Edit: Cam
—
Người nhà họ Nguyễn bình thường luôn luôn bề bộn công việc nhưng thời gian gần đây lại khá rảnh rỗi. Kỳ nghỉ hè đã tới, công việc ở trường học cũng không còn nhiều nữa. Theo như lời nói của Nguyễn Tĩnh thì cô sắp được nghêng đón “Niềm hạnh phúc gia đình” dài những hai tháng. Vốn Nguyễn Tĩnh cũng không có ý kiến gì với việc ở chung với người nhà nhưng vì có Tưởng Nghiêm ở cùng nên cô luôn có cảm giác bất ngờ như có như không vậy.
Nguyễn Tĩnh trở về nhà sau một tiếng đánh tennis ở sân bóng gần đó. Người đầm đìa mồ hôi, cô nhanh chóng đi lên tầng hai. Khi tới gần phòng mình, Nguyễn Tĩnh bỗng dừng bước lại. Cô trông thấy Tưởng Nghiêm đang ở phía trước. Hình như anh ta đang muốn gõ cửa. Tưởng Nghiêm quay đầu lại thì nhìn thấy cô, nét mặt của cả hai đều hiện lên vẻ bất ngờ.
Nguyễn Tĩnh lúc này mới tiến lên mở cửa phòng, “Anh tìm tôi à?”
“Nói chuyện chút được không?” Anh ta nói.
Nguyễn Tĩnh đẩy cửa bước vào phòng. Đưa mắt nhìn người phía sau dường như không có ý định tiến vào, cô liền xoay người đối diện với anh, “Anh muốn nói kiểu này thì tôi không quan tâm đâu.”
Tưởng Nghiêm bước lên hai bước rồi tiện tay đóng cửa lại nhưng cũng không có ý định tiến vào thêm nữa. Anh nói thẳng vào chủ đề, lời nói quả thực có thể nói là vừa nhanh vừa kiên quyết, “Nếu tôi nói tôi muốn kết hôn với cô…”
Nguyễn Tĩnh lúc này giống như vừa bị ăn một gậy, “Anh có ý gì?”
“Tôi và cô đều cần phải kết hôn.” Vẻ mặt Tưởng Nghiêm giống như đang nói về một chuyện vớ vẩn nào đó.
Nguyễn Tĩnh tạm dừng ba giây rồi bật cười thành tiếng, không biết cô cười vì tức hay cười khổ nữa, “Tưởng Nghiêm, anh muốn tìm ai kết hôn tôi cũng đều chúc mừng anh, nhưng anh đừng tới đây xỉ nhục tôi nữa!”
“Nguyễn Tĩnh…” Tưởng Nghiêm bất giác tiến lên mấy bước.
Nguyễn Tĩnh lùi lại phía sau rồi nhắm mắt lại, cô bình tĩnh mở miệng, “Lúc tôi theo đuổi anh, anh đã nói chúng ta là họ hàng nên việc đó không được. Anh bảo tôi đừng quấn lấy anh nữa, anh nói anh vừa nhìn thấy tôi đã thấy phiền phức. Mỗi lần tôi đứng dưới khu ký túc xá chờ anh đến ba tiếng đồng hồ, anh đều xuống dưới và nói Nguyễn Tĩnh đừng ở đây thêm mất thể diện nữa. Anh chắc còn nhớ rõ nhỉ? Anh đã vài lần nói rằng tôi không biết xấu hổ. Mỗi lần anh nói với tôi như thế, tôi thực sự rất muốn nói với anh rằng không phải tôi không biết xấu hổ, mỗi lần tôi đều phải cố gắng lấy hết dũng khí và hít thở thật sâu rồi mới dám tới đứng trước mặt anh và bình tĩnh chờ phản ứng của anh… Tưởng Nghiêm, tôi không rẻ mạt như vậy đâu, tấm chân tình của tôi đã năm lần bảy lượt bị chà đạp thành ra nguội lạnh cả rồi.”
Tưởng Nghiêm nhìn cô bằng ánh mắt sâu không thấy đáy.
“Tôi không định nói ra những điều này để thu hút sự quan tâm của anh, trên thực tế tôi cũng tự cảm thấy chán ghét bản thân mình. Tôi chỉ muốn nói với anh rằng tôi đã học được một chuyện, đó là không còn tự mình đa tình, không còn tự mình chuốc lấy đau khổ, không còn tạm thời nhẫn nhịn vì lợi ích toàn cục, còn nữa, tôi cũng không còn coi anh như trước kia nữa đâu.”
Tưởng Nghiêm bước đến gần cô. Nguyễn Tĩnh lùi lại phía sau, “Tưởng Nghiêm, đừng khiến tôi nghĩ rằng anh là kẻ bỉ ổi.”
Nguyễn Tĩnh nhìn thấy cơ thể của Tưởng Nghiêm run rẩy một chút như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc, cuối cùng, anh xoay người rời đi.
Nguyễn Tĩnh nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu.
Sau đó một khoảng thời gian khá dài, Nguyễn Tĩnh không còn gặp lại Tưởng Nghiêm nữa. Thế nhưng đối với chuyện sau này mà nói, Nguyễn Tĩnh cũng không biết màn này mới chỉ là màn khởi đầu mà thôi.
Cuối tuần, theo kế hoạch đã đặt ra, mà phải nói là kế hoạch của Nguyễn Nhàn mới đúng, Nguyễn Tĩnh bị lôi vào bữa cơm gồm có bốn người.
Hôm đó Triệu Lâm và Triệu Khải Ngôn tới trước. Khi bước vào trong lô, Nguyễn Tĩnh có chút chột dạ, nhưng Triệu Khải Ngôn lại dường như chẳng có gì khác thường, anh còn lễ phép cúi đầu chào cô như thể đây là lần thứ hai hai người họ gặp mặt.
(Lô: Đại khái như phòng ăn riêng hoặc một khu vực riêng biệt.)
Sau khi món ăn được bê tới, Nguyễn Tĩnh chỉ ngồi một bên nghe chuyện và thỉnh thoảng cười một chút góp vui, bởi vì ba người kia nói chuyện rất ăn ý và cô hoàn toàn không thể xen vào được lời nào. Tài ăn nói siêu đẳng của Triệu Khải Ngôn hiển nhiên làm cho Nguyễn Nhàn càng tăng thêm thiện cảm, cô lập tức quyết định “Rèn sắt khi còn nóng” bằng cách ước định lần gặp mặt tiếp theo. Triệu Khải Ngôn cũng không hề từ chối. Nguyễn Tĩnh cảm giác lần này cô tới đây hoàn toàn chỉ làm vật bài trí. Chị cô đến cuối cùng thậm chí còn phất tay với cô và nói, “Em có thể về trước!”
Nguyễn Tĩnh buồn bực, “Làm gì có chuyện dùng xong người thì ném đi như thế!” Mặc dù thực tế thì sự có mặt của cô hoàn toàn vô tác dụng.
Nguyễn Nhàn ghé mặt lại gần, “Lúc ra ngoài nhớ thanh toán hóa đơn nhé!”
Nguyễn Tĩnh kích động đến mức muốn phun ra mấy lời thô tục nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại được. Cô khoát tay rồi đứng dậy lấy áo khoác. Triệu Lâm ngồi đối diện cao giọng hỏi, “Sao thế, A Tĩnh phải đi rồi à?”
Nguyễn Tĩnh cười nói, “Vâng, em có chút việc. Mọi người cứ từ từ nói chuyện nhé!” Cô cúi chào rồi đi ra ngoài.
Thanh toán hóa đơn và đi ra khỏi nhà hàng thì Nguyễn Tĩnh bỗng nhớ hôm nay mình ngồi nhờ xe của Nguyễn Nhàn để tới đây. Cô không khỏi than thầm một tiếng. Giờ này taxi đang giao ca, còn xe bus thì phải đi mấy trăm mét nữa mới có bến đỗ. Cô đang định trở lại lấy chìa khóa xe từ chỗ Nguyễn Nhàn, tiện thể tạo cho bà chị một cơ hội được người mình thích đưa về nhà, thì bên cạnh bỗng có người kéo tay cô lại. Khi nhìn rõ người đó, Nguyễn Tĩnh không khỏi ngạc nhiên thốt lên, “Sao anh lại ra đây?”
“Nói chuyện xong rồi thì ra thôi.” Không thể nghe ra trong giọng nói của Triệu Khải Ngôn có chứa đựng tâm trạng thế nào. Anh kéo cô băng qua đường lớn rồi đi tới một chỗ khác.
“Mấy chị ấy đâu rồi?”
Khải Ngôn đột nhiên đứng lại. Anh quay đầu nhìn cô, trong mắt bắt đầu nổi lên sóng gió. Cuối cùng anh lại nói, “Tôi đưa em về nhé?”
Nguyễn Tĩnh quay đầu nhìn về phía nhà hàng ở đối diện bên kia đường cái rồi đưa tay kéo kéo chiếc khăn lụa trên cổ, cô phát hiện sự việc bất ngờ có chút phức tạp, “Anh không thích chị em à?”
“Ừ.” Triệu Khải Ngôn trả lời không hề do dự.
Nguyễn Tĩnh nhìn vào mắt anh, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ nào đó, nhưng cô thật chẳng muốn tìm hiểu sâu về chuyện đó.
Về phần Triệu Khải Ngôn, anh biết rõ tính tình của Nguyễn Tĩnh nhưng vẫn vì bữa cơm ngày hôm nay mà trong lòng dâng lên cảm giác buồn bực không thể kìm nén được. Hôm trước Triệu Lâm hỏi anh cuối tuần này có thể nhận lời mời cơm của chị em Nguyễn Nhàn hay không. Vừa nghe thấy từ Nguyễn, anh liền không nghĩ ngợi gì mà hủy luôn buổi hội thảo vào cuối tuần này. Thế nhưng hôm nay đến đây anh mới biết rốt cuộc là có chuyện gì. Thái độ của Nguyễn Tĩnh thì vẫn trước sau như một một mực thờ ơ. Trong mắt cô, anh có thân mật với ai cũng chẳng quan hệ gì. Lần đầu tiên Khải Ngôn cố ý lấy lòng một phụ nữ khác để xem người mình để ý có phản ứng gì không. Hành vi ấu trĩ xưa nay chưa từng có này hiển nhiên đã phản tác dụng.
Có điều anh có lý do gì để buồn bực đây? Cho dù hôm nay Triệu Khải Ngôn anh có kết hôn đi nữa và Nguyễn Tĩnh có đến chúc mừng anh thì anh cũng chỉ có thể nhận lấy lời chúc mà thôi. Khải Ngôn hít sâu một hơi, anh cố gắng trấn áp mọi cảm xúc xao động rồi buông bàn tay vẫn đang bị nắm chặt của cô ra, “Sorry…”
“Anh không cần phải xin lỗi em đâu.” Nguyễn Tĩnh nói chuyện khách sáo gấp đôi so với bình thường và cũng không định nói gì thêm. Có lẽ cô vô thức cảm thấy mình nên giữ khoảng cách với Triệu Khải Ngôn, ít nhất cũng không thể thân mật với anh. Nguyễn Tĩnh nhìn cổ tay bị anh nắm chặt tới mức hơi ửng đỏ rồi nói, “Em tự đi xe về được rồi.” Nói xong, không đợi đối phương phản ứng lại thì người đã chạy đến trạm xe bus. Triệu Khải Ngôn ở phía sau không đuổi theo cô. Anh đứng tại chỗ một lát rồi lấy ra bao thuốc lá. Nghĩ ngợi một lúc, Triệu Khải Ngôn không châm lửa mà ném điếu thuốc vào thùng rác bên cạnh rồi xoay người đi về phía xe của mình.
Mấy ngày sau, Triệu Khải Ngôn bị xoay vòng vòng giữa hai buổi hội thảo nghiên cứu nên không rảnh bận tâm đến những chuyện khác, cũng nhờ đợt bận rộn này mà anh tạm quên đi một chuyện, đó là thái độ của Nguyễn Tĩnh ngày đó.
Gia đình họ Triệu rất ít khi tụ họp, bình thường cũng chỉ có dịp lễ tết mọi người mới cùng nhau ngồi ăn bữa cơm tất niên. Lần này cha của Triệu Lâm tổ chức tiệc mừng thọ và mời rất nhiều người tới nhà ăn cơm, bạn bè người thân và cả đồng nghiệp đều được mời tới, trong phòng khách bày tới bốn bàn tiệc rượu, may mà ngôi nhà của họ Triệu cũng đủ rộng rãi.
Cha mẹ của Triệu Khải Ngôn cũng từ Dublin bay về. Tóm được đứa con trai, bà mẹ không khỏi càm ràm vài câu, “Nghe nói lúc trước con có bay tới Bern, sao không tiện thể qua thăm bố mẹ hả?”
Triệu Khải Ngôn vừa cười vừa ôm mẹ, “Giờ chẳng phải đã gặp rồi sao.” Hai người đi tới phòng trà ở tầng một. Triệu Khải Ngôn biết bố mẹ thích uống trà nên hai ngày trước đã cố ý nhờ bạn mang tới một ít lá trà Vân Nam.
Bà Triệu vốn hiểu rõ tính cách của con mình, anh không có thói quen quyến luyến người khác. Nhìn thấy Triệu Khải Ngôn đến châm nước cũng vô cùng tao nhã, không hiểu một người đàn ông “Xuất đắc đại đường nhập đắc thính đường” như vậy sao lại thích cuộc sống độc thân nhỉ? Bà không khỏi chuyển sang đề tài đáng quan tâm nhất, “Bao giờ con mang người yêu tới cho mẹ gặp mặt thế?”
(Xuất đắc đại đường nhập đắc thính đường: Đại khái là vô cùng xuất sắc và giỏi giang thành thạo mọi việc.)
Khải Ngôn cười nói, “Chẳng phải mẹ luôn bảo không cần vội sao?”
“Đấy là bởi vì con của mẹ quá xuất sắc nên mẹ hoàn toàn không cần lo lắng không có ai thèm ngó tới con. Nhưng mà, Khải Ngôn à, nếu có đối tượng tốt thì vẫn nên ổn định sớm đi.”
Đối tượng tốt? Nghĩ tới Nguyễn Tĩnh, tâm trạng của Khải Ngôn không khỏi trùng xuống. Một tuần không gặp, bảo không nhớ cô thì là nói dối, thậm chí buổi tối lúc đi ngủ, giữa không gian yên tĩnh không một tiếng động lại nhớ tới bóng hình yểu điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng đó, anh không khỏi rên rỉ mấy tiếng. Có đôi khi Triệu Khải Ngôn hoài nghi chính mình có phải vì bị cấm dục lâu lắm rồi không.
“Đàn ông thì cho dù sự nghiệp có thành công tới đâu, cuối cùng cũng vẫn phải thành gia lập thất con ạ!”
Triệu Khải Ngôn cười cười, vẻ tươi cười của anh đã thiếu đi vài phần thoải mái. Nhìn lá trà chìm nổi xoay tròn trong chén, anh đột nhiên cảm thấy bi thương, nếu đối tượng kết hôn là Nguyễn Tĩnh thì anh sẽ không ngại phá vỡ nguyên tắc không kết hôn của mình, nhưng sự thực hiển nhiên là cho dù anh có phá vỡ tất cả nguyên tắc thì Nguyễn Tĩnh cũng chưa chắc muốn gả cho anh.
Nguyễn Tĩnh đứng sau bức tường pha lê của phòng triển lãm nhìn ra ngoài, trong lòng có chút không yên.
Hôm nay, bạn gái của Trần Phàm cũng đến đây. Cô ấy là một cô gái rất cởi mở. Trưa nay họ cùng nhau dùng bữa. Trên đường đi cô nhận được điện thoại của Triệu Khải Ngôn gọi tới, thành thực mà nói thì Nguyễn Tĩnh có chút bất ngờ.
Hai người đã không liên lạc một thời gian. Anh hỏi cô đang ở đâu, cô không nói rõ, anh cũng chỉ tùy ý hỏi mấy câu rồi cúp máy.
Nguyễn Tĩnh tự nhiên cũng cúp máy theo. Bạn gái của Trần Phàm là Lục Trân vẻ mặt mờ ám hỏi cô đó có phải là bạn trai không?
Nguyễn Tĩnh cảm thấy rất quái lạ.
“Thông thường thì quan hệ càng thân nói chuyện điện thoại càng ngắn mà.” Lục Trân nói một câu như vậy.
Nguyễn Tĩnh có chút dở khóc dở cười. Đối với cô mà nói, Triệu Khải Ngôn đích thực là một người bạn hiếm có, nhưng nếu cứ tiếp tục gần gũi thế này thì quan hệ giữa hai người sẽ trở nên rất mơ hồ, mà cô thì không thích loại cảm giác mập mờ này. Huống chi Triệu Khải Ngôn lại là người rất kín đáo và tâm tư quá thâm sâu, cô thích sự hiền hòa của anh nhưng trong anh cũng có chỗ khiến cô không hiểu được, đó là kiểu tính cách tấn công đầy bí ẩn.
Đúng lúc này thì ở bên đường có một chiếc xe thể thao màu đen đi vào bãi đỗ. Người lái mở cửa xe bước xuống, trên người chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản nhưng lại đẹp trai vô cùng.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía này, tầm mắt rơi đúng vào vị trí của Nguyễn Tĩnh. Nguyễn Tĩnh nghi ngờ không biết có phải anh có một loại dị năng đặc biệt nào đó không? Khải Ngôn dường như không có vẻ vội vã muốn tới đây, anh đứng lại một lúc rồi mới thong thả băng qua đường hướng về phía này.
“Khải Ngôn?”
Trần Phàm từ bên trong đi ra liền trông thấy Triệu Khải Ngôn. Anh bước tới cửa chính đón bạn, “Nghe nói tuần trước cậu tới Bern hả, sao thế? Bên đó không có gì vui nên mới ba ngày đã về rồi à?”
Hai người nói xong thì đã tới nơi. Triệu Khải Ngôn nghiêng đầu lẳng lặng đưa mắt nhìn Nguyễn Tĩnh lúc này vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Trước đó, Lục Trân đi ra cùng Trần Phàm cũng đã quan sát Triệu Khải Ngôn từ trên xuống dưới một lúc, cuối cùng, cô thốt ra một câu từ tận đáy lòng, “Trần Phàm, anh tìm bạn thế nào mà lại tìm được người còn đẹp trai hơn cả mình thế hả?”
Trần Phàm mắng yêu một câu. Nguyễn Tĩnh lúc này mới cười cười và đi về phía bọn họ, “Đương nhiên Triệu Khải Ngôn đẹp trai hơn một chút rồi.” Lời này vừa dứt, cả ba đều nhìn về phía cô.
Lục Trân lần đầu tiên bật cười thoải mái không chút dè dặt, “Nguyễn tiểu thư rất tinh tường đấy!”
Trần Phàm lập tức dập tắt ngọn lửa háo sắc của Lục Trân, “Em có được Trần Phàm anh thì phải lấy làm mãn nguyện mới đúng, cái tên Triệu Khải Ngôn này phong lưu lắm đấy, chẳng có mấy người giữ được cậu ta đâu. Em nên bớt lại mấy lời khen tặng đi!”
Nguyễn Tĩnh đã đứng bên cạnh Triệu Khải Ngôn, “Gần đây anh bận lắm à?”
“Cũng bình thường thôi. Tôi vừa làm một chuyến du lịch dã ngoại.” Triệu Khải Ngôn nãy giờ vẫn chờ cô đến gần liền mở miệng trả lời.
“Sao anh không gọi em đi cùng?”
Khải Ngôn nhìn cô một cái, anh cố giấu tất cả mọi cảm xúc sắp bị lộ ra rồi chỉ nói, “Lần này thời gian đi hơi gấp, lần sau… nếu em vẫn muốn đi.”
“Có thể em sẽ rời khỏi đây một thời gian, không biết có kịp tham gia lần sau mà anh nói không nữa.”
Khải Ngôn chưa kịp biểu lộ sự kinh ngạc thì Trần Phàm ở bên cạnh đã tiếp lời, “Nguyễn Tĩnh muốn tới Bắc Kinh tham gia một cuộc thi nhiếp ảnh, cô ấy xin nghỉ nửa tháng rồi.” Chính anh đã ghi danh cho Nguyễn Tĩnh, tế bào nghệ thuật của cô hẳn sẽ không bị lãng phí.
Nguyễn Tĩnh khẽ chớp mi, “Em đi hay không cũng không quan trọng, huống chi em còn chưa tìm được “người cộng tác” mà.”
Lục Trân liền liếc mắt nhìn Triệu Khải Ngôn một cái, “Ha, ở đây chẳng phải đã có một người mẫu khí chất mười phần ngọc thụ lâm phong rồi sao?” Lời đề nghị này hoàn toàn là lời nói tùy tiện.
Trần Phàm và Nguyễn Tĩnh đều sửng sốt.
Kết quả là người đứng bên cạnh vốn vẫn chưa hé răng nói ra lời nào liền nhẹ nhàng mỉm cười, “Được thôi, nếu như có lời mời của nhiếp ảnh gia.”
Sau đó, trên đường lái xe về nhà, Nguyễn Tĩnh liên tục nghĩ đến câu nói của Triệu Khải Ngôn, nghĩ đến mức cuối cùng bật cười thành tiếng. Nếu anh biết người mẫu phải bán nude để cho cô chụp ảnh thì không biết anh còn có thể dễ dàng nói ra từ “Được thôi” đó không nữa.
Hôm nay là sinh nhật của Nguyễn Nhàn, trong nhà đã tổ chức một bữa tiệc nhỏ và mời đồng nghiệp ở trường đến dự. Nguyễn Tĩnh mở cửa đi vào thì thấy ngay Nguyễn Nhàn đang cắt bánh ga-tô ba tầng, trong bụng liền thầm kêu không xong, cô quên mua quà rồi. Nguyễn Nhàn có chút bất mãn vì Nguyễn Tĩnh về muộn nhưng lại quên đòi quà mà chỉ hưng phấn kéo Nguyễn Tĩnh ra giữa phòng khách và cẩn thận giới thiệu cô với các đồng nghiệp. Nguyễn Tĩnh vô cùng xúc động, chị ấy rao bán cô tận lực thật đấy!
Phải hơn nửa giờ đồng hồ Nguyễn Tĩnh mới có thể thoát thân mà trở về phòng. Trên hành lang, cô lại vừa vặn đụng phải Tưởng Nghiêm đang từ trên tầng ba đi xuống. Cả hai đều dừng lại. Từ buổi nói chuyện không vui vẻ lần trước, đây là lần đầu hai người đối mặt với nhau. Nguyễn Tĩnh bỗng cảm thấy trong ánh mắt của Tưởng Nghiêm có chút lạnh lùng, lạnh lùng và sắc bén hơn hẳn mọi lần trước kia. Nguyễn Tĩnh cũng không muốn hai người trở thành kẻ thù, nhưng mà với tình hình trước mắt thì muốn giả vờ là bạn tốt cũng khó, cô liền nở một nụ cười cắng ngắc rồi xoay người mở cửa đi vào phòng.