Sáng hôm sau…
“Anh Vy, em lên bảng làm bài này cho tôi.” Thầy Hóa thái giám nghiêm mặt.
“Ơ? À dạ.” Nó như bừng tỉnh, lật đật đứng dậy.
“Em mà không làm được thì liệu hồn.” Thầy đe dọa.
Nó cầm viên phấn, đứng trước bảng. Không phải chứ? Dù là học xong lớp đi, nhưng cái này là quá sức rồi!!
tèng téng teng
“Ai dùng điện thoại trong lớp hả?” Thầy đi xung quanh.
“Thầy ơi.” Nhi vẫy tay.
“Cái gì? Em sử dụng điện thoại trong gìơ học phải không? Tôi không cần biết em biện minh cho bản thân mình là trong sáng hay đen tối. Em chỉ được im lặng và làm theo những gì tôi bảo, nghe chưa? Tôi biết em đang nghĩ gì trong đầu, tôi biết hết, mà tại tôi không nói thôi! Em nghĩ môn tôi là môn phụ mà em muốn làm gì thì làm hả? Đừng nghĩ là em học giỏi điểm tốt mà lên mặt nhé, tôi là tôi nương tay cho em điểm cao thôi, chứ không là em dưới trung bình rồi! Lên phòng giám thị cho tôi!!” Thầy nói một tăng.
“Nhưng tui thích lên phòng hiệu trưởng hơn, thầy đúng đẹp trai luôn.” Huy bê đê nói nhỏ.
“IM LẶNG!! ” Thầy la lên.
“Dạ.” Huy bê đê ỉu xìu.
“Thầy ơi…” Nhi nó nói.
“Cái gì?” Thầy khoanh tay.
“Điện thoại vừa reng…là của thầy.” Nhi chớp mắt.
“Hở?” Thầy ngơ mặt ra rồi quay sang như kiểm chứng. Thôi đúng rồi!
“E hèm! Mấy em tập trung lên bảng đi ha, thầy ra ngoài có việc. Anh Vy, tôi vào mà em chưa xong thì “lên” sổ ngồi!” Thầy cười gượng rồi cầm điện thoại đi ra ngoài lớp.
“Mệt hôn nè!! Ổng la làm như đúng rồi á!!” Huy bê đê lè lưỡi.
Anh Vy nhịn cười, Phong ném một cục giấy ngay đầu nó.
“Ui da! Ai chơi kì vậy?” Nó nhăn mặt.
“Đáp án.” Hắn nói nhỏ.
“Ú! Thanks.” Nó nháy mắt.
“Chuyện thường.” Hắn cười.
Nó hí hửng mở cục giấy ra, rồi đen mặt.
“Sao vậy?” Phong nhịn cười.
“YA!!!! CHẾT ĐI!!” Nó gào lên, vò giấy ném thẳng vào mặt hắn.
Nó thở phì phò, cái con người đáng ghét này! Dám chọc nó.
“Úi!!! Bềnh tễnh.” Hắn cười to.
“Hừ! Bà sẽ “thiến” mày!” Nó làm điệu bộ “cắt” làm hắn rợn sống lưng.
“Chỉ là đùa thôi mà.” Hắn nói.
“Đùa thế quái nào mà như vậy hả? Anh lấy cái bức hình này ở đâu? ” Nó trừng mắt.
“Tự đoán đi.” Hắn gác chân lên bàn.
“…..ANH HAI!!!!” Nó nghiến răng nhắm chặt mắt.
“Bingo!” Hắn gật đầu.
Cuộn giấy tội nghiệp nằm lăn lóc dưới đất, đó là hình ảnh về một cô gái đang đắp mặt nạ trứng mật ong, gương mặt cứng ngắt đúng theo nghĩa đen, đờ đẫn như thiếu ngủ trầm trọng, đang làm tư thế “Em là siu nhơn!”.
“Em sẽ nghiền anh hai ra một đống “không xác định”!!” Nó cầm viên phấn đè mạnh lên bảng tạo ra tiếng động nhức tai.
gék!~” tiếng phấn vang lên làm mọi người rùng mình.
Nó đang nghiến răng tức giận thì ông thầy Hóa bước vào với gương mặt đơ.
Cả lớp im lặng nhìn thầy, rồi thầy nhìn cả lớp. Cứ như vậy đến phút…
.
.
.
.
“È hem! Thầy ơi?” Nó hắng giọng.
“Hả? Hử? Hở?” Ông thầy giật mình.
“Thầy…sao vậy?” Nó hỏi.
“Em…em về chỗ đi.” Gương mặt thầy, nói sao nhỉ? Khó coi?
“Dạ.” Nó đi về chỗ, khó hiểu ngồi xuống.
“Thầy muốn thông báo với cả lớp một chuyện.” Thầy đứng trước bảng.
“Dạ.” Cả lớp gật đầu.
“Hôm nay là kỉ niệm năm thành lập trường, nên tối nay sẽ có một bữa tiệc ngoài trời lúc giờ, ngày mai trường sẽ cho chúng em một ngày để nghỉ ngơi sau một buổi tối vui chơi để giải trí.” Thầy nói.
“TRỜI ƠIIII!!” Cả lớp gào lên.
“Xin lỗi vì sự thay đổi đột ngột này, tôi biết các em rất yêu thích môn của tôi, nên tôi cũng hiểu đôi phần về tâm trạng của các em. ” thầy nhắm mắt đau khổ.
“Ai mà thích môn của ổng thì tụi nó bị “khùng từ trong trứng nước””. Nó nói nhỏ.
“Ừ.” Hắn gật đầu.
“NHƯNG…”Bỗng thầy nói to.
Cả lớp giật mình.
“Nhưng… vì thông tin từ thầy hiệu trưởng thì tiết này các em được nghỉ để về nhà chuẩn bị cho tối nay.” Thầy nói.
“YEAH!!! ” Cả lớp mừng rỡ.
“E hèm!” Thầy trừng mắt.
Lớp im lặng.
“Vì tôi là chủ nhiệm tạm thời của các em, nên tôi phân công như thế này…” thầy đẩy gọng kính.
(Vì là ngôi trường đặt biệt và danh tính, nên chủ nhiệm của lớp luôn thay đổi để tránh trường hợp mua chuộc tăng điểm số của học sinh.)
“Phân công gì thầy?” Huy bê đê hỏi.
“Thầy hiệu trưởng thông báo rằng mỗi lớp phải chuẩn bị tiết mục văn nghệ.”
“Hở?” cả lớp.nghệt mặt ra.
“Thôi tôi để tiết này cho các em quản ha. Tự sắp xếp, nhưng tối nay là phải xong đó! Tôi đi à.” Thầy nói rồi bước ra ngoài.
Cả lớp im lặng…..
“Tổ ông thầy làm tao tưởng có chuyện gì!” Huy bê đê vuốt ngực.
“Lớp trưởng làm nhiệm vụ đi.” Lớp nó nói.
“Biết rồi, khỏi nhắc.” Huy bê đê đứng dậy.
“Như các bạn đã nghe thầy nói, chúng ta sẽ phân công người tham gia văn nghệ.” Huy nói.
“Rồi…”
“Rồi rà gì nữa? Tự bình chọn đi.” Huy nói.
“Cái thằng vô trách nhiệm.” Nó ném cái nắp bút lên.
“Hừ!” Huy tức rồi cúi xuống nhặt cái nắp bút lên trả nó.
“Khì!” Nó cười.
“Vậy để tránh trở thành “cái thằng vô trách nhiệm”, thì tui sẽ phân công như thế này: Anh Vy, mày là bồ của Phong, nên mày sẽ là người phải tham gia.” Huy cười nguy hiểm.
Phong là “của ngon” của lớp, Anh Vy cướp hắn thì đồng nghĩa là phải chứng tỏ sức lực của nó để cho lớp xem.
“Cái định lý gì vậy trời? ” Nó nhăn mặt.
“Lớp trưởng có quyền mà, Anh Vy không được cãi.” Bọn nữ sinh nháo nhào gật đầu.
“…” nó câm lặng.
“Rồi tiết mục tiếp theo là của Nhi nhé!” Huy nói
“Ừ, sao cũng được. Nhưng tôi sẽ không tham dự với ai khác ngoài anh Khánh đâu.(chồng của nhỏ.)” Nhỏ nói.
“Rồi chúng ta quyết định vậy đi ha, tối có mặt lúc gìơ nhé.” Huy nói.
Cả lớp vỗ tay …
“Phong… ” nó nhìn hắn với ánh mắt long lanh.
“Anh tham gia chung với em.”Phong xoa đầu nó.
Nó cười tươi.
Từ đâu một cục tẩy bay xoẹt qua hai người…
“Buuuuuuu!! Sến quá!!” Sau đó là cây viết và thước rồi vân vân…
“Vì tụi này là bồ của nhau mà.” Hắn cười tươi.
“Ha ha ha.” Lớp học náo nhiệt.
—————–
Thân gửi các bạn đọc giả thân mến!
Kem rất vui và hạnh phúc.
(à hai cái đó chả khác nhau mấy!)
Vì các bạn đã ủng hộ kem nhiệt tình và gửi những bình luận cũng như vote cho truyện của mình.
Mình rất háo hức vì biết rằng truyện mình viết được các bạn chân thành góp ý và ủng hộ.
Nhưng mình thành thật xin lỗi về việc chap bị trễ hẹn nhé!
Thật sự mình rất bận, trong việt học tập và trong đời sống của bản thân.
Vì bận nhiều việc và đôi khi thời gian không đúng lịch trình đặc chuẩn bị trước nên chap bị chậm.
Có vài bạn vì truyện chap chậm nên log out truyện của mình.
Không sao, đó cũng là điều hiển nhiên thôi. Bản thân mình cũng vậy.
Và bản thân mình cảm thấy truyện ngày càng nhàm, phải không?
Vì votes đang giảm đến mức đáng kể nên nhiệt tình vote cho nhé!.(có ai điên như tui?)
Nhưng nói tóm lại là mình sẽ đăng lịch như sau:
.
.
.
.
.
MÌNH THÀNH THẬT XIN LỖI VÌ CŨNG CHẢ BIẾT NGÀY NÀO RẢNH ĐỂ ĐĂNG CHAP CẢ!!!
Thôi như vầy đi! Mình sẽ đăng chap nhanh nhất có thể, rảnh là mình đăng ngay. Mình xin hứa.
Vì đây là năm cuối cấp nên mình phải hết sức tập trung vào bài vở, ngày đêm học thêm rồi chưa kể đến việc làm bài tập. Sau đó là thời gian nghỉ ngơi chưa đến ′. Mình không phải đang kể lể đâu, mình chỉ mong các bạn thông cảm và bỏ qua cho mình.
Có lẽ những bạn đã và đang viết truyện sẽ có tình cảnh giống mình nên thông cảm nhé.
Vậy rút lại là chap sẽ không ra định kì (ý là không tập trung vào lịch trình) mà sẽ là tùy ngày nhé.
Chân thành cản ơn đến góp ý và votes của các bạn.
Hãy luôn ủng hộ mình nhé!
À mà còn nữa, không biết vụ này mình nói chưa nhưng mình mới viết truyện mới. Không hẳn là “mới viết”, mình viết được hơn tháng rồi, ngay tại thời gian trong hè, có ý tưởng mới nên viết. (Tại hay quên nên chưa thông báo.)
Bây gìơ mới ngộ ra là bận bịu muốn ngất đi! Hu hu
Truyện tên là: Chàng trai “Trong sáng”, yêu anh!
Bình chọn và góp ý nhiệt tình nhé! Thông báo vì con tim còn đang ở tuổi trưởng thành nên ném đá nhẹ tay!!
Thân ái…
Kem ~
Tặng bài hát nhé!
(Còn tiếp)