Diệp Phiên Nhiên dừng lại, đưa mắt nhìn cậu với vẻ
Dương Tịch, sao có thể là Dương Tịch!
Ánh đèn vàng nhạt bên đường nhuộm mái tóc đen tuyền dày rậm cảu cậu thành màu xanh đậm. Gương mặt sáng sủa, đường nét tuấn tú hiện ngay trước mặt cô.
Ngần ngừ giây lát, cô khẽ hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
“Tôi đợi cậu nãy giờ.” Dương Tịch thấp giọng nói, đôi mắt đen láy tựa hạt pha lê, đang long lanh nhìn cô chăm chăm.
“Đợi tôi?” Diệp Phiên Nhiên hỏi trong vô thức, lòng dấy lên một nỗi sợ hãi kỳ lạ đến khó hiểu. Cô dường như lờ mờ biết được cậu đang muốn nói gì. Tim cô đập thình thịch, một luồng hơi nóng từ lồng ngực xộc thẳng lên gò má.
Do ngược sáng, Dương Tịch không nhìn rõ biểu cảm của cô, chỉ trông thấy đôi mắt sáng long lanh đó không che giấu được nỗi bối rối cùng sự căng thẳn.
Nỗi niềm căng thẳng này giống như loại bệnh truyền nhiễm, anh chàng xưa nay vốn dạn dĩ, vậy mà giờ đây miệng cũng lắp ba lắp bắp: “Diệp Phiên Nhiên…tôi…rất…mến…cậu…”
Không khí đêm đông trong suốt lạnh lẽo, giọng nói cậu dường như có thể tan biến đi bất cứ lúc nào. Cô trố mắt nhìn cậu, con tim xao động rộn ràng.
Bất ngờ ư? Gần đây, Dương Tịch thường xuyên xuất hiện bên cạnh cô, không biết bao lần gặp mặt nhau đầy khó hiểu. Diệp Phiên Nhiên thuộc mẫu người con gái nhạy cảm, sao lại không nhận ra tâm ý nhỏ bé của cậu chứ? Huống hồ, Hạ Phương Phi đã nhắc nhở cô trước rồi cơ mà.
Không bất ngờ sao? Cậu nam sinh phong độ nhất trường, rực rỡ chói sáng như vậy mà lại thích người âm thầm lặng lẽ như cô ư!
Thanh tú như Hạ Phương Phi, xinh xắn cỡ Đồng Hinh Nguyệt, tất cả đều trở thành kẻ chiến bại dưới tay cô…Tình cảnh này, hệt như câu chuyện cổ tích ngày nhỏ cô thường nghe. Chàng hoàng tử trong lòng biết bao người, ánh mắt lướt ngang qua những cánh yến yêu kiều rực rỡ ngay bên cạnh mình, chìa tay ra với cô gái Lọ Lem đang cuộn mình rúc vào một góc.
Tiếp sau đó, tâm trạng cô sẽ như thế nào nhỉ? Vừa mừng vừa lo?
Phấn khởi? Cũng có chút đỉnh nhưng lòng hư vinh lúc này đang hoành hành trong cô. Không, cô không thích cậu, không thích chút nào!
Diệp Phiên Nhiên hít một hơi thật sâu, để lộ vẻ mặt đầy quyết tâm trên gương mặt: “Tôi đã có người yêu rồi!”
“Ý cậu nói Thẩm Vỹ?”
“Nếu cậu đã biết, vì sao còn chạy đến đây làm gì nữa?”
Đúng vậy, rõ ràng đã biết, vì sao tôi còn vẫn thích em? Vì sao nhất mực phải là em chứ?
Giọng điệu lạnh lùng của Diệp Phiên Nhiên khiến Dương Tịch như muốn chết đứng nhưng cậu không cam lòng. Tối qua cậu thức cả đêm để việt một bức thư tình dài lê thê, lúc này nó đang được giấu trong túi quần cậu.
Cậu rút ra, nhét bừa vào tay cô: “Đây là thư tôi viết cho cậu, mong rằng cậu sẽ nghiêm túc đọc nó…”
“Không cần đâu!” Diệp Phiên Nhiên cự tuyệt. Cô lùi về sau một bước, mạnh mẽ nói: “Thật thứ lỗi, Dương Tịch, tôi không thích cậu. Người tôi thích là Thẩm Vỹ, ngoài cậu ấy ra chẳng còn người nào khác nữa!”
Dương Tích buồn bã cúi đầu, cậu đứng đó, hồi lâu không nhúc nhích. Dáng hình mảnh khảnh cao gầy, trầm lặng mà im ắng, lặng lẽ hệt tựa khúc cây.
Diệp Phiên Nhiên biết mình rất quá đáng, thế nhưng chỉ có cách này mới khiến cậu ta từ bỏ ý định.
“Xin lỗi!” Cô xoay người đi về phía thang máy
“Này! Diệp Phiên Nhiên!” Dương Tích lặng im đứng phía sau, bất chợt lên tiếng, nói gần từng câu chữ: “Tôi thích cậu, chẳng liên quan gì đến cậu cả. Bất kể cậu có đón nhận hay không thì tôi vẫn sẽ thích cậu, đến khi nào cậu và Thẩm Vỹ chia tay nhau mới thôi!”
Diệp Phiên Nhiên quay đầu lại hệt như chú nhím, trừng mắt nhìn cậu, vẻ mặt kinh ngạc. Cậu ta dám trù dập mình và Thẩm Vỹ chia tay đấy! Cô chưa từng gặp người con trai nào ác độc như cậu ta.
Tình yêu chân chính không hề có tư lợi. Theo những bộ tiểu thuyết ngôn tình và vở kịch thì trong tình huống này, người con trai bị từ chối sẽ nói: “Anh sẽ lặng lẽ chúc phúc cho em và người ấy. Chỉ cần em hạnh phúc, anh cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc!”
Điều này cho thấy rằng, Dương Tịch quả thực không thật lòng yêu cô.
Thoáng chốc, Diệp Phiên Nhiên xuất hiện ác cảm với Dương Tịch. Cậu ta nhất định là ngỡ rằng bản thân mình rực rỡ chói lòa, là vị hoàng tử ngồi trên cao, tất thảy mọi cô gái đều phải yêu mến cậu ta, bất luận đó là nàng công chúa hay là cô gái Lọ Lem.
“Tôi và Thẩm Vỹ sẽ không chia tay nhau đâu!” Cô nhìn thẳng vào gương mặt tuấn tú gần ngay gang tấc. “Mãi mãi không bao giờ!”
“Nếu như cậu thực sự chắc chắn về tình cảm của bọn cậu, vậy sao cậu không dám xem bức thư của tôi?” Dương Tịch hỏi gặng. Giọng cậu tựa như vọng lại từ màn đêm xa xăm lạnh lẽo mà cô quạnh.
Diệp Phiên Nhiên nhìn cậu, nhất thời chẳng nói được lời nào.
Dương Tịch tiến lại gần, dúi bức thư vào tay cô, nói với vẻ nghiêm túc: “Đây là lần đầu tiên tôi viết thư với cái tên Dương Tịch, viết cho người con gái tôi yêu mến. Mong rằng cậu sẽ đọc nó.”
Diệp Phiên Nhiên chẳng kịp nói thêm lời nào cậu đã cưỡi lên chiếc xe đạp tựa ở góc tường, biến mất trong màn đêm.
Ánh trăng sáng bạc bao trùm bóng dáng dần xa khuất, phát ra những tia sáng lòe loẹt chói mắt, hệ như vì sao băng trên bầu trời lạnh giá rực rỡ.
Diệp Phiên Nhiên ngẩn ngơ đưa mắt dõi theo bóng hình cậu hồi lâu, nhét bức thư vào trong túi áo khoác, phóng nhanh lên nhà.
Vào đến nhà, cô chào bố mẹ rồi trốn ngay về phòng. Khép cánh cửa, vặn chiếc đền chụp, mở bức thư của Dương Tịch ra chăm chú đọc từng câu từng chữ.
Thư Dương Tịch viết rất dài, dài hơn so với bất kỳ bức thư nào của Thẩm Vỹ viết cho cô. Nét chữ cậu rồng bay phượng múa, chi chít lấp đầy sáu trang giấy. Tất cả những tình cảm thầm kín mãnh liệt ngây dại mà chân thành của cậu đều được thổ lộ hết trên những trang giấy.
“Diệp Phiên Nhiên, khi viết những dòng chữ này, tôi vừa hoang mang lại vừa xúc động. Thực lòng mà nói, tôi không muốn gọi cậu với cái tên đầy đủ họ tên, tôi muốn được gọi cậu là Phiên Phiên. Cái tên này thật là đẹp, rất hợp với cậu. Mỗi lần trông thấy cậu thì trước mắt tôi hiện lên một bức tranh thơ mộng: Dưới ánh nắng mặt trời ngày thu, vài phiến là vàng bay phất phơ uốn lượn trong làn gió, tựa như chú tinh linh vui vẻ mà xinh xắn…”
Viết văn không phải là thế mạnh của Dương Tich, nhưng bức thư tình này lại được viết thấm đượm những tìm cảm sướt mướt nồng nàn, cùng nỗi ưu sầu miên man.
“Mấy tháng nay tôi gầy rộc hẳn đi. Mẹ hỏi tôi rằng có phải vì học tập căng thẳng quá không. Tôi làm sao có thể nói với mẹ rằng, vì tương tư ai đó mà tiều tụy. Không, tôi không thể nói. Bởi lẽ trông cậu hệt như thiên thần, trong sáng, xinh đẹp, mà tôi chỉ có thể lặng lẽ chôn giấu trong lòng, chẳng thể nào dung tha cho bất kỳ sự xúc phạm nào…”
“Trong trường, mỗi khi gặp mặt cậu, mỗi lần hai ta lướt qua nhau, với tôi mà nói, đó thực sự là những giây phút vô cùng quý giá. Tôi đã quen với việc tìm kiếm cậu trong dòng người xô đẩy, tuy rằng cậu chẳng hề mảy may phát giác, tôi cũng đã quen với việc biến thành pho tượng để tiếp cận cậu, tuy rằng lúc nào cậu cũng làm mặt lạnh cự tuyệt tôi. Tôi đã quen với việc âm thầm lặng lẽ theo sau tiễn cậu về nhà, mặc dù cậu chẳng hề hay biết…”
Cuối bức thư, Dương Tịch viết: “Thành tích học tập môn toán của cậu không được như mong đợi, nếu cậu bằng lòng, tôi có thể giúp cậu phụ đạo thêm ngoài giờ học. Mười giờ sáng Chủ nhật tuần này, tôi đợi cậu tại sân tập dướic gốc cây thứ mười bên phải, tôi đợi cậu!”
Sáu trang giấy dày cộm được nắm chặt trong lòng bàn tay, đối mặt với tình ý của cậu ta. Diệp Phiên Nhiên chẳng hề tỏ vẻ sung sướng mà chỉ có bối rối và hoang mang.
Cô ngồi bên chiếc đền hồi lâu, mãi tận khi chân tay lạnh cóng, mới chui vào chăn, lăn qua trở lại, mãi chẳng ngủ được. Cô ép mình nhắm mắt lại, cuộn tròn người, khuôn mặt Dương Tịch chợt hiện lên trong tâm trí cô.
Mái tóc ngắn thưa thớt, mái ngố phủ rạp vầng trán. Hàng chân mày rậm rạp gọn gang, sống mũi cao, chiếc cằm góc cạnh, làn môi mong manh mà rắn rỏi. Cặp mắt sâu thẳm tựa biển khơi, ẩn chứa trong đó là thứ tình cảm đầy cháy bỏng.
Ngày hôm sau đi học, Diệp Phiên Nhiên kể việc này cho Hạ Phương Phi nghe. Bạn bè thân thiết chẳng hề có bất kỳ bí mật nào.
Tuy đã sớm nhìn ra dấu hiệu nhưng kể từ khi nghe sự xác thực từ chính miệng Diệp Phiên Nhiên thì Hạ Phương Phi chẳng tài nào kìm nén được nỗi niềm đố kỵ trong lòng, dù rằng đó là chị em tốt của mình.
Việc Dương Tịch yêu thầm theo đuổi Diệp Phiên Nhiên nhanh chóng lan truyền trong lớp hai trung học năm thứ hai. Đám bạn học dù đập vỡ kính cũng chẳng tài nào tin được, Dương Tịch, cậu nam sinh bảnh trai thế mà trong đêm Giáng sinh đứng chặn trước cửa nhà Diệp Phiên Nhiên, cúi đầu dịu dàng nói với cô rằng: “Tôi mến cậu!”
Vì sao là Diệp Phiên Nhiên chứ? Đồng Hinh Nguyệt cả đời cũng chẳng thể thông suốt được. Lẽ nào thực sự giống với những gì trong tiểu thuyết viết, nhân vật nam chính ưu tú xuất sắc không hiểu sao lại thích cô gái bình thường, còn với những nàng công chúa quanh mình thì phớt lờ?
Với người có cá tính, Đồng Hinh Nguyệt ngỡ rằng duy chỉ mình cô mới thích hợp sánh đôi bên cậu. Gần như tất cả những người quen biết họ đều chờ xem cái kết hạnh phúc của chàng hoàng tử và nàng công chúa. Nhưng có ai ngờ, giữa đường lại lòi ra một người là Diệp Phiên Nhiên.
Nếu đó là Hạ Phương Phi thông minh xinh đẹp thì Đồng Hinh Nguyệt chấp nhận mình thua một cách tâm phục khẩu phục. Cô ta rốt cuộc có tài cán gì chứ? Tính tình thì nhút nhát, rất ít người chú ý đến, thành tích học tập thì làng nhàng, ít được giáo viên yêu mến. Trong mắt Đồng Hinh Nguyệt, Diệp Phiên Nhiên hệt như chiếc áo vải bông cũ kỹ, mặt mày quê mùa. Cớ sao lại nhận được sự ưu ái của hai chàng trai xuất sắc là Thẩm Vỹ và Dương Tịch chứ?
“Chuyện tình cảm khó nói rõ lắm!” Là chiến hữu của Dương Tịch, Trần Thần thay cậu ta lên tiếng giải bày: “Cũng chẳng thể miễn cưỡng được đâu. Giống hệt như mình thích cậu nhưng cậu lại chẳng ngó ngàng gì đến mình vậy đó. Có lẽ là kiếp trước mình nợ cậu, cậu nợ Dương Tịch, còn Dương Tịch nợ Diệp Phiên Nhiên.”
“Vậy Diệp Phiên Nhiên nợ ai? Thẩm Vỹ à? Hoang đường!”
Đồng Hình Nguyệt bĩu môi nói: “Mình chẳng tin vào chuyện kiếp trước, kiếp sau.”
“Thế mà cái tên Dương Tịch kia lại tin đấy!” Trần Thần lắc đầu thở dài: “Hài, cậu đâu biết rằng, cậu ta hệt như bị trúng tà vậy. Thường ngày thì cứ chê cười tớ viết thư tình là sến. Cậu ta thì giỏi lắm, viết một hơi sáu trang luôn!”
“Cậu ta thực sự viết thư tình cho Diệp Phiên Nhiên à?” Tận đáy lòng cô trào dâng cảm giác chua xót.
“Mà lại còn sến nữa chứ!” Trần Thần ghé sát tai Đồng Hinh Nguyệt nói vài chữ. Cô kinh ngạc trợn tròn mắt: “Trời ơi, Dương Tịch mà cũng viết nhật ký à!”
“Tớ nói cho cậu biết, trên đời này việc càng không có khả năng xảy ra thì càng có thể xảy ra!” Trần Thần tổng kết như thật.
Dương Tịch từ sân bóng đi xuống, vỗ mạnh vào đầu cậu ta: “Thậm thà thậm thụt nhỏ to gì thế?
“Tớ đang giúp cậu xoa dịu con tim tan nát của nàng thiếu nữ!” Trần Thần cười tủm tỉm đáp.
Dương Tịch không khỏi ngưỡng mộ cậu ta. Tên này tính tình lạc quan vô tư, cả ngày miệng mồm lẩm bẩm những lời phát biểu rác rưởi đại loại như: “Ôi, nỗi đau thất tình của tôi…”, vậy mà vẫn có thể nói cười thoải mái trước mặt người con gái từ chối mình, vẫn có thể làm bạn với cô ta.
Cậu thì không làm được. Cậu liếc mắt thật nhanh nhìn sang Đồng Hinh Nguyệt, cô nhìn cậu, đáy mắt thấp thoáng nỗi đau thương. Dương Tịch vội vàng né tránh ánh mắt cô, ngồi sang bên cạnh Trần Thần.
“Còn phải kiểm tra môn nhảy xa nữa. Mình đi đây!” Đồng Hình Nguyệt nói, giọng chán chường.
Buổi chiều bốn giờ, tại sân tập náo nhiệt, ánh mặt trời chiếu nghiêng. Lớp tam bậc trung học năm thứ hai trùng hợp cũng học giờ thể dục. Trần Thần giơ ngón tay chỉ: “Này, con bé họ Diệp nhà cậu bên kia kìa!”
Cách đó khá xa, Dương Tịch nheo mắt mới có thể nhìn thấy rõ. Diệp Phiên Nhiên đứng ngay giữa đám nữ sinh, lặng lẽ nghe bọn họ nói chuyện, thi thoảng mỉm cười, đôi lúc chau mày.
Thế là, cậu chẳng thể nào rời mắt khỏi cô. Đến lượt Diệp Phiên Nhiên kiểm tra môn nhảy xa, động tác lần đầu của cô hơi vụng về, lúc tiếp đất, trọng tâm không vững vàng, hai đùi cong cong, khụy ngay xuống hố cát.
“Thật là ngốc không để đâu cho hết! Cậu xem Đồng Hinh Nguyệt người ta, thoăn thoắt như bay, dáng vẻ thanh thoát như chim yến…”Trần Thần lớn tiếng bình luận động tác của hai người.
“Vậy thì sao nào?” Dương Tịch hờ hững đáp. Cậu biết từ lâu thành tích thể dục của Diệp Phiên Nhiên rất kém, phải xin xỏ năn nỉ thầy giáo mới miễn cưỡng cho cô điểm đạt yêu cầu. Cô không thích vận động, thường ngày ngoài việc đọc sách thì chỉ biết ngồi ngẩn ngơ viết vẽ nguệch ngoạc vào sách vở. Nhưng cậu vẫn mến cô, chẳng hề có lý do. “Chủ nhật này, cô ta sẽ đến cuộc hẹn của cậu chứ?” Trần Thần hoài nghi.
Cậu không trả lời, dán mắt nhìn Diệp Phiên Nhiên. Khi lần nhảy thứ ba của cô kết thúc, hai bàn tay chống trên đầu gối, khom lưng thở dốc. Hạ Phương Phi chuyền cho cô chai nước khoáng. Cô mở nắp, ngẩng cổ, tu ừng ực ngụm nước lớn, đưa tay quệt miệng, nhe hàm răng trắng nhoẻn miệng cười với Hạ Phương Phi.
Dương Tịch chợt cảm thấy chai nước thật hạnh phúc biết bao, có thể tiếp xúc thân mật với cô. Còn cậu thì chỉ có thể đứng xa xa nhìn cô.