Nốt nhạc thứ mười sáu
Kết thúc việc trang điểm của Khánh Thư, nó cũng chuẩn bị cho mình để đến buổi tiệc, còn không nhiều thời gian nữa là tới giờ rồi, phải mau chóng hoàn tất mọi việc thôi.
- Vậy cô có cần tôi giúp gì nữa không? – Khánh Thư hỏi, nhận được cái lắc đầu của nó, cô mới an tâm rời nhà ông nó để di chuyển đến địa điểm khác
[...]
Nó đứng trước gương chỉnh lại mái tóc cho phù hợp, bàn tay vô tình chạm vào sợi dây chuyền mà hắn tặng nó, giờ này hắn đang làm gì nhỉ? Lắc đầu xua tan mọi việc trong đầu mình, nó nhanh chóng lấy chiếc túi nhỏ rồi bỏ điện thoại vào đi xuống lầu, ông nội và Khải Minh đã đợi nó sẵn ở dưới, chỉ cần lên xe và xuất phát thôi.
- Khải Minh, con hãy tự mình lo liệu đi, cô gái đó bám mãi không buông, con không thể để Lục Gia bị mang tiếng xấu được. – Ông Lục Nhân vừa chỉnh cà vạt vừa nói
- Vâng, con biết mình nên làm gì mà.
- Câu nói này ta đã nghe nhiều rồi, ta cần con phải làm được, chứ đừng chỉ biết nói suông, nếu không phải vì con là con cháu Lục Gia thì ta đã sớm tống cổ con đi rồi. Khải Minh, con chỉ được tìm thấy cho nên ai cũng thương yêu con, ta mong con sớm tự lập đi.
- Chuyện đó con biết. Ông nội, chuyện của Tuyết Nhi, ông định làm thế nào? Thằng nhóc Thiên vũ và Minh Lâm đó không thể chăm sóc tốt cho Tuyết Nhi đâu ông.
Ông Lục Nhân quay người lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Khải Minh, đáp :
- Con không cần phải lo chuyện này, mặc dù Tuyết Nhi không phải làcon cháu của nhà chúng ta nhưng ta yêu thương nó như chính cháu gái của mình, ta sẽ không để ai đụng đến một sợi tóc của con bé.
Nói thật ra thì trước đây Lục Gia có một người cháu, đó là con trai của anh của Ba nuôi nó, nhưng trong một phút sơ sẩy mà con trai họ bị bắt cóc, sau đó thì chẳng có manh mối nào cả, cảnh sát cho rằng cậu bé đã bị bắt để lấy nội tạng cho nên dừng điều tra, chính vì cú sốc này mà Ba Mẹ cậu bé đổ bệnh nặng và qua đời sau một năm điều trị. Sau một thời gian rất dài, tính đến giờ đã mười bốn năm, Khải Minh cũng đã hai mươi tuổi. Nhờ cuộc gặp mặt vô tình mà ông Lục Nhân đã gặp được Khải Minh, không thể lầm lẫn vào đâu được, những đường nét trên gương mặt, chính vết bớt đó đã chứng minh tất cả, thậm chí khi xét nghiệm AND cũng chứng minh anh chính là con cháu Lục Gia, nhưng từ khi anh được nhận đến nay luôn khiến ông Lục phiền lòng, ăn chơi, tiêu xài thả ga mà chẳng biết gì cả, suốt ngày chỉ cặp kè với những đứa con gái hư hỏng, bây giờ lại khiến cho đứa con gái đó mang thai suốt ngày đòi sống đòi chết khiến cho ông Lục rất tức giận nhưng anh ta chẳng giải quyết chuyện này, thậm chí còn rối lại thêm rối. Ông cũng từng nghĩ rằng rốt cuộc đây là sự thật hay dối trá, trước đây anh rất ngoan ngoãn, thời gian trôi qua anh lại thay đổi như bây giờ, là một đứa phá gia chi tử, bay giờ thì cũng chỉ có những người đó mới biết được sự thật, một sự thật tàn nhẫn.
- Ông nội, chúng ta đi thôi ạ. – Nó từ trên lầu đi xuống khiến Khải Minh như mất hồn, ánh mắt cứ dõi theo nó, không lẽ cô gái này lại khiến anh “đổ” một cách dễ dàng như vậy sao?
Ông Lục Nhân mỉm cười gật đầu rồi nắm vai nó nói :
- Hôm nay công chúa của ông sẽ là người đẹp nhất. Nào, chúng ta đi thôi.
Nó cùng ông đi ra xe, nhưng vì không thấy cái tên Khải Minh ra theo mà còn đứng im bất động như tượng nên nó đành vào trong kêu anh ta, chẳng biết đứng đó làm cái quái gì mà chẳng nhúc nhích, làm như mấy chục kí xi-măng đã trám chân anh ta lại ở đó.
- Này, anh đang ngủ đấy à? Mau ra xe thôi, ông đang đợi anh đấy.
Khải Minh cười tươi nhanh chóng gật đầu cùng nó đi ra xe xuất phát đến buổi tiệc.
[...]
Buổi tiệc được tổ chức ngoài trời, ngay sân vườn nhà Phương Gia, hôm nay nhà họ tổ chức tiệc này là để chúc mừng đầy tháng cháu trai của ông Phương, lại là cháu đích tôn cho nên tổ chức đặc biệt lớn và hoành tráng, mà sao hầu như tiệc này chỉ toàn người Việt thôi, chỉ le que vài người Tây, có lẽ mọi người đều sang Mỹ để làm ăn, ai ai cũng là đại gia và có máu mặt trên thương trường, chí ít ra cũng phải nể một phần.
- Nhi, không ngờ buổi tiệc mà cô nói là ở đây à? Thật trùng hợp ghê. – Khánh Thư từ đâu xuất hiện, vỗ vai nó nói
Nó mỉm cười rồi đảo mắt nhìn xung quanh, chợt dừng lại ngay một chàng trai lịch lãm, toát ra vẻ lạnh lùng nhưng gần gũi lạ kì, hình như nó đã nhìn thấy ở đâu rồi, cho đến khi người đó quay lại, gương mặt đó...Thiên Vũ? Không thể nào!! Hắn đang ở Việt Nam, sao lại ở đây được chứ? Hay là tại nó đang nghĩ về hắn cho nên nhìn nhầm?
- Cô nghĩ xem, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa hòa quang thì ai mà chẳng thích chứ? Không lo cái ăn cái mặc, lại không cần làm việc nhà nữa, chỉ cần ngủ dậy rồi ăn, ăn rồi đi chơi, spa, café tùy thích, rồi lại mua sắm, ăn diện, cuộc sống an nhàn mà chẳng ai dám đụng đến mình, quá sướng. Đúng không?
Nó đứng nhìn người đó nãy giờ mà chẳng hay biết Khánh Thư đang nói luyên thuyên gì đó, tâm trí nó bây giờ đang ở chỗ người đứng đó, rốt cuộc là người giống người, hay là hắn..?!
- Ê, tôi nói chuyện với cô đấy nhé. Hey!!
Khánh Thư chu môi phồng má khó hiểu, tại sao lúc nãy mới vui vẻ cười nói mà, sao giờ đứng như tượng vậy? Hay đang nghía anh chàng nào rồi? Cô nhìn theo ánh mắt của nó, đoán trúng phóc, rõ là mê trai.
- Đó là Thiên Vũ, con trai duy nhất của Thiên Gia, anh ta rất có tiếng đó, đào hoa lại có vẻ lạnh lùng, nhìn anh ta giống như soái ca vậy. Nhà giàu, đẹp trai, ai mà chẳng thích chứ, nhỉ? Nhưng mà nghe đồn anh ta có hôn ước với cô gái đó, Hoàng Phương Thy.
- Cô nói..đó là Thiên Vũ? Thiên Vũ sao?
Nghe đến tên hắn nó như lấy lại được hồn mình, lập tức quay sang hỏi lại, nhận được cái gật đầu của Khánh Thư, nó vui mừng đến không thể tả được, nhưng nụ cười đó mau chóng xẹp đi, đến đây là để tìm mình hay..chỉ đơn thuần dự tiệc rồi quay về? Nó còn có thể trông mong gì nữa chứ, chính nó là người rời xa hắn mà, còn có thể làm gì hơn.
- Tuyết Nhi, mau vào trong thôi. - Khải Minh cắt ngang dòng suy nghĩ của nó. – Nào.
Anh cong tay lên như muốn nó khoác vào tay mình nhưng nào ngờ nó từ chối thẳng thừng làm anh quê một cục trước mặt cô gái khác, còn chỉ vừa mới quay đầu đáp lại vậy thôi mà mất tiêu bóng người hắn rồi, có lẽ đã đi cùng nhỏ.
- Tuyết Nhi, tìm thấy em rồi.
Chỉ vừa mới nghĩ đến đó thì nó đã nghe thấy giọng nói ấm áp cùng gương mặt ấy, là hắn, hắn đang đứng trước mặt của nó, chính xác là hắn, bằng da bằng thịt, không phải là ảo mộng gì hết.
- Là anh sao, Thiên Vũ..? – Nó như không tin vào mắt mình
- Là anh đây, em vẫn khỏe chứ?
Hắn nắm lấy tay nó, bàn tay của nó bây giờ đã lạnh bởi gió đêm ở Mỹ làm hắn đau lòng, Khải Minh thấy hắn như một sinh vật lạ, lại còn nắm tay nó thân mật như vậy mà bất chấp có nhiều người quanh đây, anh mạnh bạo giật tay nó lại, lạnh lùng nhìn hắn hỏi :
- Anh là ai mà dám động vào cô ấy hả?
Vẻ mặt hắn hết sức bình tĩnh, hai tay thọc vào túi quần, tông giọng lạnh lùng chẳng thua kém hỏi ngược lại :
- Vậy cho hỏi anh là ai mà dám giật tay của cô ấy?
- Tôi là bạn trai cô ấy. – Khải Minh chẳng kiên nể ai mà nói làm sắc mặt nó bao phủ bởi một màn đen tăm tối, ngay cả Khánh Thư đứng kế bên cũng cảm thấy có vấn đề
Hắn nhếch môi cười khinh bỉ một cái rồi đáp :
- Tôi nhắc cho anh một điều trước tiên và quan trọng chính là đừng nên nhận bừa bạn gái như vậy, nếu không chừng sẽ tự rước họa vào thân đấy. Tôi, Thiên Vũ, chồng chưa cưới của Lục Tuyết Nhi, xin anh nhớ giùm cho!!
- Chồng...chưa cưới sao? – Khải Minh và Khánh Thư không hẹn mà cùng đồng thanh
- Anh! Lục Khải Minh! Tốt nhất anh đừng ăn nói bậy bạ, nếu không tôi không khách sáo với anh đâu. – Nó tức giận đùng đùng bỏ đi
Chuyện gì xảy ra với anh ta vậy chứ, lại dám nói mình là bạn gái của anh ta, thật đáng ghét mà. Có phải nhất thiết lần thứ hai gặp mặt đã khiến người ta ghét như vậy không chứ? Vừa lầm bầm lại trút hết cơn giận lên mặt đất vô tội, bỗng cánh tay của nó bị kéo lại, cả người của nó được nằm trong vòng tay ấm áp của hắn, mái tóc bồng bềnh của nó được hắn vuốt ve nhẹ nhàng khiến mặt Khải Minh tối sầm lại, trái ngược lại, Khánh Thư lại cảm thấy ghen tỵ và má đỏ như gấc, không giấu nổi sự thích thú của mình.
- Tại sao em chỉ để lại tờ giấy mỏng manh đó chứ? Em khiến anh giống như từ mười tám tầng mây rớt xuống tầng hầm của địa ngục vậy. Anh rất nhớ em!
Những lời nói này khiến nó bật khóc, đối với nó, mấy ngày nay giống như nó đã trải qua mấy năm vậy, thật sự nó cũng rất nhớ hắn, nhớ giọng nói, nhớ vòng tay này, nhớ tất cả, nhưng nó đâu dám quay về, nó sợ mình lại không thể kiềm chế được tình cảm này của mình, như thế chẳng phải lời hứa của nó là nói suông sao?
- Phải rồi, anh có chuyện muốn nói với em. – Hắn đột nhiên đẩy nó ra, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc
- Chuyện gì? – Nó lau nhẹ nước mắt
- Tuyết Nhi ơiiii. – Nhỏ từ đâu bay lại ôm chầm lấy nó
- Cô...
Nó ngơ ngác, cái gì đang xảy ra vậy chứ? Đầu tiên là nó gặp Thiên Vũ bằng da bằng thịt, thứ hai là Hoàng Phương Thy lại ôm chầm lấy nó như vậy, đã thế vẻ mặt cũng vui vẻ nữa, rốt cuộc đây là mơ hay là thật? Sao mọi thứ với nó lại lu mờ thế này?
- Cô cậu cái gì, tớ nhớ cậu ghê luôn luôn á. – Nhỏ mỉm cười nhìn nó, còn nó thì cứ nhìn mọi người ngơ ngác. – Nhi này, thời gian cậu đi mặc dù là ngắn nhưng tớ đã hiểu ra một điều, Thiên Vũ không thể sống thiếu cậu, anh ấy không ăn uống hay đi học gì cả, suốt ngày cứ ở trong phòng nhà mình thôi, tớ cũng như anh hai đã hiểu rằng thấy mọi người hạnh phúc mới là điều quan trọng nhất.
- Ý của cô là..sao??
- Hmm phải nói thế nào nhỉ? Tóm lại tớ trả anh ấy lại cho cậu.
Nó ngớ người, trả Thiên Vũ lại cho nó, hôm nay là cá tháng tư à? Sao lại trở thành như vậy được? Mọi thứ khiến nó trở nên rối loạn, không biết đâu là đâu, chuyện gì đang xảy ra nữa.
- Ầy...bực quá đi. – Nhỏ bắt đầu tỏ vẻ bực bội nhìn nó. – Thôi mệt quá đi lại đây, tiệc bắt đầu rồi kìa, mau mau mau.
Nhỏ kéo nó đi một mạch sang chỗ ông nội nó, cùng lúc đó đèn tắt hết, chỉ còn ánh sáng chiếu sáng trên bục, giọng nói của ông Phương đã vang khắp sân vườn nhà mình.
- Cảm ơn mọi người đã đến dự tiệc của gia đình tôi. Hôm nay tôi mời mọi người đến là chúc mừng một tháng tuổi của nó. Người làm ông như tôi rất vui sướng, mong có thể chia vui với mọi người.
Toàn thể những người ở đây đều dành những tràng vỗ tay để chúc mừng cậu bé, đứa bé này thật sự rất sướng, chỉ mới là một đứa bé nhỏ xíu đã có thể sống sung sướng như vậy, chẳng thiếu thứ gì cả, lại được cưng chiều, thương yêu như bảo bối, dù sao cũng mong rằng mai sau đứa trẻ này sẽ hiếu thuận với gia đình, đừng như những đứa trẻ khác, hư hỏng lại hỗn xược, như thế thì công nuôi nấng chẳng phải đổ sông đổ biển sao? Nó mỉm cười rồi vỗ tay, ước nguyện của nó có thể thành sự thật hay không đây nhỉ, có lẽ vẫn còn là một ẩn số.
- Và buổi tiệc chính thức bắt đầu!!
Âm nhạc nổi lên, là một bản tình ca lãng mạn để khiêu vũ, trong khi mọi người khiêu vũ thì một góc bên chỗ nó vẫn đang mải mê nói chuyện.
- Cậu có biết không, khi cậu đi tớ rất bực mình đấy, sao cậu lại đi chứ? Bây giờ tìm thấy cậu rồi, cậu nhất định phải về Việt Nam, nếu không Thiên Vũ sẽ trách tớ, coi như tớ xin cậu, Thiên Vũ thật sự rất nhớ cậu, cậu về đi. – Nhỏ nài nỉ nó
- Nhưng tôi...
- Tuyết Nhi. – Minh Lâm bước từ trong một nơi không có ánh đèn đi ra chỗ nó. – Anh và Phương Thy đã quyết định rồi, em và Thiên Vũ là của nhau, cho nên xin em..xin em..!
Nó vẫn còn có điều gì đó cảm thấy kì lạ và không đúng, họ chấp nhận buông tay dễ dàng vậy sao? Sao cảm thấy có đôi chút kì lạ quá, không đúng nha, rõ là cái lúc nó còn ở Việt Nam, suốt ngày đều cãi qua cãi lại, nó chỉ mới đi vài ngày đã thay đổi như chong chóng vậy, nhanh thật.
- Em...có thể hỏi một câu không?
Nhận được cái gật đầu của ba người, nó lập tức đưa ra câu hỏi.
- Người lớn trong nhà đều biết chuyện này chứ?
Hắn định nói không nhưng nhỏ nhanh miệng đã đáp lại là có, vốn dĩ chuyện này chưa ai biết ngoài ba người họ, kể cả Tú Tuệ, Minh Tuấn hay Khánh Du cũng vậy, đều không biết chuyện gì xảy ra cả. Sau câu trả lời của nhỏ, hắn quay sang nhìn nhỏ với ánh mắt đầy những thắc mắc.
- Cậu biết không, thương trường mấy ngày nay tranh đấu dữ lắm, nếu như sơ suất có việc gì thì cổ phiếu của công ty sẽ suy giảm đáng kể đó. Nếu như có chuyện gì để báo chí biết được, họ sẽ phóng to chuyện ra, lúc đó tớ nghĩ chắc công ty đó hơi bị thua lỗ đấy. – Nhỏ nói hai câu này như muốn đáp trả thắc mắc trong lòng hắn, thật thông minh.
- Vậy..ông nội, công ty ông chắc không bị ảnh hưởng chứ? – Nó buột miệng hỏi, ông nó cười rồi đáp đầy tự tin :
- Không vấn đề gì, ông là ai chứ? Sao có thể xảy ra chuyện này, con cứ yên tâm đi, chuyện gì cũng có cái số của nó cả. Nào, mau ra nhảy đi.
Câu nói của ông nó vừa mới đặt dấu chấm đã có hai bàn tay đưa ra trước mặt nó, một là của hắn, hai là của Khải Minh, chẳng biết anh ta hôm nay ăn cái thứ gì mà lại như vậy, cứ khiến nó khó xử miết như thế.
- Tôi nhảy với anh, còn Nhi nhảy với Vũ, lại đây.
Cũng may còn có Khánh Thư ở sau giúp cho nó, nếu không có lẽ nó phải đặt tay hai người này với nhau rồi. Một cặp trai tài gái sắc, một cặp không hề quen biết nhau, một cặp anh em tài giỏi. Nhưng ẩn đằng sau đó là một kế hoạch nhắm thẳng về một cô gái vô tội.