Editor: Gấu Gầy
Kỳ thực, sau khi gặp Ngu Bắc Châu ở cổng thành, Tông Lạc đã sớm chuẩn bị tâm lý, hai thủ đoạn của mình ngay từ đầu đã không gạt được đối phương.
Vẫn là đạo lý kia, bọn họ hiểu nhau quá rõ.
Nếu Tông Lạc chết trận sa trường, từ nay về sau không xuất hiện nữa, chỉ sợ chuyện này sẽ không có đoạn sau.
Nhưng tình cờ hắn lại xuất hiện, không chỉ xuất hiện, mà còn vào thời điểm cuộc chiến đoạt trữ ngày càng kịch liệt, sự sùng kính của bách tính đối với Tam hoàng tử hoàn toàn lên men, hắn mang theo Thất Tinh Long Uyên, quang minh chính đại xuất hiện trước cổng thành.
Có quá nhiều sự trùng hợp trong chuyện này, nhiều đến mức không phải một câu trùng hợp là đủ để giải thích.
Tông Lạc tuy rằng bất hoà với Ngu Bắc Châu, nhưng hiểu rất rõ bản tính của y.
Nếu chuyện tương tự xảy ra với Ngu Bắc Châu, Tông Lạc cũng sẽ là người đầu tiên không tin.
Quan trọng nhất là, lúc trước khi Ngu Bắc Châu ra tay, sát chiêu lộ rõ.
Nếu không muốn bị giết ngay tại chỗ, Tông Lạc không thể không đánh lại.
Nhưng nếu tiếp tục giao thủ, chuyện hắn không mất trí nhớ sẽ không che giấu được.
Thậm chí rõ ràng ở trước mặt Ngu Bắc Châu, cái cớ mù loà cũng không còn tác dụng.
Lần trước ở cổng thành coi như xong, hiện giờ trong thiên điện lại bắt gặp Ngu Bắc Châu không mời mà đến, dù Tông Lạc có tốt tính tới đâu, cũng không khỏi trở nên bực dọc.
Có câu kẻ thù gặp mặt nhau, càng thêm nổi máu nóng, nếu không đánh một trận, thật khó mà kết thúc.
Về phần ngụy trang trên mắt, đã bị nhìn thấu hết rồi, vậy thì không cần ngụy trang nữa, che đi càng thêm phiền phức.
Giống như ngầm hiểu, bọn họ lại đồng thời ra tay.
Công bằng mà nói, cả hai đều là môn sinh đắc ý của Quỷ Cốc.
Cho dù một người dùng kiếm, một người sử dụng trọng kiếm, thì công phu cơ bản trước đây vẫn là cùng nhau học, lúc không dùng kiếm đối địch sẽ gặp chiêu phá chiêu, chênh lệch không lớn.
Khoảng cách khá gần, Tông Lạc nắm chuẩn thời cơ, vung roi ngựa trong tay về phía Ngu Bắc Châu.
Thấy thế, Ngu Bắc Châu trực tiếp lấn người, bỏ qua phòng ngự mà công kích, cố tình nhận lấy một roi, đổi lấy trở tay nắm chặt cổ tay bạch y hoàng tử.
"Xoẹt..."
Gai ngược trên đuôi roi xược vào vạt áo đỏ sậm, để lại vết cắt như xé rách.
Mắt phượng hẹp dài của Ngu Bắc Châu nheo lại, một kích này gần như dùng bảy phần lực đạo, y cũng không nhíu mày, đuôi mắt nhiễm đỏ giống như lần trước Tông Lạc tràn đầy sát ý chĩa kiếm vào ngực hắn, đồng tử hiện lên sắc đen sâu không thấy đáy, ngược lại càng thêm sung sướng.
"Sư huynh, một năm không gặp, ta chỉ muốn ôn chuyện cũ, huynh lại nhẫn tâm như vậy, không thích hợp lắm đâu!"
Tông Lạc thản nhiên hỏi lại: "Vậy hai ngày trước ở cổng thành, ngươi vừa gặp ta là ra sát chiêu, những thứ sư tôn dạy, ngươi dùng để giết hại đồng môn sao?"
"Sư huynh trách lầm ta rồi."
Ngu Bắc Châu nửa thật nửa giả mặt mày dịu xuống, lông mi quét ra bóng mờ quỷ dị: "Tam hoàng tử Đại Uyên sống chết chưa rõ, một năm qua bặt vô âm tín, bỗng nhiên xuất hiện, thân là sư đệ đồng môn, tất nhiên ta phải ra tay trừng trị, sao có thể để cho người khác giả mạo?"
Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn nghe Ngu Bắc Châu chỉ hươu bảo ngựa, đổi trắng thay đen, và cũng sẽ không phải là lần cuối cùng.
Tông Lạc cười lạnh: "Khi còn nhỏ ngươi ít nhất còn làm bộ làm tịch một chút, bây giờ không thèm giả bộ nữa, sao vậy, muốn phóng thích bản tính à?"
Thấy Tông Lạc trực tiếp dứt khoát vạch trần, nụ cười trên mặt Ngu Bắc Châu càng thêm nồng đậm: "Đâu có, sư huynh không phải hiểu rõ bản tính của ta nhất sao?"
Chính xác, nếu không phải hiểu rõ bản tính của y, Tông Lạc làm sao có thể không cáo mà biệt chạy đi bái nhập Quỷ Cốc.
Đây cũng là điểm quấy nhiễu tinh thần Ngu Bắc Châu suốt nhiều năm qua.
Quan trọng nhất là, Ngu Bắc Châu còn không rõ bản thân mình chỗ nào lộ ra sơ hở.
Y ngoài miệng nhắc tới chuyện cũ, ngón tay lại cẩn thận vuốt v e cổ tay mảnh khảnh, theo chỉ tay trong lòng bàn tay một đường đi xuống, kịp thời lắc mình né tránh trước khi Tông Lạc quất thêm roi tiếp theo.
Tuy nhiên, dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, cũng đủ để phát hiện manh mối.
"Sư huynh, huynh bị thương rồi."
Đầu ngón tay thon dài của Hồng y tướng quân dính máu, sắc đỏ dính dính trên ngón tay tái nhợt nhìn thấy mà giật mình.
Y từ trên cao nhìn xuống giơ tay, ngón tay đặt nhẹ bên môi, đầu lưỡi mập mờ đảo quanh, quét máu tươi vào trong miệng, giống như diễm quỷ hút máu người được viết trong thoại bản, lại giống như đang cực lực nhẫn nại cái gì, đáy mắt tràn lên ánh đỏ mỹ lệ.
Hành động này khiến Tông Lạc sinh ra một loại ảo giác khó hiểu, rõ ràng cực kỳ tàn nhẫn, nhưng lại khiến người ta vô cớ đỏ mặt.
Tông Lạc cứng rắn hỏi: "Liên quan gì đến ngươi?"
Bạch y hoàng tử tóc đen bó cao, mặt mày như ngọc, ánh mắt ngưng tụ.
Lúc trước hắn vì ngăn cản công kích, tay không bắt lấy roi ngựa của Tông Hoằng Cửu, nhìn như vô sự, kì thực sơ ý bị gai ngược đâm vào tay, còn chưa kịp xử lý.
Dọc đường đi hắn che đậy rất tốt, không ngờ Ngu Bắc Châu lại nhìn ra.
Bọn họ hiện giờ nhìn như thờ ơ đứng đó, kì thực song phương đều bị vây trong một tình thế vô cùng vi diệu, chỉ cần đối phương có chút gió thổi cỏ lay, lộ ra một tia sát khí, bọn họ đều có thể dùng tư thế tốt nhất phòng thủ.
Cuối cùng, Ngu Bắc Châu vẫn là người lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Ai, rõ ràng quan tâm sư huynh, sư huynh lại lãnh đạm như thế, quả thật khiến cho lòng đệ lạnh lẽo."
"Nhưng nếu sư huynh bị thương, vậy hôm nay thôi đi, dù sao tương lai còn dài."
Hồng y tướng quân phóng lên bệ cửa sổ, thần sắc trở nên mệt mỏi, giống như đứa trẻ không lấy được kẹo.
"Lúc trước nghe được tin tức Hàm Cốc Quan, ta trằn trọc khó ngủ, vô cùng tiếc nuối."
Giọng điệu của Ngu Bắc Châu gần như than thở: "May mà sư huynh chưa chết, nếu không, ta lại hối hận bất an."
Y nhìn chằm chằm khuôn mặt ngày nhớ đêm mong, thầm nghĩ, đây thật sự là kinh hỉ lớn nhất.
Tông Lạc bình tĩnh nhìn y, châm chọc nói: "Sư đệ nói quá rồi, ta chỉ trùng hợp sống lâu hơn ngươi một chút mà thôi."
Nghe vậy, Ngu Bắc Châu cười khổ một tiếng, đôi mắt đen như ngọc đen từ trên cao nhìn xuống hắn, đột nhiên ngã ngửa ra sau, lộn nhào gọn ghẽ rơi xuống ngoài điện, bóng người tức thì biến mất.
Tông Lạc hơi nghi hoặc nhíu mày, sau khi xác định Ngu Bắc Châu đã rời đi, mới nhặt dải lụa trắng trên mặt đất lên, trầm ngâm rũ mắt.
Mới đầu, quan hệ giữa bọn họ không hề gay gắt, nguyên nhân dẫn đến tình trạng hiện nay bắt nguồn từ việc Tông Lạc không cáo mà biệt năm bảy tuổi.
Chỉ là, Ngu Bắc Châu người này, tuy nói từng bước đi lên, nhưng cực kỳ thuận buồm xuôi gió, bởi vì trong đã viết, thiên chi kiêu tử một bước lên mây, mặc kệ y muốn làm gì, ông trời đều trợ giúp.
Điều này khiến cho Tông Lạc vốn luôn đối nghịch với y càng thêm chướng mắt.
Tàn nhẫn vô tình là thật, tâm cao khí ngạo cũng là thật.
Ngay cả sư tôn Quỷ Cốc Tử cũng không hiểu rõ Ngu Bắc Châu như Tông Lạc.
Chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ để Ngu Bắc Châu nổi lên sát tâm rồi.
Có lẽ cùng với ân oán nhiều năm tích tụ, bọn họ âm thầm ganh đua cao thấp, càng bị đối phương ngáng chân, càng tồn tại hận ý không rõ ràng.
Nhưng mà, ánh mắt vừa rồi của Ngu Bắc Châu không chỉ bao gồm hận ý, mà vô cùng phức tạp mơ hồ, từ nổi trên mặt nước đến chìm dần xuống đáy đầm sâu, ngay cả sát ý cũng từ lạnh lùng trở nên không thể nắm bắt được.
Tông Lạc cảm giác mình đã bỏ sót thứ gì.
Hai năm đóng quân nơi biên cảnh, một năm trốn chạy sau trùng sinh, có lẽ bởi vì thời gian quá lâu, hắn đã không còn nhớ rõ đời trước Ngu Bắc Châu nhìn mình bằng ánh mắt gì, chỉ có thể khẳng định không hề cổ quái như vậy.
"Chẳng lẽ là do giấc mộng Cửu Tinh Liên Châu?"
Hắn vừa suy đoán, vừa nhúng tay vào chậu, dùng nước lạnh rửa sạch vết thương, qua loa dùng lụa trắng đứt đoạn quấn một vòng, sau đó lấy dải lụa dự phòng quấn lên mặt.
Ngày Tông Lạc sống lại, vừa vặn vào đêm Thái Vu tính toán ra Cửu Tinh Liên Châu xuất hiện.
Rõ ràng là ban đêm, bầu trời lại sáng như ban ngày.
Mặt trời, mặt trăng và các vì sao đều tồn tại trên bầu trời cùng một lúc.
Tất cả mọi người cảm thấy buồn ngủ khó hiểu, cả ngày không vực dậy nổi tinh thần, chỉ muốn lăn ra ngủ.
Ngày này kiếp trước cũng có, nhưng khác với đời này, thiên hạ phù sinh một hồi đại mộng.
Mà đúng vào thời điểm xuất hiện giấc mơ, Tông Lạc cũng nghênh đón chính mình sống lại.
Ai nấy đều cho rằng cảnh tượng trong mơ là Tam hoàng tử dẫn binh chèo chống Hàm Cốc Quan, giữa bốn bề địch vây đã tự vẫn tuẫn quốc.
Kỳ thực chỉ có bản thân Tông Lạc biết, giấc mơ kia là khoảnh khắc hắn tứ cố vô thân hồi triều trong kiếp trước, nhận được thánh chỉ của Uyên Đế cưỡng chế tự sát, trong cơn tuyệt vọng, hắn dùng Trạm Lư tự cắt cổ mình.
Có lẽ từ giấc mộng này, Ngu Bắc Châu đã nhìn ra gì đó.
Dù sao Thất Tinh Long Uyên và Trạm Lư cũng không giống nhau, chỉ cần tận mắt nhìn thấy cả hai, tuyệt đối sẽ không nhận lầm.
Nhìn mặt nước bình lặng, Tông Lạc cảm thấy bão giông sắp ập đến.
......!
Khi Tông Lạc trở lại Bách gia yến, phát hiện rất đông người vây quanh Cố Tử Nguyên.
Nhìn từ xa, hình như hắn đang tranh luận với một học sinh khác.
Thảo nào không nhận ra Tông Lạc đi lâu như vậy, hoá ra là xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Văn nhân tranh chấp là phong nhã nhất, dù có cãi nhau đỏ mặt tía tai, dáng ngồi cũng chưa chắc nghiêng lệch, trực tiếp đứng lên tranh luận thế này, quả thật hiếm thấy.
Mấy hoàng tử bên kia cũng tập trung xem náo nhiệt.
Tông Lạc vén vạt áo lên, lẳng lặng ngồi trên bồ đoàn, gắp một viên trà làm từ búp trà, cho quýt và gừng vào, dùng thìa đá chậm rãi nghiền nhuyễn.
Thư đồng múc nước từ dòng nước uốn khúc trong thủy tạ, cầm quạt hương bồ quỳ xuống trước lò than, thấy nước sôi lập tức đem tới.
Trình tự uống trà phổ biến ở Đại Uyên là lấy ra một ống trúc hoặc bình nướng, gắp lá trà vụn vào, đảo không ngừng trên lửa.
Đợi đến khi lá trà hơi vàng toả ra mùi khét, mới rót nước sôi vào.
Thế này đã tính là ổn rồi, mấy nước khác đều thịnh hành phương pháp đem trà đi nấu.
Tông Lạc cảm thấy hương vị trà rang quá mạnh, cho nên trước giờ đều bỏ qua công đoạn nướng trà, để vào một ít trái cây tăng hương vị rồi pha trực tiếp, giống như một loại trà trái cây ở hiện đại.
Thỉnh thoảng còn cho thêm sữa dê.
Tuy rằng sữa dê hơi tanh, nhưng miễn cưỡng có thể coi như trà sữa, chỉ là uống vào không ngon lắm.
Đợi đến khi trà vụn hãm sâu trong bình gốm, nửa nén hương sau mở nắp, mùi hương thanh đạm toả ra.
Tông Lạc chậm rãi rót cho mình một chén, bưng chén trà, chậm rãi theo dõi bách gia luận đạo trong thủy tạ Lan Đình.
Không thể không nói, một vị công tử mắt quấn lụa trắng, khí chất xuất trần an tĩnh thưởng trà thật sự thu hút ánh mắt của mọi người, không ít đệ tử bách gia đến tìm Nho gia luận đạo chú ý quan sát, âm thầm tìm hiểu vị này rốt cuộc là ai.
Khí độ như thế, tuyệt đối không thể là người vô danh tịch mịch.
Nhưng các đệ tử Nho gia đều nói: "Cố công tử là khách quý của Nho gia, chỉ đi cùng bọn ta, không phải là đệ tử Nho gia chính thức."
Không phải đệ tử chính thức của Nho gia? Vậy tại sao họ Cố?
Mọi người đều biết, Nho gia và Mặc gia thường hay thu nhận cô nhi mất hết người thân không nơi nương tựa trong chiến hoả.
Mặc gia thống nhất đi theo cự tử Mặc Địch họ Mặc, còn Nho gia họ Cố, cô nhi được nuôi nấng từ nhỏ, đương nhiên xem như người một nhà.
Đệ tử Bách gia khác hiểu ra: "Cố công tử chỉ đi theo luận đạo, không tham gia Bách gia yến."
Tuy nói là Bách gia yến, nhưng không giới hạn học sinh trăm nhà.
Chỉ cần là nhân tài trong thiên hạ, đều có thể vấn đáp bước vào, cùng nâng ly luận đạo, tranh giành vị trí khôi thủ lục nghệ.
"Không phải." Nho gia đệ tử cười nói: "Cố huynh tuy chỉ đi theo, nhưng sẽ tham gia tranh tài Bách gia yến."
Mọi người ngạc nhiên, "Thì ra là thế, vậy Cố công tử muốn tham gia tỷ thí nhạc nghệ sao?"
Sở dĩ nghĩ đến nhạc nghệ trước tiên, là vì ngày xưa Tấn quốc từng có một vị nhạc sư cung đình vô cùng nổi tiếng, hai mắt mù loà, một tay gảy Thất Huyền Cầm lại danh chấn thiên hạ.
Khi cổng Liên Thành bị công phá, tướng quân địch quốc nghe thấy trên lầu cao vang lên khúc nhạc vong quốc ai oán thê lương, không nỡ ra tay hạ sát, tha cho hắn một con đường sống.
Đã mù loà, vậy trong sáu môn võ, săn, sách, lễ, nhạc, biện, trừ nhạc nghệ ra, những môn khác chắc đều không có hy vọng.
Đệ tử Nho gia có chút hoang mang: "Nhạc nghệ? Ngươi nói gì vậy? Cố huynh không biết đánh đàn."
Trùng hợp lúc này, thư đồng cầm một đ ĩa thẻ trúc đến.
Đây là quy trình đăng ký tham gia Bách gia yến.
Nếu muốn báo danh, phải viết tên mình lên thẻ trúc, đưa cho tiểu tư, sau khi đăng ký xong, thẻ trúc sẽ được cho vào một trong sáu cái ống đỏ đặt trước thuỷ tạ Lan Đình.
Dựa theo thông lệ truyền thống, không giới hạn môn đăng ký.
Thí sinh có thể chuyên tâm vào một môn, cũng có thể cạnh tranh lục nghệ, chỉ cần viết thêm mấy thẻ trúc.
Tông Lạc để thư đồng giúp hắn đăng ký môn thi.
Mỗi hạng mục của Bách gia yến đều có sự cạnh tranh rất kịch liệt.
Hiện nay, làn sóng tập võ đang thịnh hành, ngoại trừ công phu tay chân, cưỡi ngựa bắn cung cũng là kỹ năng căn bản của người luyện võ, được xếp vào săn nghệ.
Về phần thư họa lễ nhạc, đó là những môn tượng trưng cho sự phong nhã.
Hạng mục cuối cùng là biện nghệ, đây là hạng mục truyền thống quan trọng trong Bách gia yến hàng năm, quyền quý các nước ngồi ở đầu, chỉ vật ra đề, thí sinh sử dụng tư tưởng chủ trương của các nhà tiến hành biện luận.
Khôi thủ biện nghệ dĩ nhiên phong quang vô hạn, nhưng thí sinh chỉ cần nói có lý, thuyết phục được mọi người thì sau Bách gia yến sẽ không lo không có chỗ tốt để đi.
Một người tò mò lặng lẽ đến gần xem, phát hiện vị Cố công tử mù mắt cư nhiên đăng ký săn nghệ, không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên, đang muốn nói gì đó, lại nghe cách đó không xa hô to: "Có người đồng thời đăng ký cả sáu hạng mục!"
"Cái gì? Sáu hạng mục? Lần gần nhất có người tranh tài sáu môn......!Hình như là mười năm trước?"
"Đúng vậy, các ngươi nên biết, lần trước đăng ký sáu môn, đồng thời đoạt ba giải nhất là ai, chính là đương kim thừa tướng Bùi Khiêm Tuyết của Đại Uyên đấy."
"Thôi đi, phần lớn người quăng thẻ sáu môn, một là rất có khả năng đoạt được khôi thủ, hai là sẽ bị loại từ vòng đầu tiên.
Dám can đảm đăng ký như thế, hoặc là có bản lĩnh hiếm gặp, hoặc là để lấy lòng mọi người."
Các học sinh nghị luận sôi nổi, lực chú ý từ mọi phía bỗng chốc dồn sang.
Tuy nói tham gia Bách gia yến đa phần chỉ có đệ tử bách gia, nhưng thỉnh thoảng không ít quý tộc cũng đến góp vui, nếu may mắn được bọn họ tán thưởng, thậm chí có thể trong phạm vi cho phép tạo thành tiện nghi.
"Đi thôi, chúng ta qua xem một chút.....!Mà này, người đăng ký cả sáu hạng mục tên gì vậy?"
"Hình như không phải đệ tử bách gia, mà là một vị tán nhân, tên là Công Tôn Du."
Tông Lạc nghe vậy, tiếp tục cúi đầu uống trà, thần sắc bình tĩnh.
Kiếp trước vào lúc này, hắn đang ở hoàng thành Đại Uyên, mặc dù Bách gia yến còn chưa khai tiệc, nhưng hắn đã nghe qua danh tiếng của vị cuồng đồ một lúc quăng sáu thẻ tre này.
Tuy nói là cuồng đồ, nhưng chân tài thực học không hề giả.
Đúng vậy, vị này chính là một trong những nam phụ của , thuộc hạ đắc lực của Ngu Bắc Châu, thân phận thật sự của hắn là truyền nhân của ẩn sĩ thế gia, và là một trong những ứng cử viên nặng ký cho CP chính thức.
Hiện giờ tuy rằng tịch mịch vô danh, nhưng sau Bách gia yến, hắn liên tiếp đoạt lấy mấy chức khôi thủ, nhất cử thành danh, kinh thành thế gia tranh giành chiêu mộ hắn.
Công Tôn Du người này rất có chủ trương, trong đầu tự vạch ra chiến lược, không thể hiện rõ ràng mình muốn về với ai, thay vào đó chu toàn cùng lúc mấy vị hoàng tử, thu được tín nhiệm của mấy người, trở thành mưu sĩ môn hạ của bọn họ.
Mấy hoàng tử đều cho rằng mình đã lôi kéo được vị khôi đa mưu túc trí hơn người này, thực tế ngay từ lúc bắt đầu Bách gia yến, Công Tôn Du bị phong thái của Bắc Ninh Vương Ngu Bắc Châu thu phục, âm thầm trung thành góp sức, là lực lượng trung kiên giúp Bắc Ninh Vương chiếm lấy giang sơn Đại Uyên.
Tông Lạc sở dĩ biết hắn là bởi vì đời trước Công Tôn Du lúc nào cũng vây quanh Ngu Bắc Châu, còn âm mưu hai lần sau lưng hắn.
Chỉ có tự mình trải nghiệm, mới biết giữa các mưu sĩ cũng rất chênh lệch về chỉ số thông minh.
Mưu sĩ lợi hại hiển nhiên đều cam tâm tình nguyện đi theo nhân vật chính.
Như vậy tính ra, hắn có thể bỏ qua hiềm khích kiếp trước, đối với Công Tôn Du chỉ bỏ đá xuống giếng một chút thôi đã là tốt lắm rồi.
Bây giờ có cơ hội chèn ép vây cánh của Ngu Bắc Châu, thúc đẩy kế hoạch công khai thân phận của mình, tội gì không thử chứ?
Ngón tay gõ nhẹ lên bàn, hắn đợi cho đến khi các đệ tử chung quanh đi gần hết, lúc này mới đứng dậy, sửa sang lại y bào, đi về phía bên kia.
Khi đến gần hơn, hắn nghe thấy một âm thanh rõ ràng ngạo mạn.
"......! Cho dù không khách khí thì sao? Ta dám khẳng định, trong các chư vị ngồi đây, không ai có thể cùng ta đàm luận thế kiếm.
Nếu có, ta sẽ ngay lập tức bẻ thẻ tên dự thi võ nghệ."
"Ồ......"
Lúc này, các học sinh vừa rồi chỉ cảm thấy hứng thú chạy tới xem không thể ngồi yên, xôn xao ồn ào thi nhau đứng đậy, không ít người lộ ra phẫn nộ.
Bọn họ vừa nghe có người quăng sáu thẻ trúc, nảy sinh tò mò nên mới bước sang mời luận đạo.
Kết quả không ngờ, cái tên tán nhân không môn không phái lại vô cùng kiêu ngạo, chỉ những ai tiếp được một kiếm của hắn, mới có tư cách cùng hắn luận đạo.
"Ngạo mạn bực này! Cực kỳ cuồng vọng! Không chừng chỉ là một cái gối thêu hoa, để ta đi gặp hắn!"
Nghe Công Tôn Du nói xong, ai nấy tràn đầy phẫn nộ.
Quần chúng xung quanh đều còn trẻ tuổi, có ai không tâm cao khí ngạo?
Đệ tử bách gia hầu như đều tinh thông văn võ.
Bằng không giữa thế đạo này, ra ngoài đi lại thật không dễ dàng.
Người học cả văn lẫn võ nhiều hơn, một lòng luyện văn như Cố Tử Nguyên rất ít.
Trong cung không cho phép mang theo bội kiếm, nhưng nếu muốn luận đạo, cũng không thể không thấu tình đạt lý.
Cung nhân vì thế đã sớm chuẩn bị một ít trường kiếm bình thường để học sinh đàm luận.
Bên này huyên náo ngất trời, ngay cả đám đông vừa rồi tụ tập quanh Cố Tử Nguyên để xem hắn tranh luận với đệ tử Pháp gia cũng rủ nhau kéo tới, bọn họ muốn xem tên tán nhân dám nói năng ngông cuồng rốt cuộc có thực tài gì.
Ước chừng qua một nén nhang, tiếng thảo luận dần dần lắng xuống.
Mấy học sinh liên tiếp tiến lên, vốn định phải cho Công Tôn Du một bài học, ai ngờ sau khi bước lên lại không qua được một chiêu dưới tay đối phương, sắc mặt không khỏi xấu hổ.
"Kiếm chiêu này quả thực có chút quỷ dị......"
Những người khác vây xem cũng nhìn ra thực lực, hiểu được Công Tôn Du tuy ăn nói ngông cuồng, nhưng thực lực rất mạnh.
Bọn họ nhất thời do dự, không dám tiến lên.
Cẩn thận nghe tiếng vung kiếm, Tông Lạc lộ ra nụ cười đã tính trước.
Hắn gỡ cổ ngọc bên hông xuống, kiên nhẫn đợi từng người khiêu chiến thất bại, đến khi không còn ai, hắn mới men theo hương hoa đi lên phía trước, giơ tay bẻ một cành hoa quế bên cạnh thuỷ đình, cầm trong tay, ôn nhu nói: "Đã như vậy, tại hạ cũng xin lĩnh giáo."
—-----
Chú thích:
Nhất cử thành danh: một lần hành động trở nên nổi tiếng.
Tán nhân: người nhàn rỗi, người hoạt động tự do.
—-----.