“Alo, sao rồi?” Nhi lên tiếng.
“Sao trăng gì! Rách bà cái váy còn đâu!! Hừ!” Anh Vy bực mình.
“Ha ha, lâu ngày không gặp,anh ta cũng gan nhỉ! Gìơ tao đang đứng trước tòa nhà của con Mandy đây này!” Nhi ngước nhìn tòa nhà cao.
“Đợi tao,đừng manh động! Con nhỏ Thanh Khuê nó biết rồi.” Anh Vy tức tốc lấy chiếc ducati ra chạy thật nhanh.
“Cái con đó, tao mà gặp nó thì tao cho nó nát!!!” Nhi nghiến răng.
“Cúp máy trước,tao phải chạy rồi!” Nói rồi Anh Vy tắt máy.
—————————————————–
chát!
“Ah…! ” Mandy rên lên.
“Nói đi, có phải đến đây để tìm hiểu Thanh Khuê không ?” Trung Kiên vuốt nhẹ cây roi da lên khuôn mặt đang đỏ ửng của cô.
“Hah…Hah!” Mandy thở dốc,chút sức lực còn lại chỉ có thể liếc nhìn Trung Kiên.
“Ngoan ngoãn nói ra, thì em đâu bị như thế này.” Trung Kiên cười rồi lạnh lùng vung roi lên làn da trắng hồng.
chát!
“Ah… hah…hah!! ” Mandy đau đớn nhíu mày.
Chỉ tại cái thứ quỷ quái đang gĩữ tay cô ở trên, chứ không thì anh ta no đòn.
chát!
chát!
chát!
Mandy khụy xuống, khuôn mặt đẫm nước mắt bỗng chốc vô hồn.
Những vết roi hằn trên da, những giọt mồ hôi chảy xuống làm rát đến đau đớn.
“Không… không!! Đừng mà!!!” Mandy mê sảng.
“Này! Em sao vậy?” Trung Kiên bất ngờ nhìn người con gái đang nhắm mắt thật chặt trước mặt.
“Đừng…hah… đừng đánh nữa!!” Cô mơ hồ nói.
Trung Kiên nghệt mặt nhìn cô, làn da trắng trông chốc lát đã đỏ lên,có vài nơi rướm máu nhìn thảm vô cùng. Có phải cậu quá đáng không?
Sau đó thì cô chả nhớ gì nữa,ngất đi.
Lúc thức dậy thì thấy bản thân đang nằm sấp trên chiếc giường êm ái. Cựa mình một chút, cô nhíu mày: đau quá!
“Em thức rồi hả?” Trung Kiên bước vào,trên tay là một thau nước ấm.
“…” cô không còn hơi đâu mà tranh cãi với anh ta,mệt mỏi tựa vào gối.
Trung Kiên hiểu ý liền đi đến ngồi cạnh Mandy, đưa tay vắt chiếc khăn ấm.
Cô bất ngờ rồi nói:
“Anh làm cái…ah!!! ” cô thống khổ kêu lên.
“Em yên chút đi!” Cậu đưa tay lau nhẹ lưng của cô.
Cô nằm yên nghe lời,nước ấm làm dịu vết thương cảm giác thoải mái. Cô thở dài.
“Nếu em nghe tôi,thì đâu đến nổi.” Vắt khăn rồi lại lau nhẹ lưng cho cô.
“Hừ!! Tại anh khốn… ái!! Làm gì thế!!?” Mandy đau nhức rít lên.
“Chứ không phải em đến đây là có mục đích xấu à!” Trung Kiên dừng tay.
“Xấu cái nổi gì!! Tôi chỉ là đến để hỏi anh vài câu,lấy vài thứ đồ rồi đi về trong bình yên của đất nước! Chứ mục đích xấu gì đâu!!” Mandy tức giận,cô là có ý tốt chỉ nghĩ đến đó thôi đấy! Chứ mấy vụ trước,cô giết sạch!
“Vậy sao?” Trung Kiên cười rồi lấy hủ mật ong trên bàn,đưa tay quết một ít lên lưng cô.
“Anh…anh quết cái gì lên lưng tôi vậy?” Do nằm sấp nên cô không thể thấy gì.
“Muối ớt.” Cậu lạnh lùng nói.
“Cái gì?” Cô hoảng loạn, đã đau rồi còn phết ớt lên làm gì?
“Đùa thôi, là mật ong!” Cậu cười.
“Haizz, quết nhanh nhanh đi tôi còn đi!” Cô thở phắt ra rồi nói.
“Đi? Đi đâu?” Cậu hỏi, tay lại đổ một lớp mật ong nữa.
“Đi về! Ơ hay cái anh này vui nhỉ? ” cô nghiên người nhìn anh.
“Không cho em về! Ở lại đây với tôi!” Trung Kiên bá đạo nói.
“Hở?” Cô ngơ mặt ra.
Còn chưa rõ việc gì thì Trung Kiên cúi xuống hôn lên tấm lưng nhỏ nhắn của cô, cậu cười:
“Tôi thích em rồi, làm sao đây?”
“…………..” cô im lặng.
Ai đó cứu cô với!!!!!!
—————————————
“Mày đây rồi! Lên thôi. ” Nhi nói rồi kéo nó vào tòa nhà.
Cả hai đứa chuẩn bị đặt chân vào thì…
“Ái ái!! Đau…đau quá!” Nó ôm tai.
“Á!! Đau!! ” Nhi cũng y chang.
“Cả hai đứa, đi làm mấy cái vụ này mà trốn các anh hả?” Khánh tức giận.
“Hai em thật ngốc, lỡ có chuyện gì rồi làm sao?” Phong kéo tai nó.
“Bỏ ra bỏ ra! Em là em làm việc tư, không làm việc công! ” nó nhăn mặt.
“Em còn dám nói!” Phong nhíu mày.
“Hừ! Ta nói đấy! Bỏ ra!” Anh Vy kêu to.
“Anh bỏ ra coi! Đau lắm!” Nhi nhăn nhó nhìn anh.
“Vợ hư! Sao hành động một mình?” Anh hỏi.
“Chồng đáng ghét! Buông ra! Em làm hai mình chứ không phải một mình!!”Nhỏ vùng vẫy,lỗ tai sắp bị anh làm đức rồi!!
“Còn cãi lại? Về nhà chết với anh.” Khánh nhếch mép rồi kéo nhỏ về.
“Này này!! Con Mandy đang gặp nguy hiểm, sao tụi em có thể về?” Anh Vy nhìn Khánh.
“Nguy hiểm? Mandy? ” Phong và Khánh hỏi nó.
“Đúng vậy!” Anh Vy gật đầu,tay xoa xoa đôi tai đỏ ửng.
“Phụt!! Há há há!!” Bỗng hai người cười to.
“Hai anh bị sao vậy?” Nhi nhìn chồng nhỏ với Phong.
“Mandy mà gặp nguy hiểm? Nhỏ làm cho người khác gặp nguy thì có!” Hắn cười to.
“Đúng đúng!” Khánh gật đầu.
“Hai cái con người bị dở não này! Con Mandy sắp chết đến nơi rồi đấy mà còn đùa!” Nó tức giận.
“Thiệt sao?” Cả hai chàng ngừng cười.
“Thiệt! Bây gìơ để cho tụi em thay trời diệt họa nào!” Nhỏ phấn khích.
“Diệt họa thì cho hai anh chung với.” Khánh nháy mắt.
Cả con người đẹp mã đi vào đại sảnh,nhỏ nhìn chồng rồi nói:
“Chồng yêu! Làm nhiệm vụ của anh đi!” Nhi cười.
“Nữa sao?” Khánh thở dài.
Nhỏ gật đầu không thương tiếc!
“Haizz!” Anh thở dài rồi đi đến nhân viên tiếp tân,mỉm cười đánh lạc hướng.
Y như rằng cô tiếp tân kia liền khai báo nơi của Mandy đang ở.
Cả con người tức tốc chạy lên thang máy,để anh ở lại một mình chống chọi với quý cô tiếp tân mê trai đệp!!
“Anh đi lối này, xem thử có chuyện gì không.” Nó nhìn hắn.
“Em muốn anh thí nghiệm trước hả?” Phong nhìn nó.
“Tất nhiên! Em còn quá trẻ để chết!” Anh Vy cười.
“Cái con nhóc này!” Hắn xoa đầu nó.
“Ứ cái anh này!” Nó phụng phịu.
“Ứ cái em này!” Hắn bắt chước.
“Mấy người mà ứ nữa là ở đây luôn nhá!” Nhỏ tức tối.
Chồng nhỏ đang phải vật lộn dưới lễ tân mà hai cái người bị não này cứ ứ qua ứ lại!!
“Biết rồi!” Hắn nói rồi đi kiểm tra.
Thế là con người liền nhanh nhảu chạy lên tầng cuối, nơi mà Mandy đang bị bắt gĩữ.
Hai đứa đứng trước cửa phòng bằng gỗ, nó áp sát tai vào cửa nghe ngóng.
“Đau quá!” Tiếng Mandy vang lên.
“Mandy đang bị tra tấn!” Nó lo lắng, rồi lại nghe tiếp.
“Tôi mà qua khỏi ải này thì anh nhừ xương!” Mandy cáu giận.
“Cái con ngu này! Đang bị bắt mà miệng lưỡi độc điạ quá!” Nó lắc đầu.
“Á! Anh làm cái gì vậy!!” Mandy hét toáng lên.
Nó hoảng loạn:
“Chúng ta phải vào cứu nó thôi!” Nó nói với Nhi rồi cả hai đứa đạp mạnh cánh cửa.
rầm!
“Cảnh sát đây giơ tay lên!!” Nó giả bộ gào lên.
Cả hai đứa nó đứng lặng, sau đó là nghệt mặt ra, tiếp đến là trợn tròn mắt.
“Hú hồn! Hai đứa bay làm gì mà đạp gãy cửa của người ta rồi?” Mandy ngồi nhìn nó với nhỏ.
Cả hai vẫn chưa hiểu chuyện gì.
“May quá! Vào đây chơi đánh bài với tụi này! Đúng lúc đang thiếu người.” Cô cười,vẫy tay kêu tụi nó.
Lúc này nó mới phát hiện ra bên cạnh cô là một chàng trai.
“Sao lại…vậy là sao?” Nhi ngơ mặt ra.
“Sao gì? Xuống đây chơi đánh bài!” Mandy cười.
“Không phải…. là mày… bị tra tấn sao?” Nó nói lắp.
“Tra tấn? Khi nào?” Mandy hỏi
“Tao nghe mày la lối to lắm mà!” Quái lạ,chả lẽ nó bị lãng tai?
“Đâu có! Tao đánh bài thua bị cha này búng trán! Thốn thấu trời!” Mandy chỉ vào chàng trai bên cạnh của mình.
“Chào hai em, anh là bồ của cô nàng này!” Trung Kiên cười.
“Khi nào là bồ anh chứ! Đáng ghét!” Mandy phùng má.
“Khi em bước vào căn phòng này.” Trung Kiên hôn lên trán cô.
“Đáng ghét quá à!” Mandy nói.
Nó và nhỏ chả hiểu gì,một hồi nó gào to :
“TRỜI ƠI TAO MUỐN GIẾT MÀY QUÁ CON ĐIÊN KIA!!”
Làm nó và nhỏ lo lắng muốn chết,còn chuẩn bị vài quả lựu đạn mà bước vào đây thấy cô âu yếm với cái thằng lạ mặt!!!
(Còn tiếp)