Edit: Dánh
Giáo viên chủ nhiệm nhìn sắc mặt lạnh lùng của Tô Cận, cảm thấy da đầu tê dại.
Hắn cười xấu hổ đứng ra hòa giải: "Chuyện này chắc chắn có hiểu lầm, chúng ta ngồi ..."
"Sao lại có hiểu lầm?!" Người phụ nữ trung niên hồi phục tinh thần, thanh âm bén nhọn ngắt lời của giáo viên chủ nhiệm.
Bà lấy ra một bức thư tình ném lên bàn, ánh mắt khinh thường nhìn Thích Nguyệt, nói: "Đây là chứng cứ nhỏ đó quyến rũ con trai tôi."
Thích Nguyệt mặt đỏ tới mang tai phản bác, "Đó không phải con viết, là con trai bác ..."
"Tuổi còn nhỏ không chỉ học được bắt cá ba bốn tay, còn học nói dối nữa!" Người phụ nữ cao giọng la lên, át lời của Thích Nguyệt nói.
Thích Nguyệt tức giận đến nói không nên lời.
Vốn là Hà Minh tỏ tình với cô mấy lần, cô đều có thái độ kiên định từ chối hắn.
Không nghĩ đến hôm nay cô đang học thì người phụ nữ đột nhiên xông vào, nói rất nhiều lời nói không hiểu được, còn kéo cô vào văn phòng giáo viên.
"Nếu không phải mày cố ý quyến rũ nó, làm con trai tôi phân tâm, thành tích nó sẽ tụt hạng nhiều đến vậy sao?" Người phụ nữ trung niên cười lạnh.
Thích Nguyệt gấp đến mức trừng Hà Minh, "Cậu lên tiếng đi chứ, thư này không phải tôi viết mà."
Trên mặt cậu học sinh gầy yếu mặc đồng phục hiện lên chột dạ, né tránh ánh mắt Thích Nguyệt, kéo quần áo của người phụ nữ, nhỏ giọng nói: "Mẹ, thôi bỏ đi, chúng ta về đi."
"Sao có thể bỏ đi?" Người phụ nữ trung niên kích động la lên, "Cần phải giáo huấn nhỏ đó một trận."
Tô Cận nhìn thoáng qua cái gọi là "thư tình" trên bàn, ở trong lòng bình tĩnh phân tích một lần, lại nhớ lại sắc mặt quẫn bách của cô gái nhỏ, đại khái đoán được chân tướng sự việc.
Anh bình tĩnh nói: "Đúng là không thể vội vàng cho qua chuyện được."
Tô Cận đột nhiên mở miệng, khiến cho ánh mắt người phụ nữ trung niên lại dừng trên người anh.
Người đàn ông trước mặt có khí chất thanh lãnh, khí tràng quá mạnh. Bị anh nhàn nhạt nhìn thoáng qua, sâu trong đáy lòng cô không khống chế được co rúm lại, miệng trương trương, lập tức nói không nên lời.
Tô Cận bình tĩnh mở miệng: "Vị nữ sĩ này, bà cho rằng cô gái nhỏ nhà tôi quyến rũ con trai bà, mới khiến cho thành tích nó tụt hạng?"
Nghe anh nhắc đến con trai mình, giọng người phụ nữ trung niên căm hận nói, "Đương nhiên!"
"Tốt." Tô Cận gật đầu, ngữ khí lại đổi, "Vậy bà nói xem, tôi và con trai bà, ai càng đẹp trai hơn?"
Anh vừa nói xong lời này, tất cả mọi người theo phản xạ nhìn về mặt anh, cùng mặt Hà Minh đang đứng một bên.
Đáp án quá rõ.
Người phụ nữ trung niên không nghĩ đến Tô Cận sẽ hỏi cái vấn đề không hiểu được này, cô theo phản xạ quay qua nhìn mặt con trai mình, yết hầu lập tức nghẹn.
Tô Cận nói tiếp: "Rất hiển nhiên, vẻ ngoài của con trai bà còn không bằng / của tôi."
Nói xong, anh nhìn thoáng qua trợ lí bên người.
Trợ lí hiểu ý, đi lên vài bước, lấy ra danh thiếp đưa cho người phụ nữ trung niên, "Chào bà, đây là danh thiếp của Tô tổng."
Người phụ nữ trung niên theo phản xạ nhận lấy danh thiếp, nhìn thoáng qua, cả người bà lập tức cứng đờ.
"Thật không dám giấu, Thích Nguyệt đang sống tạm ở nhà tôi, hơn nữa là sớm chiều ở chung đã một thời gian." Ngữ khí Tô Cận hiền hòa, "Vị nữ sĩ này, bà cho rằng, em ấy cả ngày đối mặt với thanh niên tài tuấn đẹp trai như tôi như vậy, sẽ còn coi trọng thằng nhóc vẻ ngoài bình thường, ăn bám gia đình này sao?"
Sự bắt bẻ trong mắt anh nghiền ép Hà Minh.
Người phụ nữ trung niên há mồm mấy lần, nhưng mọi lời nói khi nhìn đến mặt Tô Cận và danh thiếp trong tay, tất cả đều không cách nào nói ra.
Tô Cận vẫn không dừng lại, "Đáp án chuyện này quá rõ ràng, là con trai bà yêu đơn phương. Chuyện quan trọng bây giờ của bà là trông chừng kĩ con trai bà, để nó biết tự trọng, nói với nó đơn phương là vô ích thôi, trên đời này có vài người mãi mãi sẽ không thuộc về nó đâu."
"Còn bức thư tình này," Tô Cận nhéo phong thư trong tay, cười khẽ, "nếu tôi đoán không sai thì, là thành tích con trai bà tụt hạng, sợ bà la mắng, nên bắt chước nét chữ của cô gái nhỏ nhà tôi, chuyển dời sự phẫn nộ của bà."
Mọi người trong văn phòng: "..."bg-ssp-{height:px}
Hà Minh đỏ mặt xấu hổ cúi đầu, không dám nói lời nào.
Thích Nguyệt ngơ ngác nhìn khuôn mặt bình tĩnh thong dong của Tô Cận, trong lòng dâng lên cảm xúc không tên. Cô vươn tay, túm vạt áo anh.
Không biết nên nói cái gì, cô nhịn không được ngây ngốc nhìn chằm chằm anh.
Tô Cận liếc mắt nhìn cô gái nhỏ một cái, cho cô một án mắt trấn an.
Anh nhìn về người phụ nữ trung niên lần nữa, ngữ khí cứng rắn, "Xin bà hãy xin lỗi cô gái nhỏ nhà tôi vì đã mắng chửi khi không phân rõ sự thật."
Người phụ nữ trung niên hất cổ, cắn răng nói: "Dựa vào đâu mà tôi phải xin lỗi? Nói không chừng là nhỏ đó ..."
"Tôi nghĩ bà còn chưa rõ tình cảnh hiện tại của mình," Tô Cận ngắt lời bà, "đây là văn phòng giáo viên, có CCTV và có mọi người làm chứng, ngôn ngữ vừa rồi bà mắng cô gái nhỏ nhà tôi đã tính là công kích cá nhân và vũ nhục nhân cách."
Anh tạm dừng vài giây, "Luật sư cá nhân của tôi trong hôm nay sẽ liên hệ với bà."
Thần sắc người phụ nữ trung niên rốt cuộc luống cuống lên, kéo tay con trai đến trước mặt Thích Nguyệt, thái độ cực tốt khom lưng xin lỗi.
///
Không khí trong xe rất yên tĩnh.
Thích Nguyệt lặng lẽ nhìn thoáng qua Tô Cận, cúi đầu không nói lời nào.
Hai người về đến nhà, Tô Cận ngồi trên sô pha, chỉ chỉ đối diện.
Thích nguyệt cọ tới cọ lui ngồi xuống, vẫn là không nói một lời.
"Thằng nhóc kia vẫn luôn làm phiền em?" Tô Cận trầm giọng hỏi.
Từ thái độ vừa rồi, anh nhìn ra thằng nhóc đó thích Thích Nguyệt.
Thần sắc Tô Cận giật mình, lại cẩn thận nghiêm túc nhìn cô gái nhỏ đang cúi đầu đối diện, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn.
Tóc cô rất dài, tùy ý xõa trên vai. Có vài sợi lọt vào cổ áo cô, dán sát trên da thịt cô.
Mái tóc đen nhánh, làn da trắng nõn.
Hai màu đen trắng thuần túy, tương phản rõ ràng, như ẩn như hiện, khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Càng nhìn, thân thể anh càng nóng lên.
Tô Cận cảm thấy cô gái nhỏ Thích Nguyệt này, càng nhìn càng thuận mắt.
Từ cái mũi cao thẳng nhỏ nhắn, đến hai cánh môi mỏng hồng nhuận, đối với anh giống như là có lực hấp dẫn vô hạn.
Thích Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, lại lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Cũng không phải luôn làm phiền em."
Cô đỏ mặt ấp úng nói: "Cậu ấy có tỏ tình vài lần, em đều từ chối, sau đó cậu ta không xuất hiện trước mặt em nữa. Không nghĩ đến cậu ta sẽ làm loại chuyện này, vu oan em thích cậu ta, lì lợm la liếm bám lấy cậu ta."
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm Thích Nguyệt cũng mang theo phẫn nộ.
Tô Cận dời ánh mắt khỏi môi cô, nhìn chằm chằm mặt cô một lúc, lãnh đạm hỏi: "Rồi sao nữa?"
"Hả?" Thích Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt mang theo mờ mịt, "Rồi sao cái gì?"
Lại là dáng vẻ này. Tim Tô Cận đập nhanh hơn, cảm thấy số lần bản thân bị Thích Nguyệt "quyến rũ" được, dần tăng lên.
Một ánh mắt đơn giản của cô, đều có thể khiến anh không khống chế được.
Tô Cận nhìn thẳng vào hai mắt của Thích Nguyệt, thanh âm trầm ổn bình tĩnh, "Ngoại trừ thằng nhóc đó, trong trường còn ai tỏ tình với em nữa?"
Nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ, anh cảm thấy có chuyện bản thân nghĩ sai rồi.
Có lẽ, thân thể anh sinh ra xúc động với Thích Nguyệt, không chỉ là nhu cầu sinh lí đơn giản của đàn ông.
Khi ý nghĩ này lóe lên trong đầu anh, tim anh hơi ngừng.