" Hắn ta mà cũng có người yêu cơ á?" Nó ngạc nhiên hỏi (ý nói Nam đó)
" Nhiều là đằng khác đó " Huy trả lời
" Đúng là trên đời này vẫn còn nhiều đứa con gái ngu thật " Nó trầm trồ nói" Mà này "
" Sao?"
" Anh tên gì vậy?" nó hỏi
" Huy, tên đầy đủ là Hàn Gia Huy " Huy trả lời rành mạch
" Anh Huy, tôi tên là Dương Ngọc Hoàng Yến, có thể gọi tôi là Hoàng Yến cũng được " Nó trân trọng giới thiệu
" Thôi chúng ta về thôi, cũng muộn rồi, ở đây không an toàn " Huy như sực nhớ ra việc chính
" Thôi, chào anh, tôi đi đây, rất vui khi được gặp anh, hẹn gặp lại " Nó nói vừa đưa tay vẫy chào Huy
" Không được, tôi không thể để em về nhà một mình được. Nhà em ở đâu lên xe tôi đưa về " Huy chau mày nói. Trông anh lúc ấy nhìn còn đẹp trai hơn cả lúc bình thường, khiến cho cô gái đối diện tim đập loạn nhịp
"Thôi, tôi có chân tay đầy đủ nên tự về cũng được,không làm phiền anh nữa, hôm nay rất cảm ơn anh " Nó vội nói rồi chạy vù một mạch về nhà và để lại bóng dáng thẫn thờ của ai đó đứng đằng sau ngắm nó.
Đến sáng hôm sau, di chứng về cái tát của Thanh vẫn còn, đến hôm nay nó còn to hơn nữa cơ chứ khiến cho nó cảm thấy ngứa rát vô cùng. Nó vác cái bản mặt ỉu xìu đi học cùng với chiếc khẩu trang che gần kín khuôn mặt.
" Hôm nay bà nội của tôi bị sao vậy?" Vy lo lắng hỏi
" Hôm qua đi đánh nhau bị sưng hết cả mặt " Nó trả lời rồi cởi khẩu trang ra
" Thế mà tao tưởng mày bị lây nhiễm từ dịch cúm HN cơ đấy. Mà mày cũng đi đánh nhau cơ á? Chắc là hôm nay có bão rồi. Tí phải về nhà sớm để còn cất gọn chăn chiếu, quần áo mới được " Vy đùa nghịch
" Nói đúng ra thì là bị người ta đánh " Nó than
" Ai đánh mày?. Nói nhanh tao xử cho " Vy bực tức
" Không sao đâu, may là có ân nhân đến cứu, không thì chắc hôm nay mày và tao không còn nói chuyện với nhau nữa rồi "
" Ai, ai là ân nhân của mày?"
" Tên là Hàn Gia Huy " nó trả lời
" trong hotboy của trường mình đấy á? Anh ấy là thần tượng của tao đấy. Sao lại là anh hùng cứu mĩ nhân à? " Vy cười đùa
" Là anh Huy cứu bà á?" Hân từ nãy đến giờ im lặng nhưng bây giờ cũng mở lời.
" Bà cũng biết anh ấy à?" Nó hỏi
" À, quên chưa nói cho bà biết, tui là em, bạn của anh Nam, Huy, Thiên từ bé " Hân vỗ ngực tự hào
" HẢ? Cái gì em, bạn của người họ sao?" Nó/ Vy cùng đồng thanh hỏi
" Đúng vậy! " Hân vui vẻ trả lời
" Kể cả Nam " nó trố mắt ra hỏi
" UKM " Hân nói
" Bà là em của cái tên ác quỷ đội nốt thiên thần đó á?" nó vẫn chưa khỏi ngạc nhiên
" Này, đừng nói anh Nam như thế chứ, anh ấy cũng là người tốt lắm chứ bộ " Hân sung sướng khi kể về anh của mình " Tuy bề ngoài anh Nam luôn tỏ ra bá đạo vậy thôi, nhưng bên trong con người của anh ấy là một người dễ mềm lòng và vô cùng đa sầu, đa cảm "
" Bà nói gì mà ghê vậy " Vy nói
" Có thật là như vậy không? " nó hỏi. Thật sự ra sau khi nghe Hân nói về Nam, nó cũng bớt đi ác cảm về anh, không những thế trong lòng cô lại có một cảm giác rất lạ, như là cảm giác muốn bảo vệ một ai đó
" Sao lại không thật, lừa bà cũng đâu có tiền " Hân nói vô cùng quả quyếtbg-ssp-{height:px}
Bỗng nhiên, lớp trưởng tiến lại chỗ Yến và bảo " Lên văn phòng, thấy hiệu trưởng gặp "
Nó như ngớ người ra " sao thấy hiệu trưởng lại muốn gặp mình nhỉ, chắc là có chuyện chẳng lành rùi đây " nó nghĩ
" Thui, pai pai bà nha, lên văn phòng an lành và sớm ngày quay trở lại " Hân đùa nghịch
" Làm như là đưa chồng ra chiến trường không bằng ý, thui đi nha " rồi Nó chạy vèo lên văn phòng
ĐẾN VĂN PHÒNG...:
" em là Dương Ngọc Hoàng Yến? " thầy hiệu trưởng cất tiếng lên hỏi
" Dạ, vâng Dương Ngọc Hoàng Yến là em " Nó lễ phép trả lời
Thấy đúng là nó, thầy hiệu trưởng lùi bên để lộ ra một gương mặt hoàn hảo đến từng phần nghìn mi-li-mét
" Hả là anh? " nó ngạc nhiên hỏi
" Lâm thiếu gia muốn gặp em có chuyện " thầy hiệu trưởng nói
" Chào cô nhóc, chắc em còn nhớ tôi chứ " Nam cười nhếch mép
" Muốn gặp tôi có chuyện gì? " Nó lạnh lùng hỏi
" Tôi muốn em là người giúp việc của tôi " Nam bình tĩnh trả lời
" Hả, cái gì? Anh có bị vấn đề gì về thần kinh không vậy. Cái tên điên kia bị lên cơn à? " Nó chửi liên hoàn ( Thực sự ra từ lúc Nam nói từ người giúp việc thì mọi hình ảnh tưởng tượng của cô về Nam vừa rồi đều tan biến. Trong lòng cô bây giờ bực mình vô cùng)
" TÔI CHO CÔ NÓI LẠI " Nam gằn ra từng chữ
" Dương Ngọc Hoàng Yến em không được vô lễ " Thầy hiệu trưởng nhắc nhở
" Được nhắc lại thì nhắc lại, anh tưởng tôi sợ anh chắc " Yến vừa nói vừa tỏ vẻ ngổ ngáo " ĐỒ THẦN KINH, TÊN ĐIÊN " Yến cũng bắt chước gằn ra từng chữ một. Lúc đó, Nam tức điên lên nhưng chẳng thể nói lại được vì chính anh bảo cô nói lại, còn Huy và Thiên ở ngoài nhìn thì tủm tỉm cười cho sự đáng yêu của cô nàng
" Không nói nhiều nữa, tóm lại là ngày mai, cô phải làm người giúp việc của tôi, đây là mệnh lệnh" Nam tức giận
" Ra mệnh lệnh là việc của anh, còn việc thực hiện mệnh lệnh hay không là việc của tôi, tôi không thích đấy, thì tôi ko làm đấy anh làm gì được tôi " Yến trả lời
" Cô... cô dám cãi lời tôi sao? " Nam tỏ ra nguy hiểm
" Tôi thích cãi đấy, tôi không làm theo lời anh đấy , tưởng tôi dễ mắc mưu để bị anh hành hạ chắc "Yến cũng chẳng phải dạng vừa
" Cô cũng thông minh phết nhỉ? Nhưng nếu cô không làm theo lời tôi thì tôi chỉ còn cách cuối cùng là..." Nam nói rồi quay sang bên thầy hiệu trưởng thì thầm to nhỏ gì đó
Sau đó thầy hiệu trưởng quay về phía nó nói " Nếu em không thực hiện theo lời của Lâm thiếu gia thì mời em ra khỏi trường của tôi "
" Em nhớ trong nội quy của trường đâu có ghi rằng nếu không làm theo lời anh ta thì sẽ bị đuổi học đâu " nó ấm ức
" Đây là trường hợp ngoại lệ " Thầy hiệu trưởng nói
" Bây giờ thì cô muốn làm trợ lý của tôi (t/g: trợ lý á có mà người giúp việc thì có,anh Nam dùng từ lầy lội thật) hay là cô muốn bị đuổi học, và tôi cũng nói trước nếu cô bị đuổi học thì cũng đừng học ở ngôi trường nào khác " Nam đe dọa
" Để tôi suy nghĩ lại " Yến lưỡng lự
" Yến ơi là Yến bây giờ mày muốn làm ô sin của cái thằng cha kia hay là mày muốn bị đuổi học đây hả Yến. Làm ô sin của nó thì nhục lắm, mà bị đuổi học thì càng nhục hơn gấp tỉ lần." Sau một hồi suy nghĩ Yến cũng quyết định thà hy sinh thân mình chứ không chịu mất con chữ,không chịu bỏ học " vì lợi ích năm trồng cây, vì mục đích trăm năm trông người " nó quyết định ở lại ngôi trường Sao Star này ( Chị Yến cũng lầy lội chả kém)
" Suy nghĩ xong chưa, tôi không có đủ kiên nhẫn đâu đấy " Nam sốt ruột
" Được, tôi đồng ý " Yến cố trả lời " từ giờ tôi phải làm việc gì ?"
" Cô sẽ phải làm những việc vặt của tôi hoặc những việc mà do tôi giao cho " Nam cười gian xảo, một nụ cười làm say đắm lòng người
P/s: truyện này là tự do mình nghĩ ý tưởng và sáng tác ko có đạo từ truyện nào đâu nha.