Nhất thế duyên, hay là thế thế luân hồi, ai có thể nói rõ được? Chỉ sợ ai cũng đều không nghĩ đến thần y Cổ Hoài Ý và Thiên Huyền môn môn chủ Y Đình cũng chuyển sinh tại một thế này. Hai người họ không chỉ từ nhỏ liền chứa ký ức kiếp trước, càng là thành anh em ruột. Cổ Hoài Ý cảm niệm trời xanh đối với lão nhân từ, sửa tên mình là Liễu Ân Thế, Y Đình theo huynh trưởng cải danh thành Liễu Ân Đình. Tái thế làm người, huynh đệ hai người cũng không tính toán sửa về danh tự kiếp trước, mà say khi Liễu Mộ Nhiên sinh ra hai người họ càng đoạn ý niệm này trong đầu, nhất là Liễu Ân Thế cũng chính là Cổ Hoài Ý hận không thể đem nhi tử giấu lên không để bất luận kẻ nào tìm đến. Bởi vì Liễu Mộ Nhiên không phải người khác, chính là dưỡng tử Cô Nhiên mà Cổ Hoài Ý không bỏ xuống được nhất.
Thấy thái độ đại ca có chút buông lỏng , Liễu Ân Đình tiếp tục khuyên nhủ:“Đại ca, khi đó chúng ta ai cũng không biết Phong Khiếu Nhiên có chuyển thế hay không, thân thể Nhiên nhi lại chịu không nổi áp lực mang theo ký ức kiếp trước, ngươi vì Nhiên nhi mới không thể không khóa ký ức nó. Nhiên nhi nếu biết sẽ không trách ngươi. Nhiên nhi hiện tại trưởng thành, bằng bác sĩ cũng tốt nghiệp , nên nói cho nó .” Liễu Ân Đình biết đại ca là người mạnh miệng mềm lòng, không thì cũng không phải chỉ khóa ký ức Cô Nhiên. Bằng không sẽ trực tiếp Tiêu trừ ký ức bộ phận kia của Nhiên nhi, khiến nó một đời đều nghĩ không ra Phong Khiếu Nhiên là ai.
Lồng ngực kịch liệt phập phồng, trong lòng Liễu Ân Thế đang lắc lư giữa cừu hận đối với Phong Khiếu Nhiên và yêu thương đối với nhi tử. Hắn vạn lần không ngờ hảo nhi tử của mình sẽ yêu thân cha nó. Nói đến nói đi đều do hắn, nếu hắn không sớm chết như vậy, Nhiên nhi của lão liền sẽ không gặp được tên khốn kiếp này. Nhưng hắn lại rõ ràng, một ngày nào đó ký ức bị khóa trụ của Nhiên nhi sẽ chậm rãi khôi phục, đến lúc đó Nhiên nhi có thể trách hắn hay không? Sẽ đi, nhất định sẽ , Nhiên nhi yêu tên khốn kiếp kia như vậy, yêu đến lúc đang ngủ đều sẽ khóc, dù là đi cũng muốn đi ra ngoài tìm người kia, hại hắn đau lòng không thể không khóa trụ bộ phận ký ức kia của Nhiên nhi. Không thì Nhiên nhi còn chưa có tìm đến tên khốn kiếp kia thì đã trước hết bị ký ức làm mệt chết .
Giương mắt, Liễu Ân Thế hoảng hốt hỏi:“Nhiên nhi, sẽ trách ta sao?”
Liễu Ân Đình mềm giọng nói:“Biết ngươi là vì tốt cho nó, Nhiên nhi sẽ không trách ngươi, nhưng còn tiếp tục kéo sẽ rất khó nói. Đại ca, Phong Khiếu Nhiên năm nay tuổi, Nhiên nhi tuổi, hai người niên kỉ vừa lúc thích hợp. Ngươi coi như Nhiên nhi đến thời điểm yêu đương, nên tìm bạn trai . Không cần suy nghĩ Phong Khiếu Nhiên kiếp trước làm qua cái gì, một thế này hắn chỉ là người yêu của Nhiên nhi.”
Mắt Liễu Ân Thế hồng rồi lại thêm hồng, sau đó oán hận đem ghế dựa cho một quyền:“Nhưng ta nghĩ sao cũng không cam lòng ! Nhiên nhi đáng giá cho nam nhân càng tốt!”
“Phong Khiếu Nhiên không sai a, hắn rất có tiền, Nhiên nhi theo hắn sẽ không ăn khổ. Ngươi xem hắn nhiều năm giữ mình trong sạch như thế, cuồng dại đợi Nhiên nhi, hiện tại đã rất ít có người si tình như thế.”
Liễu Ân Thế vừa nghe vừa giận :“Phong Khiếu Nhiên cho ngươi ưu việt gì ngươi luôn khắp nơi vì hắn nói chuyện ! ngươi là huynh đệ của ai?”
Liễu Ân Đình bất đắc dĩ:“Ta là luận sự. Đời trước ngươi là lão cha mà Nhiên nhi không thể quên được, đến đời này ngươi là thân cha của nó càng không thể khiến nó thương tâm mới phải a. Hơn nữa ngươi ngẫm lại, Nhiên nhi nếu trong lòng không nhớ thương ngươi thì làm sao lại chuyển sinh thành con của ngươi? Thế trước Nhiên nhi vì ngươi ngay cả danh tự cũng không chịu sửa, nói đó là ngươi đặt cho nó, nó tình nguyện người khác xem mình là tiểu tư của Phong Khiếu Nhiên cũng kiên quyết không thay đổi về họ ‘Phong’.”
Liễu Ân Thế nhịn không được muốn cười, nhưng ngẫm lại sự kiện kia hắn lại lập tức đen nửa khuôn mặt, không cam tâm nói:“Ta vẫn là không muốn cứ như vậy liền tiện nghi Phong Khiếu Nhiên. Ngươi để ta cân nhắc thêm, Nhiên nhi mới , tiếp qua hai năm cũng không muộn.” Biết không có thể khuyên nữa , không thì sẽ hoàn toàn ngược lại, Liễu Ân Đình ngậm miệng.
Kết thúc đề tài, anh em hai người rời đi phòng sách về phòng mình nghỉ ngơi. Liễu Ân Thế lại vụng trộm đi phòng con trai, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, phòng trong một mảnh hắc ám, con trai đã ngủ. Nhưng chân trước vừa rảo bước vào phòng, thân mình hắn liền mạnh chấn động, tiếp đó bối rối bước nhanh vào, người trên giường đang khóc ! Mở ra đèn bàn, Liễu Ân Thế hướng lên trên giường nhìn lại, một quả tim nhất thời siết chặt.
“Là ai…… Ngươi là ai…… Là ai…… Ngươi là ai……” Liễu Mộ Nhiên thấp giọng khóc nức nở , mi tâm nhíu chặt có vẻ dị thường thống khổ. Thanh âm trầm thấp rên rỉ hỏi “Ngươi là ai”.
Liễu Ân Thế đi toilet ninh khối khăn mặt, lau đi nước mắt và mồ hôi trên mặt con trai, một tay ở huyệt đạo trên đỉnh đầu con khinh nhu, xoa nhẹ hơn mười phút sau Liễu Mộ Nhiên đã không còn khóc, im lặng lâm vào trầm ngủ. Vô thanh thở dài, Liễu Mộ Nhiên cầm lấy quạt tay trên tủ đầu giường nhẹ phất, khiến con trai ngủ ngon. Chẳng lẽ hắn thật sự sai lầm sao? Nghĩ đến năm con trai mới xuất sinh khóc nỉ non không dứt, vài lần từ trên giường lật rơi xuống dưới đầu rơi máu chảy cũng muốn đi ra ngoài tìm người, Liễu Ân Thế lại thở dài một tiếng. Mặc kệ hắn làm thế nào, hắn đều nhất định khiến Nhiên nhi thương tâm .
Thủ con trai hơn một giờ, thấy con đã không còn dấu hiệu gặp “Ác mộng”, Liễu Ân Thế lúc này mới nhẹ giọng ly khai phòng ngủ. Đóng cửa lại, hắn ngửa đầu thở dài một hơi. Đi đến trước cửa phòng Liễu Ân Đình, Liễu Ân Thế nâng tay gõ gõ. Cửa mở, Liễu Ân Đình khó hiểu nhìn người đang đầy mặt mất mát:“Anh hai? Còn chưa ngủ?”
“Ân Đình, ta sửa chủ ý . Cho Nhiên nhi…… và tên khốn kiếp kia, gặp mặt đi.” Hận a !
“…… !”
…………
Liễu Mộ Nhiên cũng không biết cha mình và chú trong một đêm đã làm ra quyết định, buổi sáng sau khi tỉnh lại cậu nằm ở trên giường phát ngốc một hồi. Tối hôm qua cậu lại làm mộng kia, bất quá kỳ quái là cũng không có tỉnh lại ngược lại ngủ rất trầm , thái dương đều không co rút đau đớn như mỗi ngày tỉnh lại giống lúc trước. Buổi sáng tháng bảy ở Thượng Hải cũng rất nóng , nằm ở trên giường ra một thân mồ hôi, Liễu Mộ Nhiên rời giường. Trước tắm qua, cậu mặc áo ngắn tay quần đùi đi xuống lầu.
“Lão cha, chú?”
“Nhiên nhi, lão cha ở phòng bếp. Chú con đi họp .”
“Lão cha? Cha ở phòng bếp làm cái gì?”
Liễu Mộ Nhiên đi vào bếp, chỉ thấy lão cha đang ở trước bếp lò bận việc , thực làm cậu hoảng sợ.“Lão cha ! Cha muốn nấu cơm? Dì Cần đâu?” Liễu Ân Thế quay đầu, nâng bát nói:“Cha tự phối dược thiện cho con, cha làm đồ ăn liền khó ăn như vậy sao? Xem đem con dọa .”
Liễu Mộ Nhiên nhẹ nhàng thở ra, tiếp nhận bát trong tay lão cha:“Không phải con sợ hãi, con là sợ ngài đem dì Cần làm cho sợ hãi.” Lão cha lần trước đem tương dầu dấm chua sái đầy phòng bếp, làm dì Cần bị xoay gần chết.
Nhìn nhìn bát thảo dược, Mộ Nhiên buồn bực:“Lão cha, cha xác định đây là cho con?” Đương quy, thục địa, tiên mao…… Mấy thứ này cho vào cùng nhau là bổ thận tráng dương !
Lấy qua bát, Liễu Ân Thế đem thảo dược bỏ vào trong nồi, ngộp thanh nói:“Sớm chút bổ đối với con mới có lợi.”
Mộ Nhiên nhíu mi:“Lão cha, cha chờ đến lúc con kết hôn lại cho ăn cái này đi, cha không sợ con lưu máu mũi sao?”
“Sẽ không.” Thanh âm càng ngộp. Đẩy đẩy con trai, Liễu Ân Thế có chút tức giận nói:“Nhanh đi ăn sáng, con không phải muốn đi bệnh viện sao? Đi sớm về sớm, đừng ở chỗ này vướng bận.”
“Được được, con đi ăn bữa sáng.” Con ngoan Liễu Mộ Nhiên áp chế đầy bụng nghi hoặc đi phòng khách ăn điểm tâm. Nhìn khuôn mặt tuấn nhã của con trai, trong lòng Liễu Ân Thế từng trận co rút đau đớn, lão không cam tâm a ! !
Ăn xong điểm tâm, đổi bỏ quần dài pijama, Liễu Mộ Nhiên liền ra cửa. Chạy “Bảo mã mini” mà lão cha đưa cho cậu làm quà sinh nhật tuổi ── Liễu Ân Thế không cho phép con trai chạy xe quá lớn, sợ nguy hiểm ── Liễu Mộ Nhiên bảo trì tốc độ xe ở km chậm rãi hướng bệnh viện chạy tới. Mỗi lần ra cửa lão cha đều dặn dò cậu không thể chạy quá nhanh, phải chú ý an toàn, cậu sẽ không khiến lão cha vì mình lo lắng. Chạy một giờ đến bệnh viện, bệnh viện đã có rất nhiều bệnh nhân , Liễu Mộ Nhiên trực tiếp đi thang máy vào tầng bốn, còn chưa đi đến phòng đối phương đã nghe thấy một người rít gào.
“Trong óc anh là cỏ sao? Tôi nói với anh thế nào ? Uống trung dược phải ăn kiêng, ăn kiêng ! Anh bỏ đi nơi nào ? ! Anh bên này uống trung dược bên kia thịt cá, thuốc lá rượu không ngừng, vậy anh còn đến nơi này làm gì? Rõ ràng sớm chết sớm đầu thai đi !”
Lúc này một vị bệnh nhân chờ ở bên ngoài nhỏ giọng nói với Liễu Mộ Nhiên:“Vị bác sĩ này tính tình rất lớn, đối với bệnh nhân không phối hợp sẽ phi thường nghiêm khắc, bất quá vị này y thuật rất cao minh, mắng chửi người cũng là vì tốt cho đối phương, cậu không cần bị anh ta dọa đến.”
“Cám ơn.” Liễu Mộ Nhiên cười cười, không có đi vào, mà là tìm vị trí ngồi xuống.
Phòng trong lại có thanh âm truyền ra:“Thực xin lỗi, Trang bác sĩ, anh nói hạng mục công việc chú ý tôi đều nhớ, chỉ là thân bất do kỷ a. Có chút xã giao thật sự là đẩy không xong, lên bàn rượu liền không có biện pháp .”
“Anh tránh không được miệng tôi cũng không có biện pháp, anh không cần lại đến lãng phí thời gian của tôi. Tiền anh mua thuốc đều đủ quyên góp cho hội từ thiện trẻ em, anh trở về đi.”
“Đừng đừng đừng, Trang bác sĩ, tôi đáp ứng anh, tôi sẽ tận lực ăn kiêng. Anh kê đơn thuốc cho tôi đi, dạ dày tôi hiện tại căn bản không ly khai thuốc của anh.”
“Là thuốc ba phần độc, ăn nhiều cũng sẽ chết người, dù sao anh cũng không muốn sống , anh đi đi.”
“Trang bác sĩ, đừng đối với tôi như vậy, tôi sai lầm, tôi tận lực sửa, tôi……”
Liễu Mộ Nhiên càng nghe càng buồn bực, đối thoại này nghe làm sao cũng không giống bác sĩ và người bệnh bình thường nha. Bất quá đây là chuyện của người khác cậu không cần quản nhiều. Nhìn nhìn thời gian, lát nữa cậu còn phải đi văn phòng phó viện trưởng một chuyến, muốn gõ cửa đi vào hay không a? Hình như không thích hợp. Đang do dự , cửa phòng mở, một người bị đẩy ra.
Người đẩy anh ta ra phủ áo khoác trắng, đầy mặt không vui nói:“Lúc nào anh có thể ăn kiêng lại tới tìm tôi xem bệnh !”
“Trang bác sĩ……”
“Vị bệnh nhân tiếp theo.”
Vị bác sĩ kia thấy được Liễu Mộ Nhiên, không nói hai lời đem cậu kéo vào, ‘bính’ một tiếng đóng cửa lại. Có người không bằng lòng , ở ngoài cửa kêu:“Nên tới tôi ! Làm sao có thể chen ngang a !”
Chen giữa vị bệnh nhân muốn xông vào kia, người lúc nãy bị đẩy ra không dám mạnh mẽ đi vào, mà là ở bên ngoài gõ cửa, ăn nói khép nép:“Trang bác sĩ, anh mở cửa, tôi nghe lời anh, tôi lúc này nhất định nghe lời anh.”
“Anh đã không còn danh dự đáng nói !”
Nhìn nhìn bác sĩ đang tức giận, nhìn nhìn cửa đang đóng, Liễu Mộ Nhiên đem đồ trong tay đưa qua:“Trang bác sĩ, tôi chính là Liễu Mộ Nhiên ngày hôm qua liên hệ với anh, tôi đến đưa sách.”
Trang Thụy sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới người bị mình kéo vào thế nhưng chính là viện trưởng tương lai của bệnh viện. Nhanh chóng giương mắt nhìn lại, y lại sửng sốt, kinh ngạc nhìn mặt Liễu Mộ Nhiên. Liễu Mộ Nhiên sờ sờ mặt mình, không đúng chỗ nào sao?
“Cậu……” Trang Thụy đầy mặt hồ nghi đánh giá Liễu Mộ Nhiên, thì thào tự nói:“Tôi giống như…… Ở nơi nào gặp qua anh.” Liễu Mộ Nhiên vừa nghe cũng bắt đầu cẩn thận đánh giá Trang Thụy, nhìn nhìn, cậu cũng nhíu mi, cảm giác rất quen thuộc.
“Bính !” Cửa mở, một người tiến vào nhanh chóng đóng cửa lại,“Trang bác sĩ, anh lại cho tôi một lần cơ hội, tôi……” Người cầu xin tha thứ thấy được Liễu Mộ Nhiên đang vừa xoay người, nhất thời sững sờ ở đương trường, hắn nâng tay chỉ hướng Liễu Mộ Nhiên, mất giọng:“Cậu……” Tiếp theo, hắn lại lắc đầu,“Tôi hẳn là không có gặp qua cậu mới đúng, nhưng lại cảm giác giống như ở nơi nào gặp qua.”
“Tôi cũng cảm giác như thế.” Trang Thụy vây quanh Liễu Mộ Nhiên dạo qua một vòng, tạm thời quên tranh chấp lúc trước cùng vị bệnh nhân nào đó. Bất quá suy nghĩ nửa ngày đều không có nghĩ đến ở nơi nào gặp qua Liễu Mộ Nhiên, Trang Thụy khoát tay:“Có thể là nhớ lầm .” Tiếp đó y lại bắt đầu hướng người nào đó rít gào: “Lý Tử Mộc ! Anh lập tức cút ra ngoài cho tôi! Bệnh nhân hôm nay của tôi rất nhiều, không rảnh hao tổn với anh!”
Bị Trang Thụy rống như thế, lực chú ý của Lý Tử Mộc cũng từ trên người Liễu Mộ Nhiên dời đi, còn kém chút thở dài cầu xin tha thứ:“Trang bác sĩ, anh viết đơn thuốc cho tôi tôi liền đi.”
“Tin tôi đánh anh hay không!”
Liễu Mộ Nhiên đem sách buông, ly khai phòng. Đi ở trên hành lang, cậu cau mày, vì cái gì cậu đối với Trang Thụy và vị bệnh nhân tên là Lý Tử Mộc kia sẽ có cảm giác quen thuộc cường liệt như vậy? Sẽ là trùng hợp sao?