“Khoan đã, chờ một tí” lúc này đồng chí Nguyễn Đạt đã nhặt được một mạng quèn, có nữ sinh dáng người thon gầy bảo hộ, hắn một đường thuận lợi leo lên được cầu thang hướng lên lầu .
Dự định kêu to “lớp trưởng, Trịnh Tả, Phạm Gia các người có ở đây không” Nguyễn Đạt, chưa kịp mở miệng, liền nghe một âm thanh rất quen thuộc.
“Đồng chí ma, tôi lấy danh nghĩa của Trịnh Tả tôi ra đảm bảo, tôi sẽ sòng phẳng không hề làm gì đồng chí, hứa với trời đất, tôi có làm trái những điều mình vừa nói, tôi sẽ không làm ma”
Nguyễn Đạt vẻ mặt kì quái không cách nào tả được, hắn nhô đầu ra như một con rùa rút mai, ngắm nhìn nơi phát ra tiếng nói hòng tìm ra thân ảnh của Trịnh Tả.
Đồng chí ma vẫn không động tĩnh, yên lặng đứng một góc tối, vẻ mặt suy nghĩ cẩn thận lời nói của Trịnh Tả, “nghe có vẻ rất có hàm lượng, giọng nói cao ngất, lúc như con sóng biển gầm thét, lúc lại như dòng sông nhỏ dịu êm, ừm”.
“” đồng chí ma khẽ nhích thân ma muốn hiện nguyên hình, chợt liền chửi thề:”tên người sống khốn khiếp, ngươi tưởng ma này bị ngu, cái gì thề không làm ma, ngươi là người nha, có ai đang sống sót tốt lành lại làm ma”.
Bất quá không bao lâu, đồng chí ma liền trợn mắt há hốc mồm nhìn, Trịnh Tả lúc này, cả người chao đảo, vẻ mặt trắng xám, cắn răng nhíu mày, khó khăn giữ vững cả người không té xuống, cố từng chữ nói ra:”tôi thật sự không chịu được nổi nữa, bệnh tim tôi lại tái phát”.
“Hự” hự một tiếng, Trịnh Tả đau đớn một tay nắm chặt vị trí trái tim, một tay giữ người ngã quỵ xuống sàn.
Nguyễn Đạt há hốc mồm, trong lòng chửi thề, “vọng thiên, cái diễn kỹ max cấp này nó học ở đâu mà trông giống thật quá”.
Nữ sinh dáng người thon gầy, cả người khẽ run rẩy.
“Giết tôi đi, đau đớn tra tấn mười sáu năm nay làm tôi cũng không còn muốn sống nữa, đồng chí ma, tôi có thể tin đồng chí” Trịnh Tả ánh mắt hướng về phía bóng tối mịch mù, ánh mắt hắn không thấy gì, nhưng với khả năng diễn xuất max cấp, đến diễn viên chuyên nghiệp lúc này thấy cũng phải kinh hô, “tài năng thiên bẩm”.
Đồng chí ma cả người không tự chủ xê dịch sang một bên né đi ánh mắt của Trịnh Tả, da gà rờn rợn, tên người sống này bị tâm thần.
Cảm giác dùng mọi loại thủ đoạn, tất cả vô dụng, Trịnh Tả nổi giận, rượu mời không uống lại uống rượu phạt, nhẹ nhàng ngươi không muốn, muốn ta tàn nhẫn, được lắm.
Trịnh Tả hai tóc mai dựng đứng, đồng tử co rụt thành một mảnh chỉ, hắn gầm một tiếng xông thẳng trời xanh, hình dạng lúc này của Trịnh Tả, không khác gì một con sư vương xổng chuồng khát máu tìm con mồi.
“Ôi mẹ” Nguyễn Đạt kinh hô, Trịnh Tả bây giờ quá đáng sợ, hắn sợ mình kêu lên tiếng, Trịnh Tả cũng sẽ cào xé chính mình thành từng mảnh, bị người quen giết cũng sẽ rất đau đớn.
Trịnh Tả trạng trái hiện tại, gặp thần giết thần gặp phật sát phật gặp ma chém ma.
Là đối tượng bị Trịnh Tả nhắm tới, đồng chí ma khuôn mặt mếu máo, rốt cuộc thì đầu năm nay ta có trêu chọc ai không nên.
Xem trò đùa đủ lâu, nữ sinh vóc dáng thon gầy, kêu nhẹ:”Trịnh Tả”.
“A” Trịnh Tả kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía âm thanh kêu hắn, “Đoàn Kiều”.
Tại sao cô nàng lại biết tên mình, không lẽ Trịnh Tả mình đã đẹp trai tới mức nữ sinh mê đắm, có thể.
“Thần Lôi Kinh Dọa”
Đoàn Kiều thủ pháp nhanh gọn, từ trong túi đeo bên hông, lấy ra một mảnh lá bùa hô.
Lần này, lá bùa từ tay Đoàn Kiều phóng ra không phải một đạo lôi điện thô to như cánh tay mà là một đoàn ánh sáng màu xanh được cấu tạo từ các tia điện mang nhỏ.
“Tách tách”
Điện nhỏ giao hòa kêu lên từng tiếng nhỏ nghe rất vui tai, nghe sẽ vui, còn bị chạm vào người hoàn toàn không vui.
“Tách” quả cầu điện phóng tới giữa hành lang lầu , phát nổ tạo thành một làn sóng ánh sáng xung kích.
Cả lầu phút chốc sáng như ban ngày, đồng chí ma trước đó đã hoảng sợ bay đi, nó chỉ là một tiểu oan hồn có tí đạo hạnh, nếu mà bị quả cầu điện quang va chạm, cả người chắc chắn tan thành mây khói.
“Tại sao bà lại ở đây” Trịnh Tả trợn mắt há hốc mồm, con gái thời nay sao lại quá mạnh mẽ, làm thân trai như ta cũng rất tủi thân, bất quá liền quên suy nghĩ lung tung, lấp bấp hỏi.
“Tôi thấy các ông tới đây, biết chắc chắn tối nay sẽ xảy ra chuyện, liền đi theo giám sát tình hình, mọi việc đúng như tôi dự đoán” Đoàn Kiều nói.
Nguyễn Đạt từ sau cầu thang nhảy ra, hô:”Trịnh Tả, ông biết cô ta à?”.
“Ông không biết cô ấy học cùng lớp chúng ta, làm lớp phó gì thế” Trịnh Tả vẻ mặt không thích nhìn Nguyễn Đạt.
Làm lớp phó thì ít ra cũng có một tí trách nhiệm đi chứ, nếu không làm được việc to tát thì chí ít nên nhớ tên bạn học trong lớp, không nhớ tên cũng nên quen mặt, càng nghĩ càng thấy tên này vô trách nhiệm, Trịnh Tả quả quyết kết luận, bạn xấu, vô trách nhiệm.
Nguyễn Đạt gãi đầu, cười ha hả:”ngại quá, dạo này đầu óc có một tí không tốt”.
“Trên tay ông chảy máu, có việc gì xảy ra” Trịnh Tả còn đang than phiền Nguyễn Đạt, thấy cánh tay hắn đưa lên gãi đầu, còn năm đường máu chưa khô hẳn, không nhịn được hỏi.
“Chuyện bắt đầu từ lúc bốn người chúng ta bị tách ra, tôi không hiểu làm thế nào xuất hiện tại tầng trệt, lúc này bất ngờ gặp một con quỷ, nó vừa nhìn liền tấn công, kém chút vứt cả cái mạng nhỏ, may mắn gặp nữ hiệp đây cứu mạng” Nguyễn Đạt mặt vẫn còn chút sợ hãi, kể tới đoạn gặp Đoàn Kiều, hắn không khỏi mặt hào hứng, được chứng kiến cảnh một người diệt quỷ trong đời thực nào có không cao hứng.
Hắn cũng bổ sung thêm một câu:”Địa Tàng Phổ Độ Kinh không có tác dụng với quỷ vật”.
Trịnh Tả đầu óc chuyển động hết công suất, ghi lại những thông tin quan trọng hắn nói.
Quỷ vật, Đoàn Kiều cứu mạng, Địa Tàng Phổ Độ Kinh không tác dụng.
Trịnh Tả nhìn sang Đoàn Kiều, không chắc chắn hỏi:”bà là pháp sư?”.
Nguyễn Đạt cũng không nhịn được hô hấp dồn dập, hắn rất hiếu kỳ, một người sao có thể phóng ra tia sét, điện mang các thứ, rất là vô căn cứ khoa học.
“Có thể hiểu gần giống như vậy” Đoàn Kiều lắc đầu:”những người như chúng tôi được gọi là thầy trừ tà, nhiệm vụ của chúng tôi là diệt quỷ, tiêu diệt những thế lực tâm linh tà ác cho sinh mệnh sống”.
“Cho nên, trường Nguyễn Đình Chiểu là mục tiêu” Trịnh Tả nhíu mày.
“Không sai, ngôi trường này âm khí rất mạnh, mỗi đêm tối như hôm nay, các loại ma hồn xuất hiện, không chỉ thế, còn có những loài quỷ vật tồn tại, bọn quỷ vật có thể tấn công sinh mệnh sống, người bình thường như các ông chớp mắt sẽ bị nó kết liễu sinh mệnh” Đoàn Kiều giọng nói trầm tĩnh.
Nàng muốn giải thích cho hai người bọn họ hiểu, người bình thường tồn tại trong thế giới của các loài quỷ vật ma quái thế này rất nguy hiểm, không nen dính líu trước khi quá muộn.
Nào đâu nàng phải thất vọng, Nguyễn Đạt mặt hớn hở như đứa trẻ vừa nhặt được kẹo, hô:”tuyệt vời, cuộc sống thế mới đáng sống, nào có mỗi ngày học hành tẻ nhạt, tôi cũng muốn làm thầy trừ tà”.
Hắn nhìn Đoàn Kiều, ánh mắt khát vọng:”tôi có thể học trừ tà được không”.
Đoàn Kiều, dây thần kinh căng một cái, nhưng bên ngoài vẫn lạnh lùng nói:”trừ tà là cần thiên phú, không thể cưỡng cầu”.
Chuyện này, Đoàn Kiều không hề lừa dối hắn, muốn làm một thầy trừ tà cần hai điều kiện rất hà khắc, hầu như mọi người đều không thể đạt được một điều kiện trong đó, rất khó chi đến đầy đủ cả hai.