" Mình phải làm sao bây giờ! Liệu có gặp nguy hiểm gì không đây " Nó bất an " Thôi kệ đi, cứ đến chỗ đó rồi giải quyết những hiểu lầm, chứ cứ dây dưa mãi thế này cũng không được. Trước sau gì cũng phải gặp thì...
Những suy nghĩ cứ quẩn quanh mãi trong đầu nó, mà không biết từ bao giờ nó đã đi đến chỗ hẹn.
" Sao chả có ai? Chẳng nhẽ lại như lần trước sao? Ẹc! Một chiêu thì chỉ nên sử dụng một lần thôi chứ "
Lần này nó đề phòng hơn, nhìn trước nhìn sau, nhưng quả thực vẫn không có ai.
Bỗng nhiên... Đàn em của Thanh là Ngọc bước ra. Cô ta nói:
- Tao thích nhất cái tính của mày là đến rất đúng giờ.
- Cảm ơn nha! Ai cũng bảo tôi như vậy - nó cười - Mà không chỉ có tính đó đâu, tôi còn rất thông minh, xinh đẹp, tốt bụng, học giỏi, bao dung, độ lượng, nhanh nhạy, hiếu thảo, cao thượng. Không chỉ thế đâu IQ và EQ của tôi cũng rất cao nữa hi. - được đà nó tuôn ra một tràng.
Một đàn em khác của Ngọc lên tiếng: " Con kia! Mày có im đi không? Sắp chết mà lại còn liến thoắng "bg-ssp-{height:px}
Ngọc đưa tay ra như hiệu bảo đàn em nó thôi, cô nói:
- Cũng phải để người sắp chết ca ngợi về bản thân chứ.
- Sao tôi lại sắp chết - nó ngạc nhiên - Tôi không làm gì các cô đâu à ngheng. Đừng có nói là chỉ nói nhiều một tí thôi mà đã bị giết rồi đó.
- Nếu chỉ là do mày nói nhiều thôi thì có bõ bèn gì. Nhưng đằng này......
- Tóm lại là các người muốn gì? Hết nói năng bí ẩn lại đằng này, đằng kia gì nữa. Gớm khổ.- nói chẹp chẹp. - Hay là mấy người bị điên, không hiểu được tiếng người nên mới vậy.
Nói đến đây thì Ngọc không còn nín nhịn nữa, ả hét lên:
- Con c-h-ó kia! Mày nghĩ mày tuổi gì mà dám nói chúng tao như thế hả? Mày có biết là mày sẽ chết nếu mày còn dám nói thêm câu nữa không hả?