Thịnh Nịnh hít sâu hai hơi, trong lòng mặc niệm: I love my job, i love my job.
Trước đây liều mạng học tập, mỗi khi học không vào thì tẩy não mình “Tôi thích học tập”, bây giờ sắp bước vào xã hội, dùng chiêu tẩy não làm tê liệt mình cũng khá có ích.
Ông chủ không hợp tác với công việc, Thịnh Nịnh đành tự mình làm hết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuẩn bị tất cả kế hoạch xong xuôi, cô gửi kế hoạch cho Ôn Diễn, hỏi anh có ý kiến gì không.
Thịnh Nịnh đã từng nghe rất nhiều chuyện bên A bức bách bên B, lúc bắt đầu làm nói với bên B rằng cô cậu cứ làm thoải mái tuỳ ý, tỏ ra mình rất dễ nói chuyện khiến bên B nghĩ rằng tiền này kiếm dễ quá. Chờ bên B làm tốt việc đứa kết quả báo cáo cho bên A, bên A lập tức thay đổi thái độ trước đó, nói cái này không được cái kia không vừa mắt, nhưng không được không vừa mắt ở chỗ nào thì lại không nói cụ thể, chỉ biết nói “Không đạt được kỳ vọng của tôi, cô cậu phải sửa lại”, chỉ biết dùng lời đó để giả bộ trước mặt B chứ cũng chả nói được gì liên quan tới công việc báo cáo.
Dù sao cô cũng đã tính toán hết rồi, ngay từ đầu hỏi anh anh nói không nói ý kiến, giữa đường lại đổi ý các thứ thì tiền lương này cô cũng không cần, dù sao cũng không phải đưa tiền mặt, cô không phải là người khó ở, ở chỗ nào cũng được, cùng lắm thì đổi khách sạn nhỏ thôi.
Có đôi khi nên cứng rắn thì vẫn phải cứng rắn một chút.
Kết quả Ôn Diễn trả lời: “Không có ý kiến.”
Cơn tức vứt mịa không làm việc nữa bị đập chết ngay tức khắc, Thịnh Nịnh nhìn câu trả lời của anh sửng sốt hơn nửa ngày.
Thịnh Nịnh: “...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Được rồi.
Sáng hôm sau, Thịnh Nịnh rời giường đúng giờ, lên lầu đến phòng tìm Ôn Diễn.
Lúc này Ôn Diễn đang ăn sáng, cằm hất hất cằm, ánh mắt chỉ chỉ bữa sáng trên bàn.
“Lại đây ăn đi.”
Đúng lúc Thịnh Nịnh cũng chưa ăn sáng, chân thành nói cảm ơn rồi ngồi xuống ăn bữa sáng.
Các doanh nghiệp lớn là tốt, vừa làm việc vừa bao ăn ba bữa, đã quá.
Rõ ràng bữa sáng hôm nay và hôm qua khác nhau, đặc biệt là tiểu long màn thầu, khách sạn làm rất khéo, một lồng chỉ có bốn chiếc, hoàn toàn không đủ ăn nữa.
Tiểu long bao là một loại màn thầu hấp tại Giang Tô, Trung Quốc; đặc biệt gắn liền đến Vô Tích và Thượng Hải. Ở Thượng Hải, chúng được gọi là tiểu long màn thầu vì người nói tiếng Ngô ở Trung Quốc sử dụng định nghĩa truyền thống của "màn thầu", dùng để chỉ cả loại bánh có nhân và không có nhân.
Thịnh Nịnh tưởng Ôn Diễn thích ăn cho nên hôm nay anh gọi người làm nhiều hơn rồi đưa tới.
“Tiểu long bao ở quê tôi có hương vị không tệ đâu.” Thịnh Nịnh nói: “Vỏ mỏng nhân dày, cắn một cái nước canh bên trong vừa nhiều vừa tươi.”
Tiểu long màn thầu sau khi được hấp chín, toàn bộ lớp vỏ bên ngoài có hình dạng như nửa trong suốt, mềm mại tươi ngon, nhân thịt đậm đà, nước canh nhiều và ngọt, cắn một miếng cả miệng ngập tràn nước canh lẫn bánh, nước canh nóng hổi chảy ra từ chỗ cắn, lập tức tràn đầy thìa nhỏ dùng cơm.
Mặc dù hơi nóng một chút nhưng ngon đến mức không chịu nổi luôn.
“Cũng không tệ lắm.” Ôn Diễn ừ một tiếng, lười biếng hỏi ngược lại: “Không phải cô thích ăn sao?”
Trong miệng Thịnh Nịnh còn đang nhai, che miệng nhồm nhoàm hỏi: “Sao anh biết tôi thích ăn tiểu long bao thế?”
Cô nhớ rõ ngày hôm qua mình tỏ ra là món nào mình cũng thích ăn hết mà.
“Ngày hôm qua thấy cô ăn cái này nhiều nhất, một mình ăn hơn phân nửa.” Ôn Diễn thản nhiên nói: “Lúc tôi gắp cái cuối cùng, ánh mắt cô nhìn thẳng lên đũa của tôi, cô nói coi sao tôi biết được đây.”
Trong thời gian ngắn Thịnh Nịnh hơi ngượng ngùng gãi gãi mặt.
Anh không nói, bản thân cô cũng không chú ý lắm, thì ra trong một bàn thức ăn, ánh mắt cô sẽ vô thức nhìn vào món ăn mình yêu thích.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Ôn Diễn đi vào phòng thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, Thịnh Nịnh đứng ở phòng khách chờ anh, đúng lúc dì phụ trách quét dọn vệ sinh gõ cửa.
Là Thịnh Nịnh mở cửa, dì ấy vừa thấy người mở cửa là một cô gái trẻ tuổi thì mặt mày ngạc nhiên dữ lắm.
Thịnh Nịnh biết vì sao dì sửng sốt nên chủ động giải thích: “Tiên sinh Ôn thay quần áo ở bên trong.”
Sự tò mò trong mắt dì vẫn không tan đi nhưng ngoài miệng nói: "À, ra thế.”
Chờ Ôn Diễn đi ra từ bên trong, thấy dì đang thu dọn bàn, trước tiên thản nhiên nói một tiếng vất vả rồi sau đó lại nói với Thịnh Nịnh: “Đi thôi.”
Thấy tiên sinh Ôn muốn ra ngoài, dì vội vàng hỏi: “Tiên sinh Ôn, ga trải giường ngày hôm qua ngài nói không cần thay nên tôi chưa thay, không biết hôm nay có cần thay mới không?”
Vẻ mặt người đàn ông dừng một cái, gật đầu: “Thay đi.”
Dì thầm nghĩ quả nhiên, nhưng chờ đến khi đi vào phòng ngủ chuẩn bị “chào đón” một đống lộn xộn thì lại phát hiện trên giường không khác ngày hôm qua là mấy, tuyệt đối không lộn xộn.
Ôn Diễn tốt nghiệp trường Quân đội, trong cuộc sống vẫn giữ lại những thói quen nhỏ năm đó, sau khi rời giường có thói quen trải chăn mền phẳng lì.
Dì vén chăn lên, phát hiện trên ga trải giường cũng rất sạch sẽ.
Ủa gì dậy, đây là dọn dẹp rồi hả?
Lúc này Thịnh Nịnh đã đi thang máy xuống lầu với Ôn Diễn.
Trong lòng Thịnh Nịnh vẫn luôn suy nghĩ lời dì vừa nói, ba mươi Tết cô ngủ trên giường, ngày mùng một Tết Ôn Diễn ngủ trên giường, đáng lẽ trong ngày đó anh nên cho người thay ga trải giường mới mới phải chứ.
Tối hôm đó cô tắm rửa xong, ngủ cũng rất ngay ngắn, không dám xoay lui xoay tới nhiều, chắc là không lưu lại mùi vị và dấu vết gì trên giường cho nên Ôn Diễn mới không chú ý tới nên không thay ga trải giường.
Thịnh Nịnh nghĩ thông suốt, cũng không còn rối rắm chuyện thay ga trải giường nữa.
Đi tham quan du lịch không thể tránh khỏi phải đi bộ, đi xe buýt tàu điện ngầm chắc chắn không thuận tiện như đi xe riêng của mình.
Thịnh Nịnh là sinh viên, có bằng lái nhưng không có xe, cô đang định có nên đi thuê một chiếc xe hay không, để ông chủ mình có một chuyến tham quan thú vị.
Vì thế đêm qua cô còn cố ý lên mạng tìm kiếm giá thuê xe, chắc chắn xe bình thường không được, không xứng với Ôn Diễn, loại xe sang đẳng cấp như Rolls-Royce chắc anh sẽ không chê, chỉ là tiền thuê đắt quá, thuê một ngày phải sáu ngàn tệ.
Rolls-Royce là thương hiệu xe hơi siêu sang của Anh Quốc, được Henry Royce và Charles Rolls thành lập vào năm .
Bản thân Thịnh Nịnh không trả số tiền nổi này nhưng tất cả là vì mặt mũi của Ôn Diễn cho nên cô gửi trang web thuê xe qua, nghĩ thầm chắc Ôn Diễn sẽ trả số tiền này.
Ôn Diễn: “Gì đây?”
Thịnh Nịnh: “Ngày mai chuẩn bị cho anh một chiếc xe siêu sang.”
Thịnh Nịnh: “Sếp Ôn anh thích không?”
Ôn Diễn: “??”
Ôn Diễn: “Tôi đi tham quan, không phải hoàng đế đi tuần.”
Sau đó anh bảo cô làm kế hoạch đứng đắn một chút, đừng lãng phí thời gian ở trên này, sau đó anh gọi điện thoại cho người khác, gọi người ta ngày mai đưa xe tới đây.
“Tổng giám đốc Ôn, ngài dùng thong thả.”
Trước cửa khách sạn, người phụ trách đưa xe tới vui vẻ đưa chìa khóa xe cho Ôn Diễn.
Thịnh Nịnh nhìn chiếc xe trước mắt này, từ đẳng cấp mẫu xe từ giá cả đều khá bình dân.
So với chiếc Rolls-Royce mà cô chọn như là khác nhau một trời một vực.
Nhưng không sao cả, anh không chê, cô còn kén chọn gì.
“Tôi lái xe đi, tôi sẽ làm tài xế cho anh.” Thịnh Nịnh chủ động nói.
Ôn Diễn nhíu mày: “Cô có bằng lái xe không?”
“Có, Đại học năm một là tôi đã thi được bằng lái xe rồi.” Thịnh Nịnh đem cái ba lô khổng lồ của cô tới trước người, lấy một quyển sổ nhỏ trong túi khóa kéo mở ra cho anh xem: “Anh xem đi.”
Lúc đó Thịnh Nịnh mới trở thành sinh viên Đại học, lại có kho bạc nhỏ của mình, làm gì cũng tràn đầy nhiệt huyết.
Cô làm việc không thích lằng nhằng kéo dài, sau khi lập kế hoạch xong xuôi sẽ đi làm ngay cho nên kỳ nghỉ đông năm một đã đi thi bằng lái xe.
Ôn Diễn quét mắt ảnh chụp trên giấy phép lái xe, so với Thịnh Nịnh bây giờ, người trên ảnh vẫn là một cô bé, bộ dạng mười tám mười chín tuổi, mái tóc đuôi ngựa đơn giản, gương mặt trắng nõn thanh tú, mặt hơi mỉm cười, cảm giác như một cô bé học sinh ngây thơ trong sáng.
Lúc mới trưởng thành vẫn chưa nhìn ra đây là cô nhóc mê tiền, mặt mũi của bây giờ cũng càng xinh đẹp hơn khi đó, khí chất của người mê tiền cũng rõ ràng hơn.
“Nên thay ảnh chụp rồi.” Anh thu mắt: “Thiếu chút nữa không nhận ra rồi.”
“Muốn thay cũng phải đợi sáu năm nữa mới thay mới được.” Thịnh Nịnh nói.
Ôn Diễn ừ một tiếng, dù sao cũng có giấy phép lái xe, nếu cô muốn lái thì để cho cô lái đi.
Bình thường cơ hội lái xe của Thịnh Nịnh rất ít, trước kia lúc đi theo thầy cô hướng dẫn thỉnh thoảng sẽ giúp thầy cô lái xe, thuộc loại chạy trên đường không thành vấn đề nhưng kỹ thuật lái xe cũng không tính là trình độ thành thạo.
Cô dẫn Ôn Diễn đến mấy điểm tham quan nổi tiếng nhất thành phố, ngay từ đầu còn tốt, chờ đến khi lái xe đến con đường lớn tám làn xe hai chiều này, cô hơi hơi choáng váng.
“Sếp ơi?”
Ôn Diễn đang xem điện thoại, không ngẩng đầu chỉ thản nhiên đáp: “Ừ?”
“Tấm biển chỉ dẫn phía trước có ý gì vậy?”
Ôn Diễn nghe vậy ngẩng đầu, nhìn, nhíu mày: “Ngay cả một tấm biển chỉ dẫn mà cô cũng không nhận ra nữa?”
“Tôi biết.” Thịnh Nịnh nói: “Nhưng thời gian ngắn ngủi không nhớ ra.”
Ôn Diễn: “...”
Phục cô rồi!
Anh nhẫn nại dẫn cô ôn kiến thức giao thông lại, chờ sau khi đi ra làn đường lớn, lúc này mới nói với cô: “Dừng xe ở phía trước đi, nhanh lên một chút.”
Thịnh Nịnh: “Đã tới đâu.”
“Đổi người, tôi lái cho.” Ôn Diễn nói: “Tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa.”
Thịnh Nịnh hơi khó chịu: “Không đến mức đó, tôi cảm thấy mình lái xe cũng tốt mà.”
Ôn Diễn nhíu mày: “Ngay cả một tấm biển chỉ dẫn cũng có thể quên là ý gì, lái tốt thì có ích gì?”
“Còn không phải có anh ở bên cạnh tôi sao?” Thịnh Nịnh cũng nhíu mày.
Ôn Diễn ngẩn ra, môi khẽ mím lại, không nói gì nữa.
“Tay mới cũng có thể lên cao tốc, chỉ cần bên cạnh có tài xế lâu năm là được mà, hơn nữa tôi đây cũng không phải ở trên cao tốc.” Giọng điệu Thịnh Nịnh nghiêm túc, vô cùng có đạo đức nghề nghiệp nói: “Tôi lấy tiền lương của anh làm hướng dẫn viên du lịch, nào có đạo lý để anh lái xe.”
Lỡ như bảo anh lái, đến lúc đó anh lại nói một câu “Xe mà tôi còn tự lái, hướng dẫn viên du lịch như cô có ích lợi gì? Dừng lại cút đi” thì phải làm sao, chẳng phải mấy ngày nay cô bận rộn vô ích sao.
Không thể mạo hiểm như vậy được.
Đột nhiên Ôn Diễn thở dài, giơ tay lên đầu cô nhẹ nhàng gõ một cái.
“Chưa thấy hướng dẫn viên nào còn muốn du khách ôn tập kiến thức giao thông cho mình.” Vẻ mặt anh không có cách nào với cô, chỉ có thể cảnh cáo ngoài miệng: “Lái xe cho giỏi, xảy ra tai nạn giao thông thì cô hoàn toàn chịu trách nhiệm, tôi không giúp anh bồi thường tiền đâu.”
Thịnh Nịnh lập tức lấy lại tinh thần mười hai phần: “Yên tâm.”
Sau đó xe bình tĩnh chạy đến đích.
Điểm tham quan đầu tiên là một con phố phong cách cũ với hương vị của thập niên tám mươi chín mươi, năm mới rất đông người, bên trong đầy người.
Cũng phải, ngày Tết mọi người đều nghỉ phép đi chơi mà.
Khác với hơi thở cổ xưa của Yến Thành, cảm giác thời đại của Yến Thành càng thiên về loại lịch sử sông dài lắng đọng và trang nghiêm cổ kính, mà cảm giác thời đại của nơi này giống như pháo hoa trong thành phố, mỗi một chỗ đều giống như những người phụ nữ mặc sườn xám có dáng người thướt tha trên nền ảnh đen trắng, thướt tha lịch sự tao nhã.
“Bánh rán hành ngon nhưng không nên ăn ở đây, vị bình thường mà giá còn đắt.” Thịnh Nịnh nhìn cửa hàng trước mắt, người xếp hàng như một con rồng dài, thân mật nhắc nhở Ôn Diễn: “Chờ tôi dẫn anh tới quầy hàng nhỏ trên đường, nếu anh không chê thì ăn thử đi.”
葱油饼: Bánh xèo hành lá (tên tiếng Anh: Shallot pancake) là một loại thức ăn vặt đặc biệt của các vùng miền Bắc, thuộc ẩm thực Phúc Kiến hay còn gọi là ẩm thực Sơn Đông. Nguyên liệu chính là bột năng và hành lá xắt nhỏ, vị thơm và mặn vừa ăn.
Mặc dù Ôn Diễn không thiếu tiền nhưng Thịnh Nịnh là hướng dẫn viên du lịch địa phương vẫn tận tâm tận lực nói chân lý này cho anh biết.
Hơn nữa kiểu phong cảnh này chỉ cần ngắm tham quan thôi, tùy tiện đi dạo chụp hai tấm ảnh vui vui là được, không cần phải tốn tiền.
Nhưng trên thực tế, miễn là những người từng đi du lịch đều biết, bình thường các cửa hàng mở trong các địa điểm tham quan, hầu hết đều có “thương hiệu” bất thành văn - “Chuyên làm thịt người nước ngoài”.
Sau đó lại đi qua mấy cửa hàng bán đồ ăn vặt đặc sắc khác, Thịnh Nịnh đều nói không ngon còn mắc, không cần mua uổng tiền.
Ôn Diễn nhướng mày hỏi cô: “Có phải cô chê du lịch quê cô quá phát triển cho nên muốn kéo GDP du lịch của quê cô xuống không đấy?”
Trong kinh tế học, tổng sản phẩm nội địa, tức tổng sản phẩm quốc nội hay GDP là giá trị thị trường của tất cả hàng hóa và dịch vụ cuối cùng được sản xuất ra trong phạm vi một lãnh thổ nhất định trong một thời kỳ nhất định.
“Một mình anh không mua có thể kéo xuống mấy hào chứ?” Thịnh Nịnh cảm thấy người đàn ông này chả biết tốt xấu gì cả: “Tôi giúp anh tiết kiệm tiền, anh còn không cảm ơn nữa.”
“Phải không?” Ôn Diễn liếc cô, cố ý nói: “Nhưng tôi muốn ăn chút gì đó.”
“Tôi đã nghĩ trước rồi.” Thịnh Nịnh cười cười, lập tức lại xách ba lô của cô tới trước người: “Tôi mang đồ cho anh, anh muốn ăn gì thì cứ lấy đi.”
Ôn Diễn rũ mắt xuống, nhìn vào ba lô của cô như túi thần kì của Doraemon kia, bên trong có đầy đủ các loại đồ ăn vặt, thậm chí còn có mấy chai nước khoáng.
Hướng dẫn viên này có thể coi là một lòng một dạ, chuẩn bị đầy đủ cho ngày hôm nay.
Hèn chi cô mang cái ba lô khổng lồ vậy
“Anh muốn ăn gì?”
“Không nặng sao?”
Thịnh Nịnh sửng sốt một chút, nói: “Còn tốt.”
“Đưa tôi.” Ôn Diễn nhíu mày: “Đợi lát nữa cất trên xe, không cần vác theo nữa.”
Sau đó anh xách chiếc ba lô trên người cô lên, cầm ước lượng một chút, đúng là hơi nặng thật.
“Vậy anh muốn ăn thì làm sao bây giờ?”
“Tôi không thèm ăn như vậy.”
Thịnh Nịnh nghĩ sao anh không nói sớm, hại cô mang chiếc ba lô lớn như vậy.
Cô dẫn Ôn Diễn một đường từ đầu đường đi dạo đến cuối đường, bởi vì xe dừng ở đầu đường, vì thế hai người lại quay trở về.
Khi sắp đến đầu đường, hướng dẫn viên Thịnh Nịnh lấy điện thoại ra hỏi Ôn Diễn: “Anh muốn chụp ảnh làm kỷ niệm không? Tôi chụp giúp anh.”
Ôn Diễn lắc đầu: “Không cần.”
Anh tùy ý nhìn sang bên cạnh, xung quanh không có nhiều đàn ông chụp ảnh, ngược lại có rất nhiều cô gái trẻ đang đứng chụp ảnh ở mọi ngóc ngách, có người khác chụp giúp, còn có chụp ảnh tự sướng.
Phần lớn những cô gái này đều trang điểm xinh đẹp, ăn mặc cũng rực rỡ, vừa nhìn là biết
đến để chụp ảnh.
Lại nhìn Thịnh Nịnh, cô mặc áo lông xù xù màu tím, đang lải nhải chửi bới trên con phố này có bao nhiêu kịch bản đào hố khách du lịch.
Phun tào: là hay nói mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm.
Hôm nay là Bánh Trôi vị khoai lang tím.
Khuôn mặt vẫn xinh đẹp như trước, cho dù không trang điểm cũng làm cho người ta thấy vui mắt.
Cô và Ôn Diễn đi ra ngoài, cho đến khi gặp một ông chú chuyên phụ trách chụp ảnh du khách đi tới.
“Soái ca mỹ nữ chụp ảnh sao?” Ông chú nhiệt tình nói: “Đôi tình nhân chụp một tấm mười lăm tệ, chụp ra rất đẹp nha, chụp đẹp hơn chụp bằng điện thoại nhiều đó.”
Ôn Diễn nhíu nhíu mày.
Thịnh Nịnh cười từ chối ông chú: “Chúng tôi không phải là tình nhân, không cần chụp.”
Sau đó lại quay đầu nhỏ giọng lải nhải với Ôn Diễn: “Mười lăm tệ một tấm, còn không bằng dứt khoát tự mua một cái máy ảnh, mỗi ngày ngồi ở đây chụp ảnh giúp người ta, kiếm được nhiều tiền, cũng không cần đi làm nữa.”
Ôn Diễn: “...”
Bị người đầu tiên hiểu lầm, sẽ bị người thứ hai hiểu lầm.
Thật ra cũng không trách họ được, hai người là trai đẹp gái xinh ngoại hình xuất sắc đi cùng nhau, quả thật dễ bị người hiểu lầm.
“Thanh niên đẹp giai ơi, mua cho bạn gái cháu một đóa hoa hồng đi.”
Dì cầm một nắm hoa hồng lớn đến bán hàng, nói tiếng phổ thông đặc sệt giọng Ngô Việt: “Mua hoa hồng của dì, tình yêu của hai người sẽ kéo dài, vĩnh viễn không bao giờ tách ra.”
Thịnh Nịnh vẫn dùng câu nói cũ kia từ chối: “Chúng cháu không phải là tình nhân, không cần mua.”
“Không phải tình nhân hả?” Dì chớp mắt mấy cái, lại đổi phương thức bán hàng nói: “Vậy mua hoa hồng của dì, hai cháu đâm thủng lớp giấy cửa sổ kia thì không phải có thể ở bên nhau sao?”
Thịnh Nịnh: “...”
Cái dì bán hàng này cũng chiêu trò nữa!
Nhưng nói với cô vô dụng vì thế dì ấy mất mát bỏ đi.
Hai người lại đi về phía trước vài mét, mắt thấy sắp đến lối ra, Thịnh Nịnh đang định nói cho anh biết, quay mặt qua vô tình nhìn thấy Ôn Diễn thất thần quay đầu lại.
Không biết anh quay đầu lại để nhìn cái gì, Thịnh Nịnh nhón chân, cũng theo ánh mắt của anh nhìn qua, nhìn thấy dì bán hoa cách đó vài mét đang chào hàng với mấy đôi nam nữ trẻ tuổi khác.
Giống như một đứa trẻ muốn mua đồ ăn vặt nhưng bố mẹ không mua, đứa trẻ không hiểu chuyện sẽ khóc nhưng đứa trẻ hiểu chuyện cho dù muốn cũng sẽ nghe lời, không khóc không nháo nhưng vẫn không nhịn được mà quay đầu lại lưu luyến nhìn đồ ăn vặt muốn mua.
Không phải đâu.
Tránh hết mấy cửa hàng ăn vặt, kết quả lại thua một đoá hoa hồng?
Cô suy nghĩ một lúc, nói với người đàn ông: “Sếp Ôn, anh đứng tại chỗ chờ tôi một chút, tôi sẽ trở lại ngay lập tức.”
“Cô đi đâu vậy?”
“Chờ tôi nhá.”
Nói xong Thịnh Nịnh đã chen vào dòng người.
Vóc dáng cô không cao nhưng may mắn vóc dáng Ôn Diễn cao, tầm nhìn cũng rộng, vì thế có thể nhìn thấy Bánh Trôi vị khoai lang tím chen vào dòng người, gian nan đi tới trước mặt dì bán hoa hồng kia.
Ôn Diễn dừng bước, kinh ngạc nhướng mày.
Khi cô trở lại, trên tay cô đã có hoa đoá hồng sau đó đưa nó cho anh.
“Nào, tặng anh này.”
Ôn Diễn kinh ngạc nhận lấy hoa hồng, trong mắt tối tăm không rõ, nhìn chằm chằm cô giọng điệu cũng phức tạp theo hỏi: “Cô tặng tôi cái này làm gì?”
“Hả?” Thịnh Nịnh nói:”Tôi thấy anh cứ nhìn dì bán hoa kia, cho rằng tưởng là anh muốn hoa.”
Hơn nửa ngày Ôn Diễn cũng không nói gì.
“Ngày lễ đi tham quan mấy chỗ này là hố khách mà.” Thịnh Nịnh đau lòng nói: “Anh có biết đóa này bao nhiêu tiền không? ”
Ôn Diễn: “Bao nhiêu tiền?”
“Năm mươi hai tệ, dì kia đúng là lòng dạ hiểm độc, còn nói gì mà cái giá này là do dì ấy cố ý đặt, ngụ ý tốt.” Thịnh Nịnh vô thức trợn trắng mắt, giật môi nói: “Bình thường tôi đi cửa hàng mua hoa, cũng chỉ có năm tệ một đóa thôi.”
Thôi cũng không sao cả, coi như là tiêu một chút tiền, ông chủ vui vẻ là được rồi.
Mua hoa hồng xong, hai người lại đi bộ từ cuối đường đến đầu đường, sẵn sàng lên xe đến địa điểm tham quan tiếp theo.
Vừa lên xe, Ôn Diễn nói: “Tiền mua hoa hồng tôi trả cho cô.”
Thịnh Nịnh đang dùng điện thoại coi điều hướng, lắc đầu nói: “Không cần…”
Nhưng không quá vài phút, điện thoại vẫn rung lên, trên màn hình nhảy tin nhắn ra.
Cô mở ra xem, là Ôn Diễn gửi tin nhắn chuyển khoản tới.
“Năm trăm hai mươi tệ.”
“Xin vui lòng nhận tiền.”
Thịnh Nịnh nhìn con số hơi đặc biệt này, do dự trong chốc lát mới nhận lấy.
“Có phải anh bấm lộn thêm một số không không?” Giọng điệu cô mờ mịt: “Tôi chỉ tặng anh một đóa, chỉ cần năm mươi hai tệ thôi.”
“Hiếm khi người mê tiền nào đó phá lệ tiêu pha cho tôi.” Ôn Diễn nhíu mày, trong mắt ẩn chứa một chút ý cười khó phát hiện, giọng nói trầm thấp: “Đây là đáp lễ của tôi.”
__________________
Editor: Mọi người biết là gì đúng hơm, là anh yêu em. Hihi :))