Cô Nhóc Sát Thủ, Yêu Anh Nhé?

đại kết cục >> huynh muội lại đến bên nhau

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khí trời nước Úc thật làm lòng người thanh thản hẳn. Mặc dù thời gian không ngừng trôi đi nhưng ai nấy trong ngôi biệt thự bên cạnh bãi biển vẫn không ngừng tài sắc hòa làm một, tâm tình hoàn hảo.

Chu Kì Băng và Dương Thạc có cô con gái lớn - Dương Uyển Như, một năm sau liền lập chiến công khi hạ sinh cậu con trái kháu khỉnh - Dương Thoại Hy

Cô nhóc Uyển Như từ nhỏ vẫn luôn ít nói không tinh nghịch như anh chị cùng nhà. Con bé càng lớn càng đáng yêu, phải, con bé không đẹp, càng không phải mỹ nhân. Chỉ là có nước da trắng, dáng người khá thon, chỉ tội ít nói. Người người gặp liền chết đứng chỉ vì nụ cười tỏa nắng của con bé, nụ cười ngây thơ và có phần tinh nghịch. Ánh long lanh như đọng sương sớm làm người khác không thể chối từ một lời.

Dương Thoại Hy chỉ thua chị mình t, thằng bé vốn đã thừa kế vẽ đẹp từ mẹ, lại thêm phần điển trai từ papa Dương Thạc nên có phần lấn ác chị hai. Thằng bé chỉ giỏi cái thói trăng hoa giống thân sinh.

Bạch Thủy và Dương Phong tuy chỉ có một cậu con trai - Dương Triết nhưng khồng hề bất mãn, vì đứa nhỏ này thân giống Dương Phong tính tình trầm ổn, nhã nhặn, tác phong đích thực khiến nữ nhi điên đảo, nhưng sau ánh hà quang thì có phần ngạo ngược.

Jenny và Diệp Phi cố theo sau với nàng công chúa nhỏ - Diệp Nhan Lạc, con bé lai nét phương Tây lại hoạt bát , hiếu động nên rất được ông bà hai bên cùng anh chị lớn nhỏ cưng chiều.

Lâm Tiểu Mạc và Hàn Nhuận thì có đôi long phụng làm niềm kiêu hãnh, anh trai - Hàn Lâm, em gái - Hàn Mạc Kì.

Hàn Lâm là bản sao của dady lúc trẻ, trầm ổn, ít nói, lại rất siêng năng.

Hàn Mạc Kì vẫn giữ lấy bản tính từ nhỏ, hiếu động cộng phần ương bướng của mamy liền làm chị lớn trong gia trang.

Xếp theo độ tuổi:

Dương Triết lớn nhất

Theo sau là anh em Hàn Lâm và Hàn Mạc Kì, chỉ dưới t

Tiếp đến Dương Uyển Như nhỏ hơn t với anh chị họ Hàn

Cuối là em út Dương Thoại Hy và Diệp Nhan Lạc đi sau chị Uyển Như t

Bọn trẻ không học ở trường mà học tại biệt thự, phòng học rộng lớn, sách xếp đầy một gian bên cạnh - thư viện. Thầy cô đều được mời từ các trường danh tiếng, cuối tuần sẽ luôn có một buổi học ngoại khóa.

Mỗi chiều cả bọn đều kéo ra bời biển chơi đùa, vì thế nên được nhiều người chú ý đến, cách vài ba hôm lại một đứa trong nhóm được tặng quà.

Năm nay anh em Hàn Lâm và Hàn Mạc Kì phải thi vào đại học nên sau giờ học ở lớp chúng nó lại chú tâm vào bài ở một xó nào đó.

Nắng chiều nhè nhẹ, gió từ ngoài khơi từng đợt thổi vào bờ, Hàn Mạc Kì ngồi học bài cạnh hồ bơi. Bên phải một chồng sách tham khảo, bên trái đồ ăn thức uống đầy ra bàn. Con bé dàn mắt vào quyển sách dày cộm mà thởi dài, bật ra sau tựa vào ghế mây úp quyển sách lên mặt.

Nó muốn theo mẹ học thiết kế, nhưng nó thấy môn ấy hơi nhàm và có phần rối rắm viềc giới truyền thông và báo chí liên tục đưa tin. Nên nó quyết rẽ hướng cùng chủ ý, quyết thi vào kiến trúc, nó thích những tòa lâu đài cổ, thích những công trình hoành tráng.

Chỉ khổ nhìn mấy mô hình đủ góc độ làm nó ngán ngẫm.....

- Mất mặt thật đấy!

Nghe ra là tiếng vị hôn phu trời đánh của nó, ai đời vừa dọn đến ở liền bị tên ấy nhìn trúng, ông nội lại là bạn già của Dương sư ông.....liền đem nó đặt vào tay Dương Triết.

Mấy khi thấy hắn nho nhã nhưng chỉ toàn giả tạo, thực chất hắn là tên biến thái.

Mỗi lần gặp nó anh chỉ biết nhắc qua lại một câu "Trước sau cũng phải gả cho anh". Đời nào nó để yên, hành hạ tên kia suốt mà vẫn không khà hơn được.......

- Vùi đầu vào cả đống sách này cùng không khá hơn đâu em gái.

- Cút xa một chút, lão nương không muốn động thủ với nhà ngươi.

- Cũng phải! Sao có thể đánh chồng sắp cưới được phải không?

- Biến!

- Được được, đừng giận, không thì chữ chạy loạn lên đấy.

Lúc anh rời đi anh còn ghé sát tai nó thủ thỉ " Học nhiều nhức đầu lắm a! Chi bằng gả cho anh, anh chắc có thể một tay nuôi vợ mình". Nó tức điên đầu đứng phắt dậy chỉ thẳng cái tên đang thong thả rão bước cười ha hả kia.

- Dương Triết.....ta đây mà thèm gả cho nhà người.....hứ ta có mà thần kinh rồi.....đồ điên!

Con bé Diệp Nhan Lạc và nhóc Dương Thoại Hy thấy đại sư tỷ nổi cơn thịnh nộ liền chạy đến giải gấp trận núi lửa sắp phun trào. Hai nhóc đây rất nể đại sư tỷ, rất mạnh mẽ, con gái dì Mạc thật đáng khâm phục.

Hai nhóc nhỏ này thường đi thành cặp, mỗi khi nhóc Thoại Hy để ý bóng nữ nào bên khách sạn nhà mình hay nữ du khách xinh đẹp liền nhờ cô bạn Nhan Lạc xin thông tin liên lạc.Nhan Lạc cũng biết thời mà lợi dụng lại, mỗi phi vụ phải trả thù lao bằng một bữa ăn hoành tráng.

Từ ngày đại sư tỷ Mạc Kì quyết không theo anh họ đẹp trai, tụi nhỏ một lần hai phe, một bên ngăn trận lôi đình xong thì dỗ ngọt tâng bốc anh lớn.Bên kia anh lớn phải trả thù lao cho hai tiểu quỷ.

"Kì Kì tỷ, anh lớn nói cũng đúng nha! Dương sư ông và ông nội tỷ đã hạ chỉ anh lớn nào có làm sai, anh ấy cũng đang lo lắng tỷ học quá nhiều." Nhan Lạc luôn lấy nhu chế cương, nó lấy chuyện đã rồi mà khuyên thì sư tỷ sẽ chẳng thể kháng, cũng không lây sang mắng nó.

Nhóc Thoại Hy thấy tình hình cũng nguôi đi một chút liền lên tiếng " Hay thế này, tụi em sẽ đá anh lớn cách chị xa một chút, sẽ không để chị nhìn thấy hay nghe thấy anh lớn"

- Hai đứa không phải làm vậy, chị cũng muốn gả cho anh ấy, chỉ có điều....hắn rất quá đáng!

Hai đứa đã làm tốt nhiệm vụ, cũng biết sư tỷ đã chịu theo anh lớn liền mừng hết chỗ chê, Nhan Lạc lên tiếng rồi cùng anh bạn thân kéo nhau vào nhà " Tỷ yên tâm giờ tụi em đi xử anh lớn giúp tỷ "

" Cái...cái gì? Thật? " Ngồi uống rượu bên quầy bar Dương Triết như mất nửa mạng, không tin con nhóc ương bướng kia chịu theo mình. Nghe hai tiểu quỷ thông báo anh cũng nửa tin nửa ngờ.

Nhan Lạc tay cầm trái bowling vừa chơi vừa đính chính, bên kia Thoại Hy đang phóng phi tiêu cũng vọng lại xác thực.

Dương Triết mừng như điên liền cho hai tiểu quỷ một "suất" đề nghị, chỉ cần ra yêu cầu anh lớn đây đều thực hiện.

Dẫu sao anh đây cũng sắp rước được con báo con về nhà....

Bên ngoài bờ biển lộng gió, trên bãi cát trắng dưới thân cây dừa cao ngất một thanh niên tuấn tú, trầm ổn đang tựa mình vào góc cây học bài.Gần đó một vài cô gái vụng trộm ngắm nhan sắc cậu thanh niên kia.

Chàng đây là anh hai Hàn Lâm, ra đây cả buổi biết rằng ngoài kia nữ nhi chen nhau nhìn ngắm mình nhưng nó vô tình đến lạ. Phàm bản thân nó không thích mấy cô gái điệu bộ kiểu cách...

Từ xa tiếng nói quen thuộc vọng đến ba chữ " Lâm Lâm ca", nó biết không ai ngoài con bé Dương Uyển Như.

Con bé từ nhỏ vốn ít nói, cả ngày không bám lấy mẹ cũng vây theo ba. Từ ngày nhà nó dọn đến con bé dần hoạt bát hơn, con bé ngoan hiền lại rất dễ tổn thương nên đâm ra nó có phần chiều con bé hơn cô em hung hăng Mạc Kì.

Ấn tượng của nó về con bé là đôi mắt và nụ cười kia, đôi mắt long lanh như ứ nước, khiên tim nó một chút cũng không thể yên mà rung động. Nhìn đôi mắt như tha thiết cầu khẩn, nó sao có thể từ chối con bé điều gì.

Đặc biết nụ cười tỏa nắng của con bé làm nó có phần an ủi, mỗi khi con bé cười tức bản thân nó cũng bỗng vui lay.

- Lâm Lâm ca! Dì....dì Mạc tìm anh có việc....

- Ừ....mệt không?

- Không ạ! Tìm thấy Lâm ca hẵn sẽ không mệt.

- Vậy sao thở thế kia?

- Hi hi...Đi thôi anh! Dì Mạc nổi giận thì không hay đâu.

Con bé kéo tay nó đứng dậy đi về phía biệt thự, con bé rất ngây thơ,không biết gì mà tình cảm hai bên, chỉ thích sẽ làm.

Bản thân nó cũng không biết có nên thích con bé hay không? Chỉ sợ con bé không hiểu mấy chuyện người lớn lại hiểu lầm ý nó, vậy thì tình cảm anh em cũng chẳng còn.

- Lâm Lâm ca, mẹ em và dì Mạc bảo sau này em sẽ được ở cùng anh, được làm vợ anh.

- Thế Uyển nhi biết thế là thế nào không?

- Biết nha! Như Như và anh sẽ giống ba mẹ sống cùng với nhau, sẽ mãi không rời.

- Nhưng sau này Uyển nhi sẽ có bạn trai, sẽ thích một ai đó, lúc đó Uyển nhi sẽ lại muốn sống chung với người đó, muốn làm vợ người đó.

Con bé nói giọng ngây thơ, vào đến cổng lại cất tiếng nói vui vẻ ôm chặt tay nó " Như Như không thích! Như Như thích anh, anh rất tốt, lại rất đẹp trai. Dì Mạc rất thích Như Như, nên...em muốn cùng anh ở một chỗ, cùng anh kết hôn và sinh con. Tuy Như Như chỉ mới t nhưng Như Như biết mình thích ai, Như Như chỉ muốn cùng Lâm Lâm ca."

Con bé nói như thế, nó thật rất vui. Con bé cũng thích nó, cũng như nó, muốn cùng với đối phương ở chung một chỗ.

Nó xoa đầu con bé rồi rão bước về phía cửa chính, mamy nó nói nếu sau này gặp người thật không biết quái gì về tình yêu thì hãy giữ người đó ở cạnh mình.

Như mamy và dady nó sớm đã cùng kề vai bên nhau từ nhỏ, huống chi Uyển Như từ nhỏ vẫn bám lấy nó không rời, nó thật muốn tự mình bảo vệ nhóc con này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio