Edit: Sherry
Buổi chiều chủ nhật, Chu Hạm Đạm cùng Tề Gia Giai đi đến trường học bổ túc như thường lệ, khí trời tuy là tốt, ánh mặt trời không có một tia chói chang, nhưng gió rét căm căm, hai cô gái nhỏ không hẹn mà cùng che kín khăn quàng cổ.
Thầy Lâm hiển nhiên đã ở đây chờ bọn họ, từ sau cái lần "nịnh nọt" bị đuổi ngay khỏi cửa, Chu Hạm Đạm bắt đầu có chút sợ anh.
Cô không muốn suy nghĩ nhiều, có lẽ thầy Lâm đã nhìn ra nguyên nhân trong đó, bắt đầu cố tình lảng tránh mình.
Cũng may là sau khi đi vào văn phòng, thầy Lâm vẫn như bình thường, ôn hoà chủ động mời bọn cô vào, ánh mắt nhìn cô cũng có ý tứ dư thừa.
Chu Hạm Đạm mới hơi thả lỏng trong lòng, chủ động đặt câu hỏi.
Hai giờ giảng giải thắc mắc đi qua rất nhanh, hai cô bé bắt đầu thu dọn bài tập và giáo trình.
Lâm Uyên cũng đứng dậy, sửa sang lại bàn làm việc xong, anh mặc áo khoác ngoài vắt trên thành ghế vào.
Tề Gia Giai mang balo lên lưng, giương mắt hỏi: "Thầy cũng phải đi ạ?"
Lâm Uyên gật đầu, mắt nhìn điện thoại, rồi bấm tắt thả lại vào túi áo khoác.
Đây là lần đầu tiên, trước kia khi kết thúc buổi học bổ sung, thầy Lâm chưa bao giờ ra khỏi trường học cùng bọn cô.
Ba người hai trước một sau bước xuống lầu, đi về phía cổng trường.
Mùa đông lạnh lẽo đến, cây ngô đồng hai bên đường lớn rụng lá toàn bộ, chỉ còn lại cành cây trơ trụi lưa thưa, không có chút sức sống nào.
Thấy thầy Lâm đi thẳng một đường ở phía sau, cô đơn lẻ bóng, Chu Hạm Đạm không khỏi chạnh lòng, nhỏ giọng nói với Tề Gia Giai: "Chúng ta có phải nên chờ thầy Lâm một chút không? Như thế này hình như không được lễ phép lắm."
Tề Gia Giai trực tiếp quay đầu lại nhìn làm Chu Hạm Đạm càng hoảng sợ hơn, đến nỗi khoang ngực cô bắt đầu bình bịch lên.
Một giây sau, cô nghe thấy Tề Gia Giai có tình có lí mà phân tích: "Cậu cũng làm khó người ta quá rồi, Lão Lâm rõ ràng là không muốn đi chung với hai đứa trẻ xấu xa chúng ta, cũng đâu phải thi chạy, thầy chân dài như vậy, sao có thể không theo kịp."
Chu Hạm Đạm nắm nắm khẩu trang trong tay, tâm tư bị gió cắt qua mơ hồ đau âm ỉ, nhưng cô vẫn giả bộ như không sao nói: "Được rồi, là tớ lo lắng dư thừa."
Sự thật chứng minh, cô đích thực là lo lắng dư thừa.
Lúc đến cổng trường học, Chu Hạm Đạm trông thấy một cô gái tóc ngắn vừa cười vừa vẫy tay về phía này.
Sân trường chủ nhật rất cô quạnh, phóng mắt ra đường lớn, chỉ sợ cũng chỉ có ba người bọn họ, Chu Hạm Đạm không nhận ra cô ấy, Tề Gia Giai hiển nhiên cũng mờ mịt hiếu kỳ, như vậy thì chỉ còn thầy Lâm rồi.
Còn chưa kịp xác nhận, người đàn ông đã chạy đến bên cạnh hai người bọn cô, dặn dò một câu "Cưỡi xe chú ý an toàn", rồi vội vàng lướt qua, đi về phía cô gái tóc ngắn kia.
Cô gái tóc ngắn đổi tay mang túi xách, tay kia che môi, như là vật dùng để vật che giấu dáng vẻ vui mừng không kìm được của bản thân, mặt của cô sáng bừng lên trong ánh nắng, mắt như vầng trăng cong cong, có loại khí chất khác biệt.
Giọng nói thanh tú động lòng người của cô được gió thổi đến: "Thật ngại quá, gây phiền toái cho anh rồi, trực tiếp đến trường học tìm anh thế này, không có việc gì chứ —— "
Cũng là trong chớp nhoáng này, Chu Hạm Đạm tựa như bị trận sét đánh xuống, bước đi khó khăn.
Mắt nhìn Tề Gia Giai bên cạnh, cũng không chú ý tới sự khác thường của bạn bè, chỉ chăm chăm tiêu hóa tin tức "Bạn gái hư hư thực thực của Lão Lâm hiện thân trên sân trường" này, mở to mắt kinh ngạc bát quái.
Chẳng mấy chốc, Tề Gia Giai cảm thấy sau lưng không một tiếng động, quay đầu lại liền thấy, Chu Hạm Đạm đã một thân một mình đi về phía nhà để xe, bỏ lại cô đứng nguyên tại chỗ ngây ngô mà thưởng thức.
Tề Gia Giai hối hả đuổi theo, một bên tặc lưỡi nói: "Chẳng trách thầy Lâm không muốn đi chung với chúng ta..."
Lâm Uyên khởi động xe, Trương Diệu Thanh bên cạnh cài dây an toàn xong, lưu luyến mà quan sát ngôi trường cũ: "Tôi đã lâu không đến chỗ này rồi, thật hoài niệm."
Lâm Uyên không lên tiếng, quẹo phải lên đường, trong kính chiếu hậu, chợt hiện ra hai bóng người đi song song ra cổng trường, một người trong đó, hơn phân nửa khuôn mặt đều vùi trong khẩu trang màu hồng nhạt.
Lâm Uyên thu hồi ánh mắt, sau khi hòa nhập vào dòng xe cộ, anh lại không yên tâm liếc mắt vào kính chiếu hậu, hai đứa trẻ đã đi theo hướng ngược lại, cưỡi tới đường cái trước mặt, càng lúc càng xa.
Địa điểm gặp mặt là một quán trà sang trọng kiểu Anh trong nội thành, Trương Diệu Thanh gọi trước một ly Mocha White Chocolate, Lâm Uyên gọi Hồng trà, cân nhắc đến sở thích của nữ giới, anh lại gọi thêm một món ăn ngọt, mới đưa menu trả lại cho nhân viên phục vụ.
"Thật sự là mỗi lần hẹn gặp là béo lên hai cân." Người phụ nữ cười cởi áo khoác ngoài, bên trong phối áo len bó sát người, lộ ra dáng người nổi bật không thể nghi ngờ.
Lâm Uyên cũng mỉm cười
Anh nói chuyện không khách sáo văn vẻ, Trương Diệu Thanh nhìn thấy vậy rất vui vẻ thoải mái, ham muốn chinh phục cũng bành trướng theo, vì thế ngẩng đầu lên bắt chuyện trước: "Năm nay anh mới chuyển tới dạy ở trường cao trung cũ của tôi à?"
Lâm Uyên đáp: "Phải, lúc trước ở trường trung học phụ thuộc."
"Thấy trường của chúng tôi như thế nào?"
"Cũng không tệ."
Trương Diệu Thanh nghĩ tới một chuyện, không khỏi trêu chọc: "Tôi nghe Tiểu Ngư Nhi nói, trước kia anh là vì nữ sinh thích mình quá nhiều, chịu không nổi phiền nhiễu mới đổi qua nơi khác đúng không."
Lâm Uyên nghe vậy nở nụ cười nói: "Lời của em ấy mà cô cũng tin à."
Điểm chung là em gái vừa xuất hiện, khoảng cách dường như được kéo gần trong nháy mắt.
Lúc này nhân viên phục vụ bưng Chocolate và Hồng trà đến, Trương Diệu Thanh nhấp một ngụm, đậm đà thơm mát. Cảm xúc của cô ta cũng mãnh liệt hơn, lại nói: "Tôi vẫn luôn tò mò, thầy giáo các anh nếu được nữ sinh thổ lộ thì sẽ xử lý thế nào?"
Lâm Uyên buông chén sứ: "Giữ vững bình tĩnh."
Trương Diệu Thanh bật cười: "Cứ như thế sao?"
Lâm Uyên trả lời: "Tìm học sinh đó nói chuyện, hỏi rõ tình huống, xử lý ổn thỏa, rồi chỉ bảo thêm, bọn chúng còn nhỏ, ra đời chưa lâu, việc ngưỡng mộ giáo viên là rất bình thường, đương nhiên tôi cũng phải nghĩ lại xem việc giảng dạy hàng ngày của mình có chỗ nào không thoả đáng không."
Trương Diệu Thanh: "Cái này cũng phải suy nghĩ lại sao, nếu vị thầy giáo kia trời sinh lớn lên đẹp đẽ, ví dụ như anh thế này, chẳng lẽ mỗi ngày còn phải che mặt đi dạy sao?"
Lâm Uyên cười nhạt, không lên tiếng.
Trương Diệu Thanh chống má, đối với cái đề tài cấm kỵ này hứng thú rất lớn, nhịn không được kéo dài: "Vậy có thể mạo muội hỏi anh một chuyện không?"
Lâm Uyên gật gật đầu: "Hỏi đi."
Trương Diệu Thanh một tay che miệng, ra vẻ lén lút: "Anh dạy học đã lâu như vậy rồi, có từng động lòng với những nữ sinh xinh đẹp chưa?"
Lâm Uyên nhất thời im lặng.
Trương Diệu Thanh tưởng mình đã thất lễ, vội vàng giải thích: "Thật xin lỗi, có lẽ là vì lúc tôi đi học từng có loại nghi hoặc như vậy. Khi đó giáo viên địa lý của tôi lúc nào cũng chiếu cố tôi, không giống với những bạn học khác, không có việc gì cũng gọi tên tôi, gọi tôi đến văn phòng giúp hắn làm việc, với thành tích bình thường của tôi, không đến mức lọt vào mắt xanh của hắn, vì thế tôi liền suy nghĩ nhiều. Hơn nữa vị giáo viên kia đã hơn bốn mươi tuổi kết hôn sinh con rồi, vậy nên tôi có chút không hiểu nổi suy nghĩ thực sự của hắn ta."
Lâm Uyên nghiêm túc lắng nghe xong, trầm mặc một lát, mới nói: "Lúc tôi vừa mới vào đại học, có biết một vị chuyên gia giáo dục tên là Đỗ Uy."
"Ông ấy có một câu, đến nay tôi vẫn đồng tình sâu sắc, "mục đích của giáo dục là ở chỗ khiến người ta có thể tiếp tục giáo dục chính mình"."
"Tôi là giáo viên, các cô ấy vẫn là học trò, giáo viên không được động tâm với học trò của mình, đây chính là giáo dục của tôi đối với chính mình."