Nó bây zờ đang trên đường tới sân bay, đặt chuyến sớm nhất lúc h trưa (zờ đó ko biết có vé ko ta). Trước khi đi, nó đã về nhà lấy ít đồ dùng, Hương rất bất ngờ khi nó muốn du học nên đã đòi tiễn nó.
- Tuyết Nhi à, con có chắc muốn đi Mỹ du học ko?
- vâng, con thật sự muốn, mà sao bác hỏi thế?
- chỉ là con đi như thế Ba Mẹ ko chăm sóc cho con đk
- ko sao đâu ạ, con cũng đã tuổi rồi, qua Mỹ du học thời gian trôi lẹ lắm ạ - nó cười
- con đang trốn tránh chuyện zì phải ko? Bác nghe nói đang và Thiên Vũ đang quen nhau
Nghe thấy tên hắn, tim nó lại nhói đau. Nghe thấy tên hắn, nước mắt lại rơi. Nghe thấy tên hắn, nó lại nhớ đến những khoảng hạnh phúc. Và nghe thấy tên hắn, nó càng đau đớn và nhớ hơn. Nó gượng cười nói nhưng nước mắt vẫn rơi
- con...và anh anh...đã hết rồi, hết rồi. Thiên Vũ là của Thy, sao con lại...lại...
Chưa nói dứt câu nó đã khóc như mưa, nước mắt rơi xuống từng giọt. Ai thấy nó lúc này cũng cảm thấy buồn lây, Hương ngồi kế bên cũng khóc theo, ôm nó vào lòng nước mắt lại nhiều hơn.
- Nhi à, rồi cũng sẽ có hạnh phúc cho em thôi, đừng khóc mà
- hạnh phúc? Trên đời này có thứ gọi là hạnh phúc sao? Em ko cần, tình yêu hạnh phúc vốn dĩ nó ko có phần em.
- Tuyết Nhi à, cô bé dễ thương thông minh trước đây đâu rồi?
- Tuyế Nhi dễ thương thông minh trước đây sao? Em ko biết, em ko biết.
- Lục Tuyết Nhi trước đây bác biết là cô gái mạnh mẽ và tràn ngập niềm vui chứ ko phải như bây zờ
- người muốn Tuyết Nhi làm sao mới đk đây hả?
- Tuyết Nhi của chị - Hương ôm chặt nó
Khóc rồi nó ngủ luôn lúc nào cũng ko hay, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại ngay sân bay, Hương ko nỡ xa nó lại khóc, nước mắt rơi lên má nó làm tỉnh giấc.
- chị Hương, sao chị lại khóc? - nó dụi mắt hỏi
- ko có ko có, tới sân bay rồi - Hương lau nước mắt
- ừm - nó cố gắng ko khóc, gượng cười
Cả bước xuống xe rồi người cùng vô, tiễn nó đến cổng Hương ôm nó vào lòng, ko cầm đk nước mắt lại khóc. Cô lấy trong túi áo ra sợi lắc lung linh xinh xắn đeo vào tay nó. Trên chiếc lắc có chữ HN (Hương Nhi)
- cảm ơn...chị, chị Hương, em nhất định...sẽ trở về...nhà mà
- ừm, em đã hứa rồi đó Nhi, em sẽ vềbg-ssp-{height:px}
- ừm em hứa
- Nhi à, con nhất định, nhất định an toàn về nhà nha con
- sao lại phải nhất định?
- à ko, bác chỉ lo cho con thôi. Đi đường cẩn thận, ừng để bác thất vọng
- vâng, con nhất định, nhất định mà. Bác là người Ba thứ tốt với Tuyết Nhi trong đời Lục Tuyết Nhi này có đk, cảm ơn bác
- ừm, con gái của bác
- Ba! - nó ôm bác
- Tuyết Nhi!
Chuyến bay lúc h tới Mỹ sẽ cất cánh trong vòng phút nữa, xin hành khách lên máy bay. Cảmơn!
- Ba, chị Hương, Tuyết Nhi đi đây. Mọi người ở nhà...bảo trọng, nhớ đợi Tuyết Nhi về đó
- ừm
Nó cầm valli lên quay người bước đi, đk mấy bước nó dừng lại tính thả valli xuống nhưng vì sợ mọi người sẽ ko nỡ và Hương sẽ khóc nên nó lại thôi. Hít thở sâu nó nắm chặt valli chạy nhanh vào cổng.
- con tôi sao lại phải chịu khổ thế này? Người làm Ba như tôi thật thất bại
- bác à, bác đừng xúc động, Nhi mà biết nó sẽ đau hơn đó.
- Hương à, hay là con theo nó đi
- bác à, Nhi đã nói là nếu ai qua đó nó sẽ ko trở về nữa đó
- nhưng mà bác rất lo cho nó, con...
- bác à, bác là Ba của Nhi, nói đúng hơn là Ba ruột của nó, bác nỡ để nó ko về nữa sao? Hay là bác nói sự thât cho nó nghe đi
- ko đk, bác đã ko thể làm tròn bổn phận làm Ba cho nó, bây zờ nếu nói ra nó sẽ sốc đến mức nào, bác ko muốn đâu Hương à. Bí mật này con tuyệt đối ko đk nói cho ai biết, khi nó tháng bác đã đưa cho Lục Gia Nhân nuôi nó, ông ấy là bạn thân bác nên bác rất yên tâm
- dạ, con biết rồi nhưng chuyện này sớm muộn nó cũng biết
- đành phải thế thôi
Tuyết Nhi đã đi du học bên Mỹ, chuyện hôn sự của Thiên Vũ và Phương Thy có thể hủy bỏ ko? Và rốt cuộc...ai là Ba Mẹ thật của Tuyết Nhi? Đợi xem chap nha!