Cổ Phật Tâm Đăng

chương 47: sóng gió dậy trung nguyên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mọi người đồng nghĩ rằng :

- Chẳng lẽ người nầy lên đây khiêu chiến với Nghiêm Lệ, vì hắn ta vừa dùng những thủ đoạn cực kỳ cay độc, hạ đệ nhất cao thủ trong Cái bang là Truyền Công trưởng lão, với tài bộ thì một người đệ tử hai bị, tuổi tác còn non thế kia làm sao cự đương cho nổi?

Còn đang do dự thì tên đệ tử hai bị ấy, bằng một hộ pháp khinh công vô cùng ngoạn mục, lướt tới chặn đầu Nghiêm Lệ thét :

- Tên kia hãy buông Kim Hồ Lô xuống, mi là một kẻ chua ngoa bạc ác, không xứng đáng cầm bảo vật của Cái bang.

Nghiêm Lệ cười nhạt nói :

- Thật là bất thức thời vụ... mi có bản lĩnh làm cho ta phải thua dưới quyền cước của mi, thì cứ lấy Hồ Lô đi mà hiệu lịnh Cái bang...

Thì ra người mới lên đài đây chẳng phải ai xa lạ mà chính là Trì Phật Minh. Ý của nàng chẳng phải muốn lên đài để cướp Hồ Lô mà mục đích chính của nàng là muốn cầm chân Nghiêm Lệ để tìm môn thuốc trấn tự của phái Thiếu Lâm, ngỏ hầu cứu lấy sinh mạng của Tâm Đăng, mà theo ý nghĩ của nàng cứu Tâm Đăng tức là cứu lấy Phật Anh vậy.

Nghiêm Lệ là một người đã tốn nhiều khổ tâm để luyện tập khinh công, bây giờ thấy một người ăn mày còn nhỏ tuổi cản đường mình bằng một bộ pháp quá ư là thần tốc, trong lòng lấy làm lạ, vì chỉ trong vòng mấy hôm mà gặp phải hai tay kình địch, một người thiếu nữ trẻ trong Di Lặc thần miếu, còn một người lại gặp giữa nơi công chúng đông như vậy.

Trong lòng còn đang bàng hoàng bất quyết thì Phật Minh đã dùng một bàn chân vẽ mạnh một vòng lướt tới tấn công.

Trông thấy chiếc vòng tròn dưới chân Phật Minh, Nghiêm Lệ rú lên một tiếng kinh hoàng, vỡ lẽ ra, hắn định chắc người nầy là cô bé trong miếu hoang hôm trước, mồm mấp máy, hắn chưa kịp mở lời thì đòn đã tới ngay trước mắt.

Vội xử liên tiếp mấy thế Thất Tinh Liên Hoàn bộ để bắn lùi, nhưng vừa thoát ra hai bước, thì Phật Minh đã cười khúc khích, nói :

- Lọ thuốc dằn dưới đỉnh đồng trong Tàng Kinh các đâu?

Câu hỏi của nàng như một tiếng sét ngang đầu, làm cho Nghiêm Lệ tâm thần xao xuyến, hắn không ngờ việc làm của mình đã bị bại lộ một cách nhanh chóng như vậy.

Thì ra mấy hôm trước Nghiêm Lệ vì muốn khuấy rối một võ phái to nhất Trung Nguyên là Thiếu Lâm để làm cho làng võ phải xáo trộn lẫn nhau, đồng thời hắn muốn lợi dụng Thiếu Lâm tự lúc đang nguy khốn đánh cắp lọ thuốc trấn tự; vì vậy thừa lúc mọi người chẳng kịp rảnh tay trông coi Tàng Kinh các, bất thình lình đánh bốn vị sư canh gác, đoạn dùng thần lực nhấc bổng đỉnh đồng lên và hắn ta đã đắc kỳ sở nguyện, nhưng... Nào ngờ trong lúc hắn ta đang làm một việc mờ ám như thế lại có kẻ trông thấy, thật là một việc ngoài sự dự liệu của hắn.

Mà người phát hiện việc làm mờ ám của hắn lại là người đã từng so khinh công với hắn trong hoang miếu, thật là trớ trêu...

Hắn còn nhớ hôm gặp người nầy, vì thấy dáng dấp trẻ đẹp, hắn chưa nỡ hạ độc thủ lại vì có ý khinh địch nên phải thua khinh công mà trả lại Tâm Đăng, thật ra với công lực của hắn, nếu dùng chính thực lực thì Phật Minh chưa phải là đối thủ.

Hôm ấy vì thua cuộc và cũng vì bận có việc cần kíp nên phải thả Tâm Đăng trở lại, mất đi con mồi béo bở nầy hắn căm tức lắm.

Hắn căm tức là phải, vì rằng hắn chẳng nệ đường xa vạn dặm, lên đường đến Tây Tạng, vào tận Tây Tạng để nhất ra, xua một số đồ đệ trong Cái bang ra đấu chiến với quần hùng, chỉ mong chiếm được Tàm Tang khẩu quyết, mãi đến khi Tâm Đăng lấy được quyển sách nầy, và tiếp theo đó trúng đòn một cách đau đớn.

Hắn định thừa hư xông ra cướp lấy, nào ngờ Cô Trúc lão nhân nhanh tay hơn, nên cắp lấy Tâm Đăng mà thoát khỏi Tây Tạng đệ mhất gia.

Thế là Nghiêm Lệ tức tốc đuổi theo, chờ cơ hành sự. Cái cảnh Trì Phật Anh đuổi theo Cô Trúc thảy đều lọt vào cặp mắt của hắn.

Nhờ khinh công thượng thặng mà hắn theo dõi Cô Trúc lão nhân đưa Tâm Đăng và bụi rậm, những tiếng động khẽ mà Cô Trúc phát giác, chính hắn gây ra vì hắn đã nhìn thấy quyển Tàm Tang khẩu quyết trong lòng thích chí nên vô tình gây ra.

Hắn theo Cô Trúc lão nhân một mạch về đến Trung Nguyên và định thừa cơ bắt lấy Tâm Đăng để đánh đổi quyển sách quý, may nhờ Phật Minh xuất hiện, hắn bàng hoàng trước vẻ đẹp và tài khinh công của nàng mà phải thua cay.

Giờ đây lại chạm mặt chỗ nầy hắn nhất quyết sẽ trổ tài hại nàng, và có thể sẽ bắt nàng đến một nơi khác để ép uổng duyên tình, vì so qua một trận khinh công, hắn đối với nàng thiếu nữ nầy bỗng sinh ra lòng quyến luyến.

Vừa nghĩ đến đây thì Phật Minh đã tấn công liên tiếp ba thế liên hoàn, thảy đều là đòn độc, nhưng bây giờ Nghiêm Lệ đã bỏ đi, tấm lòng khinh địch, lại nơi đây là chỗ đông người, hắn cẩn thận gỡ từng đòn một.

Do đó mà bảy hiệp trôi qua mà hai người vẫn cầm đồng ngang ngửa.

Lúc bấy giờ, toàn thể Cái bang chúng thảy đều chú mục trên đài, chờ xem kết quả, vì họ biết đây là trận thư hùng quyết định sự hưng suy trong Cái bang.

Họ định người trẻ tuổi kia dám xuất đầu lộ diện chắc có ít tài riêng, bằng không chẳng ai đưa đầu vào chỗ chết.

Người nầy đã làm một việc mà chẳng ai dám làm, nếu thất bại thì từ nay Cái bang sẽ do người ác điều khiển, và một bang hội có tiếng là có thành tích nghĩa hiệp như Cái bang từ đây sẽ lâm vòng thảm cảnh không biết đến khi nào mới hồi phục được tên tuổi, nở mặt nở mày trong võ lâm.

Nhưng mười hiệp trôi qua mọi người thảy đều cau mày tỏ vẻ lo lắng, vì rằng cứ theo võ công hai người mà nói thì Nghiêm Lệ có thắng mà không có bại.

Bấygiờ Nghiêm Lệ vẫn chưa dùng đến binh khí của mình hắn chỉ sử dụng hai bàn tay trắng mà dồn Phật Minh vào góc đài.

Nàng lấy làm lạ vì trong ngôi Di Lặc thần miếu khi xưa, người nầy lại non kém đến thế, mà bây giờ chỉ trong vòng mười hiệp đã làm cho mình phải tay chân luống cuống?

Thấy áp lực của Nghiêm Lên càng lúc càng gia tăng, mình đang nằm trong tình thế hết sức nguy khốn, vì bị hắn dồn vào một góc đài, cái thua đã bày ra trước mắt.

Hoàn cảnh bắt buộc nàng không thể không dùng bản môn tuyệt kỹ, thừa lúc Nghiêm Lệ đang bất đắc chí tấn công tới tấp, Phật Minh phen này lại bất thình lình vẽ mạnh hai vòng trên mặt đài để lấn sang sau lưng của Nghiêm Lệ.

Trong lúc đắc chí không ngờ Phật Minh lại trổ nghề khinh công, Nghiêm Lệ bị Phật Minh chiếm khoảng đất sau lưng mình, trong lòng tức tối, lại liên tiếp vẽ mạnh nửa vòng tròn để quay đầu trở lại...

Nào hay đâu hắn vừa quay lại thì thấy nàng thiếu nữ trong lốt ăn mày kia trong tay đã cầm sẵn một thanh đoản kiếm.

Nghiêm Lệ trông thấy lưỡi đoản kiếm này trong veo như một làn thu thủy, biết ngay đó là một thanh kiếm quý.

Quả thật đó là một lưỡi gươm chém sắt như chém bùn, lúc bình nhật, nếu chẳng gặp cơn nguy biến, không khi nào nàng mang nó ra dùng.

Bảo kiếm vào tay, trong lòng của Phật Minh bạo dạn thêm thập bội, nàng thấy đối phương quay đầu trở lại còn đang bàng hoàng ngơ ngác vì thấy bảo kiếm trong tay mình.

Chẳng chờ cho đối phương có đủ thì giờ suy nghĩ, bằng một bộ pháp cực kỳ nhanh nhẹn, Phật Minh chân đạp theo Hồng Môn Bộ Pháp lưỡi đoản kiếm trong tay nàng đâm thốc vào trung cung của địch bằng một đường thần tốc...

Nghiêm Lệ buông ra một tiếng cười lạt, không tránh không né, hắn thò nhanh vào ống tay áo mình rút cây quạt ra, cũng bằng một động tác phi thường, chia ra ba đường Thượng, Trung và Hạ tấn công Nghiêm Lệ một cách kỳ dị...

Đường gươm vừa tách ra ba ngõ thì bỗng dưới đài có một người kêu lên vang dậy :

- Trời!... Quan Âm Mỹ Kiếm...

Đồng thời có người kêu lên inh ỏi :

- Gái giả nam trang...

Thì ra thế võ mà Phật Minh sử dụng đây chính là đòn Tam Dương Khai Thái.

Tâm Dương Khai Thái chính là một thế võ vỡ lòng trong lòng Quan Âm Mỹ Kiếm mà Quan Âm Mỹ Kiếm lại là một đường gươm danh chấn giang hồ.

Đường gươm nầy vốn của một vị lão ni pháp danh là Huyền Hư sư thái sáng chế mà thành.

Huyền Hư sư thái lúc còn nhỏ tuổi, vốn là một trang sắc nước hương trời, nhưng vì lận đận trong chỗ tình trường nên phải cắt tóc mà xuất gia đầu Phật.

Trong thời gian lánh khỏi hồng trần, vui cùng Thiền môn, sau những giờ tụng niệm, Huyền Hư sư thái đổ hết tâm tư sáng chế ra một đường gươm tuyệt mỹ là Quan Âm Mỹ Kiếm.

Vốn là người đẹp nên những đường võ do bà ta sáng chế ra thảy đều chú trọng ở chỗ tư thái diễm lệ, bộ điệu ung dung trang nhã, nhưng tấn công thật là hiểm hóc vô song, nhờ đó mà những tay luyện kiếm trong làng võ, nghe đến Quan Âm Mỹ Kiếm thảy đều kiêng nể e dè.

Huyền Hư sư thái thu rất ít đồ đệ, đường gươm Quan Âm Mỹ Kiếm lại luôn luôn truyền cho nữ, mà chẳng truyền cho nam, vì vậy mà khi Trì Phật Minh vừa trổ ra một đòn, những người lớn tuổi, thấy nhiều hiểu rộng trong lòng võ thảy đều kêu lên :

- Gái giả nam trang...

Thì ra bậc dị nhân đã thu hai chị em Phật Minh và Phật Anh làm đồ đệ, chính là Huyền Hư sư thái.

Vì lúc truyền dậy võ nghệ cho hai chị em nàng, cả hai thảy đều nương bóng Phật Đài, do đó mà Huyền Hư sư thái đặt tên cho hai nàng là Phật Minh và Phật Anh.

Hai chữ Anh Minh có nghĩa là sáng suốt lắm.

Nghe dưới đài có người gọi mình là gái, Phật Minh biết sự cải nam trang của mình bị bại lộ, vì đường gươm Tam Dương Khai Thái nầy.

Vì biết mình bại lộ trong lòng không những hoang mang, ngược lại càng thêm yên trí vì nàng cho rằng vì sao đã bị bại lộ tung tích.

Vì bởi không bận rộn suy nghĩ gì nữa, nên Phật Minh càng để hết tâm tư vào thế võ của mình...

Hai đường gươm chia ra ba ngỏ, đường thượng tấn công vào huyệt Tỏa Hầu, đường trung tấn công vào huyệt Phân Thủy, đường hạ tấn công vào huyệt Đan Điền, cả ba thảy đều là yếu huyệt trên cơ thể con người, tình thế hết sức khẩn trương.

Việc xảy ra làm cho một người chua ngoa xảo nguyệt như Nghiêm Lệ mà cũng phải giật mình kinh hãi.

Hai bàn chân của hắn lại cấp tốc xử một thế Tam Tinh Cấp Thoái bước nhanh thoăn thoắt, trong ba bước bắn lùi về cánh tả...

Nhờ vậy mà lánh được hai đường gươm trung và thượng chỉ có một mũi gươm tấn công vào huyệt Đan Điền vì đi sau nên kịp thời chuyển hướng đi theo, nên mặc dù thân hình của Nghiêm Lệ xê dịch liên tiếp mấy cung bộ, mà mũi gươm vẫn cứ đeo theo mãi...

Nghiêm Lệ cả sợ, vội vàng dùng cây quạt trên tay mình gạt ngang một đường thần tốc.

Cây quạt của Nghiêm Lệ chẳng phải vật tầm thường, xương quạt làm toàn bằng một loại thép vô cùng cứng rắn, bên ngoài kết bằng một lớp tơ kiên cố.

Loại tơ nầy rút trong mình một loại tầm sản xuất tại vùng cực Bắc Trung Hoa, tuy mềm mại thoáng trông như một loại giấy bạch, nhưng thật ra sức chịu đựng vô cùng bền bỉ, đao búa tầm thường không bao giờ chém đứt.

Vậy mà khi quạt và gươm của hai bên tiếp xúc vào nhau, tức khắc vang lên một tiếng “soạt” và hỡi ơi cây quạt thân yêu của hắn tức khắc bị cắt rời ra một đoạn.

Binh khí đối với người luyện võ thật là quan trọng, xem như một vật hết sức thiêng liêng, thậm chí còn quan trọng hơn sinh mạng của mình, huống hồ chi cây quạt của Nghiêm Lệ đây lối chế tạo thật tinh vi sắc sảo, bên trong có chứa đựng lò xo gài sẵn kim độc, mỗi cơn lâm nguy thình lình bắn tên độc ra giết hại đối phương trong chớp mắt.

Nhờ những mũi tên độc nầy mà hắn ta chuyển bại thành thắng, đổi nguy thành ra yên, ban nãy cũng chính hắn ta dùng kim độc trong quạt nầy mà kết liễu sinh mạng của Trưởng lão.

Bây giờ thấy món binh khí quý giá phải hư trong tay của nàng thiếu nữ nầy, trong lòng vừa sợ vừa giận, thừa lúc quạt bị đứt không còn cản trở thanh bảo kiếm, hắn xiêu mình sang cánh tả để lánh khỏi đường gươm cay nghiệt, đoạn dùng quạt gãy còn lại điểm nhanh vào huyệt Nhũ Phong của nàng...

Nhũ Phong nằm trên chót nhũ hoa của người con gái, bị điểm nhầm không những bản thân trên tê liệt, mà sau nầy ảnh hưởng thật nhiều đến đường sinh nở.

Vì vậy mà những người thiếu nữ giữ kỹ huyệt đạo nầy vô cùng kín đáo, nay Phật Minh thình lình bị hắn giở trò hạ tiện tấn công vào huyệt nầy trước mặt công chúng, làm cho nàng hổ thẹn, phải xử một thế Thiết Bản Kiều ngã ngửa người ra...

Nhờ đó mà đường quạt lướt ngang qua ngực, của nàng trong đường tơ kẽ tóc.

Nào hay đâu Nghiêm Lệ một khi thắng thế nào chịu buông lơi, vừa thấy đối phương trốn thoát trong tư thế Thiết Bản Kiều đường quạt thình lình thay đổi chiều hướng bằng một thủ pháp lanh lợi vô song, hắn quay cán quạt lái điểm xéo vào huyệt Đan Điền.

Huyệt Đan Điền nằm dưới rún ba tấc, cũng nhằm một vị trí bất khả xâm phạm của người thiếu nữ, bị liên tiếp tấn công hai đòn vào chỗ khó coi trước trăm trăm nghìn nghìn cặp mắt, Phật Minh nổi giận thét lên một tiếng thanh tao lánh lót, đoạn tiếp tục sà mình sát đất xử một thế Ngọc Nữ Nghịch Đầu Thoa, bay vù về phía sau một trượng, nhờ đó mà đòn của Nghiêm Lệ lại rơi vào khoảng không.

Căm tức vì bị đối phương dùng toàn những đường võ không đẹp mà xử với mình trước Cái bang đại hội, nên thân hình của Phật Minh vừa đứng vững tức tốc xử một thế Di Hình Hoán Bộ, dùng khinh công hòa lẫn trong kiếm pháp tung ra một thế Ngọc Nữ Triều Thiên...

Thế võ Ngọc Nữ Triều Thiên vừa tung ra một nửa, thì phía dưới có một số bang chúng reo hò vỡ lở...

Thì ra thế võ nầy bộ điệu vừa hùng hồn vừa ngoạn mục thoáng trông cũng biết người sáng chế có một khí tiết thanh cao, có một tâm hồn lương thiện so với hai đường quạt ban nãy của Nghiêm Lệ, một bên là hạ tiện, một bên là tâm cao khí ngạo, thật là một trời một vực làm cho một số người phe nhị vị Trưởng lão thảy đều thích chí reo hò mà trợ oai.

Phật Minh thấy vậy tinh thần phấn chấn reo lên một tiếng trong trẻo, nhập thân vào thế võ tinh vi của mình, tấn công rào rào.

Nghiêm Lệ thấy trước mắt mình hiện lên một vùng kiếm quang rực rỡ, trong vầng kiếm quang đó loáng thoáng hiện lên một nàng thiếu nữ, dáng dấp diễm lệ yêu kiều, tay cầm đoản kiếm tấn công vào ba yếu huyệt trước mắt mình là Hoa Cái, Nhân Trung và Phân Thủy.

Thế võ trầm hùng, nhân huyết lại tỏa là những chỗ quang minh chính đại, làm cho những người có khí phách trượng phu quân tử, thấy vậy đều tấm tắc khen thầm.

Trước đường gươm lợi hại đó, Nghiêm Lệ hơi chùn lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình thản, đường quạt trong tay hắn thình lình vẽ nhanh ra mấy đường chéo nhau thành hình chữ thập.

Lạ lùng thay, những chữ thập này vẽ đến đâu, thì lưỡi gươm của Phật Minh hơi lệch sang một chút nhờ vậy mà hắn tạm thời phá giải được thế võ Ngọc Nữ Triều Thiên một cách khó khăn.

Mặc dù binh khí đã cụt một nửa, nhưng Nghiêm Lệ khí lực trầm hùng và kinh nghiệm khá dồi dào, nên tạm thời chống trả được với Quan Âm Mỹ Kiếm được trên năm hiệp.

Người ta thấy một vầng kiếm quang rạng rỡ, lúc tiến lúc thoái, khi tả khi hữu hòa trong luồng bạch quang của Nghiêm Lệ.

Vì có kinh nghiệm ban nãy nên lần này Nghiêm Lệ không dám dùng binh khí tiếp xúc với thanh bảo kiếm trên tay của Trì Phật Minh nữa.

Lại ba hiệp nữa trôi qua, chính vào lúc thanh gươm trên tay của Phật Minh đang bay lượn một cách vô cùng huyền ảo, tấn công vào hai bên hông của đối phương, bỗng thình lình Nghiêm Lệ trượt chân ngã sóng soài trên đài, lợi dụng cơ hội nghìn vàng Phật Minh vội vàng xử một thế Tiên Nữ Giáng Trần...

Đó là một thế võ chuyên tấn công đối phương khi ngã trên mặt đất, muốn sử dụng thế võ này, trước hết phải tung mình nhảy lên cao một trượng, rồi từ giữa không trung dùng mũi gươm của mình về nhanh ba vòng, cốt để làm cho đối phương rối mắt, đoạn mới dùng lưỡi gươm bằng một chiêu hướng mập mờ biến ảo, đâm thẳng vào trung cung của địch.

Người ta thấy thân hình của Phật Minh bây bổng lên cao, tuy ăn vận theo Cái bang đệ tử, lam lũ như một gã ăn mày chính cống, nhưng sử dụng thế võ nầy thì người dưới đài trông nàng như một nàng tiên nữ, với một vẻ đẹp đẽ phi phàm từ trên cao, lâng lâng bay xuống, rồi một vầng kiếm quang xuất hiện, bóng gươm đâm ra tua tủa.

Chính vào lúc đó thì dưới đài có một tiếng thét vang lừng trỗi dậy.

- Khoan... Coi chừng ám khí...

Tiếng thét chưa dứt thì một bóng người đã vụt lên khán đài, chân người này chưa kịp chấm chân lên khán đài, chân người này chưa kịp chấm lên ván đài thì Phật minh đã rú lên một tiếng thất thanh, vì nàng vừa nhận thấy Nghiêm Lệ đang ngã sóng soài trên mặt đất, nhưng bỗng quay mình trở lại điểm nhanh ra một quạt.

Và từ trong chiếc quạt bay vù ra mấy đốm sáng lập lòe, làm cho nàng phải giật mình rú lên...

Biết đó là một ám khí vô cùng lợi hại, ban nãy Cái bang trưởng lão cũng vì nó mà tánh mạng...

Nàng muốn tức khắc thu kiếm trở về để đón ám khí nhưng vì thế võ Tiên Nữ Giáng Trần là một đòn sát thủ trong đòn Quan Âm Mỹ Kiếm, chỉ có công mà không có thủ.

Vì vậy, bây giờ chỉ còn cách lợi dụng thế công để phá giải mà thôi, đường gươm của nàng đang đi thẳng vào trung cung của địch, tức tốc biến ra nhiều ngõ, vì vậy mà gạt được ba mũi tên độc kim ra ngoài.

Còn sót lại một mũi thoát ra khỏi màn kiếm quang để rồi bay vụt vào giữa mặt nàng.

Việc xảy ra vô cùng nhanh chóng, mọi người đều ngỡ rằng người đệ tử hai bị phen này sẽ nối gót theo Chấp Pháp trưởng lão mà sang bên kia thế giới...

Nhưng Phật Minh trong lúc nguy nan, vội vàng tụ khí Đan Điền để rồi thổi hắt ra một hơi thật mạnh.

Luồng kim khí từ trong miệng nàng toát ra làm cho mũi độc kim bay lệch sang một bên...

Nhưng vì thân hình của nàng đang ở trong không trung mà phải tụ khí Đan Điền bất ngờ nên bao nhiêu chân khí trong người thảy đều thoát ra tứ tán, do đó mà thân hình của nàng phải từ trên rơi vào giữa mặt của Nghiêm Lệ.

Và Nghiêm Lệ nào chịu bỏ qua cơ hội nghìn vàng, tay mặt của hắn vừa điểm ra một quạt, tay trái vừa tung ra một chưởng cả hai thế võ này tương trợ cho nhau, khí thế lẫy lừng, đặt Phật Minh vào tình trạng thập tử nhất sinh...

Tất cả ngần ấy công việc xảy ra trong một thời gian vô cùng ngắn ngủi, chính vào lúc tính mạng của Phật Minh treo trên sợi tóc, thì bỗng người nhảy lên đài ban nãy đã kịp thời nhảy tới, người nầy vung bàn tay ra nhẹ nhàng tống vào lưng của Trì Phật Minh một chưởng...

Nhờ vậy mà Phật Minh mới thoát khỏi vòng hiểm cảnh. Còn người mới đến,sau khi dùng một trưởng tống bay Phật Minh ra rồi, liên tiếp dùng bàn tay còn lại trảm ngang qua hông của Nghiêm Lệ một đòn thần tốc.

Nghiêm Lệ liếc mắt trông sang, thấy người mới đến là một gã ăn mày một bị, tuổi tứ tuần.

Đường trảm của người này vung ra, cương phong nghe rào rào, không phải người tầm thường, vội xử một thế lý Ngư Vượt Lãng, cùng trong một lúc xoay chiều ngọn quạt về phía người mới đến, một tiếng “tách?? vang lên, có một đốm sáng lập lòe bay tới vèo vèo, làm cho người ấy phải thối bộ trở về trốn tránh, nhờ đó hắn mới yên lành rơi xuống mặt đài.

Thì ra cây quạt hắn bị Phật Minh cắt đứt một nửa, nhưng bộ phận ám khí vẫn vẫn còn nguyên vẹn nên hắn mới mang ra sử dụng trong lúc nguy nan.

Nào hay dày hắn chưa kịp đứng yên thì ba bên bốn bề, bóng người nhảy lên tới tấp, tất cả có đến năm người, tản ra bao vây Nghiêm Lệ vào giữa...

Phật Minh chân vừa đứng vững, thoáng trông vị năm người mới đến, lòng mừng khấp khởi.

Mặc dù năm người đều áo quần lam lũ, mặt mày dơ dáy, nhưng cứ trông những vị trí đó nàng biết rằng Thiếu Lâm ngũ lão bắt đầu lộ diện.

Trì Phật Minh cả mừng thầm nghĩ :

- Không ngờ Thiếu Lâm ngũ lão cũng nối gót theo mình.

Thì ra, kể từ khi Thiếu Lâm tự mất đi những báu vật, thì người trong môn phái đổ xô ra khắp nơi để truy tìm tông tích.

Một hôm kia Cô Trúc lão nhân đến gần Động Đình hồ, bỗng bắt gặp tin tức Cái bang sắp mở đại hội bất thường.

Trong lòng lấy làm lạ, vì Cái bang mỗi khi mở đại hội bất thường ắt phải có điều chi quan trọng lắm, ông ta nghĩ :

- Bắt đầu việc quan trọng chẳng quan hệ đến việc Thiếu Lâm.

Vì vậy mà ông ta bắt đầu để ý đến những tên đệ tử Cái bang rất gắt.

Cách đây mấy hôm, khi Cô Trúc lão nhân đang đi ngang qua một ngôi nhà đồ sộ, chủ nhân là một thương gia có máu mặt, địa vị khá cao trong giới thương gia vùng Động Đình hồ.

Bỗng thấy một tên ăn mày tay cầm gậy trúc, đứng trước cổng ngôi nhà này hát bài lục hoa sinh, đó là một bài kệ của những người ăn mày khi xin ăn phải hát lên để van xin chủ nhân.

Bài kệ vừa chấm dứt, thì bên trong có một tên gia đinh bước ra mở cửa. Cánh cửa vừa hé ra, tên ăn mày này vội nhìn trước xem sau, rồi thì thầm to nhỏ với tên gia đinh mấy tiếng, đoạn nhanh như cắt, lách mình bước vào bên trong, và hai cánh cửa nặng nề tức khắc khép lại.

Mặc dù cử động của tên nầy vô cùng nhanh nhẹn, nhưng làm sao thoát khỏi cặp mắt sắc bén của Cô Trúc lão nhân.

Trong dạ ngẩn ngơ Cô Trúc lão nhân thầm nghĩ :

- Một gã ăn mày lam lũ, cớ sao lại vào nơi kín cổng cao tường, lầu cao cửa rộng? Việc nầy bên trong chắc có điều chi mờ ám, sao ta chẳng tìm cách vào bên trong để nghe ngóng tình hình?

Lúc bấy giờ vào khoảng giờ thân, mầu trời u ám, Cô Trúc lão nhân giả vờ đi thẳng một đoạn thật xa, đoạn thình lình giở thuật khinh công đi ngược trở về.

Rảo qua một vòng chu vi tư gia của nhà phú hộ, trông thấy vắng vẻ im lìm chẳng có điều chi khác lạ.

Còn đang tính toán suy tính kế để vào bên trong, bỗng thình lình thấy từ phía đông thấy có một chiếc bóng đèn chạy tới nhanh như tên bắn.

Vội vàng nép mình vào một góc cổ thụ chờ xem động tĩnh, ông ta thấy chiếc bóng ấy lướt đến mái nhà của vị phú hộ này thì mất dạng...

Mối nghi ngờ của ông ta càng tăng lên thập bội, vì lẽ giữa đêm hôm tâm tối cớ sao có người trong làng võ viếng thăm ngôi nhà này?

Vừa định cất mình đuổi theo, bỗng lại thấy từ bên hướng nam có người xuất hiện, phen này nhân số thật đông, có đến hơn hai mươi người thảy đều mặc sắc phục Cái bang.

Chờ cho họ mất dạng hẳn trong ngôi nhà bí mật, Cô Trúc lão nhân mới chọn một chỗ tối tăm nhất vượt tường mà vào.

Vừa đến bên trong, thấy tứ bề vắng lặng, đèn tối mờ mờ, nhà cửa ở trong thành chằng chịt như nêm, gia thế cực kỳ thịnh vượng.

Trong dạ còn đương bàng hoàng bỗng thấy từ phía mái tây có hai người cầm hai chiếc lồng đèn đi đến.

Thu hình vào một chỗ tối tăm chờ đợi, mãi hai người này đến gần, ông ta mới trông rõ, thì... đây là hai người mặc trang phục áo xanh, thuộc hàng gia đình gánh nước quét nhà.

Hai người nầy vừa đi vừa càu nhàu :

- Chẳng rõ Viên Ngoại nhà ta mời bọn ăn mày về đây làm cái gì cho chật nhà chật cửa, bảo chúng ta phải lo trà lo nước chẳng hở tay.

Một tên tức khắc lên giọng kể cả mắng :

- Mi thật là đồ vô danh tiểu tốt nhãn quan nhìn không qua được ba trượng mi biết đâu Viên Ngoại nhà ta đang mưu đồ đại sự... một khi thành công thì... Hừ... giang sơn gấm vóc...

Nói đến đây bỗng im bặt.

Bốn chữ “giang sơn gấm vóc” đập vào màng tai của Cô Trúc lão nhân làm cho ông ta trống ngực đánh thình thịch, thì ra việc nầy là... Việc có quan hệ đến quốc gia đại sự...

Vậy thì ta càng không thể không dòm ngó...

Nghĩ đoạn, nhẹ nhàng cất bước men theo, sau khi quanh qua lộn lại, xuyên qua mấy dãy nhà. Trước mắt Cô Trúc lão nhân thình lình sáng rực, thì dãy nhà ông ta lúc bấy giờ đèn đuốc sáng choang, bốn phía canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt.

Cô Trúc lão nhân thấy vậy vội vàng dừng bước chờ cơ hội mới đột nhập vào bên trong.

Thì cơ hội đã tới, có một tràng tiếng “boong boong” vang dậy, lợi dụng khi tiếng chuông làm khuấy động bầu không khí thân hình tức khắc bay vù về phía dãy nhà phía trước.

Nhờ tiếng chuông khua động, nên lấp mất tiếng gót chân của ông ta đặt lên mái ngói, vừa tìm được chỗ kín đáo để ẩn thân thì tiếng chuông vừa dứt.

Bốn bề tức khắc im phăng phắc, và Cô Trúc lão nhân sẽ lén ghé mắt nhìn vào trong...

Không nhìn thì chẳng hề chi, nhưng một khi ghé mắt trông vào, bất giác giật mình kinh sợ. Vì rằng phía dưới kia đứng lố nhố không biết bao nhiêu người, thảy đều mặc sắc phục đệ tử Cái bang.

Nhìn kỹ, thấy những người nầy thảy đều thuộc hàng bốn bị trở lên, lúc bấy giờ họ đang ngồi nghiêm trang chung quanh một chiếc bàn vuông to lớn.

Đầu bàn, có một người tai to mắt lớn, diện mạo phương phi, mình mặc cẩm bào, tuổi độ ngũ tuần mà tinh thần quắc thước.

Mọi người thảy đều im phăng phắc, giữa bầu không khí nặng nề người ngồi đầu bàn trịnh trọng đứng lên nói :

- Hôm nay được chư vị nghĩ đến tình của kẻ hèn này, dời gót đến tệ xá để hiệp mặt với nhau, thật là vạn hạnh... chỉ mong sao cho đại sự chóng thành... Chừng ấy bạo quân sẽ đoạn đầu, san hà sẽ biến sắc, hà hà... những người ngồi nơi đây đều là những bậc khai quốc công thần, giàu sang tột đỉnh... vậy chư vị hãy cùng bỉ nhân uống cạn chén rượu nầy gọi là đền ơn tri ngộ.

Nói rồi thò tay lên bàn bưng lấy một chén rượu, mọi người thấy vậy thảy đều dần dần đứng dậy, tay bưng chén rượu đồng uống cạn một hơi.

Rạp mình trên mái ngói, Cô Trúc lão nhân mồ hôi vã ra như tắm, biết rằng chắc người nầy thật sự đang mưu đồ đại sự, phản nghịch lại với triều đình.

Thì ra lúc bấy giờ, Trung Hoa đang nằm giữa nhà Minh, thiên hạ bốn phương đang thái bình, Cô Trúc lão nhân thầm nghĩ :

- Nay bá tánh đang an cư lạc nghiệp, Cái bang sao lại đỡ đầu cho tên nầy mà khuấy động Trung Nguyên, nay ta tình cờ phát giác như vậy, không thể nào bỏ qua được.

Còn đang miên man suy nghĩ, bỗng ở dưới có một người sang sảng tiếng đồng :

- Nhưng muốn cho đại sự thành công, thì trước hết nắm được Cái bang trước đã, vì Cái bang vốn có tiếng là một bang hội to nhất Trung Nguyên.

Liếc mắt nhìn xuống, thấy người nói chuyện là một người mày rậm mắt to, có một hàm râu quai nón trông thật rợn người, trên vai hắn mang năm chiếc bị.

Có một người mảnh khảnh ra dáng thư sinh trả lời :

- Việt nầy Đường huynh đệ bất tất phải lo lắng, Nghiêm đại ca đã có cách giải quyết trong kỳ đại hội Cái bang tới đây.

Câu nói chưa dứt, thì bỗng người có hàm râu quai nón thét :

- Con chuột lắc nào lò mò trên mái nhà đó...

Nói chưa dứt câu, thì thân hình của hắn đã như một đường tên bay vụt ra giữa sân, chân chưa chấm đất, thì lại uốn cong thân hình bay vù lên mái ngói...

Cô Trúc lão nhân nghĩ rằng cử động của mình nhẹ nhàng dường ấy mà họ còn phát giác, thật là lợi hại, bây giờ biết giải quyết sao đây.

Còn đang ngơ ngẩn, thì thân hình của người râu ria đã lướt sang chỗ ông đang lấp chừng hai trượng và cấp tốc đi nhanh về hướng bắc.

Trong chớp mắt, từ dưới phía nhà liên tiếp nhảy vụt lên hơn mười người, thảy đều đuổi nhanh về hướng đấy.

Cô Trúc lão nhân thở một hơi nhẹ nhõm, đoạn tiếp tục thu hình vào trong bóng tối, nín thở để chẳng kinh động đối phương.

Nơi chỗ ngồi hợp ban nãy bây giờ vắng lặng như tờ, tối đen như mực làm cho Cô Trúc lão nhân không nhìn thấy gì cả.

Đợi gần tan một trống canh, mà chẳng thấy những kẻ đuổi theo kẻ lạ mặt kia quay lại, sự cảnh giác bắt đầu buông lơi, và Cô Trúc lão nhân thừa một cơ hội thuận tiện, rời khỏi mái nhà như một bóng ma trơi, và nhẹ nhàng vượt tường ra ngoài phố...

Sáng hôm sau Cô Trúc lão nhân vẽ ngay ám hiệu khắp hang cùng ngõ hẻm, đó là phù hiệu đặc biệt của Thiếu Lâm khi cần gặp mặt với đồng đạo.

Chỉ trong nửa ngay là Cô Trúc lão nhân liên lạc ngay với một trong Thiếu Lâm ngũ lão, vào năm hôm sau nữa thì cả năm vị cao tăng nầy, thảy đều có mặt bên hồ Động Đinh, theo dõi hành tung của Cái bang.

Và đến đêm Cái bang mở đại hội nơi giữa hồ, lẽ tự hiên nhờ chuẩn bị từ trước, nên Thiếu Lâm ngũ lão định ra tay can thiệp, nhưng chưa kịp xuất thủ thì có người ra tay phá đám.

Mãi đến khi Trì Phật Minh lâm nguy, Cô Trúc lão nhân nhịn không được mới nhảy lên đài, dùng một thế Toàn Trúc Thanh Phong đưa Phật Minh thoát khỏi vòng nguy hiểm.

Thân hình của Trì Phật Minh vừa thoát khỏi tấm áp lực của Nghiêm Lệ là đà rơi xuống đất thì Thiếu Lâm ngũ lão thảy đều tế tựu trên đài, mở Long Ngũ trận bao vây kín mít.

Đã thất bại chua cay trong trận bị nhóm người lạ mặt bất thần tấn công, suýt nữa đưa Đại phái Thiếu Lâm vào chỗ diệt vong, nên Thiếu Lâm ngũ lão sau khi được Cô Trúc lão nhân trở về giúp sức, đã ngầm luyện tập Ngũ Hành tuyệt trận một cách tinh vi.

Nhờ lén nghe mẩu chuyện trong đêm trước, nên Cô Trúc lão nhân biết người họ Nghiêm nầy tức là tên đầu sỏ, đã đỡ đầu cho Viên Ngoại nọ làm phản với triều đình.

Lại vừa mục kích hắn dùng thủ đoạn đê hèn hại Cái bang trưởng lão, nên Ngũ Hành tuyệt trận một khi dấy động, là tấn công tới tấp như sóng vỗ nước tràn, đợt nầy chưa xuống đợt nọ đã lên, làm cho Nghiêm Lệ lâm vào tình cảnh nhất khứ bất khả phục hoàn.

Thấy con cá đã lọt vào trong rọ rồi, Phật Minh hô lớn :

- Chư vị tiền bối chớ khá nương tay hắn chính là hung thủ đánh cắp thuốc trấn tự trong Tàng Kinh các.

Câu nói nầy như một tiếng sét nổ ngang mày Thiếu Lâm ngũ lão. Tuệ Minh thiền sư vừa tấn công vừa hỏi :

- Quả thật như vậy?

Phật Minh lớn tiếng trả lời :

- Chính mắt tôi trông thấy.

Câu nói chưa dứt, thì Ngũ Hành tuyệt trận liên tiếp thay đổi mười mấy thế trận làm cho Nghiêm Lệ mồ hôi vã ra như tắm, đường quạt tán loạn không còn khuôn phép nữa.

Thấy thời cơ đã đến, Tuệ Tâm thiền sư quát :

- Ngũ Hành Biến Thập Linh...

Câu nói chưa dứt, thì Ngũ Hành tuyệt trận bỗng thình lình dang ra rồi lại khép chặt vòng vây một cách vô cùng huyền ảo.

Nghiêm Lệ thấy hai nhà sư đứng hai vị trí Thiên Cơ và Thiên Tuyền bỗng nhiên mở thế gọng kìm, bao vây rất gắt.

Còn lại ba nhà sư thì đứng chập chờn bên ngoài dường như đang chờ đợi thời cơ, Nghiêm Lệ vừa tung ra một thế Lưỡng Đầu Thối Địch để chống trả, chính vào lúc đòn tung ra một nửa bỗng nhiên ba nhà sư đồng hô lên ba tiếng như kinh thiên, như động địa, rồi bằng ba lối khác nhau chia thành hình chân vạc, nhất tề xông tới...

Một vị dùng thế Sư chưởng tấn công vào huyệt Thiên Đột, một dùng thế Tàm Long Thủ tấn công huyệt Táng Môn, một vị dùng Tiểu Cẩm Nả Thủ tấn công Vân Môn...

Ba đòn sát thủ nầy phối hợp với nhau vô cùng chặt chẽ, làm cho Nghiêm Lệ vô phương tránh né.

Hễ tránh khỏi huyệt Vân Môn thì huyệt Linh Đài bị vỡ, mà muốn tránh huyệt Linh Đài thì huyệt Tàng Môn bị công kích nặng nề...

Đứng trước tình cảnh thiên nan vạn nạn đó, Nghiêm Lệ chỉ có một chút chần chờ là vong mạng.

Thét lên một tiếng vang lừng, hắn dùng hết sức bình sanh sử một thế Nộ Xà Xuất Động muốn thoát khỏi vòng vây bằng một đòn táo bạo.

Nhưng ý nguyện của nhắn nào được thành tựu một cách dễ dàng, đòn của hắn vừa tuôn ra một nửa, thân hình của hắn vừa thoát ra tầm tấn công vào huyệt Thiên Đột, thì trong một lúc hai huyệt Tàng Môn và Linh Đài đồng thời nghe tiếng đau buốt tận xương.

Mắt hoa đầu váng chưa kịp định hình thì hai nhà sư đang đứng ở vòng ngoài, bây giờ bỗng nhất loạt nhảy xô vào, tấn công vào chỗ hở bằng hai đòn mãnh liệt.

Thế là Nghiêm Lệ lại trúng đòn, và toàn thân khụy xuống trông thật là thảm thiết...

Không chờ cho thân hình của hắn hoàn toàn ngã đổ, Tuệ Minh đã lướt tới chộp lấy Kim Hồ Lô.

Tuệ Tâm trờ tới tước lấy thanh gậy trúc của Cái bang...

Và Cô Trúc lão nhân xông thẳng vào trung cung trổ ra một đòn Đại Cẩm Nả Thủ chộp thẳng vào giữa ngực hắn...

Phật Minh “à” lên một tiếng, vì nàng ta thấy Cô Trúc lão nhân đã chộp hai vật từ trong áo của Nghiêm Lệ.

Hai vật đó là một lọ thuốc quen thuộc mà Phật Minh đã trông thấy Nghiêm Lệ lấy ra dưới chiếc đỉnh đồng khổng lồ trong Tàng Kinh các, vật thứ nhì là một quyển sách màu vàng, theo sự ước đoán của nàng, đó là Tàm Tang khẩu quyết chẳng sai.

Quả thật nàng nói đúng, thì ra hai vật vừa mất ở Thiếu Lâm tự thảy đều nằm trong tay của Nghiêm Lệ.

Vừa thấy tang vật là Thiếu Lâm ngũ lão biết ngay là nhóm người bất thần tấn công Thiếu Lâm tự hôm trước chính do Nghiêm Lệ chỉ dẫn.

Nhưng Thiếu Lâm ngũ lão toàn là những người đắc đạo cao tăng, nên thái độ vẫn ung dung hòa nhã...

Lúc bấy giờ Cái bang bang chúng thấy năm tên đệ tử thình lình nhảy lên đài cướp lấy Kim Hồ Lô và thanh Gậy Trúc, thảy đều xôn xao la ó.

Nhưng Thiếu Lâm ngũ lão đã bình tĩnh quay lại, Tuệ Minh thiền sư quay mặt xuống đài, xà một vòng tròn, nói :

- Chúng tôi là Thiếu Lâm ngũ lão...

Bốn tiếng “Thiếu Lâm ngũ lão” làm cho chúng Cái bang bang chúng thảy đều giật mình im bặt.

Tuệ Minh tiếp tục nói :

- Nay vì tình thế bắt buộc, nên chúng tôi phải quyền biến thành quí bang bang chúng để trừ khử kẻ bạo tàn.

Giờ đây kẻ đại gian đại ác đã đền tội, vật gì của Thiếu Lâm trả cho Thiếu Lâm vật nào của Cái bang hoàn lại cho Cái bang...

Câu nói vừa dứt, thì tứ phía khán đài tiếng hoan hô cổ vũ nổi lên nhiệt liệt.

Rồi trong rừng người, bỗng có một chiếc bóng bay vụt lên đài, nhìn kỹ thấy đó là một đệ tử thuộc hàng thứ năm, người này nói :

- Nay nhị vị Trưởng lão vừa qua đời, trong bản bang không có người lãnh đạo, như con hổ không đầu, vậy nhân dịp này chùng ta hãy bầu ngay nhị vị Trưởng lão để lãnh đạo bang chúng, đồng thời giữ gìn bảo vật của bản bang.

Ý kiến này được mọi người tán thành ngay, và cuộc đại hội tiếp tục khai diễn, rốt cuộc bầu được Gia Cát Hoàng là một vị đệ tử thuộc hàng tám bị, giữ chức Chấp Pháp trưởng lão, Triều Phương Linh một đệ tử thuộc hàng bẩy bị, giữ chức Truyền Công trưởng lão.

Thấy nội bộ Cái bang đã yên, Tuệ Minh phương trượng liền trao trả hai món bảo vật của Cái bang cho nhị vị Trưởng lão, đồng thời bái biệt mọi người, đồng thời dẫn Trì Phật Minh rời khỏi đại hội trở về Thiếu Thất sơn.

Sau khi về đến Thiếu Lâm tự, Cô Trúc lão nhân nhớ đến bệnh tình của Tâm Đăng, vội vàng xin Tuệ Minh phương trượng ba viên thuốc, đoạn trao cho Trì Phật Minh mang về Thiên Hương cốc trao cho Thánh Y ngõ hầu trị bệnh cho Tâm Đăng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio