bật điều hòa, thấy mệt cứ vào trong trong phòng nghỉ nghỉ ngơi một chút, tôi mới vừa giặt chăn, cứ tự nhiên, ừm...!Có muốn tôi đặt cơm hộp cho các cậu không?”
Lý Mông không phản ứng lại kịp, tâm nói: Thầy Mặc làm sao vậy? Vui vẻ như vậy...!Trúng số độc đắc?
“Không cần đâu, tôi đã hẹn với bọn Vương Nhạc cùng đi ăn mì rồi.”
“À, vậy là tốt rồi!”
“Thầy Mặc, anh không lấy áo khoác sao?”
Mặc Lâm lúc này mới nhớ ra mình quên lấy áo khoác trên ghế sô pha.
- Wattpad Masrhia-
Video được chia cho vài cảnh sát cùng xem, Lý Mông mới vừa xem xong video của tháng thứ nhất, hắn ngáp một cái, click mở video đầu tiên của tháng sau, sau khi xem một hồi bỗng phát hiện một bóng người xa lạ thoáng qua trước mắt.
Hắn lập tức nhấn nút dừng lại, sau khi nhìn kĩ vài lần, cuối cùng xác định đây là một người đàn ông.
Người đàn ông này trông rất cao, dáng người cũng tốt, mặc một cái quần jean rộng thùng thình, nửa người trên là áo thun màu đen cùng áo khoác kiểu cao bồi, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, thoạt nhìn hẳn là cao khoảng mét trở lên.
Xem nhiều video như vậy, Lý Mông phát hiện cửa nhà Vương Trung Minh cơ bản là không có ai tới trừ một vài shipper thi thoảng đến giao cơm, cho nên việc người đàn ông này đến thăm khiến cho hắn chú ý.
Video tiếp tục, cửa bị kéo ra, người mở cửa thoạt rất mập mạp, chính là Vương Trung Minh.
Lý Mông nhìn thời gian bên dưới góc phải, vậy mà lại là giờ sáng.
Trễ thế này thì có chuyện gì cơ chứ?
Lúc này Vương Nhạc đang xem video ngày thứ hô lên một tiếng: “Tôi phát hiện Vương Trung Minh cùng một người đàn ông đang lén lút, rạng sáng giờ còn tới cửa nói chuyện?”
“Tôi cũng phát hiện không thích hợp!” Mộng Lan nói: “ giờ sáng ngày cũng có một người đàn ông đến gõ cửa.”
Bởi vì phát hiện quy luật, mọi người trực tiếp đem những video sau kéo đến thời điểm giờ sáng, phát hiện tình huống này diễn ra liên tục trong một tuần.
Nhưng người đàn ông này mỗi lần đến đều đội mũ lưỡi trai, nhìn không rõ mặt.
Mỗi lần mở cửa đều là Vương Trung Minh, người đàn ông ở trong phòng nghỉ ngơi khoảng nửa giờ sẽ rời đi, có đôi khi lâu hơn một chút, nhưng đều không vượt quá một giờ.
“Vương Trung Minh đêm khuya hẹn một người đàn ông tới nhà làm cái gì chứ?”
Tiêu Trạch: “Hỏi Diệp Niệm chẳng phải sẽ biết sao.”
Vì thế Diệp Niệm lại bị thẩm vấn.
Khi được hỏi về vị khách đến nhà vào lúc giờ sáng từ ngày đến ngày tháng trước, cô tỏ vẻ chính mình hoàn toàn không biết.
“Tôi mỗi tối giờ đã ngủ, bởi vì giấc ngủ không tốt nên trước khi ngủ đều sẽ dùng thuốc, tôi thật sự không biết có người tới”
Diệp Niệm suy nghĩ một chút: “Có thể cho tôi xem người đàn ông trong video trông như thế nào không? Nói không chừng tôi có quen biết!”
Tiêu Trạch đồng ý yêu cầu này.
Diệp Niệm nhìn chằm chằm máy tính thật lâu, cô tựa hồ đã nỗ lực hết sức để nhìn rõ mặt người này, nhưng thật đáng tiếc, cô không hề có chút ấn tượng nào.
Tiêu Trạch lập tức liên hệ quản lý tiểu khu, muốn tìm video giám sát từ ngày đến ngày tháng trước, hy vọng có thể tìm ra cái người thần bí này.
Mộng Lan phát hiện Diệp Niệm từ khi xem qua video người đàn ông này liền có chút thất thần, có hai lần nói chuyện với cổ, cổ căn bản không có đang nghe.
Phạm vi thời gian cần điều tra ở tiểu khu đã rút đến rất nhỏ, video giám sát từ ngày đến ngày rất nhanh đã được đưa đến, tuy rằng người này ngụy trang rất khá, nhưng vẫn bị camera ở thang máy chụp được thẳng mặt.
Lúc ấy thang máy có một người say rượu về muộn, lúc ngồi thang máy không cẩn thận ói ra, hắn ta theo bản năng né tránh, thân thể xoay chuyển một chút, vừa vặn bị chụp được thẳng mặt.
“Gọi Diệp Niệm lại đây nhận diện một chút.” Tiêu Trạch nhẹ nhàng thở ra, buổi tối này cuối cùng cũng có chút thu hoạch.
Diệp Niệm nhìn chằm chằm màn hình máy tính nhìn thật lâu, mày gắt gao chau lại bên nhau, cô vẫn luôn im lặng không nói, nhưng là từ biểu tình của cô, Tiêu Trạch đã nhìn ra sự bất thường.
“Cô quen biết người này.”
“Không, tôi không quen biết hắn, nhưng tôi đã từng thấy hắn.”
“Ở đâu?”
“Ngày vụ án xảy ra, lầu hai Hải sản Cảng phủ.”
“Thời gian?”
“Đại khái là lúc sắp giờ rưỡi, bởi vì thấy hắn không lâu tôi liền quyết định trở về khách sạn, lúc đó là đúng giờ rưỡi.”
“Ừm, nói cách khác, người này có khả năng chính là hung thủ đã giết hại Vương Trung Minh, hắn có điểm nào kỳ quái không?”
“Lúc ấy hắn đi tới ngồi đối diện với tôi, tôi có ấn tượng rất sâu, bởi vì người hắn rất dơ, áo khoác dính toàn cát...”
Lúc ấy Diệp Niệm nhìn đồng hồ, đã giờ phút, cô có hơi sốt ruột, gọi cho Vương Trung Minh nhưng vẫn không có ai nhận.
Bỗng nhiên có một người đàn ông đi tới ngồi đối diện cô, người này trên người dính rất nhiều cát, thoạt nhìn không quá bình thường.
“Ngại quá, ghế đó có người.”
Biểu tình Diệp Niệm không quá thân thiện, nếu thức thời người này nghe thế hẳn là sẽ nhanh chóng rời đi.
Nào biết người đàn ông đối diện cười với cô: “Tôi biết...”
Giọng người này nghe rất êm tai, hắn tháo mũ lưỡi trai xuống, lộ ra cả khuôn mặt.
Diệp Niệm nhíu mày: “Chỗ này là do chồng tôi đặt, vừa lúc anh ấy bận không tới, vậy tôi nhường chỗ này cho anh đi.”
Diệp Niệm thu thập đồ vật chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút!” Người đàn ông gọi cô lại.
Diệp Niệm xoay người cẩn thận nhìn người trước mắt: “Còn có việc gì sao?”
Cùng lúc đó, cô phát hiện diện mạo người này rất đẹp, vẻ mặt còn rất dịu dàng.
“Phụ nữ đi một mình bên ngoài phải cẩn thận chút, muốn tôi đưa cô về không?”
Diệp Niệm tâm nói: Tôi cảm thấy anh mới là người nguy hiểm nhất..