Cô Phương Bất Tự Thưởng

quyển 1 chương 9

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Biết Hà Hiệp tạm thời không gặp nguy hiểm, Sính Đình lập tức dự định tìm cơ hội trốn thoát.

Thực ra, nàng nên đi từ lâu rồi mới phải. Rời khỏi Trấn Bắc vương không khó, nàng đã từng nói với Sở Bắc Tiệp muốn ra ngoài. Hai lần đầu còn có người theo sau, nhưng một hai lần gần đây, Sở Bắc Tiệp đã yên tâm để nàng ra ngoài một mình.

Không có lộ phí, nhưng mấy cái vòng Sở Bắc Tiệp tặng nàng cũng đã đủ dùng.

Còn đường đi, lại càng không thành vấn đề.

Nàng suy tính chu toàn, song vẫn lần lữa chưa thực hiện.

Qua tháng Mười, trời đã sang thu. Lá trên cây ngày một vàng, chỉ mấy hôm nữa sẽ rụng về cội.

Phải đi rồi, nàng thật không nỡ.

Sở Bắc Tiệp đã quen ngày nào cũng nghe nàng đàn hát. Chàng thường nhắm mắt lặng lẽ ngồi nghe, còn vỗ tay theo, nở nụ cười thích thú.

Nụ cười ấy in đậm trong lòng nàng, sao mà ngọt ngào quá.

Nàng cũng đã quen với việc đàn hát cho chàng nghe. Hôm nào Sở Bắc Tiệp không gọi nàng đến đàn, nàng biết hôm ấy đã xảy ra chuyện. Nếu không vì vương cung xảy ra tranh chấp không vui, thì cũng bởi tướng lĩnh biên ải lại làm chuyện gì không nên làm. Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng có một vài lý do khác.

Giống như hôm kia, Sở Bắc Tiệp không cho nàng đàn, chàng hỏi: “Tối qua lại ho hả? Không phải giấu, vương phủ rộng lớn thế này, có việc gì ta không biết? Có phải không mời được đại phu đâu, nàng giấu ta làm gì?”.

Nạt nộ Sính Đình một hồi, Sở Bắc Tiệp vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng. Nàng không biết, hôm qua sau bữa cơm tối, Mạc Nhiên đã bị chàng mắng cho một trận. Phản ứng của Mạc Nhiên cũng mạnh mẽ hơn Sính Đình, ngay đêm đó đã chuyển nàng sang một gian phòng tốt nhất có chuẩn bị sẵn chăn lụa gối mới, còn đưa cả Trần Quan Chi đến bắt mạch.

“Người này có gì tốt?”, Sính Đình tựa người vào cửa sổ, thất thần nhìn đám lá vàng bay trong gió. “Vốn là đối đầu, lại ức hiếp người, khinh bạc người, cả ngày không nói được câu nào dễ nghe. Lúc thì chính nhân quân tử, khi lại ra vẻ Vương gia”. Sau cùng nàng bỗng than một tiếng: “Người này vô cùng khó hiểu, ai đi theo sẽ phải chịu thiệt”.

Thị nữ mời nàng sang dùng bữa cùng Sở Bắc Tiệp. Thấy Sính Đình bước vào phòng, Sở Bắc Tiệp nói: “Chắc chắn nàng sẽ thích món ăn hôm nay”.

Quả nhiên, những món ăn đưa lên đều là đặc sản chính hiệu, trong đó đĩa cà tím hấp và đĩa bát bảo[] trộn tương là hấp dẫn nhất.

[] Món ăn làm từ ít nhất tám loại rau củ.

“Nàng dạo này không chịu ăn gì. Hôm nay, nàng nhất định phải ăn nhiều một chút. Ta cố ý mời đầu bếp Quy Lạc làm đấy”. Sở Bắc Tiệp vô cùng có hứng, liên tục gắp thức ăn cho Sính Đình.

Sính Đình nếm một miếng, nhẩn nha thưởng thức mùi thơm của cà trong miệng, lại thử món bát bảo trộn tương, khẽ cười: “Nói về ẩm thực, Vương gia không bằng tiểu nữ rồi. Vương gia mời đầu bếp Quy Lạc không chính cống, nên đồ ăn cũng không đúng là đồ ăn Quy Lạc. Ví như bát bảo trộn tương này rõ ràng là món ăn nổi tiếng của Bắc Mạc, sao lại lẫn vào đây?”.

Sở Bắc Tiệp tỉnh ngộ: “Hóa ra là thế, ta sẽ đổi người, lần sau bảo đầu bếp mời làm món bát bảo trộn tương của Quy Lạc”.

Sính Đình lắc đầu, chỉ vào đĩa tương bát bảo, nói: “Tiểu nữ thích nhất thứ này. Vương gia không biết, tiểu nữ là người Bắc Mạc”.

“Ồ?”

“Vâng, chẳng qua bị bán sang Quy Lạc từ nhỏ mà thôi. Trước đây, tiểu nữ thích nhất món này”. Nói rồi, nàng gắp một miếng vào bát của Sở Bắc Tiệp, “Vương gia nếm thử xem”.

Trong ánh nến mờ ảo, hai má nàng càng ửng hồng. Nghe nàng cười nói dịu dàng, Sở Bắc Tiệp không ngừng xích lại gần.

“Ta muốn nếm thử nàng”, chàng thẳng thắn.

Sính Đình run rẩy.

Thân hình nam nhân càng lúc càng sát bên nàng. Tay chàng ôm chặt eo, khiến nàng không trốn đi đâu được. Nàng xấu hổ quay đi, nhưng lại dâng vành tai vào “miệng hổ”.

“A!”, tai nàng bỗng nhiên tê rần, đôi đũa trên tay rơi cạch xuống nền nhà.

“Vương gia…không…”

“Không cái gì?”, Sở Bắc Tiệp nở nụ cười tà ý, nhẹ nhàng ngậm vành tai tuyệt đẹp của nàng, thưởng thức từng chút một, “Ta sớm đã chọn nàng rồi, nàng muốn chạy cũng không thoát được đâu. Sau này ra chiến trường, ta sẽ mang nàng theo”.

Chàng hôn mạnh vào môi nàng, ánh mắt kinh hoàng của Sính Đình giống như dây dẫn lửa, thiêu đốt dục vọng trong Sở Bắc Tiệp cháy thành biển lửa.

“Ta muốn lấy nàng.” Sở Bắc Tiệp cho Sính Đình một khe hở để lấy lại nhịp thở, rồi hạ giọng nói.

“Vương gia?”, Sính Đình nhìn Sở Bắc Tiệp như không tin vào tai mình. Nàng nghi hoặc chau mày, mọi việc đến quá nhanh, không giống chút nào với tính toán của nàng. Chẳng lẽ khoảng cách khi xa khi gần lại không phát huy tác dụng?

Nàng là Dương Phượng, cầm kỹ của Quy Lạc, một thị nữ bỏ trốn.

Chàng đường đường là Trấn Bắc vương Đông Lâm, lại nói muốn lấy nàng.

Sở Bắc Tiệp sa sầm nét mặt: “Không bằng lòng?”.

Sính Đình bất chợt mở choàng mắt, Sở Bắc Tiệp đang ở cách nàng quá gần, đang ôm lấy nàng như thiêu như đốt. Lúc này đây, chàng quá đỗi anh tuấn, mọi cử động của chàng đều tràn đầy ma mị.

Sự bình tĩnh mà Sính Đình vẫn tự hào giờ đã chạy đi đâu hết.

“Gả cho ta nhé?”

“Tại sao?”.

“Nàng giỏi đàn, giỏi ca hát, có cốt cách, lại khéo léo”, nụ cười tuấn tú khôi ngô của chàng tựa như thuốc độc ăn mòn trái tim nàng, “So với những nữ nhân kia, ta bằng lòng lấy nàng”.

“Thiếp…”

“Chúng ta thề với ánh trăng, không bao giờ phụ bạc.”

Sính Đình đáng thương bị Sở Bắc Tiệp ôm chặt trong lòng. Giọng chàng dịu dàng như nước, thấm vào gan ruột nàng. Nàng như sắp tan chảy trong vòng tay ấm.

“Không bao giờ phụ bạc?”, từng tiếng, từng tiếng ra khỏi miệng nàng.

Sở Bắc Tiệp càng ôm nàng chặt hơn, rồi khẽ cắn vào cổ nàng. Hơi thở đàn ông thô bạo bao trùm lên nàng: “Đúng thế, từ nay trở đi, nàng là vương phi của ta, ta là phu quân của nàng”.

Trấn Bắc vương ép dần từng bước. Giống như trên chiến trường, Sính Đình lùi dần từng bước.

“Không được đâu…”, nàng hạ giọng, giãy giụa.

“Tại sao?”

“Thiếp là… cầm kỹ”.

“Ta thích tiếng đàn của nàng”.

“Thiếp không xứng với Vương gia.”

“Ta xứng với nàng”.

Nàng vẫn hoảng loạn lắc đầu, cắn môi: “Thiếp… thiếp không đủ xinh”.

Sở Bắc Tiệp nhìn nàng chăm chú, mỉm cười: “Cho một mình ta ngắm, thế là đủ”.

Sính Đình im lặng, đôi mắt long lanh ai oán nhìn quanh, trong lòng bất giác vô cùng chua xót và đau đớn. Phải rời khỏi đây, ngày mai phải rời khỏi đây thôi, nơi này không phải Quy Lạc, nơi này là Đông Lâm. Nam nhân trước mặt đã dẫn thiên quân vạn mã giẫm đạp lên quê hương nàng, chàng muốn thôn tính Quy Lạc, muốn dùng kế xúi giục Đại vương hãm hại vương phủ Kính An.

Nhưng vòng tay Sở Bắc Tiệp ôm nàng sao ấm áp, ấm đến độ khiến người ta không thể rời đi. Trước ánh nhìn chân tình của chàng, nàng không nỡ nói tiếng “không”.

Trái tim rộn rã của nàng dần bình tĩnh lại. Nàng không còn giữ được cái đầu lạnh, những suy nghĩ cũng trở nên điên cuồng. Nếu đã định đi, nếu đã phải đi, nếu đã quay đi, thì đừng ngoảnh đầu lại. Ba chữ “không cam tâm” từ trong sâu thẳm nội tâm cứ nhảy múa trước mắt nàng.

Đôi mắt biết nói bỗng sáng lên, Sính Đình đã có dự định của mình.

“Vương gia…”, nàng khẽ gọi, lo lắng ngẩng đầu lên nhìn chàng, “Thiếp không mong làm vương phi, nhưng thiếp…”, nói đến nửa chừng, nàng bỗng cắn môi. Sở Bắc Tiệp dịu dàng lướt qua môi nàng: “Nói tiếp đi”.

“Không, không nói nữa”. Nỗi đau và niềm vui xen lẫn, tạo thành khúc hát lay động lòng người, Sính Đình sắp không kìm nổi dòng nước mắt. Khẽ thở dài một tiếng, giống như trong phút chốc đã rũ bỏ hết mọi ngại ngần, nàng ôm Sở Bắc Tiệp, ngẩng đầu ngoan ngoãn bảo, “Cảnh thu lá đổ, chỉ mong đêm nay một lần tương phùng”.

Vui vẻ, vứt bỏ, chiếm hữu.

Sự kiên trinh của nàng, tấm thân nàng đều bị bỏ lại phía sau. Ngày mai hết duyên gặp gỡ đã là may mắn, chưa biết chừng còn gặp nhau lúc giương đao đuổi giết trên sa trường.

Nàng mặc kệ, đêm nay thuộc về nàng. Và nàng thuộc về chàng.

Cứ ngỡ mình nghe nhầm, Sở Bắc Tiệp thoáng sững sờ, rồi bùng phát, bèn ngửa mặt lên trời cười. Chàng ôm giai nhân trước mặt, bước nhanh về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường.

Cúi đầu, chàng ngắm nhìn thật kỹ hàng lông mày thanh tú, đôi bàn tay trắng nõn của nàng.

Chàng nói: “Cả đời này chúng ta sẽ ở bên nhau”.

“Vâng”, Sính Đình gật đầu, nước mắt trào ra.

Chiếc trâm quý rơi xuống, mái tóc đen trải dài trên gối, như dòng thác khiến người ta kinh ngạc. Ái tình thiêu đốt con người ta, ánh mặt họ chạm nhau đã quá đủ si mê.

Khẽ kéo một cái, chiếc thắt lưng lụa rơi xuống giường, để lộ làn da trắng nõn, hút hết hồn phách của Sở Bắc Tiệp. Nhiệt huyết trong chàng từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu.

“Tuyệt thế giai nhân…”, chàng lẩm bẩm, cúi xuống hôn nàng. Làn môi hồng thơm mùi hương mang tên Sính Đình, ngọt ngào đẹp đẽ tựa hoa quế.

“Vương gia…”

“Không phải Vương gia.”

Sính Đình hiểu ý, vội sửa: “Bắc Tiệp”.

“Ngày trước Định Nam, ngày nay Bắc Tiệp”, muốn làm dịu sự hồi hộp nơi nàng, chàng nhắc lại chuyện cũ. Giọng chàng thấp trầm vang vọng trong căn phòng.

Ngoài cửa sổ, trăng dần tròn.

Trong vương phủ Trấn Bắc, tiếng rên nhẹ tựa khúc ca. Hai người của Đông Lâm và Quy Lạc, một mất hồn, một lạc trái tim.

Áo lụa trắng tinh, góc áo điểm xuyết vài nhành hoa mai. Sở Bắc Tiệp vén những sợi tóc đang vương trên môi nàng, ánh mắt đầy yêu thương bao phủ lên người con gái xinh đẹp đang nằm ngủ. Sính Đình mỉm cười ngọt ngào trong giấc mơ, hơi thở yên lành ấm áp.

Nàng mệt rồi. Sở Bắc Tiệp biết nàng mệt mỏi thế nào. Tiếng rên hồi nãy khiến ngôi sao trên trời cũng phải xấu hổ, những cảm xúc đẹp đẽ vẫn còn lưu lại trong gian phòng này, cả hương thơm ngọt ngào ngập đầy trong lòng chàng.

Bờ môi xinh đẹp, khuôn ngực tròn đầy, vòng eo thon nhỏ, và cả đôi chân dài thẳng, tất thảy đều lưu lại dấu ấn sâu sắc với Sở Bắc Tiệp.

Không biết nghĩ gì, nụ cười trên môi Sở Bắc Tiệp bỗng tắt ngấm, hàng lông mày hơi chau. Chàng ra khỏi phòng ngủ, khẽ khép cửa lại.

Mạc Nhiên đang đợi trong thư phòng.

Sở Bắc Tiệp lê đôi chân nặng nề vào phòng, rồi ngồi xuống. Trong tay áo chàng là một mẩu giấy Mạc Nhiên vừa trình lên sáng nay.

Dương Phượng, người Bắc Mạc, từ nhỏ bị bán vào phủ vương tử Quy Lạc, là một trong hai tay đàn nổi danh nhất Quy Lạc. Sống trong thâm viện, được Hà Túc yêu quý, ít khi lộ mặt. Thích trồng hoa cỏ. Món ăn ưa thích: Bát bảo trộn tương. Màu sắc ưa thích: Xanh đậm. Vì bị vu oan mà chịu tội, nay không rõ tung tích.

Chàng lấy tờ giấy ra, xem lại lần nữa.

Uy thế lạnh lùng của chàng khiến không khí xung quanh như trở nên hỗn loạn bất an.

“Không chút sơ hở”, Sở Bắc Tiệp nở nụ cười chua xót.

Hiếm khi thấy chủ nhân như vậy, Mạc Nhiên hoang mang cúi đầu: “Ý của Vương gia là…”.

“Một trong hai tay đàn nổi danh nhất Quy Lạc…”, Sở Bắc Tiệp trầm ngâm. “Người còn lại là ai?”.

“Bẩm Vương gia, là thị nữ trong vương phủ Kính An, họ Bạch”.

Sở Bắc Tiệp mệt mỏi nhắm mắt, rồi từ từ mở ra, lấy lại thần sắc tinh anh, tiếng nói rít qua kẽ răng: “Tra”.

“Tuân lệnh”.

Sính Đình thức dậy trong ánh ban mai.

Mái tóc đen thả dài trên tấm lưng trần, có người đang dịu dàng hôn vai nàng.

Quay đầu lại, chạm phải đôi mắt đen nhìn thấu gan ruột người ta, nàng bỗng nhớ tới tiếng rên rỉ thở dốc hôm qua, bèn kêu lên một tiếng, giấu khuôn mặt nóng bừng vào trong gối.

“Ván đã đóng thuyền, không cần trốn nữa”, Sở Bắc Tiệp chơi đùa với mái tóc Sính Đình. Thấy nàng xấu hổ mãi không dậy, chàng cười thành tiếng, khẽ cắn một cái vào vai nàng.

“A!”, Sính Đình quay lại. Chẳng khác gì người đang ôm cây đợi thỏ, Sở Bắc Tiệp tóm ngay lấy, ôm eo nàng, rồi hôn mạnh vào đôi môi tươi hồng ướt mọng của nàng.

“Chà, chà, món điểm tâm ngon nhất thiên hạ”.

“ Chàng… chàng…”

“Ta làm sao? Từ nay trở đi, nàng phải gọi ta là phu quân”.

Sính Đình lườm chàng một cái, nói giọng không phục: “Ai đồng ý gả cho chàng?”.

Sở Bắc Tiệp nắm chặt tay nàng, như thể muốn bóp nát bàn tay ấy, đôi mắt đen nhìn nàng chằm chằm: “Gả cho ta rồi, không bao giờ được rời khỏi đây nữa”.

Sính Đình bỗng thấy tim mình đau như dao cứa, sững sờ nhìn Sở Bắc Tiệp.

Chàng chân thành: “Đừng nghĩ ngợi gì hết, cứ theo ta. Cho dù đất trời sụp đổ, vẫn có ta ở đây”.

Đất trời sụp đổ? Nàng ngẩng đầu lên, ngước hàng mi dày nhìn nam nhân trước mặt.

Thân hình cao lớn ấy, khí thế dũng mãnh ấy, đôi mắt sâu rậm ấy… có điều gì không khiến nữ nhi say mê?

Có chàng đứng bên, ai mà không yên lòng?

Nhưng… nhưng nàng nhất định phải đi.

Nước mắt lã chã rơi, Sính Đình vẫn ngẩng đầu, không nỡ quay về hướng khác.

Bàn tay rắn chắc của Sở Bắc Tiệp dịu dàng lau những giọt lệ trên khóe mắt nàng: “Đang yên lành thế này, sao lại khóc?”.

“Thiếp cũng không biết tại sao, đang yên lành thế này lại khóc”, Sính Đình lau nước mắt, cười với chàng.

Trái tim càng dao động càng đau, càng đau, Sính Đình càng phải cắn răng rời đi.

Không nỡ thì đã sao? Nàng phải rời xa niềm vui nỗi buồn và cả sự phẫn nộ của chàng. Thiếu gia đang lưu lạc, nàng không thể vào vương phủ Đông Lâm, làm vương phi của Đông Lâm.

Đi, nàng nhất định phải đi.

Lần này rời đi, năm này sang năm khác, thời lành cảnh đẹp sẽ chỉ còn là hư vô.

Nằm trong vòng tay chàng, nàng không nỡ chìm vào giấc ngủ, cứ tham lam ngắm từng nét trên khuôn mặt chàng. Mỗi đêm mây mưa vần vũ, đến khi sức lực cạn kiệt, nhắm mắt lại, nàng vẫn muốn nắm chặt bàn tay nóng rẫy của chàng, dựa vào lòng chàng.

Tiếng thở dài nặng nề của Sở Bắc Tiệp chốc chốc lại vang bên tai, khiến nàng càng đau lòng.

Con người này, lấy đâu nhiều dã tâm đến thế? Triều chính, sa trường, quyền lực, vinh dự… chàng không thể từ bỏ thứ nào, ngay cả trong giấc mơ, chàng cũng tự làm khổ bản thân.

Phải đi, nhất định phải đi. Nàng đã sa vào bãi cát xoáy có thể nhấn chìm người ta. Tuy rút chân ra không dễ, nhưng không thể không rút chân.

Sau đêm ân ái đầu tiên, Sở Bắc Tiệp đã bỏ hẳn một ngày công vụ để ở bên nàng.

“Tháng Mười hoa quế thơm nồng…”

Được người thương yêu đích thân cài hoa quế thơm nồng lên mái tóc, Sính Đình thoắt quay đầu, trong vòng vô cùng thê lương, nhưng vẫn tặng chàng một nụ cười ngọt ngào.

Sở Bắc Tiệp kề sát tai nàng, khẽ bảo: “Đợi đến mùa xuân, hoa trong hậu viện nở đầy, mỗi ngày ta sẽ tự tay hái một đóa đẹp nhất, cài lên mái tóc nàng”.

“Người vốn không đẹp, lại làm nền cho hoa, chẳng phải càng khó coi sao?”

“Thế thì nàng cất giọng hát, để hoa xấu hổ mà tàn.”

Tiếng cười của Sở Bắc Tiệp vang vọng trong vương phủ.

Sính Đình càng thêm tan nát cõi lòng.

Mùa xuân, khi trăm hoa đua nở, chàng ở Đông Lâm, thiếp ở nơi nao?

Liền hai mươi ngày, Sở Bắc Tiệp không rời nàng nửa bước. Như biết trước sẽ mất nàng, chàng cứ quẩn quanh bên nàng như đứa trẻ nghịch ngợm, như người đói khát tham lam tìm kiếm.

Trái tim Sính Đình sắp hóa thành nước.

“Sao không thấy Mạc Nhiên?”

“Ta sai Mạc Nhiên đi làm chút việc, hôm qua mới về”.

“Việc gì quan trọng mà cần đến Mạc Nhiên ra ngoài?”

Sở Bắc Tiệp ôm chặt bờ vai nàng, than thở: “Việc quan trọng nhất trên đời này có gì hơn là giữ nàng ở bên ta”.

Sính Đình nguýt một cái, chiếc mũi nhỏ nhăn nhúm: “Lời lẽ đường mật”.

“Đúng vậy, miệng ta ngọt lắm. Mời Vương phi nếm thử”. Bắt được cơ hội, càng không để giai nhân chạy thoát, chàng lập tức quay lại, đến khi cái miệng la lối của Sính Đình bị khóa chặt, chỉ còn cơ thể nàng đang quằn quại, rên xiết, chàng mới thỏa mãn thả nàng ra, rồi thèm thuồng nói, “Chúng ta về phòng nhé?”

“Không được! A!” Tiếng kêu chưa kịp ra khỏi cổ họng, cả người nàng đã bị Sở Bắc Tiệp bế bổng lên.

Sính Đình đấm thùm thụp vào lưng chàng: “Chàng là đồ háo sắc, thiếp không về phòng đâu. Trời ơi, không phải chàng lại muốn đấy chứ… tha cho thiếp đi”.

Sở Bắc Tiệp cười vang: “Lát nữa khắc đến lúc nàng xin tha”.

Đến lúc tuyết bay đầy trời, nàng vẫn chưa có cơ hội rời khỏi vương phủ Trấn Bắc. Suy tính thiệt hơn khiến Sính Đình suýt chút nữa vò nát chiếc khăn tay.

Hôm đó, khó khăn lắm Sở Bắc Tiệp mới ra ngoài, chàng dặn dò Mạc Nhiên: “Chăm sóc tốt cho Vương phi tương lai, ta đi rồi sẽ về”.

Sính Đình sao có thể bỏ qua cơ hội hiếm hoi này. Nàng ra tận cổng tiễn Sở Bắc Tiệp. Nàng nhìn khí thế lúc chàng cưỡi ngựa rời đi, cứ như đây là lần cuối nàng được thấy bóng dáng chàng. Nàng ngây người, đứng thẫn thờ hồi lâu ngoài cổng lớn của vương phủ.

Mạc Nhiên cung kính đứng cách nàng mấy bước: “Dương Phượng cô nương, trời lạnh, mời cô nương quay vào”.

Đợi bóng Sở Bắc Tiệp khuất hẳn, Sính Đình lấy lại bình tĩnh, quay người, mỉm cười nói: “Ngày mai chắc lại có tuyết”. Nói xong, nàng nhẹ nhàng bước vào cổng, liếc mắt qua vai, Mạc Nhiên đã từ tốn theo sau.

“Mạc Nhiên, cứ làm việc của Tướng quân đi.”

“Theo lệnh của Vương gia, Mạc Nhiên phải theo Dương Phượng cô nương”.

Sính Đình lạnh lùng: “Giám sát ta hả?”

“Không dám”.

“Ta muốn ra ngoài, ngươi có bắt trói ta lại, giao cho Vương gia trị tội không?”.

“Không dám”, Mạc Nhiên quả không hổ là Mạc Nhiên, vô cùng thản nhiên, không hề buồn bực.

Cúi đầu suy nghĩ, Sính Đình nở nụ cười, khẽ bảo: “Tại ta không tốt, Vương gia đi vắng, ta cảm thấy không vui, nên trút giận lên Tướng quân Mạc Nhiên”.

Mạc Nhiên ngó nàng một cái, vẫn nguyên vẻ ôn tồn nhã nhặn.

Dùng bi phát nổ hay mê hồn dược đây? Sính Đình trong lòng tính toán, chân vẫn bước vào phòng.

Nguyên liệu tạo bi phát nổ khó kiếm hơn một chút, cách làm cũng không dễ. Mê hồn dược thì có nhiều cách hơn, trong đó có một cách chỉ cần dùng đến mấy thảo dược thường thấy và bí quyết pha trộn là sử dụng được.

Nghĩ tới đây, Sính Đình bỗng giận mình năm xưa không chịu theo thiếu gia luyện võ. Như thế, nàng đã có thể rút kiếm, Sở Mạc Nhiên trở tay không kịp, không địch được với nàng.

Vậy thì dùng mê hồn dược đi.

Sính Đình bất chợt ôm cổ ho vài tiếng.

Mạc Nhiên cẩn thận tiến lên được: “Dương Phượng cô nương, khó chịu ư? Để ta mời Trần Quan Chi đến…”

“Không cần, thuốc của ông ấy không trị được tận gốc, uống bao nhiêu ngày mà vẫn chẳng đỡ chút nào”, Sính Đình nhăn mày, “Ta tự kê đơn có khi còn khá hơn”. Nói rồi, nàng bước tới bên bàn, mài mực, cẩn thận viết từng nét lên tờ giấy, rồi đưa cho Mạc Nhiên: “Phiền Tướng quân mua giúp ta mấy lại thảo dược này”.

Sính Đình bình tĩnh để Mạc Nhiên kiểm tra đơn thuốc.

Thấy không có gì đáng nghi, Mạc Nhiên gật đầu: “Được”.

Mạc Nhiên cao giọng gọi thị vệ, rồi đưa tờ giấy ra: “Đi đi, bốc thuốc theo đơn về đây”.

Sính Đình cười cảm kích, sau đó về phòng, đóng cửa lại.

Sở Mạc Nhiên yên lặng đứng bên ngoài.

Căn phòng hoa lệ, do Sở Bắc Tiệp đã bố trí cho nàng, cửa sổ khắc hoa, bình phong bằng vải thêu, màn phù dung, xiêm y diễm lệ. Chiếc bàn trang điểm tinh xảo đặt ở góc phòng, hai ba cọng tóc đen nhánh nằm trước gương mà sáng nay Sở Bắc Tiệp làm đứt khi chải đầu giúp nàng.

Đôi mắt đẹp lưu luyến nhìn khắp phía, cố nén tiếng thở dài, Sính Đình bước tới trước bàn trang điểm, mở hộp trang sức.

Trong đó đựng những vật dụng mà nữ tử thường dân cả đời chẳng dám mơ tưởng: kim thoa, vòng ngọc, phỉ thúy, lục lạc, còn cả mấy chuỗi trân châu các tiểu tộc tiến cống, muôn phần óng ánh.

Nàng chọn đại vài ba món không bắt mắt, rồi cất vào trong tay áo.

Mọi sự đã chu toàn, chỉ còn thiếu gió đông. Có mê hồn dược, giải quyết Mạc Nhiên dễ như trở bàn tay, rời khỏi vương phủ Trấn Bắc không còn là việc khó nữa.

Thời gian còn lại, nàng hồi tưởng chuỗi ngày qua, hồi tưởng để rồi vứt bỏ, để khi rời đi mới có thể dằn lòng không quay đầu lại.

Thị vệ kia làm việc cũng chậm chạp, đã qua hai canh giờ rồi mà vẫn chẳng thấy đâu. Lúc đầu, Sính Đình không dám hỏi vì sợ Sở Mạc Nhiên nghi ngờ, lúc sau nàng không thể chịu đựng thêm, bèn cố ho hắng vài tiếng, để Mạc Nhiên đang đứng bên ngoài biết rõ “bệnh tình” của nàng. Nàng đang định hỏi vọng qua cửa sổ “Sao thuốc vẫn chưa về đến nơi”, thì có người đẩy cửa bước vào.

“Sao thế? Lại không khỏe ư?”, Sở Bắc Tiệp bước vội vào, nhanh chóng vứt roi ngựa ra đằng sau, ôm lấy nàng, “Trời lạnh mà nàng ngồi thế này sao?”. Giọng chàng đầy vẻ trách móc.

“Sao chàng về nhanh thế?”, Sính Đình hết sức ngạc nhiên. Lúc trước nàng còn tưởng hai người không gặp lại nhau, vậy mà giờ chàng đang đứng đây, thân thiết trước mặt nàng, thật không biết phải hình dung thế nào về suy nghĩ của nàng lúc này, “Xong việc rồi à?”.

“Chưa xong. Mạc Nhiên sai thị vệ đến báo với ta là nàng bệnh, ho dữ dội”.

Bỗng chốc, Sính Đình thấy hận Mạc Nhiên mà nghiến răng kèn kẹt. Chính Mạc Nhiên đã đánh mất cơ hội chạy trốn của nàng. Nàng cố lấy lại bình tĩnh, cười nói: “Thiếp khỏe, không sao. Mạc Nhiên hơi một chút đã cuống cả lên. Chàng cứ mặc kệ thiếp, yên tâm lo việc của mình. Chàng là Vương gia, đừng có suốt ngày ở cạnh nữ nhân như thế”, rồi nhẹ nhàng đẩy chàng ra ngoài.

“Ha ha, quả nhiên rất ra dáng một vương phi”, Sở Bắc Tiệp buông tay ra, giải thích, “Việc cũng không quan trọng, chỉ là bắt được một kẻ bên cạnh Hà Hiệp. Ta đang định đích thân tra hỏi, nhưng nghe nàng bệnh, đành vội vã về ngay”.

Toàn thân bất chợt run rẩy, Sính Đình giả vờ ho vài tiếng, ôm miệng che đi cảm xúc của mình.

Sở Bắc Tiệp khẽ vỗ lưng nàng: “Sao thế? Sớm muộn gì cũng phải trị tận gốc căn bệnh của nàng. Ta đã lệnh cho thuộc hạ đi lấy thuốc rồi”.

Sính Đình ngừng ho, ngẩng đầu hỏi: “Thế còn việc của chàng? Không tra xét phạm nhân, chàng định bẩm lại với Đại vương thế nào?”.

“Đã sai người áp giải hắn đến đây rồi, xét hỏi trong vương phủ cũng thế mà”.

“Người này quan trọng lắm không?”.

“Cũng không phải quan trọng, chỉ là một tên tiểu quỷ, tên Đông Chước”.

Sính Đình lại run rẩy, nhưng mặt không hề biến sắc: “Thiếp đã từng nghe nói đến cái tên này, là một thị vệ bên cạnh tiểu Kính An vương, nhận được rất nhiều ân sủng. Có lần đến phủ vương tử, tiểu Kính An vương còn dẫn hắn theo cùng”.

Sở Bắc Tiệp cuộn lọn tóc của nàng: “Có muốn tra hỏi cùng ta không?”.

Tại nơi tra xét trong địa lao.

Lửa cháy rừng rực khiến cả phòng giam sáng như ban ngày, muôn vàn loại hình cụ với hình thù cổ quái xếp đầy hai bên, trên tường rơi rớt những vệt máu khô.

Lần đầu tiên vào đây, bước theo sau Sở Bắc Tiệp, Sính Đình tỉ mỉ quan sát từng thứ một.

Tường nhà lao kiên cố, ngoài tấn công vào rất khó, trong phá ra còn có thể. Con ngươi nàng khẽ chuyển động, khắc ghi từng chi tiết.

Hơi nóng của Sở Bắc Tiệp sát bên tai nàng: “Nếu sợ, cứ ôm chặt lấy ta”.

Sính Đình rụt đầu, khiến Sở Bắc Tiệp cười hào sảng.

Đến cuối đường, lửa cháy càng mạnh. Một thiếu niên cúi đầu đang bị treo giữa lưng chừng, tứ chi bị cùm, xích sắt quấn quanh.

Chỉ nhìn qua, Sính Đình đã biết đó chính xác là Đông Chước. Y phục rách rưới, nhưng vết thương không mấy, xem ra cũng chưa phải chịu nhiều cực hình.

“Tiểu tử, tỉnh dậy đi! Vương gia của chúng ta đến rồi”, tên lính to khỏe phụ trách trông coi nhà lao lấy cán roi nâng cằm Đông Chước lên, để Sở Bắc Tiệp nhìn rõ khuôn mặt đẹp trai bầm tím ấy.

Ánh mắt của Đông Chước chưa bao giờ lạnh lẽo đến thế, hắn nhìn thẳng vào Sở Bắc Tiệp: “Hừ, Sở Bắc Tiệp”.

Kẻ thù số một của vương phủ Kính An đang đứng ngay trước mặt.

“Bản vương không có ác ý, chỉ muốn bày tỏ lòng ngưỡng mộ với tiểu Kính An vương, hy vọng có thể khuyên giải tiểu Kính An vương quy thuận Đông Lâm ta”, Sở Bắc Tiệp cười nhạt, trong khí phách hào hùng có phần thành khẩn: “Nếu Quy Lạc đã không còn là chốn dung thân, tại sao tiểu Kính An vương lại không tìm minh chủ khác?”.

Đông Chước lạnh lùng: “Dù ngươi có nói gì, ta cũng không nói bất kỳ chuyện gì với ngươi đâu”.

Sở Bắc Tiệp khẽ lắc đầu, lộ rõ vẻ thương tiếc: “Bản vương rất khâm phục những kẻ cứng rắn, đáng tiếc ở địa lao của ta, không mấy người có thể cứng rắn được”. Lùi ra sau một bước, hai tay khoanh trước ngực, Sở Bắc Tiệp gật đầu ra hiệu cho thuộc hạ đang đứng bên cạnh.

Sính Đình lặng lẽ quan sát mọi việc ngay sau lưng Sở Bắc Tiệp. Thấy rõ chàng định dùng hình, nàng cúi đầu lo lắng, đang tìm cách ngăn cản thì đã nghe tiếng roi xé gió.

Vút!

Tiếng roi quất vào da thịt khiến Sính Đình run rẩy.

Vút! Vút! Vút!

Những đợt roi liên tiếp. Ngoài kia gió Bắc thổi dữ dội, bên trong địa lao oi nồng đến khó thở.

Tiếng xích sắt va vào nhau theo nhịp roi vung.

Từng đợt roi tàn nhẫn quất xuống da thịt Đông Chước. Nhưng Đông Chước giỏi chịu đựng, không hề kêu lên một tiếng.

Đứng chắn trước mặt Sính Đình, hình như Sở Bắc Tiệp cũng cảm nhận được sự run rẩy của nàng, bèn vỗ nhẹ lưng nàng. Sính Đình ngẩng lên, nhìn thấy tấm lưng to thẳng và khuôn mặt nghiêng vô tình đang đỏ lên trong ánh lửa.

“Còn không chịu nói hả?”, Sở Bắc Tiệp không hề vội vã, “Phải biết, roi quất chẳng qua chỉ là hình phạt thường dùng nhất trong lao ngục, cũng chỉ là móm điểm tâm trước bữa ăn. Tới lúc phải dùng đến những hình phạt sau, thì ngươi có muốn nói cũng đã thành tàn phế”.

Đông Chước lấy giọng, vẫn còn nguyên hơi sức: “Vương phủ Kính An không có người sợ chết!”.

Sở Bắc Tiệp cười ha ha. Sính Đình ngẩng lên, thấy tà khí phát ra từ khóe môi chàng, ý cười nguy hiểm khiến người ta rùng mình. Xem ra, tối nay Đông Chước không hay rồi.

Thấy Sở Bắc Tiệp lại sắp ra lệnh, Sính Đình vội túm ngay vạt áo Sở Bắc Tiệp để ngăn mệnh lệnh.

Sở Bắc Tiệp cúi xuống nhìn nàng, dịu giọng: “Sao sắc mặt nàng bỗng trắng bệch thế kia? Nàng sợ hả? Không phải sợ, có ta ở đây”.

“Nhiều máu quá”, giọng nói chứa đựng nỗi sợ hãi đến kinh hồn bạt vía.

Dây xích sắt đột nhiên phát ra những tiếng leng keng khe khẽ, dường như Đông Chước có chút chấn động.

“Sợ máu?”, Sở Bắc Tiệp lắc đầu, trêu nàng, “Nữ nhân của Sở Bắc Tiệp ta mà lại sợ máu, sau này làm sao theo ta ra sa trường?”.

Sính Đình ngẩng lên, để lộ nửa khuôn mặt thanh tú, yếu ớt nhìn Sở Bắc Tiệp. Đôi mắt nàng khẽ liếc qua Đông Chước toàn thân đầy máu đang bị treo lơ lửng bên kia. Hai mắt Đông Chước bỗng mở trừng trừng, một thoáng sững sờ, rồi bỗng như hiểu ra điều gì, lại cúi đầu, che đi ánh mắt ấy.

“Thiếp hơi khó chịu”, nàng lau trán, dựa hẳn vào người Sở Bắc Tiệp.

Sự dịu dàng yếu ớt đến hiếm thấy. Sở Bắc Tiệp xót xa, vội đỡ lấy nàng, cúi xuống hỏi: “Nàng khó chịu ở đâu? Đáng lẽ ta không nên đưa nàng đến đây”.

Sính Đình không hề nhìn Đông Chước, ánh mắt trong veo chỉ có mỗi bóng dáng Sở Bắc Tiệp: “Ở đây ngột ngạt quá, thiếp muốn ho mà không ho nổi. Vương gia bảo ai đó đưa thiếp ra, rồi ở lại đây xử lý việc công”.

“Bản vương đi cùng nàng.”

“Việc công quan trọng…”

“Nàng quan trọng”.

Giọng nói đầy khêu gợi vang bên tai, nàng bỗng thấy người nhẹ bẫng, Sở Bắc Tiệp đã ôm nàng vào lòng.

“A!”, Sính Đình mắng khẽ. Nghĩ đến Đông Chước ở ngay bên kia thì mặt càng đỏ lựng, lần này nàng thật tâm vùi đầu vào lòng Sở Bắc Tiệp.

Cai ngục cầm cây roi đầy những vết máu, đi lên trước một bước, cẩn trọng hỏi: “Vương gia, phạm nhân kia…”

“Trông coi cẩn thận người của vương phủ Kính An, cứ để đó, ngày mai bản vương sẽ đích thân tra hỏi”.

“Vâng”, cai ngục lại thỉnh thị, “Vậy có cần cử thêm người trông coi không ạ?”.

Ánh mắt sắc như dao của Sở Bắc Tiệp quét tới: “Lẽ nào Hà Hiệp dám xông vào vương phủ của ta?”.

“Vâng, vâng, thuộc hạ hiểu rồi”.

Cả chặng đường tâm trạng nàng nhẹ bẫng, bị Sở Bắc Tiệp bế về phòng. Sính Đình nằm gọn trong lòng Sở Bắc Tiệp, nhưng mắt vẫn mở to. Trên đường về, mấy tên đóng cửa, mấy tên trông coi, mấy trạm gác bí mật, nàng đều nhớ kỹ.

Bước vào phòng, mùi hương ấm áp xộc lên, căn phòng của nữ tử quý tộc hoàn toàn khác với địa lao âm u lúc nãy.

Sở Bắc Tiệp đặt Sính Đình lên giường, đắp chăn cho nàng: “Đừng để lạnh đấy”, rồi quay lại gọi người dâng trà nóng lên.

“Thiếp không khát”, Sính Đình nhăn mày.

Chàng dịu dàng mà cương quyết ép làn môi hồng nhấp chút trà nóng, sau đó sai người dâng điểm tâm.

“Thiếp không đói”.

Lời cự tuyệt yếu ớt vẫn hoàn toàn vô hiệu, đồ điểm tâm cũng chui vào bụng nàng.

Nàng ăn xong điểm tâm, đến lượt Sở Bắc Tiệp muốn ăn chút “điểm tâm ngọt”.

“ Chàng… chàng lại không đứng đắn…”

“Bản vương chỉ không đứng đắn với mình nàng”. Lưỡi chàng như trận cuồng phong tìm đến môi răng nàng, không chỗ nào thoát khỏi kiếp nạn. Cuối cùng, đóa đinh hương đang tìm cách chạy trốn cũng rơi vào lòng bàn tay chàng.

Sính Đình miễn cưỡng trốn tránh, đôi mắt vừa to vừa sáng vô cùng xấu hổ, xin tha: “Thiếp… Ai ya… A… Ai ya…”. Không chịu được cơn đói khát của Sở Bắc Tiệp, nàng ho dữ dội.

Sở Bắc Tiệp giật mình, vội lùi ra một chút, rồi đặt tay lên trán nàng, hỏi: “Ốm thật à? Ta chỉ nghĩ nàng sợ máu, một lát là đỡ”. Chàng quay ra cao giọng, “Người đâu, gọi Trần Quan Chi đến đây”.

Sính Đình vội túm vạt áo chàng: “Không cần đâu, nghỉ ngơi một lát là đỡ mà. Hơn nữa, thiếp không thích thuốc của Trần Quan Chi, đắng chết đi được”.

“Thuốc đắng dã tật”, Sở Bắc Tiệp quay lại nhìn nàng, gương mặt thật đáng thương khiến chàng hạ giọng, “Nếu thật không thích, ta sẽ tìm đại phu khác”.

“Cần gì phải tìm? Hôm nay thiếp đã kê đơn đưa cho Mạc Nhiên, sắc xong thì uống…”

Đang nói, bỗng bên ngoài có tiếng báo.

“Khởi bẩm Vương gia, Đại vương truyền lệnh triệu kiến.”

Sở Bắc Tiệp nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Sính Đình, hạ giọng: “Việc gì mà phải vào cung giữa đêm thế này?”.

Mạc Nhiên đáp: “Hình như sứ đoàn cử đi Bắc Mạc đã xảy ra chuyện…”.

Nghe xong, Sở Bắc Tiệp “ừ” một tiếng. Đang mong chàng đi, Sính Đình vội đẩy vai chàng: “Việc công là trọng, chàng mau đi đi. Đừng để Đại vương phải chờ lâu”.

“Vậy nàng chịu khó nhé, ta sẽ sai người sắc thuốc”.

“Đừng làm lỡ việc, tự thiếp sẽ dặn. Đi đi.”

Sở Bắc Tiệp có vẻ áy náy, dặn dò thêm vài câu, rồi dịu dàng nói: “Ta sẽ về ngay”.

“Vâng.”

Nhìn theo bóng dáng vạm vỡ của Sở Bắc Tiệp dần khuất ngoài cửa phòng, nhiệt huyết kiềm chế bấy lâu của Sính Đình lại trào dâng.

Nàng nằm trong chăn, kiên nhẫn nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Lúc sau, nàng hít một hơi thật sâu, lật chăn, xuống giường, nhanh nhẹn mặc y phục rồi đến bên cửa sổ. Đôi mắt đen cảnh giác nhìn qua khe hở trên cửa, nàng quan sát một vòng quanh sân.

Hình như Mạc Nhiên đã đưa Sở Bắc Tiệp ra cửa, nên không thấy đứng bên ngoài.

Đôi môi nhỏ nở nụ cười gian, nàng quay lại bàn lấy thảo dược, nhanh chóng nghiền nát.

“Mê hồn dược bí truyền, lại thêm cả đạn nổ”, nàng lẩm bẩm tính toán: “Lính canh ngục không nhiều, chắc có thể ứng phó được”.

Nàng lấy bi nổ từ cái hộp bí mật được giấu kỹ nơi chân giường mà mình đã vất vả chế tạo từ rất lâu rồi, động tác nhanh nhẹn bỗng hơi sững lại.

“Nếu chàng biết, không biết chàng sẽ hận ta đến mức nào.” Trái tim nàng như bị ai xé nát, đau thắt, khuôn mặt thanh tú có chút u oán, nàng than thở, “Chỉ sợ chàng…”.

Có điều, sau thoáng ưu tư ấy, nàng lấy lại được vẻ nhanh nhẹn: “Đừng nghĩ nữa, đương nhiên là phải giúp đỡ thiếu gia và Đông Chước”.

Từng bước, từng bước theo kế hoạch đã định, chưa đầy một khắc, mọi sự đã được chuẩn bị xong.

Sính Đình nhìn ra ngoài cửa. Thấy Mạc Nhiên vẫn chưa quay về, nàng bèn mang theo mê dược và bi nổ, chậm rãi rời khỏi phòng.

Đêm đông, côn trùng trốn đi đâu hết. Mảnh trăng lưỡi liềm lãnh đạm soi sáng phủ Trấn Bắc vương.

Nàng hít một hơi dài, rồi đi thẳng về hướng nhà lao.

Theo quan sát nhiều ngày, không khó để nàng tránh được các đợt đi tuần theo lịch của đám thị vệ trong vương phủ. Những a hoàn gia nô trong nhà nếu có gặp khuôn mặt quen thuộc của Dương Phượng cô nương, họ đều cười chào rồi tránh đi.

Sính Đình vòng qua hòn giả sơn, lặng lẽ tiến về cửa nhà lao.

Từ xa, cai ngục đã nhận thấy có bóng người đi lại. Nhìn kỹ, thấy chính là Dương Phượng cô nương, hắn ngẩng lên cười chào: “Dương Phượng cô nương ra đây làm gì thế? Trời lạnh quá”.

“Ta đánh rơi cây trâm, định đến tìm.”

“Trâm?”, cai ngục hơi sững người, “Hay là cô nương đánh rơi trong phòng?”.

“Ta đã tìm rồi nhưng không thấy, chắc rơi ở đây thôi”, Sính Đình dịu dàng, “Đây là cây trâm Vương gia vừa tặng ta hôm nay, mới mang ra dùng thì bị rơi mất, ngày mai Vương gia hỏi, ta thật không biết ăn nói thế nào? Ngươi giúp ta, mở cửa cho ta vào tìm nhé”.

“Việc này…”, cai ngục khó xử, “Địa lao là nơi quan trọng, không được tùy tiện ra vào”.

“Chẳng phải hôm nay ta đã vào rồi sao?”

Cai ngục tươi cười: “Cô nương làm khó tiểu nhân rồi? Ngộ nhỡ Vương gia hỏi đến…”

Sính Đình không ép nữa mà ra vẻ lo lắng: “Vậy phiền người vào trong tìm giúp, nhớ tìm kỹ khắp mọi nơi, ta đứng đợi ở đây vậy”. Nói xong, nàng làm như bị lạnh, che miệng ho lên vài tiếng.

Gió Bắc thổi buốt xương, cai ngục đứng ở cửa vào địa lao cũng lạnh đến run người. Thấy Sính Đình ho thế, hắn lo lắng: “Ngoài này lạnh lắm, cô nương cứ về trước, khi nào tìm được, tiểu nhân sẽ mang qua”.

“Không, không, ta đợi ở đây cũng được… khụ khụ… Ta đang sốt ruột, trán còn toát mồ hôi đây, nên cũng không thấy lạnh”, giọng Sính Đình run run.

Cai ngục có chút do dự, hắn biết nữ nhân này được Vương gia vô cùng sủng ái. Vì nàng mà Vương gia còn mời cả danh y Trần Quan Chi đến Trấn Bắc vương phủ nữa, chưa biết chừng sau này sẽ trở thành vương phi. Trời lạnh như vậy, để nàng đợi ngoài địa lao, chẳng may đổ bệnh, thì…

Suy tính một hồi, cai ngục cắn răng, nói: “Cô nương vào đi, trong này ấm hơn một chút. Cô nương tự tìm sẽ yên tâm hơn”. Nói rồi, cai ngục mở cánh cửa địa lao, để Sính Đình bước vào, rồi lại cẩn thận đóng cửa lại.

Phía cuối địa lao là phong giam tối om, Đông Chước đang cúi đầu nghỉ ngơi.

Hắn không cảm thấy lạnh, những vết thương nóng rẫy trên da thịt khiến cả người Đông Chước như đang bị mấy chục cái lò lửa cùng thiêu đốt. Chiếc áo cánh đầy vết máu khô dính chặt vào da thịt, khẽ cử động là lại chạm vào những vết thương.

Đông Chước dựa vào tường nghỉ ngơi, cố gắng giữ sức.

Két…

Trong yên lặng, cánh cửa sắt bị đẩy ra, một luồng sáng từ ngoài lọt vào.

Như có linh cảm, Đông Chước mở to mắt.

“Đông Chước?”, Sính Đình cầm bó đuốc, xuất hiện bên ngoài cửa.

Đông Chước nở nụ cười, nói bằng giọng tinh nghịch thường ngày: “Đang đợi ngươi đấy”. Hắn đứng dậy, vết thương bị kéo căng đau đến tái mặt, tiếng xích trói chân tay kêu lẻng kẻng.

Sính Đình bước vào, huơ huơ chiếc chìa khóa, cười tươi tắn.

Tháo được hết gông cùm, Đông Chước hỏi: “Những người ngoài kia đâu?”.

“Nằm hết rồi.” Đôi mắt tròn to của Sính Đình sáng lấp lánh, nàng khẽ nhếch môi: “Còn chưa cần dùng đến bi nổ”.

“Chính là phương thức bí truyền suýt chút nữa đánh mê toàn vương phủ Kính An?”

Sính Đình tự đắc nhếch môi: “Theo ta”.

Ra khỏi phòng giam, quả nhiên cai ngục và thị vệ đều nằm lăn trên mặt đất. Đã trải qua bao sóng to gió lớn, nên hai người rất nhanh trí mà cẩn thận thay sang y phục của thị vệ vương phủ. Vốn quen đường thuộc lối, Sính Đình lợi dụng lúc đêm tối dẫn Đông Chước ra chuồng ngựa.

Trời còn chưa sáng, người coi ngựa đang ngủ say.

Đông Chước chọn hai con ngựa tốt, một cho Sính Đình, một cho mình.

“Xem ra Sở Bắc vương vẫn chưa quay về, đúng là Trời giúp ta”, Sính Đình ngẩng lên nhìn trời, “Giờ lão Trương đang canh cổng nhỏ phía sau, đối phó với ông ấy rất dễ, ngươi chỉ cần nhanh nhẹn chút xíu là được”.

Ở cổng sau, Đông Chước ra tay đánh ngất lão Trương đang gà gật. Hai người an toàn ra khỏi phủ Trấn Bắc vương.

Hai người nhìn nhau cười, cảm khái muôn phần.

Họ vung roi thúc ngựa, rời khỏi chốn nguy hiểm này càng nhanh càng tốt.

Không lâu sau họ ra khỏi thành, chạy tiếp một mạch nữa, trước mắt đã là vùng thôn dã. Dưới vòm trời màu xám, đám cỏ vàng đang run rẩy, những thân cây khô kiêu ngạo ưỡn mình.

Nghĩ đến nguy hiểm đã lùi xa, tiếng vó ngựa dần chậm lại.

Hai người đều kiệt sức, bèn xuống ngựa tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi.

Đông Chước cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, không nhịn được hỏi: “Vấn đề này đáng phải để sau mới hỏi, nhưng… Sính Đình, sao ngươi lại vào vương phủ của Sở Bắc Tiệp?”.

Nụ cười của Sính Đình bỗng ngưng lại trong thoáng chốc, rồi nhanh chóng trở về như bình thường, nàng hạ giọng: “Lại đây, ta nói cho nghe”.

Đông Chước ghé tai qua, nghe Sính Đình thì thầm, sắc mặt dần thay đổi, đến sau cùng thì ngẩng lên, kinh ngạc nhìn Sính Đình.

Sính Đình bình thản: “Sao thế?”.

“Hóa ra là vậy…”

“Được rồi, nói việc chính trước”, Sính Đình nói, “Vương phủ mất phạm nhân, chắc chắn Sở Bắc Tiệp sẽ đại phái truy binh. Hai chúng ta cần một người dụ truy binh, một người đi gặp Vương gia”.

“Sính Đình, theo ta việc này nên suy tính kỹ càng”.

Sắc mặt Sính Đình trở nên lạnh lùng, nói kiên quyết: “Việc đã đến nước này, có gì để suy tính?”. Không để Đông Chước nói tiếp, nàng đã đứng lên, ngẩng đầu bảo, “Ta vừa ra khỏi vương phủ Trấn Bắc, có nhiều chuyện muốn bẩm báo với thiếu gia. Đông Chước đành phải làm mồi nhử truy binh vậy. Ta đi về phía đông để gặp thiếu gia, ngươi đi về phía tây. Đi đi”.

Vẫn đang do dự, Đông Chước đã bị Sính Đình đẩy lên ngựa. Nàng quất ngựa một roi, rồi đứng nhìn ngựa phóng như bay về phía trước.

“Thiếu gia, Sính Đình sắp gặp được thiếu gia rồi.” Lẩm bẩm mấy lần, thấy bóng dáng Đông Chước đã mất hút phía bình nguyên bao la, nàng mới lên ngựa, tiến về địa điểm đã hẹn trước.

Sính Đình không đoán sai, ngày hôm đó quả nhiên tuyết rơi rất to. Sáng sớm, mặt trời từ từ xuất hiện rồi lại vội vàng lẩn ngay sau tầng mây. Không đầy một canh giờ sau, cả không gian đã hoàn toàn chìm trong tuyết trắng.

Ngồi trên lưng ngựa, Sính Đình ngẩng đầu, nhìn ngắm từng đợt hoa tuyết rơi.

“A, hoa tuyết to quá.” Nàng giơ tay ra, đón được một bông tuyết giữa không trung. Nhìn bông tuyết tan dần trong lòng bàn tay đang ửng đỏ vì lạnh, Sính Đình nở nụ cười trẻ thơ. Lâu lắm rồi, nàng không được ngắm tuyết đẹp như vậy.

Trước đây, mỗi dịp thế này, thiếu gia lại vội vã gọi Sính Đình: “Nhanh lên, nhanh lên, đi thưởng tuyết! Còn cả đàn nữa, nhớ mang theo đấy”.

Thiếu gia vốn phong lưu phóng khoáng, dù giờ đây cả người đã nhuốm phong trần, nhưng chắc vẫn vui vì trận tuyết này chứ?

Nàng không vội vã lên đường, mà chậm rãi thưởng thức cảnh tuyết đẹp trắng xóa của muôn vàn bông tuyết bay lượn khắp không trung. Nàng lấy chiếc áo lông cáo trắng đã chuẩn bị sẵn khoác lên người.

Sở Bắc Tiệp mới tặng nàng cái áo khoác này, hình như là cống phẩm của một tiểu quốc nào đó. Đúng là đồ tốt, mặc vào người cảm thấy ấm ngay, gió chỉ biết đứng ngoài mà thôi. Biết sẽ có tuyết lớn nên nàng đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.

“Có loạn thế, mới có anh hùng; có anh hùng, mới có giai nhân. Hỗn loạn làm sao, hỗn loại làm sao…”

Cảnh đẹp. Tuy lạnh, nhưng Sính Đình lại có hứng thú, nàng khẽ cất giọng hát.

Một bóng dáng cứ quẩn quanh trong đầu óc nàng. Nàng nở nụ cười, đáy mắt thoáng tia nghi hoặc không xác định.

Nhưng tiếng ca sao vẫn động lòng người.

“Có mê binh quyền, mới được thành danh; đã thành danh, không ngại dối lừa. Dùng binh không ngại dối lừa; không ngại dối lừa…”

Bất giác, nàng nghĩ tới dáng vẻ giận dữ của Sở Bắc Tiệp khi biết mình bị lừa.

Má nàng bỗng đỏ bừng lên như thoa thêm phấn.

Nam nhân đó… Sính Đình không hát nữa mà khẽ thở dài. Nam nhân đó, đúng là hình dung thế nào cũng không đủ.

Tuyết rơi liền ba ngày, nàng cũng đi về phía đông đã ba ngày.

Ba ngày sau, tuyết ngừng rơi. Sính Đình vừa hát vừa quất roi trong tuyết. Nàng đã đến miền biên cương Đông Lâm. Nàng dừng lại nơi còn cách biên giới Đông Lâm và Quy Lạc một nửa ngày đường.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio