Có Người Yêu Thầm Tôi 11 Năm

chương 18

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Chang

Beta: Amouriel.

Vài ngày sau, Tạ Linh Lăng cùng Vu Triều đến bệnh viện tháo băng gạc.

Ngày đến bệnh viện thị trấn nhỏ thời tiết không tệ, bầu trời ở thị trấn nhỏ trong xanh, giống như một mảnh gương lớn trong phim hoạt hình. Vào những ngày làm việc, trên đường phố huyện thành không nhiều người qua lại, hai bên đường trồng đầy cây ngô đồng, đường nhựa màu đen rộng rãi sạch sẽ.

Nhịp sống ở đây rất chậm, dưới tàng cây ngô đồng có cụ già đang chơi cờ vua uống trà, mùi ngô nồng nặc trong những quán nước ven đường, cô bé mặc váy hoa lắc lư tập đi trên đường.

Tạ Linh Lăng hiếm khi rời giường sớm, đặc biệt đến chỗ ở của Vu Triều.

Bất quá, cô vừa xuống dưới nhà anh, anh cũng vừa vặn đi xuống lầu.

Ánh mặt trời sáng sớm chiếu rọi trên người Vu Triều, bóng dáng của anh như được dập tắt ánh sáng, khóe miệng mang ý cười, nhìn Tạ Linh Lăng không chớp mắt.

Tạ Linh Lăng khó có được có chút không được tự nhiên, hôm nay cô mặc một chiếc váy dài hoa, bên ngoài khoác một chiếc áo dệt kim mỏng manh, một mắt cá chân mảnh mai lộ ra bên ngoài, dưới chân là một đôi giày đơn đáy phẳng. Lúc ra ngoài thật ra là cô cố ý ăn mặc một phen, cảm thấy chiếc váy này rất thích hợp với mùa này, cũng sẽ làm cho Vu Triều thích.

Vu Triều cười nói với Tạ Linh Lăng: “Em đã tới sớm hơn mười lăm phút.”

Họ hẹn gặp nhau lúc 8 giờ sáng.

Tạ Linh Lăng nhướng mày: “Tôi không thích đến trễ.”

“Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.”

Tạ Linh Lăng liếc nhìn tay Vu Triều còn quấn băng gạc, nói: “Đi thôi.”

Bệnh viện thị trấn nhỏ cách nơi ở của Vu Triều không xa, chỉ cách đó 10 phút đi bộ.

Dường như đây là lần đầu tiên họ ra ngoài vào sáng sớm như vậy, lần đầu tiên cảm nhận được sức nóng của mặt trời mọc chiếu vào người.

Vu Triều theo bản năng đi ở vị trí bên trái Tạ Linh Lăng, thay cô chặn các phương tiện đi qua bên cạnh.

Bệnh viện trong thị trấn nhỏ vào thứ Hai đông đúc hơn dự kiến.

Họ xếp hàng để đăng ký và đi đến trung tâm của vết thương để tháo băng.

Tiếp theo, Tạ Linh Lăng tận mắt nhìn thấy băng gạc trên tay Vu Triều bị tháo ra, lộ ra vết sẹo còn chưa đóng vảy.

Tạ Linh Lăng không biết diễn tả cảm giác như thế nào khi nhìn thấy vết thương lúc này. Da của anh mới hồng hào, thịt và da dường như hơi mờ. Cô không dám nhìn nhiều, nghiêng đầu đi.

Bác sĩ bảo Vu Triều đeo găng tay co giãn để tránh sẹo sau khi bị bỏng nên Tạ Linh Lăng lúc này mới dám nhìn hai tay Vu Triều một lần nữa.

Sau khi ra khỏi trung tâm vết thương, lại đi đến cửa sổ xếp hàng lấy một ít thuốc. Tạ Linh Lăng đứng bên cạnh Vu Triều, đưa tay dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay anh đeo găng tay đàn hồi một chút.

Vu Triều bỗng nhiên hít sâu một hơi, “Có hơi tê.”

Tạ Linh Lăng sợ tới mức lập tức rút tay về, sốt ruột xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi!”

Vừa ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt hàm chứa ý cười của Vu Triều, rõ ràng chính là đang cố ý trêu chọc cô.

“Rốt cuộc có đau không?” Tạ Linh Lăng hỏi.

Vu Triều lắc đầu: “Không đau nữa.”

Tạ Linh Lăng tức giận đưa tay nhéo cánh tay Vu Triều một cái, “Bây giờ có đau không?”

Vu Triều nhe răng trợn mắt: “Đau đau!”

Tạ Linh Lăng lại thật sự cho rằng mình xuống tay nặng nề, trong lòng áy náy.

Hai người chơi đùa như trẻ con, nghe nhân viên trong cửa sổ hét lên: “Vu Triều có ở đây không?”

Vu Triều đang chuẩn bị mở miệng, Tạ Linh Lăng thò đầu ra trả lời: “Ở đây!”

Cô phản ứng nhanh nhẹn, tiến lên một bước lấy thuốc ở cửa sổ, đối chiếu từng cái một, thấy số lượng không có vấn đề gì, xách thuốc xoay người.

Vu Triều đứng ở phía sau Tạ Linh Lăng một bước xa, lần đầu tiên anh nhìn thấy bóng lưng của cô trước mặt và sau lưng anh, trong lòng anh trào dâng một cảm giác ấm áp.

Tạ Linh Lăng đi tới, theo bản năng muốn kéo cánh tay Vu Triều lại, thì nghe có người gọi tên bọn họ: “Vu Triều? Tạ Linh Lăng? ”

Cách đó không xa, Chu Lư kinh ngạc nhìn hai người họ.

Hôm nay Chu Lư đến cùng vợ đi khám thai, sáng sớm chạy trước chạy sau xếp hàng, không nghĩ tới sẽ gặp được bạn học cũ ở chỗ này.

Vừa vặn Chu Lư cảm thấy có lỗi vì chuyện mình không đi thăm Vu Triều, lần này gặp phải thuận tiện muốn nói vài câu.

Chu Lư thấy Vu Triều và Tạ Linh Lăng đứng chung một chỗ cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng hỏi một câu: “Hai người đi cùng nhau à?”

Trước khi Vu Triều trả lời, Tạ Linh Lăng nói: “Không phải, là trùng hợp gặp phải nhau thôi.”

Vu Triều nghe vậy nghiêng đầu nhìn Tạ Linh Lăng, khóe môi vốn cao ngất của anh chậm rãi hạ xuống, cũng không phản bác lại lời nói của cô.

Chu Lư nói: “Thật trùng hợp, hôm nay vợ tôi cũng đến khám thai.”

Tạ Linh Lăng nói: “Vợ anh có thai à?”

“Đúng vậy.”

Vợ Chu Lư cũng là bạn học của bọn họ, năm đó đều là cùng một khóa nhưng lớp khác nhau mà thôi.

Vợ của anh ta tên là Diệp Đan, tính cách vui vẻ, xem như là một người bạn quen thuộc.

Diệp Đan từ xa nhìn thấy Tạ Linh Lăng, ưỡn cái bụng to cũng muốn tới chào hỏi: “Tôi nhớ rõ cậu! Là Tạ Linh Lăng đúng không? Hoa khôi trường trung học cơ sở 1 của thị trấn chúng tôi! Wow, tại sao cậu ngày càng xinh đẹp thế này! Aaaaa, thật sự là người nổi tiếng hơn người luôn! ”

Tạ Linh Lăng mỉm cười, “Nào có đâu.”

Diệp Đan nói: “Sao không chứ, nhìn tôi kìa, chúng ta đều cùng tuổi, hiện tại tôi chính là một bà cô rồi.”

Tạ Linh Lăng nhìn bụng Diệp Đan nhô lên, nói: “Cậu sắp được làm mẹ rồi, là người vĩ đại nhất thế giới này!”

“Vĩ đại hay không biết, nhưng đau khổ là có thật.”

Các cô gái luôn có thể tìm thấy một cuộc trò chuyện về chủ đề.

Bên này Chu Lư cũng hỏi tình hình của Vu Triều, nói: “Công tác phòng cháy chữa cháy của các cậu đúng là quá nguy hiểm, bằng không cậu nên làm một công chức viên đi, thị trấn của chúng ta tuy rằng không thể so với thành phố lớn, nhưng phúc lợi đãi ngộ của công chức vẫn không có gì để chê.”

Vu Triều ý hứng lan san: “Tôi không nghĩ nhiều như vậy. ”

Chu Lư gật đầu, biết rằng đã đến lúc phải dừng lại.

Hai người trong khoảng thời gian ngắn không có gì để nói, Chu Lư quay đầu thấy vợ của mình cùng Tạ Linh Lăng đang trò chuyện rất vui vẻ.

Anh ta bỗng nhiên nói với Vu Triều: “Vừa rồi tôi nhìn từ xa, cảm giác cậu cùng Tạ Linh Lăng vừa có tài vừa có sắc. Tôi nhớ không lầm cậu vẫn còn độc thân, phải không?”

Vu Triều hắng giọng, nhưng không nói gì.

Chu Lư thúc giục: “Theo đuổi thì theo đuổi đi, nam chưa cưới nữ chưa chồng, cũng đều đã đến tuổi này rồi, tôi thấy rất thích hợp. Nếu cậu ngại quá, tôi sẽ tác hợp cho hai người, dù sao tôi thường xuyên đến chỗ Tạ Linh Lăng mua hoa.”

Vu Triều giận dữ với Chu Lư, đuổi anh ta: “Mau cùng vợ anh đi khám thai đi.”

Sau khi từ bệnh viện đi ra, bầu không khí giữa Vu Triều và Tạ Linh Lăng hình như không giống như lúc trước.

Vu Triều mím môi không nói gì, vẫn đi bên trái Tạ Linh Lăng ngăn cản những chiếc xe đang chạy qua lại ngoài đường.

Tạ Linh Lăng cũng có thể cảm giác được, khi gặp Chu Lư ở bệnh viện, lời nói của cô cố ý gạt sang một bên về vấn đề quan hệ của hai người, khiến Vu Triều cảm thấy bất mãn.

Nhưng có sự đồng thuận giữa họ, phải không?

Nửa đường, Tạ Linh Lăng thật sự chịu không nổi loại bầu không khí này nữa, dừng lại.

Vu Triều cũng dừng lại theo, nghiêng đầu nhìn cô.

Tạ Linh Lăng chủ động hỏi: “Này, anh có gì không được tự nhiên hả?”

Vu Triều cũng thẳng thắn: “Em cứ như vậy không muốn cùng anh có quan hệ như vậy sao? ”

Anh giống như một cây thông đứng ở trước mặt Tạ Linh Lăng, trông nhìn chính trực, chân thành như vậy.

So sánh như vậy, Tạ Linh Lăng luôn cảm thấy hình như cô bị chột dạ.

Nhưng cô chột dạ cái gì?

Tạ Linh Lăng quay mặt đi, nhìn sang một bên: “Vốn đã nói xong, chúng ta cũng không phải là một cặp tình nhân gì, bị người khác hiểu lầm cũng phiền phức.”

Sắc mặt Vu Triều trở nên lạnh lùng, anh hỏi: “Mấy ngày nay, em lo lắng cho tôi là vì cái gì?”

Tạ Linh Lăng nói: “Cái gì cũng không tính.”

Vu Triều gật đầu: “Được.”

Rõ ràng là cuộc đàm phán thất bại.

Trái tim Vu Triều giờ phút này giống như bị người ta cứng rắn bắt lấy, lại hung hăng móc sạch. Lời nói của Tạ Linh Lăng chính là một lưỡi dao sắc bén vô hình, làm cho lòng anh như bị dao cắt.

Tạ Linh Lăng dứt khoát xoay người, không hề nhìn Vu Triều nữa: “Nếu anh đã tháo băng gạc rồi không có việc gì nữa, tôi đến cửa hàng bán hoa đây.’’

Vu Triều khẽ ậm ừ một tiếng: “Tôi đưa em đi.”

“Không cần” Tạ Linh Lăng vươn tay dừng xe bên đường, “Tôi tự đi taxi một mình.”

Taxi nhanh chóng dừng lại, Tạ Linh Lăng lên xe rời đi mà không quay đầu lại.

Trong lòng cô không hiểu sao lại có một cơn tức giận, khi tỉnh táo lại lại cảm thấy rất buồn cười, cũng không biết sự việc như thế nào lại phát sinh đến tình trạng này. Bọn họ không phải là người yêu nhưng bây giờ họ thật khó xử, nó giống như những gì các cặp đôi hay làm.

Xe taxi đi mất mười phút, nhanh chóng đến trước cửa tiệm hoa của Tạ Linh Lăng. Cô trả tiền rồi xuống xe đi thẳng vào cửa hàng hoa.

Trên thực tế đến cửa hàng hoa sớm kỳ thật cũng không có việc gì phải làm, hậu cần hoa chưa đến, người bình thường cũng sẽ không đến mua hoa sớm như vậy.

Tạ Linh Lăng đặt túi xách lên bàn, quay lưng về phía trong cửa hàng, hai tay chống lên bàn ngẩn người trong chốc lát.

Cô vốn tưởng rằng mối quan hệ với Vu Triều sẽ làm cho cô cảm thấy thoải mái tự tại, nhưng hiện tại hiển nhiên cũng không có.

Nghĩ đến đó, cô thở dài một hơi, chỉ cảm thấy hết thảy đều rối tung cả lên.

Cũng không biết qua bao lâu.

“Leng keng”

Chuông treo ở cửa vang lên, có người đẩy cửa vào.

Tạ Linh Lăng cho rằng có khách đến mua hoa, theo bản năng xoay người, chỉ thấy bóng dáng cao lớn của Vu Triều chặn ở cửa.

Anh dường như chạy tới, thở hổn hển, lồng ngực phập phồng, cơ thể nóng bừng, trên trán lấm tấm một tầng mồ hôi.

Còn không đợi Tạ Linh Lăng nói cái gì, Vu Triều chủ động nói: “Thật xin lỗi.”

Lúc này, Tạ Linh Lăng có chút ngoài ý muốn, theo bản năng hỏi: “Tại sao anh lại nói xin lỗi?”

“Tôi tạo thành phiền phức cho em” Vu Triều nghịch ánh sáng bước vào cửa hàng hoa, đi tới trước mặt Tạ Linh Lăng.

Tạ Linh Lăng cuối cùng cũng nhìn rõ đường nét của anh, nhưng những gì cô nhìn thấy là sự lo lắng trên khuôn mặt anh.

Trái tim cô bỗng dịu lại.

Người đàn ông này có một khuôn mặt cứng rắn, cũng có một trái tim mềm yếu. Anh đối xử với cô như thế nào trong lòng cô biết rõ

Tạ Linh Lăng rất rõ ràng, mình có thể kiêu ngạo trước mặt anh, bất quá là ỷ vào việc anh thích cô.

Vu Triều dừng bước, hỏi cô: “Đừng tức giận được không? Tôi vừa chạy hết sức tới mà.”

Tạ Linh Lăng cúi đầu, ủ rũ nói: “Anh cũng biết mình sai à?”

“Tôi biết sai rồi” Vu Triều giống như một con chó sói vẫy cái đuôi lớn, rất ngoan ngoãn ở trước mặt Tạ Linh Lăng.

Tạ Linh Lăng có thể làm gì bây giờ?

Cô thực sự không có cách nào để có được người đàn ông này: “Được rồi, anh đừng giả vờ vô tội nữa.”

“Em không tức giận sao?”

“Vốn không có tức giận.”

Anh ngập ngừng hỏi: “Thật không? Vậy thì em hôn tôi một cái đi.”

Tạ Linh Lăng bị lời dụ dỗ vô liêm sỉ của anh làm cho không nói nên lời, giương mắt trừng lớn: “Anh cút đi.”

‘’Không, thật vất vả mới đuổi theo được” Vu Triều còn đang thở dốc, liên tục mang theo hơi thở tươi mát của anh phả vào mặt cô. Giống như thời sinh viên, anh luôn thích chơi bóng rổ, xoa chuông vào lớp, cả người thở hổn hển, là hơi thở của thiếu niên và ánh nắng mặt trời.

Tạ Linh Lăng hỏi anh: “Anh chạy tới đây sao?”

Vu Triều nhướng mày gật đầu: “Ừ, tốc độ có được không?”

Sương mù trong lòng Tạ Linh Lăng hoàn toàn tan thành mây khói.

Cô chỉ cảm thấy người đàn ông trước mắt này thật sự rất ngốc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio