: Sở Tích Nguyệt - Ngươi Sống Ta Chết
Cả Sở Tích Nguyệt cùng với Ảnh Sát đều bị thương không nhẹ, đòn vừa rồi đều để lại trên thân thể của hai người vô số vết thương, Ảnh Sát trên người liên tục bị hỏa kiếm khí thiêu đốt đau đớn không thôi, Sở Tích Nguyệt không khá hơn là bao bị trúng một cái Ma Tham Chưởng làm cho cơ thể nàng có mấy phần choáng váng, không còn tỉnh táo.
Đột nhiên, cảm giác đau đớn lại xuất hiện. Thân thể Sở Tích Nguyệt chấn động, cả người nàng hình như đã bị trúng độc.
"Không ngờ ngươi lại sử dụng Độc Công!" Sở Tích Nguyệt sắc mặt nhợt nhạt, trong miệng phun ra mấy ngụm máu lớn.
"Hừ, sát thủ bọn ta dùng độc cũng không phải chuyện gì quá khó coi, hôm nay ta liền đưa ngươi đến địa ngục" Ảnh Sát thân thể lảo đảo đứng dậy, vết kiếm trên người không ngừng thiêu đốt cơ thể hắn, hắn cố gắng nén nhịn đau đớn mà gượng dậy đi đến gần Sở Tích Nguyệt.
Sở Tích Nguyệt cũng không phải người tầm thường, nàng trước nay luôn chiến đấu một cách thua thiệt rất nhiều lần, khi còn ở Ma Thiên Sơn nàng đã không biết bao nhiêu lần bị Huyết Bức Yêu Đế gần như gϊếŧ chết, nếu không phải bọn họ chỉ muốn cùng nàng bồi luyện thì nàng đã chết không biết bao nhiêu lần.
Hôm nay nàng lại gặp lại cảnh tượng cũ, nàng lại một lần nửa thất thế, bị trọng thương, nàng cố gắng gượng dậy mở ra Tử Cực Huyết Ma Đồng, mở ta Tu La Lĩnh Vực ngăn cản bước tiến của Ảnh Sát đang lại gần, nàng phải cố gắng kéo dài khoảng cách.
Sở Tích Nguyệt phải cố gắng kéo dãn khoảng cách của cả hai, mới có cơ hội vận chuyển Bất Diệt Thiên Công trị thương, cũng như ép độc tố ra khỏi cơ thể.
Ảnh Sát vừa tiến tới thì bị một áp lực vô hình đè ép mà xuống, như có ngàn đạo quỷ hồn đang trói buộc hắn ngăn cản bước chân của hắn đến gần Sở Tich Nguyệt, nhìn thấy khoảng cách của mình cùng Sở Tích Nguyệt ngày càng một xa, hắn triệt để tức giận, nén đau đớn mà tiếp tục tăng tốc.
Ảnh Sát liên tục vận chuyển Cực Nhạc Công của mình để gia tăng khả năng trị thương, cũng như cưỡng ép tăng cao tu vi, cho thù phải đánh đổi bằng tuổi thọ, hắn lần này triệt để tức giận, hai mắt đỏ ngầu với một tốc độ cực kì kinh khủng đuổi theo Sở Tích Nguyệt.
Sở Tích Nguyệt đẩy toàn bộ độc tố ra khỏi thân thể, miệng nhổ ra mấy ngụm máu đen mang theo kịch độc, tuy rằng độc tố đã ép ra khỏi cơ thể nhưng Sở Tích Nguyệt vẫn còn rất mệt mỏi, khó mà tiếp tục chiến đấu, nhưng nàng biết đối thủ sẽ không buôn tha cho nàng.
"Ngươi thật sự muốn cùng ta cá chết lưới rách?" Sở Tích Nguyệt không tiếp tục chạy trốn, nàng dừng lại nhìn chằm chằm Ảnh Sát đang lao đến hỏi.
"Hừ, đã đánh đến nước này nếu ngươi không chết thì là ta chết, đừng nhiều lời tiếp chiêu" Ánh mắt Ảnh Sát đỏ ngầu, tốc độ cực kì kinh khủng tung ra Thiên Ảnh Đao Pháp chém về phía Sở Tích Nguyệt.
"Thiên Ảnh Đao Pháp: Phong Hỏa Thiên Ảnh Đao" Một luồng Hỏa đao khí mang theo cuồng phong mà chém tới, với sự giúp đỡ của của cuồng phong giúp hỏa đao khí tăng thêm mấy phần uy lực, không khí xung quanh hầu như đều bị thổi bay, thiêu rụi tất cả.
Sở Tích Nguyệt thân thể bị thương cả người mệt mỏi, khó mà có thể đỡ được đòn này của Ảnh Sát, nàng cố gắng mở ra Hồng Huyền Táng che chắn trước người, miễn cưỡng đỡ đòn.
"Hừ, không ngờ ngươi vẫn có thể đỡ được Phong Hỏa Thiên Ảnh Đao của ta" Ảnh Sát nhìn thấy Sở Tích Nguyệt thành công đỡ đòn, hắn cũng không mất tập trung mà tiếp tục tung thêm Phong Hỏa Thiên Ảnh Đao một lần nữa.
Sở Tích Nguyệt thân thể bị trọng thương rã rời, đôi mắt khép mở nhìn thấy Phong Hỏa Thiên Ảnh Đao lần nữa tiến tới, nàng lúc này cũng triệt để nổi điên.
Sở Tích Nguyệt đem toàn bộ Tiên Ma Lực bên trong cơ thể bùng nổ mà ra, khí cơ trên người bành trướng cộng thêm Tu La Lĩnh Vực làm cho cả mảnh khu vực gần đó như lâm vào địa ngục, bầu trời tối sầm lại, trời lại bắt đầu đổ mưa, gió càng ngày càng lớn, sấm sét vang vọng khắp bầu trời, ánh mắt của nàng đỏ ngầu, sát khí tỏa ra cực kì đáng sợ.
Sở Tích Nguyệt mái tóc màu đỏ như máu làm cho nàng ngày càng nổi bật bên trong đêm tối, ánh mắt đỏ ngầu sát khí đằng đằng, trên tay Hồng Huyền Táng nhẹ nhàng khép lại, một đạo thủy kiếm khí dày đặc cũng từ bên trong Hồng Huyền Táng phát ra.
"Mông Lung Kiếm Quyết: Mông Lung Thủy Lưu Trảm".
Mông lung Thủy Lưu Trảm như một đạo thủy triều kiếm khí chém tới, phá tan Phong Hỏa đao khí cực kì cương mãnh mà Ảnh Sát đánh tới.
Trời mưa ngày càng lớn, hai người đứng im tại chỗ nhìn chằm chằm vào nhau, một người mang một bộ Hắc Bào làm cho hắn như thoát ẩn thoát hiện trong đêm tối, một người mang một bộ Hồng Y làm nổi bật thêm vẽ đẹp của nàng trong đêm tối tĩnh mịch, đúng lúc này cả hai chợt động.....
Hai người tốc độ nhanh chóng, đao kiếm chạm vào nhau, đao khí cùng kiếm khí oanh động cả bầu trời, tiếng sấm như vang vọng như đang chứng kiến cảnh tượng chiến đấu cực kì ác liệt giữa hai người, trời mưa lại tô điểm thêm điểm đặc biệt của trận chiến hai người.
Thủy Lưu Trảm cùng Phong Hỏa Thiên Ảnh liên tục tung ra, thủy kiếm khí dập tắt hỏa đao khí, phong đao khí thổi bay thủy kiếm khí, hai người giao thủ bất phân thắng bại, một người cầm song đao, một người cầm một cây ô cứ thế mà lao vào liên tục công kích lần nhau.
Bầu trời lúc này mưa ngày một càng lớn, nước mưa cọ rửa đi vết máu của hai người, Sở Tích Nguyệt cùng Ảnh Sát đều bị thương không nhẹ, nhưng cả hai không cảm thấy một chút đau đớn, ý chí vô cùng kiên định nhìn đối thủ của mình trước mặt.
"Cuộc đời ta từ khi sinh ra đến nay, chưa từng gặp một đối thủ nào như ngươi, hôm nay ta cũng hiểu được thế nào là núi cao còn có núi cao hơn" Ảnh Sát khuôn mặt lạnh lùng, nhưng không che đi được sự anh tú của hắn, đôi mắt tỏa ra sát khí đằng đằng nhìn Sở Tích Nguyệt khen ngợi.
Sở Tích Nguyệt ánh mắt chớp động nàng nở một cười vô cùng tuyệt mĩ mở miệng đáp lời "Từ trước đến nay ta trãi qua vô số trận chiến, ta không phải thiên tài, cũng không phải kiếm đạo kì tài, cũng không có bối cảnh to lớn, nhưng ta trước nay chưa từng thua bất luận kẻ nào, con đường ta đi không ai có thể cản bước, ngươi cũng vậy, ngày hôm nay nằm xuống tại đây đi".
"Haha, ngươi thật thú vị, nếu như không phải ngươi là nhiệm vụ của ta, ta muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu, nhưng thế sự vô thường, cả ngươi và ta đều không được lựa chọn, ngươi hôm nay chết tại đây đi" Ảnh Sát khuôn mặt anh tú cười thật to nhìn Sở Tích Nguyệt.
Hai người cũng không tiếp tục nói nhảm, đao trên tay cũng tiếp tục vung ra, ô trên tay cũng không ngừng chém ra, liên tục mấy đạo kiếm khí cùng đao khí va chạm vào nhau.
KENG! KENG!
KENG! KENG!
"Mông Lung Kiếm Quyết: Hàn Băng Trảm"
"Thiên Ảnh Đao Pháp: Vô Tung Liên Vũ Đao"
Hàn Băng Trảm kiếm khí chém ra đóng băng cả một khu vực mà mưa đang đổ xuống xối xả, Vô Tung Liên Vũ Đao đao khí chém ra liên tục phá vỡ Hàn Băng kiếm khí mà Sở Tích Nguyết chém ra.
Cả hai người không ai chịu nhịn ai, chiêu thức liên tục tung ra, cả Thiên Mộc Lâm hầu như bị phá hủy hơn một nửa cánh rừng, trong trời đêm u tối kiếm khí cùng đao khí liên tục va chạm vào nhau.
...........
...........
Bên ngoài Thiên Mộc Lâm vô số tu sĩ đang quan sát hai người chiến đấu cảm thấy toát cả mồ hôi lạnh, trận chiến của bọn họ cực kì kinh khủng ngay cả Tiên Vương Cảnh cũng không dám đến gần chứ đừng nói những người cảnh giới thấp như bọn họ.
Bọ họ biết rằng sau trận chiến này sẽ có một vị cường giả ngã xuống ở Thiên Mộc Lâm, Thiên Mộc Lâm cũng triệt để bị phá hủy hầu như không còn, trận chiến này chắc chắn sẽ lan rộng ra khắp cả Kiếm Vực, thậm chí là cả Cửu Thiên Thập Địa.
...........
...........
Sở Tích Nguyệt cũng đã đến giới hạn của bản thân, Tiên Ma Lực trong cơ thể đã gần như tiêu hao hết thảy, Tử Cực Huyết Ma Đồng cũng không thể tiếp tục sử dụng quá lâu, nàng sắc mặt vô cùng khó coi dường như sắp chết, khó mà có thể đứng được nữa, nhưng nàng vẫn đứng ngay tại chỗ ngưng tụ một đạo kiếm khí cuối cùng.
Ảnh Sát cũng không kém gì Sở Tích Nguyệt cả thân thể khắp nơi toàn là vết kiếm, sắc mặt cũng trắng bệt cả người rỉ máu như trúc nước đổ xuống, Tiên Khí trong người cũng không còn lại bao nhiêu, thân thể rịu rời như sắp ngã xuống, nhưng hắn vẫn đứng đó khí tức bùng nổ hai tay ngưng tụ một đạo chưởng lực lần cuối cùng.
Sở Tích Nguyệt hai mắt nhắm nghiền tay cầm Hồng Huyền Táng không khí xung quanh hầu như bị rút đi gần hết, bên phải Tiên Khí tỏa ra cực kì dày đặc mang theo kiếm khí vô cùng cương mãnh, bên trái tỏa ra Ma Khí cực kì kinh khủng mang theo kiếm khí âm u quỷ dị vô cùng, hai loại Tiên Lực cùng Ma Lực hợp lại làm một kiếm, kiếm khí tỏa ra dường như xé trời oanh động cửu thiên.
Ảnh Sát cả người khí cơ bùng nổ chưởng ấn cực kì kinh khủng khắp nơi tỏa ra vô số độc khí, sau lưng hắn xuất hiện một con Độc Long lớn hơn mười trượng không khí xung quanh hầu như bị Độc Long ăn mòn hầu như không còn, Độc Long ngày càng to lớn mang theo uy thế càng ngày càng kh ủng bố, độc tố tỏa ra khắp cả Thiên Mộc Lâm.
"Mông Lung Kiếm Quyết: Tiên Ma Trảm" Thức thứ sáu cũng là chiêu thức mạnh nhất của Sở Tích Nguyệt hiện đang có.
"Tham Ma Chưởng: Độc Long Thủ" Chiêu thức mạnh nhất hiện có của Ảnh Sát đây cũng là lần đầu tiên hắn sử dụng khi làm nhiệm vụ
Kiếm khí mang theo Tiên Ma Lực lượng bùng nổ mà tới, Độc Long mang theo độc tố mạnh mẽ mà đi, hai thứ va vào nhau gây nên một vụ nổ cực kì to lớn.
Thiên Mộc Lâm khắp nơi toàn là vết kiếm, khắp nơi toàn là độc tố, khung cảnh xung quanh hoàn toàn cực kì kinh dị, làm cho người bên ngoài nhìn vào cực kì hoảng sợ, bọn hắn cả đời này chưa từng nhìn thấy trận chiến nào kinh khủng đến như vậy.
: Sở Tích Nguyệt - Hạo Thiên
Tiên Ma Trảm va chạm cùng Độc Long Thủ, hai chiêu thức cực kì cường đại va chạm vào nhau, kiếm khí mang theo Tiên Ma Lực oanh kích mà chém xuyên thủng Độc Long Thủ ra làm hai.
Tiên Ma Trảm cũng không dừng lại, tốc độ cực kì nhanh xé rách hư không xuyên qua màng mưa mà chém lên trên người của Ảnh Sát.
Ảnh Sát cảm nhận được sự nguy hiểm đến tính mạng của mình ập đến, hắn nhìn thấy Độc Long Thủ bị chém làm đôi, nhìn thấy một đạo kiếm khí vô cùng cường đại bạo tạc xé rách hư không xuyên qua trời mưa tầm tả chém đến, hắn đã không còn lực hoàn thủ, đã không còn sức để mà chạy thoát khỏi Tiên Ma Trảm.
Vết kiếm chém lên trên người Ảnh Sát cả người máu me đầm đìa, hắn khụy người xuống, vết máu trên miệng ào ạt chảy ra, hắn mắt lờ đờ như không còn sức sống, Ảnh Sát hiện tại chỉ còn lại một hơi thở, hắn biết hắn đã thua, triệt để thất bại, hắn hôm nay cũng táng thân tại Kiếm Vực, chết trên tay nhiệm vụ mà hắn đảm nhận.
"Không ngờ người chết lại là ta!" Ảnh Sát thân thể mệt mỏi, cơ thể gần như sắp ngã khụy xuống dưới nói mấy lời cuối cùng.
"Ngươi là đối thủ đầu tiên cùng ta đánh đến tình trạng này, ngươi chết cũng xem như không tệ, nhắm mắt đi!" Sở Tích Nguyệt đi lại gần Ảnh Sát nhìn hắn ngã khụy xuống dưới nói mấy lời cuối cùng.
Ảnh Sát sau khi nói mấy lời cuối cùng hắn cũng triệt để nhắm mắt, triệt để chết đi, Ảnh Sát cả một đời chưa từng thất bại, cả một đời chưa từng có đối thủ trong cùng cấp, hôm nay hắn chết đi trên tay một người trẻ tuổi cùng thể hệ, cùng cảnh giới, hắn xem như không đánh mất uy nghiêm cuối cùng của mình.
Sở Tích Nguyệt thân thể mệt mỏi rã rời, cố gắng di chuyển rời khỏi Thiên Mộc Lâm, Ảnh Sát cũng là người đầu tiên nàng không muốn dùng đến Bất Diệt Thiên Công thôn phệ, hắn là một đối thủ đáng được nàng tôn trọng, hắn cũng chỉ nhận nhiệm vụ của người khác, kẻ đáng chết không phải hắn, kẻ đáng chết chính là Kiếm Tông.
Kiếm Tông nàng nhất định sẽ đến trả thù, nhưng chưa phải hiện tại, nàng phải cố gắng dưỡng thương, khi thương thế của nàng khỏi hẳn cũng là ngày Kiếm Tông biến mất.
Sở Tích Nguyệt mở ra Hồng Huyền Táng che ở trên đầu, ung dung bước ra khỏi Thiên Mộc Lâm, nàng giả bộ tựa như mình không hoàn toàn bị thương đi xuyên qua đám người đang quan sát trận chiến của nàng cùng Ảnh Sát bên ngoài Thiên Mộc Lâm.
Ánh mắt Sở Tích Nguyệt lạnh lùng nhìn xung quanh, không khí trở nên lạnh lẽo một cách lạ thường, tất cả những người có mặt tại chỗ này không ai dám di chuyển, không ai dám nhúc nhích, bọn họ sợ rằng nếu như đắc tội Nữ Nhân trước mắt kết cục của bọn hắn sẽ giống như người ở bên trong Thiên Mộc Lâm.
Sở Tích Nguyệt không phi hành mà đi bộ, nàng che Hồng Huyền Táng trên đầu ngăn cản nước mưa đổ xuống cứ như thế mà rời khỏi Thiên Mộc Lâm một cách dễ dàng, nhưng mà nàng rõ nhất tình hình hiện tại của mình, hiện tại ngay cả phi hành nàng cũng không còn đủ sức chứ đừng nói là động thủ giết người.
Sở Tích Nguyệt lảo đảo ngã xuống cách Thiên Mộc Lâm mấy ngàn dặm, nàng cố gắng hết sức mới đi được mấy ngàn dặm, may mắn không ai đuổi đến nên nàng có thể thoát qua một kiếp.
Lúc này cách nơi Sở Tích Nguyệt ngã xuống mấy dặm, một hài tử , tuổi đang đi trú mưa, bổng dưng nhìn thấy có người tự dưng ngã xuống, hắn cũng không chần chừ mà chạy lại gần xem tình hình, hắn lúc này vội vàng chạy về thôn gọi thêm mấy huynh đệ giúp đỡ mới cứu được Sở Tích Nguyệt một mạng.
.............!
.............!
Sáng sớm, ánh mặt trời đã chiếu rọi cả một khu vực, ánh nắng cũng chiếu rọi xuống đôi mắt của Sở Tích Nguyệt, nàng cố gắng ngồi dậy nhưng cơ thể nàng không còn một chút sức lực để nàng có thể động đậy.
Sở Tích Nguyệt xem xét tình hình xung quanh, nơi này thật đơn sơn, đơn sơn hơn cả nhà tranh ở Ma Thiên Sơn rất nhiều, trong nhà không có gì ngoài một cái bàn, cùng chiếc giường nàng đang nằm, nàng hiện tại không biết mình đang ở đâu, tâm lý cũng có chút đề phòng.
Bên ngoài một hài tử , tuổi bước vào, hắn mang theo một bát cháo nhỏ cùng một cái bánh bao, khuôn mặt của tiểu tử này có mấy phần lắm lem lắm lút, thân thể gầy yếu, nhìn như đã mấy ngày không ăn uống, tiểu tử cứ nhìn chằm chằm bánh bao cùng với chén cháo nhỏ mà c hảy nước miếng, nhưng hắn cũng không vì thế mà ăn hết.
"Tỷ tỷ tỉnh rồi sao, mau ăn cháo và bánh bao" Hài tử , tuổi nhìn nàng ngây thơ cười nói.
Nàng nhìn thấy tiểu tử này nàng lại nhớ về bản thân trước khi cả nhà bị Kiếm Tông diệt tộc, cả người cũng lắm la lắm lét như vậy, nếu như năm đó nàng không lên được Ma Thiên Sơn, không gặp được sư phụ nàng có lẽ đã chết ở đâu đó rồi, chứ đừng nói nàng có thể tu luyện đến hiện tại.
Sở Tích Nguyệt nhìn hài tử mỉm cười nói "Đệ không đói sao?".
"Không sao, ta có thể nhịn được tỷ tỷ đừng lo" Hạo Thiên nhìn Sở Tích Nguyệt cười nói, nhưng mà cái bụng của hắn lại không để yên.
"Hì, tiểu tử đệ đã đói đến mức đó rồi còn có thời gian lo cho ta, không sợ ta ăn hết của đệ sao?" Sở Tích Nguyệt phì cười nhìn hài tử, nàng biết hắn đã rất đói rồi.
"Không sao, ta không bị thương nặng giống như tỷ, nếu như cố gắng làm việc một chút ngày mai cũng sẽ có bánh bao bỏ bụng" Hạo Thiên nở một nụ cười thật tươi, trên khuôn mặt có mấy phần vui vẻ.
Sở Tích Nguyệt nghe vậy cũng cảm thấy rất tội nghiệp hài tử này, nàng cố gắng ngồi dậy từ trong trữ vật lấy ra một thỏi bạc nhỏ đưa cho hài tử.
"Cầm lấy, đi mua thứ gì đó ngon ngon ăn đi".
"Tỷ tỷ thật cho ta sao? Rất nhiều ngân lượng" Hạo Thiên nhìn thấy mấy lượng bạc mà Sở Tích Nguyệt lấy ra đưa cho hắn, trong lòng cũng vui mừng như điên, nhưng hắn cũng không thể tùy ý đụng vào.
"Đúng vậy cho ngươi, mau đi đi ta muốn nghỉ ngơi một chút" Sở Tích Nguyệt ném mấy lượng bạc vào tay Hạo Thiên sau đó nằm xuống nghỉ ngơi.
Nhìn thấy Hạo Thiên vừa rời đi Sở Tích Nguyệt liền vận chuyển Bất Diệt Thiên Công trị thương, sau mấy giờ nàng đã có thể đi lại một cách bình thường, may mắn cho nàng là bốn ngày trước nàng thôn phệ được bốn cái thi thể Thiên Tôn Cảnh nên hiện tại mới dễ dàng bình phục như vậy.
Buổi chiều Hạo Thiên cũng quay trở lại, hắn mang về một túi bánh bao cùng một con vịt quay đây có lẽ là lần đầu tiên hắn dám mua nhiều thức ăn như vậy, hắn sợ rằng Sở Tích Nguyệt không ăn thức ăn bình thường nên đành lấy mấy lượng bạc mua vịt quay cho Sở Tích Nguyệt còn chính mình thì ăn bánh bao.
Sở Tích Nguyệt nhìn thấy Hạo Thiên trở về nàng cũng có chút vui mừng, nàng sợ hắn sẽ gặp nguy hiểm, hắn lần đầu cầm nhiều tiền như vậy sẽ bị người khác nghi ngờ, lúc đó nàng bị thương quá nặng không kịp suy nghỉ chu toàn nên mới vội vàng đem nhiều ngân lượng như vậy cho hắn, nhưng nhìn thấy Hạo Thiên không bị gì nàng cũng yên tâm phần nào.
"Tiểu tử về rồi sao"
"Tỷ tỷ, ta có mua vịt quay cho tỷ, ta biết tỷ sẽ không ăn đồ ăn tầm thường nên mua cho tỷ một chút đồ ăn ngon" Hạo Thiên nhìn thấy Sở Tích Nguyệt đã có thể di chuyển, trong lòng hắn cũng có một chút vui mừng cầm theo vịt quay chạy lại gần.
Hai người cứ như thế vui vẻ cùng nhau ăn bữa tối, một đêm cứ như thế qua đi không có chuyện gì xảy ra, nơi này cũng thật yên bình, nàng cảm nhận được rằng nơi này không có tu luyện giả, chỉ toàn là phàm nhân, cuộc sống ở đây rất tốt nên nàng quyết định lưu lại trị thương một thời gian.
Sở Tích Nguyệt tỉnh dây đã không thấy Hạo Thiên ở đâu, nàng cũng thật sự không biết hắn còn nhỏ như vậy dậy sớm như thế làm gì.
"Tỷ tỷ, ta mua thức ăn sáng trở về" Hảo Thiên khuôn mặt tươi cười nhìn nàng.
"Tiểu tử, ngươi tên gì?"
"Đệ tên Hạo Thiên, còn tỷ tỷ tên gì?" Hắn cũng rất tò mò nhìn nàng hỏi, hắn chưa từng gặp tỷ tỷ nào xinh đẹp như vậy, đầu tóc lại làm một màu đỏ như máu cực kì nổi bậc.
"Ta gọi Sở Tích Nguyệt, sau này gọi ta Sở tỷ tỷ là được"
"Được, Sở tỷ tỷ".
Sở Tích Nguyệt cứ thế sống cùng Hạo Thiên đã gần một tháng, cuộc sống của Hạo Thiên cũng tốt hơn phần nào, những người trong thôn cũng đối với Sở Tích Nguyệt rất tốt, nàng thương thế đã khỏi, đã muốn rời đi.
"Hạo Thiên đệ có biết bên ngoài kia có Tiên Nhân hay không?" Hai người đang cùng nhau ăn sáng, Sở Tích Nguyệt bổng dưng mở miệng hỏi.
"Đệ biết, đệ cũng thường hay thấy Tiên Nhân bay trên trời rất nhiều lần" Nghe đến Tiên Nhân ánh mắt Hạo Thiên sáng lên cực kì hương phấn.
"Đệ có muốn trở thành Tiên Nhân hay không?"
"Tất nhiên là muốn, nhưng mà đệ làm sao có thể trở thành Tiên Nhân được chứ" Hạo Thiên ánh mắt có mấy phần buồn bả nói.
"Ta hôm nay dạy ngươi tu luyện, từ hôm nay ngươi là đệ tử đầu tiên của ta, ngươi có đồng ý hay không?" Sở Tích Nguyệt bổng dưng thay đổi giọng điệu, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Hạo Thiên nói.
"Tỷ thật sự dạy đệ trở thành Tiên Nhân sao?" Hạo Thiên nghe vậy, liền quỳ xuống liên tục dập đầu.
"Sư phụ nhận đệ tử một lạy"
Kể từ đó Hạo Thiên chính thức trở thành đệ tử của Sở Tích Nguyệt, sau này cuộc đời của Hạo Thiên cũng chính thức bước sang trang mới, cuộc đời hắn cứ như thế mà thay đổi, sau này hắn sẽ trở thành Cửu Ngũ Chí Tôn một trong những người có thân phận tôn quý bậc nhất Tiên Giới..