----Cuộc Đua Kí Ức------
Tuấn vừa tròn tuổi,hôm nay cũng là sinh nhật của anh.Chậm rãi anh tiến đến một căn phòng mờ ảo
Vừa đặt chân vào anh đã nghe thấy tiếng pháo nổ,An Kỳ cầm chiếc bánh đi đến trước mặt Tuấn,cô cười tươi nhìn anh khẽ nói
-Happy Birthday Hoàng Thiên Tuấn
Giả tạo-Tuấn cười khẩy nhận lấy chiếc bánh,xong ném thẳng vào gốc tường,An Kỳ xa sầm mặt không rõ chuyện gì đang xảy ra
-Tuấn mày làm gì vậy?
-Phải đó,mày làm như thế là có ý gì?
-...
-...
Các nhân vật phụ khác lần lượt lên tiếng
Cậu sao vậy Tuấn-An Kỳ mắt rưng rưng nhìn chiếc bánh do chính tay cô làm đang nằm chèm bẹp
Không sao cả-Tuấn hờ hững đáp lời cô rồi ung dung ngồi xuống ghế
Cậu có biết là để làm ra chiếc bánh này tôi đã cực khổ lắm không,sao cậu lại ném nó đi chứ-An Kỳ không thể kiềm chế được nữa bật khóc nức nở
Ai cần cậu làm,mau cút khỏi mắt tôi ngay-Tuấn quát lớn
Cậu đuổi tôi? Vậy lí do là gì chứ?-An Kỳ lau vội những giọt nước mắt,cô không thể nghĩ ra được vì sao đang yên đang lành Tuấn lại thành ra như thế
Ok, lúc trưa nay tôi rủ cậu đi với tôi cậu nói mình bận phải về nhà phụ mẹ nhưng tôi lại thấy cậu đi với nó,bộ nó là mẹ cậu sao? -anh tuông một tràn rồi chỉ tay vào Phong
Cậu hiểu lầm rồi Tuấn,tôi với Kỳ không có gì cả chỉ vì...-Phong chưa nói hết đã bị cô ngăn lại
Nếu cậu nghĩ như thế thì chúng ta không còn gì để nói.Tôi sẽ không gặp cậu,xuất hiện trước mặt cậu nữa đâu,tạm biệt-An Kỳ nói rồi vội chạy khỏi đó thật nhanh
Tuấn mau đuổi theo An Kỳ đi-một người trong đám thúc giục
Sao là tôi?Phong mới đúng chứ-Tuấn mở lời châm chọc
Mày quá đáng vậy đủ chưa,An Kỳ chỉ muốn tạo bất ngờ cho mày thôi nên mới nhờ tao. Bật Đèn Lên Đi-Phong ra lệnh cho tụi bạn bật đèn lên rồi nói tiếp
Nhìn đi,nhìn kĩ đi tất cả mấy cái ở đây đều do cô ấy đặt biệt chuẩn bị cho mày đó mày có biết không-Phong tức giận gầm lên như muốn nuốt đối phương vào bụng cho hả giận.Còn Tuấn chỉ biết im lặng đứng nhìn mọi thứ trong căn phòng,từ những quả bóng bay đủ màu sắc, những tấm ảnh của anh được treo ở khắp nơi,đến cái băng gôn đề dòng chữ
"HAPPY BIRTHDAY HOÀNG THIÊN TUẤN" vô cùng cầu kì,và cuối cùng là chiếc bánh mà lúc nãy anh không thương tiếc ném đi.Trong tim anh giờ như ngàn mũi kim đâm thấu,như có một bàn tay to lớn bóp chặt đau đến nghẹt thở
Sáng hôm sau và những ngày sau đó An Kỳ vẫn không đến trường,đến nhà cũng không gặp được.Tuấn nghĩ lại chỉ vì tính tình ghen tuông trẻ con của anh mà đã khiến cô tổn thương thì không khỏi tự dằn vặt bản thân.Từ giờ phút ấy anh đã bắt đầu thay đổi mình thành một con người khác,không còn vui vẻ như trước mà lại trầm lặng,lạnh lùng,ích nói như bây giờ
END chương