Cố Sự

tông môn chi chiến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tĩnh mịch và trầm lặng.

Cây và gió, đất và trời, chẳng có nơi nào ở Thanh Vân Môn tẻ nhạt như chỗ này, ngọn núi này chỉ có Diệp Lạc cùng Vân Mộc, Vân Hỏa.

Ở những nơi khác ngoài nơi này, lúc này cũng rôm rã tiếng cười nói của các đệ tử, bằng hữu, những đôi tình nhân, chỉ có ở Sơn Phong của bọn họ là vắng vẻ, lẻ loi.

Nhưng cũng như vậy mà hôm nay, trong đêm đen lạnh lẽo này, Vân Mộc được thả hồn theo mây, gửi tâm tư theo gió, ở phía sau nhà tranh một mình luyện tập Lục Hàng Thần Long Thương, không khí yên tĩnh thế này rất phù hợp để hắn luyện công, không ai quấy rầy, làm phiền.

Vân Mộc một người vung thương mà luyện, dù đêm đen rất lạnh lẽo, cô độc, có lẽ vì hắn thích sự thanh tĩnh này, chẳng muốn ai nghe thấy mình luyện công, cũng chẳng muốn ai thấy, Vân Mộc cứ như vậy đã được mấy tháng, ngay cả Vân Hỏa cũng không biết hắn làm gì.

Đương nhiên Vân Hỏa không biết, nhưng Bạch Hà thì lại khác, nàng thường xuyên đến đây xem hắn luyện công, những lúc như thế đối với hắn mà nói thật ý nghĩa.

Bạch Hà nhìn hắn luyện thương mỉm cười, vui vẻ như những ngày ở Hoang Vực.

Đơn giản mà nói hắn chỉ mong muốn những ngày tháng yên bình như ở Hoang Vực, làm người khác vô lo vô nghĩ.

Hôm nay có lẽ là ngày đặc biệt, lẫn khác thường của Vân Mộc cùng Bạch Hà.

Tại nơi vắng vẻ này, giữa trời đêm lạnh lẽo, hai con người vui vẻ nhìn ngắm bầu trời đêm, trăng hôm nay rất sáng, làm hắn nhớ về khoảng thời gian ở Hoang Vực rất nhiều.

Hai người nhìn nhau tuy không nói gì, nhưng lại thấu hiểu nhau một cách lạ thường, có lẽ đây gọi là sự tin tưởng cả hai dành cho nhau suốt mười năm.

Bất giác trong lòng Vân Mộc, vô thức mà ngâm một vài câu thơ.

Về phần Bạch Hà cũng chẳng rõ vì sao nàng lại khắc ghi thân ảnh của hắn, người nàng đang tựa vào vai cùng Vân Mộc ngắm trăng.

Gửi một mảnh tình vào ánh trăng

Cơn gió thổi tình vào thế gian

Thế gian cười bảo tình không đủ lớn (tình cảm dành cho Hoang Vực không đủ lớn)

Cố nhân vì thế chẳng quay đầu (Cố Nhân là Hoang Vực đã không thể quay lại).

(góp nhặt trên mạng)

..................!

Vài ngày sau.

Thanh Vân Môn, Anh Tiên Đài.

Nếu như hỏi tại Thanh Vân Môn nơi nào vắng vẻ nhất có lẽ là Anh Tiên Đài, bình thường chẳng ai tới đây, mà dù có muốn cũng không thể tới.

Nơi này chính là Cấm Địa của Thanh Vân Môn.

Thế nhưng hôm nay lại khác hẳn, người chẳng những đến mà còn đến rất nhiều, hơn nữa không chỉ có mỗi Thanh Vân Môn, còn có rất nhiều các môn phái khác đến từ Cửu Châu.

Đoạn Nhạc Môn, Thần Nữ Cung, Yêu Tông, Minh Đạo Các, Thanh Y Lâu, Nhạc Hoa Sơn, Bạch Ngọc Đường, bảy đại tông môn còn lại, tất cả đều có mặt.

Nói rõ ràng là một sự bất thường nhưng đầy hợp lí.

Cứ cách hai mươi năm một lần, Anh Tiên Đài đều sẽ náo nhiệt như thế.

Đơn giản vào ngày ngày Tông Môn Chi Chiến sẽ được tổ chức tại đây.

....!

Lúc này, dù trời vẫn còn sớm nhưng người của tám đại tông môn đều đã đến đông đủ, chỉ còn ba người.

Là ba đại nhân vật tới từ Hoàng Thất Đế Đô.

Thật ra không phải lần Tông Môn Chi Chiến nào người của Hoàng Thất đều đến.

Dù sao bọn họ cũng là chủ của một quốc gia, cường giả gộp lại cũng không kém Bát đại tông môn là bao, đừng nói chỉ là vài trận chiến của đám tu sĩ Tiên Thiên Cảnh, dù cho cả Thái Sơn Đại Lục này bị xáo trộn mà không ảnh hưởng đến Hoàng Thất bọn họ cũng chẳng thèm để tâm tới.

Bất quá bọn họ chịu lặn lội xa xôi đến nơi này hoàn toàn bởi vì một người, một người là đệ tử của Bát Đại Tông Môn mà thôi.

Lại thêm nửa giờ sau.

Người rốt cuộc đã đến.

Lần đầu tiên Vân Mộc chứng kiến nhiều cường giả Phá Hư Cảnh như vậy, hôm nay tụ tập tại Anh Tiên Đài cũng đã hơn chín mười vị Phá Hư Cảnh, lúc này lại tới thêm ba vị Phá Hư Cảnh.

Hai lão nhân đi đằng trước tu vi đã là Phá Hư Cảnh Đỉnh Phong, theo sau đó là một nữ tử đeo khăn che mặt, có lẽ là chủ nhân của bọn họ.

Nàng khoác trên người là một bộ y phục màu xanh có hoa văn bắt mắt, trên đầu thì cài trâm ngọc, tóc mái thì vén cao, hoàn toàn khác hẳn với kiểu tóc buông xõa tùy ý như Bạch Hà.

Tất nhiên, thu hút ánh nhìn của người khác là dáng người của nàng.

Nó thực sự rất đẹp, quá hoàn mỹ, đến nỗi khiến những kẻ không kiềm được ánh mắt phải lưu lại lâu hơn trên thân thể nàng.

Trong số những kẻ bị thu hút đó có cả tu sĩ của Thanh Vân Môn.

Và trong số đó không ai khác ngoài Bạch Hà, từ khi nữ nhân kia xuất hiện ánh mắt của nàng luôn chăm chú theo dõi đối phương.

"Nữ nhân kia thật tuyệt mỹ, so với ta không kém bao nhiêu, lại có khí tức giống với Long Tộc cực kỳ".

Nghe Bạch Hà lẩm bẩm như vậy, đang ngồi bên cạnh, Vân Mộc liền hỏi.

"Bạch tỷ, nàng ta đúng là rất xinh đẹp, nhưng ta không thấy nàng có khí tức gì giống như tỷ?"

"Tiểu Mộc, đệ đang nói gì đó? Nàng đúng là xinh đẹp nhưng liên quan gì đến đệ? Chỉ là ta cảm thấy nàng cùng ta có một chút huyết mạch tương liên nên chăm chú nhìn nàng một chút mà thôi".

Lần này, Vân Mộc không hồi âm, hắn di chuyển ánh mắt, hết nhìn Bạch Hà lại nhìn đến nữ nhân vừa tới, sau đó mới kết luận.

"Bạch Tỷ, nữ nhân kia không xinh đẹp bằng tỷ, nàng không liên quan gì đến ta".

Nghe thế, Bạch Hà âm thầm đắc ý "Điều này tất nhiên, Bạch Tỷ của ngươi tất nhiên xinh đẹp nhất....."

Cũng phải trong mắt Vân Mộc cho dù mọi nữ nhân khác có như thế nào cũng không phải chuyện của hắn, hắn đối với Bạch Hà trên thế gian này là xinh đẹp nhất, những nữ nhân khác sao sánh bằng nàng.

Tại Anh Tiên Đài này, mọi người cũng không phải ngồi một chỗ với nhau.

Mỗi Đại tông môn cũng có vị trí riêng của mình, giống như chỗ của Hoàng Thất vậy, không phải thềm cao hay phòng ốc gì cả, toàn bộ đều là bảo tọa ngồi ở Đại Điện.

Gần với Hoàng Thất nhất là Thanh Vân Môn, môn phải chủ trì đại hội lần này.

Trên ghế bảo tọa, Sở Thanh Huyền đứng dậy, hướng về ba đại nhân vật của Hoàng Thất thiện chí cười.

"Hai vị tiền bối, Lam tiên tử, các vị đường xa vất vả, nghỉ ngơi một chút chúng ta liền bắt đầu Tông Môn Chi Chiến"

"Chúng ta đến đây không phải nghỉ ngơi".

Lão nhân tóc bạc khá gầy lên tiếng, thoáng nhìn Anh Tiên Đài một vòng, hắn hỏi

"Sở Thanh Huyền, người của Bát Đại Tông Môn đến đã đông đủ hay chưa?"

"Bẩm tiền bối, tất cả đều có mặt đầy đủ".

"Ừm".

Nhẹ nhàng gật đầu, lão nhân đem thần thức tỏa ra.

Tầm vài giây sau, lão nhân thu hồi thần thức, nhưng chưa vội nói gì mà quay sang lão nhân béo bến cạnh.

"Thế hệ này không tệ, rất khá".

Vừa nghe lão nhân gầy nói vậy, nét mặt của Sở Thanh Huyền giãn ra, trong mắt lóe lên một tia vui mừng.

Phải biết là trước đây bảy lần Hoàng Thất đến, chưa một lần bọn họ mở miệng khen ngợi, tuy chỉ là một câu đơn giản như vậy, cũng đủ để bọn hắn vui mừng.

Cuộc trò chuyện rất nhanh đã kết thúc.

Và chính tại thời điểm mà nó kết thúc thì một thứ khác cũng được bắt đầu Tông Môn Chi Chiến chính thức bắt đầu.

Từ chỗ Thanh Vân Môn một thân ảnh bay xuống Anh Tiên Đài, đích thị là Sở Thanh Mộc Tam Trưởng Lão của Thanh Vân Môn.

Đầu tiên hắn cuối người về phía vị trí của Hoàng Thất rồi mắt lần lượt nhìn sang các đại tông môn khác cất giọng.

"Như thường lệ, hai mươi năm một lần, Tông Môn Chi Chiến hôm nay lại được tổ chức tại Anh Tiên Đài, quy tắc luật lệ có lẽ mọi người cũng đều đã nắm rõ, Sở mổ xẻ không nhiều lời vô ích.

Bây giờ với chức trách trọng tài, Sở mỗ xin mạn phép đọc tên tuyển thủ sẽ lên đài".

Nói xong, Sở Thanh Mộc lấy ra một bảng danh sách, đọc to

"Trận chiến đầu tiên: Vương Tuyết Nghi của Yêu Tông đấu với Tạ Thiên Dịch của Đoạn Nhạc Môn, xin mời thượng đài".

Lời của Sở Thanh Mộc vừa dứt, từ phía Yêu Tông cùng Đoạn Nhạc Môn, hai thân ảnh lần lượt từ chỗ của mình bay xuống Anh Tiên Đài.

Vương Tuyết Nghi tuổi cũng chỉ mười chín hai mươi tuổi, thân cao dung mạo xinh đẹp, nàng là một đại mỹ nhân khiến bao người mê đắm, tu vi của nàng cũng không kém đã là Tiên Thiên Cảnh Đỉnh Phong, với mức tu vi này cũng được xét là đệ tử nổi bật ở các đại tông môn.

Tạ Thiên Dịch thanh niên này nhìn như có vẻ tuổi không còn nhỏ, một thân Hắc Y trùm cả người, thân thể lạnh lẽo, không nói thứ gì, chuẩn bị thủ thế mà chiến đấu.

Nhìn thấy hai vị tuyển thủ đã chuẩn bị sẵn sàng thi đấu, Sở Thanh Mộc lùi ra một bên tiếng hô bắt đầu to lên khắp cả Anh Tiên Đài

"Tông Môn Chi Chiến Bắt Đầu"..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio