-Ừm...Tôi sẽ đợi.
Minh ngơ người, nhìn Yến như vật thể lạ, lắp bắp không nên lời:
- Cậu...nói...nói cái gì thế?
- Đồ ngốc! Đó là...là...Mau lấy nước cho tôi!
Minh đơ người tập . Thật là vừa nãy nghe loáng thoáng thấy đợi đợi cái gì đó kia mà. Cơ mà dạo này tai thằng bé đang bị lãng một chút nên chẳng nghe thấy gì đâu. Mấy lời như vậy sao có thể bắt người ta nhắc lại chứ! Thật là!
- Nếu cậu không phải là bệnh nhân thì cũng chẳng có diễm phúc được tôi lấy nước cho đâu nhé!
Nói rồi thằng nhóc lon ton chạy ra bàn lấy nước, vừa rót vừa lẩm bẩm: "Rõ ràng vừa nghe bảo đợi đợi gì đó mà. Mà sao tự dưng lại hỏi mình với Vy??? Đúng là con bé khùng! Chắc bị chấn thương nên đầu cậu ta có vấn đề quá!"
Yến vừa nhìn cái dáng lon ton của cậu lớp trưởng vừa bụm miệng cười. Cái cậu này có lúc dễ thương ra phết! Trước giờ, cô vẫn chỉ coi Minh là lớp trưởng, một đứa bạn cùng lớp mà thôi nhưng không ngờ cái cậu kì quái ấy có thể hiểu Yến hơn cả bản thân cô.
"Thình thịch..." Tim sao thế này? Mình bị bệnh tim sao?? Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ biết đến thứ cảm giác này...Nó là gì thế??? Phải chăng cô đã...
"Không không thể nào đâu! Sao lại dễ siêu lòng vậy hả trời? Cơ mà vừa nãy sao mình lại buột miệng nói những câu ngớ ngẩn thế nhỉ? Trời ạ!"
Mà khoan...cứ cho là cô hơi "cảm" chút đi, nhưng chắc chúng biến mất nhanh thôi! Hải Yến bỗng giật thót mình: Nếu bỏ Vương Khang rồi thì mọi thứ sẽ rối tung hết! Khi biết cô đã lừa dối mọi người sao có thể lấy lòng tin lại nữa chứ? Gia đình cô sẽ ra sao đây? Bao nhiêu câu hỏi cứ xuất hiện trong đầu cô như một mớ hỗn độn!
- Này! Cậu đang nghĩ gì mà đăm chiêu vậy? - Minh khẽ hỏi.
- Không...không có gì... - Yến cười nhạt.
- Cậu đang băn khoăn về gia đình cậu sao? Sẽ ổn thôi. Còn nhiều cách mà đâu nhất thiết phải lừa Khang và cả nhà cậu ấy! - Minh nhẹ nhàng đặt tay lên vai Yến.
- Không phải việc của cậu. - Yến gạt phắt tay Minh ra. - Tôi muốn xuất viện!
Yến cố hết sức đứng dậy, phớt lờ những lời can ngăn của Minh, nhưng loạng choạng rồi ngã. May có Minh đỡ kịp.
- Tôi đã nói rồi. Cậu phải ở viện đến khi khỏi hẳn đã chứ!
Minh đỡ Yến nằm trên giường bệnh. Yến chỉ thở dài.
- Vậy cậu nói cho tôi biết phải làm sao đây? Nói đi! - Yến gắt lên- Người ngoài như cậu thì biết gì mà nói!
Những giọt nước mắt mặn chát, trong veo như pha lê trào ra từ khóe mắt cô, từ từ lăn dài trên gò má xanh xao, đôi môi tái nhợt. Lòng Minh như se lại... Yến nói đúng, cậu là người ngoài mà... Cậu chẳng thể làm gì để tâm trạng Yến khá lên. Rồi từ từ, cậu ngồi xuống, khẽ ôm lấy Yến, vỗ vỗ lưng cô như dỗ dành đứa trẻ.
- Khóc đi... Rồi cậu sẽ thấy khá hơn...
Một cơn mưa bất chợt kéo đến... Lộp độp rồi ào ào, xối xả.Tiếng mưa át đi mọi âm thanh. Màn mưa làm nhòe đi mọi thứ. Ngoài ô cửa sổ, mọi thứ chỉ còn màn nước trắng xóa cùng tiếng mưa bao trùm cả căn phòng mà thôi...
- Tốt hết cậu nên nghỉ ngơi dưỡng sức trước đi. Đừng nên nghĩ ngợi nhiều.
Yến nằm xuống, khẽ nhắm mắt lại. Cô muốn chìm vào giấc ngủ để quên hết mọi thứ. Cuộc sống này sao lại mệt mỏi vậy chứ! Mắt đã khép lại nhưng tâm trí cô vẫn nghĩ mông lung... Cô không muốn nghĩ đến nhưng sao chúng cứ tới tấp kéo đến nơi tâm trí cô.
- Tôi biết cậu chưa ngủ... Nghe lời tôi, mau ngủ đi.- Tiếng Minh cất lên.
Tiếng bước chân chầm chậm của cậu tiến đến, khẽ đặt môi lên trán cô. Nó dịu dàng đến mức cô nhanh chóng thiếp vào giấc ngủ ngon lành.
"Dù nó là sự thật nhưng cũng tôi thật có lỗi vì đã đưa cậu vào tình thế khó sử như vậy! Có lẽ tôi đã quá tàn nhẫn chăng? Tôi sẽ ở bên cậu đến khi cậu khỏe lại...Coi như đó là lời cầu xin cậu tha thứ cho tôi... Còn về chuyện tôi có thế quên Vy được hay không thì thật khó cho tôi. Đừng đợi tôi... Cậu chịu đủ rồi nên đừng đau khổ hay tự làm đau bản thân nữa..."
Mọi lời của Vy cậu đều nghe thấy và hiểu rõ. Làm sao con người sắc bén như Minh không thể hiểu. Nhất là khi cậu thừa hiểu cảm giác đơn phương một ai đó... Nhưng có lẽ lúc này, cậu phải ở bên Hải Yến, giúp gia đình cô ấy. Cậu thầm hy vọng khi Yến biết tất cả những chuyện mà cậu làm cho cô ấy chỉ là lời cầu xin sự tha thứ, mong cô ấy đừng nghĩ chúng là thương hại... Dù có lẽ cậu làm là vì thương hại thật... Lúc ấy, mọi chuyện còn tồi tệ hơn. Cậu không muốn làm ai bị tổn thương hay tự ái. Sẽ tồi tệ lắm!
Trong căn phòng tối, một cô gái có mái tóc nâu bồng bềnh đang im giấc ngủ, một chàng trai đang tựa lưng vào tường, đôi mắt vẫn nhắm, khuôn mặt đẹp như tượng cùng cặp kính càng làm cậu đẹp hơn. người như một bức tranh tuyệt đẹp nhưng buồn...
Ngoài trời nổi cơn giông, những cành cây chạm vào cửa kính như một bàn tay đang gõ cửa. Tiếng gió rít qua khe cửa mang những âm thanh nghe như ai oán não lòng. Tiếng sấm đùng đoàng, chớp rạch ngang bầu trời.
Ảm đảm...
Đáng sợ...
Lạnh lẽo...
Hai con người, hai vị trí cách xa nhau, đôi mắt vẫn nhắm đúng hơn là không muốn mở mắt ra... Rồi dần dần, giấc ngủ cũng kéo đến cũng những giấc mơ... nhưng cũng có thể là ác mộng...